Nhầm Đối Tượng Liên Hôn, Thái Phó Vừa Tranh Vừa Giành
Chương 117
458@-
Ngoại truyện Tháng Ba Mồng Ba - Diều giấy
Bùi gia chủ tuy nói nhiều, đôi khi nghe nhiều cũng thấy ồn ào, nhưng Khương Thời Nguyện vẫn nhân lúc chàng và Kim Chi đại tẩu kể chuyện tình yêu, nắm bắt được một số thông tin hữu ích.
Về Bùi Triệt.
Đó là, Bùi Triệt từ nhỏ đã không thích cảm giác quần áo ướt át dính vào người, nên đến giờ vẫn chưa học được bơi lội, cũng rất ít khi đi tắm suối nước nóng.
Nghe đến đây, Khương Thời Nguyện đã có ý tưởng.
Bùi Triệt không biết, nhưng nàng thì biết mà.
Thế là, khi về đến phủ Thái Phó, một nữ nhân bắt đầu làm bộ làm tịch diễn kịch.
Đầu tiên là từ chối việc Bùi Thái Phó đút cho ăn.
Kể từ lần trước khen món chè tuyết nhĩ lê của Bùi Triệt, trong thư phòng của Bùi Triệt đã có thêm một chồng sách dạy nấu ăn, như một cách điều tiết giữa những công vụ bận rộn, mỗi ngày sau khi xử lý xong công văn, nam nhân này sẽ tự thưởng cho mình hai khắc nghiên cứu sách dạy nấu ăn.
Sau một tháng, thành quả thật lớn, Bùi Thái Phó đã là người nấu ăn giỏi nhất trong phủ Thái Phó, trừ đầu bếp ra.
Ngày Đông Chí này, Bùi Triệt đặc biệt nấu một bát chè trôi nước hoa quế cho Khương Thời Nguyện.
Khương Thời Nguyện từ chối, nữ nhân này không chỉ từ chối, mà còn thở dài thườn thượt trước bát chè nhỏ thơm lừng kia.
“Sao vậy, không ngon sao?” Bùi Triệt hỏi.
Khương Thời Nguyện nhìn chằm chằm vào những viên trôi nước trắng béo kia, nhìn ‘viên’ mà thở than: “Haizzz – không phải không ngon, mà là thiếp ghen tị với những viên trôi nước này.”
Bùi Triệt không hiểu.
Khương Thời Nguyện đưa tay cầm thìa khuấy những viên trôi nước, đầy vẻ u oán nói: “Sao thiếp lại không thể như những viên trôi nước này, trong mùa đông lạnh giá tiêu điều này, ngâm mình trong làn nước nóng hầm hập, lăn qua lăn lại, rồi lại lăn qua lăn lại chứ.”
Bùi Triệt bật cười, tự nhiên hiểu được ý tứ vòng vo ám chỉ của nàng: “Muốn đi ngâm suối nước nóng?”
Khương Thời Nguyện khúc khích cười, không giả vờ nữa, một thìa xuống, múc hai viên trôi nước nhét vào miệng, má nàng lập tức phồng lên.
“Gần đây thiếp cảm thấy thân thể mệt mỏi vô cùng, sao cũng không thể vực dậy tinh thần, nghĩ rằng ngâm suối nước nóng, loại bỏ hàn khí, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Bùi Triệt gật đầu, mấy ngày nay nàng quả thật cứ kêu mệt.
Rõ ràng cũng chẳng vất vả mấy.
Bùi Triệt lập tức sắp xếp xe ngựa, chàng tự nhiên cũng đi cùng.
Xe ngựa thuận lợi đến trước một trang viên thanh u ở ngoại ô thành, Khương Thời Nguyện vén rèm xe, tuyết trắng phủ dày, đập vào mắt là một rừng hồng mai kiên cường, tựa như chu sa điểm tuyết, ngọc cốt băng cơ.
Chính là biệt trang suối nước nóng mà Hồng Đậu đã nhắc đến khi theo dõi ‘Như phu nhân’ trước đây.
“Sao lại nghĩ dùng danh tiếng của nương để giúp thiếp?” Khương Thời Nguyện tò mò hỏi.
Bùi Triệt cười khổ một tiếng: “Ban đầu ta cũng không biết.”
