Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 104: C104: Video
Quý Minh Nhuệ còn cảm thán một câu.
– Thành phố Hoa Nam dạo này không thái bình thật…
Đúng là không thái bình.
Trong vòng một tuần xảy ra nhiều chuyện như thế.
Quý Minh Nhuệ nói bây giờ bọn họ chủ yếu vẫn phụ trách vụ án ở Hoằng Hải. Sau khi đến hiện trường xong, vụ án được xác định “mưu sát”, không thể đi theo quy trình bình thường, phải giao vụ án cho phòng khác. Đến lúc đó, các phòng khác sẽ xác nhận thân phận người chết, kiểm tra hiện trường, lấy camera giám sát, điều tra loại trừ cặn kẽ.
Quý Minh Nhuệ gửi qua một câu cuối cùng.
– Nhưng rất kỳ lạ, hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, không để lại bất cứ manh mối nào, gần như không khiến người khác khi ngờ, khóa cửa là một sự cố ngoài ý muốn. Với lại, sau khi điều tra nguồn gốc ngọn lửa được xác nhận là dây điện “tự cháy”. Xem ra thật sự giống như tự cháy, nhưng có phải có người cố ý khiến dây điện gây ra hậu quả “tự cháy” vẫn chưa biết được.
Quý Minh Nhuệ nhấn nút khóa màn hình, ngồi vào xe, lái xe đi về.
Anh ta chạy đến ngã tư, lúc đang chờ đèn đỏ, bộ phim suất chiều ở rạp chiếu phim cách đó hai con đường đúng lúc kết thúc, dòng người ùa ra khỏi rạp chiếu, ùn ùn đi đến lề đường, đường xá lập tức trở nên hơi hỗn loạn.
“Tin tức khẩn cấp, 2 giờ 36 phút chiều hôm nay, trong một tòa nhà ở đường Nam Dương xảy ra một vụ hỏa hoạn, số người mất là một, hiện vẫn chưa phát hiện thương vong khác…”
Trong nhà Trì Thanh vẫn tối tăm như thường lệ, chỉ còn lại chút ánh sáng phát ra từ màn hình tivi và điện thoại ở bên cạnh.
Anh với Giải Lâm “hẹn hò” ở nhà, vốn dĩ nói là tìm một bộ phim xem, cuối cùng hai người đều xem đến mệt mỏi.
“Vậy xem cái gì?” Trì Thanh hỏi.
“Án giết người?” Giải Lâm đề nghị, “Gần đây nước ngoài có chương trình về các vụ án chưa giải quyết, nghe bảo lần đầu tiên công khai rất nhiều trọng án chưa giải quyết.”
“…”
Đề nghị này cũng được.
Miễn cưỡng trúng chỗ hứng thú của hai người.
Chỉ là một ai đó mở cửa nhà Trì Thanh, nhìn thấy hình ảnh đẫm máu tràn ngập trên màn hình tivi đều sẽ không nghĩ rằng hai người đang hẹn hò.
Lại còn kèm thêm đoạn đối thoại như bên dưới:
Giải Lâm: “Cái cưa được đó, rất sắc bén.”
Trì Thanh gật đầu: “Dao cũng được nữa.”
…
Cứ thế xem xong một bộ, Trì Thanh tiện tay chuyển kênh, đúng lúc chuyển sang kênh tin tức. Báo cáo về vụ hỏa hoạn chỉ nói trong hai phút, hình ảnh nhanh chóng rời khỏi phóng viên kết nối ở hiện trường.
Trì Thanh không biết vì sao lại vô cùng để ý, mí mắt phải của anh bất giác nháy.
Anh đưa tay lên đè mắt, ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, trên màn hình điện thoại vẫn là tấm ảnh hiện trường Quý Minh Nhuệ vừa rồi gửi. Son môi, kính trang điểm…
Anh luôn cảm thấy hiện trường có chỗ nào đó không đúng…
Nhưng mà còn chưa nhìn lâu, điện thoại đã bị Giải Lâm cầm đi.
“Hiếm khi được nghỉ, anh thì ở bên cạnh.” Giải Lâm nói, “Em không nhìn anh mà cứ nhìn chằm chằm điện thoại.”
Trì Thanh ngước mắt lên, tầm nhìn dừng trên mặt Giải Lâm một giây, sau đó lại rời đi: “Nhìn rồi đó.”
