Nhắm Mắt Chạm Môi Anh
C13: Không phải đàn ông
86@-
- Ý anh là...anh không thích uống rượu.
Vĩ Luân âm thầm đi vào bếp lấy thêm một chiếc ly đặt xuống bàn rồi rót rượu. Anh chẳng những không đứng về phía cô mà ngược lại còn ủng hộ em trai của mình.
- Mời cậu.
Cô chỉ biết thầm lắc đầu với hai anh em nhà này, như vậy có được xem là đang kết bè kết phái để chống lại cô không?
- Tôi...
Thấy cô có vẻ chần chừ, nhóc Tử Duệ bắt đầu đốc thúc:
- Anh còn chờ gì nữa, không biết uống rượu thì không phải là đàn ông.
Một lần nữa Tử Duệ thốt ra câu nói đầy chí mạng, vốn dĩ Bạch Nhiễm không phải con trai nên sẽ rất nhột khi nghe cậu ấy nói mấy lời xoáy vào bí mật mà cô đang gầy công che giấu.
- Ai không phải đàn ông chứ? Uống thì uống!
Cô nén đau thương, cố nín thở rồi cầm lấy ly rượu mà uống một hơi hết cạn, dù anh chỉ rót có nửa ly nhưng cũng đủ để gây khó khăn cho cô. Vị cay nồng, chan chát và có chút đắng nhẹ lan tỏa khắp miệng cô. Bạch Nhiễm vừa thở ra đã cảm nhận mùi rượu sộc lên đến não.
- Sao hả? Anh thấy ngon chứ?
Cô cảm thấy rất uất ức, quả thật hai anh em họ Mạch đang hùa nhau ăn hiếp cô đây mà, Bạch Nhiễm thầm nghĩ: "Ngon cái đầu của em, thằng nhóc này!".
Dẫu nghĩ là thế nhưng khi thốt ra thành lời cô lại cố gắng kìm nén để giữ bản thân thanh lịch và ôn nhu nhất có thể:
- Cũng...tạm được.
Trông cô "khổ sở" đến vậy, anh cũng không muốn chọc ghẹo Bạch Nhiễm thêm nữa. Vĩ Luân chuyển hướng sang hỏi chuyện em trai.
- Dạo gần đây đám nam sinh kia còn kiếm chuyện với em nữa không? Anh nghĩ em nên để quản gia đưa đón thì sẽ tốt hơn.
Chỉ vừa nghe đến chuyện quản gia sẽ đưa đón mình đi học, Tử Duệ ngay lập tức lắc đầu:
- Em không muốn đâu, quản gia mà đưa siêu xe đến đón thì cả trường sẽ đồn ầm lên cho xem. Hơn nữa từ lúc bị anh Bạch Nhiễm dạy cho một bài học, bọn chúng cũng không dám động đến em nữa.
Anh thật không biết phải nói sao với đứa em trai cứng đầu. Rõ ràng gia đình rất có điều kiện, càng không thiếu người ăn kẻ ở có thể đưa đón cậu ấy đi học nhưng Tử Duệ vẫn nhất quyết đến trường một mình vì không muốn mọi người biết cậu ấy sinh ra trong một gia đình thượng lưu. Truyện Cổ Đại
Trước đây Mạch lão gia đã sắp xếp để Tử Duệ học ở một trường quý tộc, chỉ dành cho các rich kid nhưng cậu ấy một mực không chịu. Tử Duệ nói muốn học ở trường cấp ba bình thường như bao người, chẳng những vậy còn không cho gia đình lái xe sang đến đón. Cũng chính vì không biết được thân thế thật sự của Tử Duệ nên đám nam sinh kia mới cả gan kiếm chuyện với cậu chỉ vì tên cầm đầu nhìn thấy Tử Duệ ngồi cùng bàn với bạn gái của hắn.
Không muốn nói thêm về chuyện của mình, Tử Duệ lập tức chuyển chủ đề:
- Mà anh đã điều tra được bọn buôn người cấu kết với tên vệ sĩ cũ chưa?
Nhắc đến chuyện này, Vĩ Luân có chút rối trí. Lần trước sau khi cô và anh phát hiện ra nơi ẩn náu của bọn tội phạm thì cả hai đã báo với cảnh sát. Tuy nhiên khi cảnh sát đến căn nhà hoang khám xét ngay trong đêm thì chẳng tìm thấy bóng dáng của bất cứ ai. Có lẽ sau khi nghe được tiếng động bên ngoài, chúng ta thu xếp, nhanh chóng rời đi vì lo sợ bị phát hiện.