“Ta chỉ nghe nói tiệm hương liệu của nàng làm ăn không tốt, mà nương lại có đoàn thương đội buôn bán hương liệu xuống phía Nam, nên tùy tiện giới thiệu Trầm Hương Phường với nàng. Nhưng ta không ngờ nương lại đích thân ra mặt, giới thiệu nàng cho tất cả các phu nhân quyền quý trong kinh thành.”
Khương Thời Nguyện có chút bất ngờ: “Là nương cố ý giúp thiếp sao?”
Bùi Triệt gật đầu: “Nương biết nàng, mười năm trước, hai người đã từng gặp nhau.”
Khương Thời Nguyện sửng sốt, nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện xa xưa.
Chính là vị phu nhân đó!
Một ngày nọ mười năm trước –
Trời vừa vào đông, nàng ôm chú chó con đáng yêu nhặt được trên đường vui vẻ đến biệt viện tìm Bùi Triệt, một cỗ xe ngựa ngoài cổng chính đã gọi nàng lại.
“Tiểu nha đầu, con sống ở đây sao?”
Tấm rèm xe ngựa dày cộm được vén lên một góc, một bàn tay hơi gầy gò vẫy về phía nàng, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của phu nhân lại nở một nụ cười thân thiện.
Hơi giống tiểu phu tử.
Khương Thời Nguyện lập tức buông lỏng cảnh giác, bước về phía xe ngựa của bà, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy một mùi thuốc đắng chát nồng nặc.
Mũi nàng trước giờ rất thính.
Khương Thời Nguyện phúc thân hành lễ với người đó: “Phu nhân khỏe không ạ. Ta không sống ở đây, đây là biệt viện của phu tử ta, phu tử của ta lợi hại lắm đó.”
Vị phu nhân trong xe ngựa dường như bị giọng điệu tự khen của nàng chọc cười.
“Phu tử của con lợi hại thế nào?”
“Phu tử của ta là Trạng nguyên lang, học hành lợi hại, phu tử của ta còn là tiểu phu tử của Lộc Minh Thư Viện, dạy học cũng lợi hại, phu tử của ta còn rất đẹp trai, các cô nương trong kinh thành đều thích chàng.”
Khương Thời Nguyện bẻ ngón tay đếm, phu tử lợi hại đến mười ngón tay cũng không đếm xuể.
Vị phu nhân trong xe ngựa phát ra tiếng cười sảng khoái: “Vậy tiểu phu tử của con quả thật rất lợi hại, con cũng rất lợi hại.”
Vị phu nhân đó nói được vài câu rồi rời đi, lúc đó Khương Thời Nguyện chỉ bận tâm đến việc bế chú chó con trộm được cho Bùi Triệt xem, cũng không để chuyện này trong lòng.
“Khi đó nương vẫn còn bệnh sao?” Khương Thời Nguyện nhớ lại mùi thuốc nồng nặc kia.
Bùi Triệt gật đầu: “Cũng là những năm nay mới dưỡng bệnh tốt. Nàng mua hương liệu của nàng, mỗi lần đều gửi cho ta một phần.”
Hai người vào biệt trang, đến gian tắm hơi kín đáo.
Hồ tắm rộng lớn, nước suối nóng đã được dẫn vào, hơi nước nghi ngút, tựa như Quỳnh đài tiên trì.
Cũng chỉ có Bùi gia giàu có hào phóng, mới có thể xây suối nước nóng thành bồn tắm, tiêu tiền không tiếc.
Khương Thời Nguyện là người đầu tiên xuống nước, xoay một vòng như đang vui đùa, quay đầu lại, người kia vẫn đứng thẳng tắp trên bờ trong bộ y phục chỉnh tề.
“Chàng không xuống nước sao?”
“Còn vài công văn…”
Lời còn chưa dứt, một gáo nước đã văng vào người chàng.
“Đông chí được nghỉ, không nói chuyện công văn, ở lại với thiếp!”
Khương Thời Nguyện đứng trong nước, gương mặt diễm lệ ngấm sương nước, trong suốt như hoa sen được tắm mình trong ánh bình minh đầu tiên giữa sương sớm, tấm lụa trắng mỏng dính sát vào làn da tuyết, như được dệt từ ánh trăng, lấp ló trên đường cong uyển chuyển, ẩn hiện mờ ảo, khơi gợi trí tưởng tượng.
Bùi Triệt thị lực cực tốt, hơi nước nghi ngút, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt lấp lánh của nàng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, và những giọt nước trong suốt đọng trên xương quai xanh của nàng.