Giải Lâm: “…”
Giải Lâm chống tay lên sô pha, hơi nghiêng người qua, đến gần mặt Trì Thanh: “Chậc, không được qua loa như thế.”
Hắn mạnh mẽ chiếm hết tất cả tầm nhìn trước mắt Trì Thanh, lần này Trì Thanh không thể không nhìn vào hắn rồi.
Phong cách ăn mặc ở nhà của Giải Lâm không giống với lúc ở bên ngoài. Tuy quần áo kiểu ở nhà như này không che đậy được gương mặt lẳng lơ kia, cổ áo len màu xám mở rộng đến dưới xương quai xanh, hắn che giấu ý cười hững hờ trong đôi mắt, con ngươi màu nâu nhạt nhìn thẳng qua.
Sự thật chứng minh, không thể nhìn nhau quá ba giây với người mình thích.
Quá ba giây sẽ xảy ra vài chuyện không thể kiểm soát.
Gối dựa vốn được dựng trên sô pha bị một bàn tay quét rơi xuống đất. Chỗ gối dựa ban đầu vừa vặn bị Trì Thanh đè dưới eo, sau khi không còn gối dựa, lúc Trì Thanh nằm xuống không bị cản trở nữa.
Giải Lâm trước tiên thăm dò chạm vào môi Trì Thanh một lát, sau khi xác nhận Trì Thanh không còn kháng cự cũng không có bất cứ phản ứng nào khác hắn mới di chuyển một chút lên trên, kề sát vào đôi môi nóng bỏng.
Màu môi của Trì Thanh vốn đỏ quá mức, lúc này trở nên càng thêm xinh đẹp.
Ánh mắt Giải Lâm dần mờ đi.
Giữa lúc răng môi quấn quýt, Giải Lâm khẽ giọng nói: “… Hình như đỏ hơn rồi.
Đây là nụ hôn mang theo sự nguy hiểm.
Trì Thanh không biết lấy hơi, sau khi Giải Lâm buông ra nhắc anh thở anh mới thoát khỏi trạng thái thân mật giống như ngạt thở. Tiếp theo, tay Giải Lâm lại hất vạt áo anh ra, thò tay vào. Thấy Trì Thanh vẫn hơi cứng đờ, hắn bèn rút tay về.
Sau đó Trì Thanh thấy Giải Lâm đặt tay lên tay mình, nắm tay anh kéo xuống dưới.
Bên tai anh vang lên một câu rõ ràng: [Như này đi, em sờ anh. Anh không có nhiều tật xấu như em, em muốn sờ thế nào thì sờ thế đó, sờ chỗ nào cũng được.]
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm rất linh hoạt, Trì Thanh không cho hắn sờ vậy thì không bằng làm ngược lại.
[Tay duỗi xuống một chút nữa.]
[Sờ được chưa? Cơ bụng của người yêu em.]
Trì Thanh bị mấy lời nói này làm cho đỏ cả tai, ngón tay vốn hơi lành lạnh bây giờ bị nhiễm nhiệt độ trên người Giải Lâm.
Giải Lâm từng bước thăm dò giới hạn của Trì Thanh, sau khi xuống dưới một đoạn, ban đầu Trì Thanh hơi sửng sốt, sau đó suýt nữa đạp hắn một cái.
Trì Thanh: “Anh…”
Trì Thanh “anh” một lúc lâu, cuối cùng nói: “Anh tránh ra.”
Giải Lâm buông Trì Thanh ra, cổ áo nghiêng lệch không ra gì, dựa vào lưng ghế sô pha nhìn Trì Thanh: “Đi rửa tay à? Anh chợt cảm thấy bệnh này của em vẫn nên trị đi. Mới thế này đã muốn rửa tay, sau này làm chút chuyện khác thì…”
Giải Lâm nói đến đây thì ngừng lại.
Trì Thanh nhặt cái gối dựa ban nãy rơi xuống đất lên, nện gối vào lòng hắn.
Ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau lúc hai người đến tổng cục, vẻ mặt Quý Minh Nhuệ nghiêm trọng nói với bọn họ: “Tôi đang định tìm hai người đây, bên phía Tưởng Y Vân có tiến triển mới.”
Giải Lâm vừa đi vừa “ừ”, ra hiệu anh ta nói tiếp.