- Vẫn chưa, bọn chúng đã trốn thoát.
Anh từng nói sẽ kể cô nghe lý do vì sao anh điều tra về bọn buôn người, nhưng loay hoay lại quên mất. Bây giờ sẵn cơ hội trò chuyện, cô vội cất lời:
- Cấu kết với vệ sĩ cũ? Chuyện này là thế nào?
Anh đã định kể với cô từ mấy ngày trước nhưng vì bận công việc, loay hoay rồi quên mất.
- Vệ sĩ cũ đã bí mật thông đồng với bọn buôn người, ngoài ra hắn còn lén lút trao đổi hàng cấm ở quán bar của tôi.
Cô ngạc nhiên thốt lên:
- Quán bar của cậu sao?
Vĩ Luân gật đầu, tường tận kể lại chi tiết. Sau khi phát hiện ra hành vi sai trái của tên vệ sĩ kia, Vĩ Luân đã thẳng thừng sa thải và giao hắn cho công an xử lý.
Cô rất bất ngờ khi biết anh có kinh doanh một quán bar, lại còn là quán bar Wen, chính là nơi cô đã bị bọn buôn người hãm hại, để rồi đánh mất sự trong trắng khi xảy ra tình một đêm với người đàn ông mà cô chẳng hề biết mặt.
Nhắm Mắt Chạm Môi Anh
Một tia điện phơi bày tâm can chạy xẹt qua người cô. Nhóc con này không nói thì thôi, nhưng mỗi lần lên tiếng liền khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu.
- Em...nói gì thế, anh chuẩn men đấy.
Chẳng hiểu sao Vĩ Luân lại phì cười một cái trước thái độ lúng túng và câu nói của cô. Bạch Nhiễm hơi xấu hổ liền nói:
- Sao cậu lại cười?
Nhóc Tử Duệ chẳng những không chịu đổi rượu uống nước ngọt mà còn nắm tay Bạch Nhiễm rồi kéo cô ngồi xuống.
- Vậy anh trai chuẩn men à, em mời anh uống vài ly.
Nghe nói đến rượu, cô lập tức xua tay tỏ ý từ chối:
- Anh không biết uống rượu.
Vừa nói dứt lời cô cảm thấy mình đã để lộ chút sơ hở nào đó, có vẻ như vừa rồi sự thể hiện của cô không được đàn ông cho lắm. Bạch Nhiễm vội chấn chỉnh:
- Ý anh là...anh không thích uống rượu.
Vĩ Luân âm thầm đi vào bếp lấy thêm một chiếc ly đặt xuống bàn rồi rót rượu. Anh chẳng những không đứng về phía cô mà ngược lại còn ủng hộ em trai của mình.
- Mời cậu.
Cô chỉ biết thầm lắc đầu với hai anh em nhà này, như vậy có được xem là đang kết bè kết phái để chống lại cô không?
- Tôi...
Thấy cô có vẻ chần chừ, nhóc Tử Duệ bắt đầu đốc thúc:
- Anh còn chờ gì nữa, không biết uống rượu thì không phải là đàn ông.
Một lần nữa Tử Duệ thốt ra câu nói đầy chí mạng, vốn dĩ Bạch Nhiễm không phải con trai nên sẽ rất nhột khi nghe cậu ấy nói mấy lời xoáy vào bí mật mà cô đang gầy công che giấu.
- Ai không phải đàn ông chứ? Uống thì uống!
Cô nén đau thương, cố nín thở rồi cầm lấy ly rượu mà uống một hơi hết cạn, dù anh chỉ rót có nửa ly nhưng cũng đủ để gây khó khăn cho cô. Vị cay nồng, chan chát và có chút đắng nhẹ lan tỏa khắp miệng cô. Bạch Nhiễm vừa thở ra đã cảm nhận mùi rượu sộc lên đến não.
- Sao hả? Anh thấy ngon chứ?
Cô cảm thấy rất uất ức, quả thật hai anh em họ Mạch đang hùa nhau ăn hiếp cô đây mà, Bạch Nhiễm thầm nghĩ: "Ngon cái đầu của em, thằng nhóc này!".