Ánh mắt nam nhân thâm trầm, cởi bỏ áo khoác gấm thêu kim, sải bước xuống hồ.
Mực nước ở mép hồ ngập đến ngang eo chàng, chàng tựa vào mép hồ, nói với nàng: “Qua đây.”
“Qua đây làm gì?”
Khương Thời Nguyện bơi gần đến bên chàng một chút, nhưng không áp sát, như một con cá linh hoạt, lượn lờ quanh chàng, khiến chàng nhìn rõ mồn một nhưng không thể chạm tới.
Nàng nhìn thấy yết hầu chàng khẽ động, ánh mắt chàng bị nàng thắp lên, rồi cố ý lùi lại.
“Sao chàng không qua đây?”
“Ta muốn nàng qua đây.”
Khương Thời Nguyện vừa lùi lại, vừa không quên trêu chọc người.
“Muốn chàng qua đây, ôm chặt lấy thiếp…”
“Vậy sao?”
Bùi Triệt khẽ hé đôi môi mỏng, lông mày cũng khẽ nhướng lên.
Khương Thời Nguyện nhìn thấy biểu cảm này của chàng, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng lùi gấp về phía sau, nhưng đã không kịp.
Nam nhân đột nhiên hóa thân thành cá, chỉ trong nháy mắt đã bơi đến sau lưng nàng, giam cầm nàng trong vòng tay.
“Chàng biết bơi lội?”
Khương Thời Nguyện kinh ngạc thốt lên, đáp lại nàng là một nụ hôn sâu đầy bá đạo.
Bùi Triệt một tay từ phía sau ôm lấy nàng, tay kia kẹp lấy cằm nàng, xoay mặt nàng lại, ngậm lấy đôi môi nàng.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc không rõ tình hình địch ta, lại còn dám động thổ trên đầu Thái Phó.
Khương Thời Nguyện bị chàng xoay người, lưng áp vào vách đá, dễ dàng bị chàng chiếm lấy.
“Nóng quá.”
Nàng sớm đã mất hết ý thức dưới nụ hôn mãnh liệt của chàng, trong lúc trôi nổi theo sóng nước, nàng phát ra một tiếng r*n r* khẽ khàng.
“Nàng thích không?”
Thích.
Sao lại không thích chứ?
Trời che đậy, đất gánh vác.
Nàng thích thân tâm khế hợp với chàng, tựa như nàng trời sinh chính là một nửa còn thiếu của chàng.
Giống như tuyết định mệnh sẽ rơi trên cành mai, hoa dại định mệnh sẽ nở khắp núi đồi, nàng cũng định mệnh sẽ trở thành một nửa của chàng.
Ngoại truyện Tháng Ba Mồng Ba - Diều giấy
Gió có hẹn, xuân chẳng sai.
Thoáng cái đã đến mồng ba tháng ba, cỏ xanh én lượn, các giai nhân trong kinh thành rủ nhau dạo chơi, ngắm hoa thả diều.
Bùi Thái Phó cũng gác lại mọi công vụ, dẫn theo Bùi phu nhân và con mèo cưng trong nhà đến bờ sông ngoại ô thành.
Xe ngựa vừa dừng vững bên bãi cỏ, một bóng dáng màu xanh nhạt đã nhảy xuống từ xe.
Ánh xuân tươi đẹp, gió nhẹ từng cơn, hai bờ sông đã có không ít khách du ngoạn tiếng cười nói huyên náo.
Khương Thời Nguyện xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, ra vẻ sẵn sàng làm một trận lớn.
“Diều cá chép lớn đưa ta, xem ta đưa nó lên trời!”
Để tiện hành động, nàng hôm nay mặc bộ nam trang nhẹ nhàng, áo gấm trên người tự nhiên vẫn là y phục cũ của Bùi Thái Phó.
Bùi Triệt đưa diều cá chép trong tay cho nàng: “Nàng chạy chậm thôi.”
“Chạy chậm sao mà cất cánh được? Chạy chậm sao mà so được với họ? Hôm nay nhất định phải thả lên cao nhất, mới không phụ công phu quân ta bận rộn công vụ, thức đêm vẽ cho thiếp con cá chép lớn!”
Khương Thời Nguyện khí thế hừng hực, vòng tay ôm cổ Bùi Triệt hôn một cái: “Đừng coi thường phu nhân chàng!”
Nói đoạn, Khương Thời Nguyện kéo con cá chép lớn chạy ngược gió, Miêu tướng quân cũng vui vẻ dựng đuôi chạy theo sau nàng.