“Chẳng phải chúng ta cử người theo dõi Bách Chí Hành với Du Dương sao?” Quý Minh Nhuệ nói, “Tên nhóc Bách Chí Hành này rất có cá tính, cậu ta rất nhanh đã phát hiện chúng ta đi theo cậu ta. Lúc đến quán net, cậu ta giả vờ muốn đi vệ sinh, rồi chuồn ra ngoài từ cửa hông. Chúng tôi tìm hai con phố mới tìm thấy cậu ta.”
Lúc ấy Bách Chí Hành đang núp trong một con hẻm, bị cảnh sát ngầm ép vào góc tường.
Bách Chí Hành cụp mắt nói: “Chú cảnh sát, không cần phải thế này đâu, cứ đi theo tôi làm gì? Tôi chỉ trốn học đi quán net, đừng đi theo nữa, tôi không thích có người theo dõi.”
“Vốn dĩ chúng tôi đều tưởng rằng Bách Chí Hành là một đứa trẻ nổi loạn bình thường, không ngờ cậu ta còn rất ở ẩn. Một mình nổi loạn, không chơi cùng với ai, trong quá trình giao lưu với đồng nghiệp của tôi, cậu ta đã nhắc đến tên Tưởng Y Vân.”
Thái độ của Bách Chí Hành không muốn bị cuốn vào trong việc này, nổi loạn đến mức rất nhàn rỗi: “Vốn dĩ tôi không muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi, nói rồi chỉ thêm phiền phức cho bản thân. Mấy chú đi theo tôi cũng vô dụng, nếu thật sự muốn tìm manh mối thì đi tìm Tưởng Y Vân.”
Cảnh sát thuận thế truy hỏi: “Tưởng Y Vân có liên quan gì đến bọn họ?”
Bách Chí Hành ngậm điếu thuốc hỏi ngược lại: “Có phải tôi nói ra thì mấy chú sẽ không đi theo tôi nữa không?”
Cảnh sát gật đầu giống như đang dỗ con nít, đồng thời bổ sung một câu trong bụng: Sẽ đi theo một cách bí mật hơn, không để nhóc phát hiện.
Một lát sau, Bách Chí Hành dựa vào tường nói: “Tưởng Y Vân vẫn luôn bị đám Vương Viễn uy hiếp, hình như có liên quan đến tiền. Bởi vì chỗ ngồi rất gần nhau, lúc học tôi ngủ gật thì nghe thấy bọn họ nhắc đến “video” gì đó, nhiều hơn nữa thì tôi không rõ.”
Cảnh sát: “Cậu thật sự không cùng một bọn với bọn họ?”
Bách Chí Hành: “Đầu tôi có bệnh à? Bọn nó suốt ngày nhảy nhót khắp nơi như pháo trúc, đụng chút thì nổ, gây chuyện cả ngày. Vì sao tôi phải tự gây phiền phức cho mình chứ?”
Tóm lại nghe có vẻ Bách Chí Hành này thật sự giữ khoảng cách với đám người Vương Viễn.
Tiền. Video.
Học sinh và giáo viên.
Mấy từ khóa này kết hợp với nhau…
Giải Lâm suy xét một hồi, hỏi: “Trong ba người chết, có ai có gia cảnh khá tốt không?”
“Có.” Quý Minh Nhuệ nói, “Mã Huy, cha mẹ cậu ta là thương nhân, không thường ở nhà, không quan tâm nhiều đến con cái.”
Giải Lâm: “Thương nhân, không có thời gian quản lý con cái… Tưởng Y Vân lại có tác phong quản giáo nghiêm khắc, không thể nào chưa từng liên lạc với phụ huynh học sinh. Tình huống thế này, chi chút tiền hối lộ cho giáo viên để giáo viên chăm sóc con mình nhiều hơn có phải rất hợp logic không? Có điều, lúc hối lộ vừa vặn bị Mã Huy nhìn thấy, cậu ta lén quay video, dùng chuyện này uy hiếp Tưởng Y Vân. Như thế cũng có thể giải thích được vì sao thái độ trước và sau của Tưởng Y Vân đối với bọn họ khác nhau.”
Quý Minh Nhuệ nói: “… Nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cứ.”
Giải Lâm: “Dẫn người đến chưa?”
Quý Minh Nhuệ: “Dẫn đến rồi.”