Dẫu nghĩ là thế nhưng khi thốt ra thành lời cô lại cố gắng kìm nén để giữ bản thân thanh lịch và ôn nhu nhất có thể:
- Cũng...tạm được.
Trông cô "khổ sở" đến vậy, anh cũng không muốn chọc ghẹo Bạch Nhiễm thêm nữa. Vĩ Luân chuyển hướng sang hỏi chuyện em trai.
- Dạo gần đây đám nam sinh kia còn kiếm chuyện với em nữa không? Anh nghĩ em nên để quản gia đưa đón thì sẽ tốt hơn.
Chỉ vừa nghe đến chuyện quản gia sẽ đưa đón mình đi học, Tử Duệ ngay lập tức lắc đầu:
- Em không muốn đâu, quản gia mà đưa siêu xe đến đón thì cả trường sẽ đồn ầm lên cho xem. Hơn nữa từ lúc bị anh Bạch Nhiễm dạy cho một bài học, bọn chúng cũng không dám động đến em nữa.
Anh thật không biết phải nói sao với đứa em trai cứng đầu. Rõ ràng gia đình rất có điều kiện, càng không thiếu người ăn kẻ ở có thể đưa đón cậu ấy đi học nhưng Tử Duệ vẫn nhất quyết đến trường một mình vì không muốn mọi người biết cậu ấy sinh ra trong một gia đình thượng lưu. Truyện Cổ Đại
Trước đây Mạch lão gia đã sắp xếp để Tử Duệ học ở một trường quý tộc, chỉ dành cho các rich kid nhưng cậu ấy một mực không chịu. Tử Duệ nói muốn học ở trường cấp ba bình thường như bao người, chẳng những vậy còn không cho gia đình lái xe sang đến đón. Cũng chính vì không biết được thân thế thật sự của Tử Duệ nên đám nam sinh kia mới cả gan kiếm chuyện với cậu chỉ vì tên cầm đầu nhìn thấy Tử Duệ ngồi cùng bàn với bạn gái của hắn.
Không muốn nói thêm về chuyện của mình, Tử Duệ lập tức chuyển chủ đề:
- Mà anh đã điều tra được bọn buôn người cấu kết với tên vệ sĩ cũ chưa?
Nhắc đến chuyện này, Vĩ Luân có chút rối trí. Lần trước sau khi cô và anh phát hiện ra nơi ẩn náu của bọn tội phạm thì cả hai đã báo với cảnh sát. Tuy nhiên khi cảnh sát đến căn nhà hoang khám xét ngay trong đêm thì chẳng tìm thấy bóng dáng của bất cứ ai. Có lẽ sau khi nghe được tiếng động bên ngoài, chúng ta thu xếp, nhanh chóng rời đi vì lo sợ bị phát hiện.
- Vẫn chưa, bọn chúng đã trốn thoát.
Anh từng nói sẽ kể cô nghe lý do vì sao anh điều tra về bọn buôn người, nhưng loay hoay lại quên mất. Bây giờ sẵn cơ hội trò chuyện, cô vội cất lời:
- Cấu kết với vệ sĩ cũ? Chuyện này là thế nào?
Anh đã định kể với cô từ mấy ngày trước nhưng vì bận công việc, loay hoay rồi quên mất.
- Vệ sĩ cũ đã bí mật thông đồng với bọn buôn người, ngoài ra hắn còn lén lút trao đổi hàng cấm ở quán bar của tôi.
Cô ngạc nhiên thốt lên:
- Quán bar của cậu sao?
Vĩ Luân gật đầu, tường tận kể lại chi tiết. Sau khi phát hiện ra hành vi sai trái của tên vệ sĩ kia, Vĩ Luân đã thẳng thừng sa thải và giao hắn cho công an xử lý.
Cô rất bất ngờ khi biết anh có kinh doanh một quán bar, lại còn là quán bar Wen, chính là nơi cô đã bị bọn buôn người hãm hại, để rồi đánh mất sự trong trắng khi xảy ra tình một đêm với người đàn ông mà cô chẳng hề biết mặt.
Nhắm Mắt Chạm Môi Anh
Đánh giá:
Truyện Nhắm Mắt Chạm Môi Anh
Story
C13: Không phải đàn ông
10.0/10 từ 41 lượt.