Giải Lâm nói: “Không có chứng cứ thì ngụy tạo chứng cứ. Chứng cứ hiện tại không ở đây, lừa cô ta để cô ta tự nói.”
Lần này Tưởng Y Vân ngồi trong phòng thẩm vấn bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ta mặc một chiếc váy len màu ngà, khoác một chiếc áo lông màu hồng, vẫn sửa sang bản thân rất tỉ mỉ, ngay cả mái tóc cũng dùng kẹp kẹp cẩn thận lên.
Nhưng sự bình tĩnh này của cô ta không duy trì được quá lâu.
Một câu nói rất tùy ý của người đàn ông cười tủm tỉm đối diện đã khiến sắc mặt cô ta ngay lập tức trắng bệch: “Chúng tôi đã phá được mật khẩu điện thoại, phát hiện vài thứ trong điện thoại của người chết.”
Nếu như lúc này Trì Thanh có thể đụng vào tay cô ta, có lẽ sẽ nghe thấy trong bụng cô ta đều đang nghĩ: Không thể nào, không thể nào, bọn chúng đã chết hết rồi, không ai phát hiện được…
Giải Lâm ngồi đối diện càng cười cô ta càng hoảng hốt.
Cô ta muốn duỗi tay lấy ly nước trên bàn, nhưng phát hiện tay mình đang run, cuối cùng lại buông thõng xuống, siết chặt mép áo len.
Ngón tay Giải Lâm gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái: “Không cần căng thẳng, chỉ tùy tiện nói về cô và phụ huynh của Mã Huy…”
Đối với Tưởng Y Vân mà nói, trừ khi cảnh sát đã xem video, biết cô ta từng nhận tiền của cha Mã Huy, nếu không thì cảnh sát sẽ không thể hỏi được câu có tính định hướng thế này.
Đầu cô ta rối như tơ vò.
Cô ta chợt lên tiếng: “Số tiền đó tôi không đụng lấy một xu!”
Có lẽ lí trí còn sót lại nói với cô ta rằng: Nếu như bây giờ chủ động khai, nể tình thái độ nhận sai tốt, còn có thể biện hộ cho mình.
Tưởng Y Vân im lặng một hồi, nói: “Bọn chúng vẫn luôn chống đối với tôi, sau khi nắm được thóp của tôi, chúng yêu cầu tôi làm những chuyện rất quá đáng. Bọn chúng bảo tôi không thể nhúng tay vào việc quản giáo bọn chúng, tan học, lúc riêng tư…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
=====================================
Cô ta nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
Giải Lâm dùng một cách nói khá uyển chuyển: “Bọn họ hẹn cô ra ngoài à?”
Tưởng Y Vân cắn môi, rặn ra một chữ, âm thanh rất nhỏ: “… Phải.”
Có cơ hội này, có thể khiến một giáo viên bình thường đứng ở trên cao, vênh mặt sai khiến học sinh nghe theo lời mình thì sự xấu xa nhất của bản tính con người sẽ dần dần nổi lên mặt nước. Có lẽ đám Vương Viễn đã làm chuyện mà bản thân chúng cũng không tưởng tượng được, lại còn từng bước hạ thấp giới hạn đạo đức của bản thân, lấy thế làm niềm vui.
Tưởng Y Vân giải thích: “Khi đó tôi có một cuộc bình chọn rất quan trọng trong thành phố. Ban giám hiệu nhà trường kỳ vọng rất cao ở tôi, tôi không thể có bất cứ sai lầm nào, vậy nên tôi…”
Chứng cứ đã bị lừa ra.
Nhưng vụ án này còn có một điều quan trọng nhất không thể giải thích.
“Cảm ơn sự phối hợp của cô.” Giải Lâm nói, “Nhưng chúng tôi đã xem điện thoại của ba người chết, căn bản không có video nào. Không đúng, phải nói là… điện thoại đã bị người khác đụng qua, video bị kẻ đó xóa rồi.”
Tưởng Y Vân trợn to mắt.
Giải Lâm nhìn thẳng vào cô ta, không vì cô ta thừa nhận chuyện video mà lơ là cảnh giác với cô ta: “Nếu như có một người như thế đã giết đám Vương Viễn, còn cố ý xóa hoàn toàn video liên quan đến cô trong điện thoại. Người này nếu không phải là cô thì cô nghĩ rằng sẽ là ai?”
Nhân Cách Nguy Hiểm