Bùi Triệt cười nhạt, nhìn nàng chạy trong gió, nhìn con diều từ từ xoay tròn bay lên cao, nếu là ở biệt viện mười năm trước, có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân "đông đông đông" của nàng.
Tiếng bước chân "đông đông đông" luôn dừng khẩn cấp ngoài thư phòng, sau đó là hai tiếng "bộp bộp", là nàng sợ làm bẩn thư phòng nên cởi giày ở bên ngoài.
Hai chiếc giày đôi khi một chiếc ở phía Đông, một chiếc ở phía Tây, đôi khi không chú ý chừng mực, trực tiếp văng ra hành lang, chàng cần phải đi thêm vài bước mới nhặt lại được.
“Bùi Triệt, chàng mau nhìn xem, diều của chàng bay lên rồi kìa.”
Tiếng reo hò vui mừng kéo suy nghĩ của Bùi Triệt trở lại, chàng ngẩng đầu nhìn con diều đang bay ngược gió trên đỉnh đầu, cười đi về phía nàng, nhưng chưa đi được mấy bước, Khương Thời Nguyện đã kéo diều quay lại bên chàng.
“Chàng có muốn thử không?” Khương Thời Nguyện đầy mong chờ nhìn chàng.
“Được.”
Bùi Triệt nắm tay nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng, cùng người và dây diều tiếp quản luôn.
Khương Thời Nguyện ở trong vòng tay chàng, lưng áp vào lồng ngực chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, cố ý trêu chọc: “Ở bên ngoài đó? Bùi đại nhân không thèm giả vờ chút nào sao?”
Bùi Triệt cúi đầu nhanh chóng hôn một cái: “Không sợ, ta là Thái Phó, không ai dám bàn tán.”
Không ai bàn tán, nhưng có người nhìn thấy.
Chỉ nghe lời Bùi Triệt vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng cười trêu chọc từ không xa truyền đến.
“Ôi, đây không phải Bùi đại nhân và, thư đồng của Bùi đại nhân chúng ta sao?” Người đến cố ý dừng một chút.
Khương Thời Nguyện nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Công Bộ Lang Trung Lý Thanh và phu nhân chàng tay trong tay đi tới, phu nhân Lý cầm trên tay một con diều, phía sau hai người là hai bà vú, trong lòng bà vú ôm hai cục bột hồng giống hệt nhau.
“Tiểu Tỉnh Tỉnh và Tiểu Náo Náo!”
Khương Thời Nguyện nhìn thấy hai đứa bé, hai mắt sáng rực, cũng không cần diều nữa, cúi đầu chui ra khỏi vòng tay Bùi Triệt, chạy đi ôm trẻ con.
Khi hai đứa con của Lý Thanh đầy tháng, Khương Thời Nguyện và Bùi Triệt cũng đến uống rượu mừng.
Hai đứa bé mũm mĩm đáng yêu, lại không quấy phá, Khương Thời Nguyện nhìn một cái liền thích.
“Trẻ con quả thật lớn nhanh như thổi, mới mấy tháng đã lớn đến vậy rồi.”
Hai đứa bé thay đổi rất nhiều, nhưng Khương Thời Nguyện nhận ra, đứa bé mở mắt mà vẻ mặt điềm tĩnh kia là chị gái Lý Tỉnh Tỉnh, đứa bé mắt tròn đảo liên tục, cần người ôm chặt hai tay mới vững là em trai Lý Náo Náo.
Khương Thời Nguyện ôm cô bé Tỉnh Tỉnh điềm tĩnh, tiểu Tỉnh Tỉnh cũng không sợ người lạ, còn mỉm cười với Khương Thời Nguyện, đôi mắt cong cong như quả nho đen, lộ ra lợi hồng không có răng.
Tim Khương Thời Nguyện như muốn tan chảy.
“Cha nó ôm nó còn không thấy nó cười một cái, gặp Khương muội muội lại cười vui vẻ thế.” Phu nhân Lý nói.
Khương Thời Nguyện trong lòng càng vui hơn, hết lời khen ngợi đứa bé một hồi, khen xong đứa bé cũng không quên khen phu nhân Lý.
“Tỷ tỷ sắc mặt hồng hào, so với lần trước gặp còn đẹp và động lòng người hơn, có thể thấy Lý đại nhân đã không ít dụng tâm.”
Phu nhân Lý cười phá lên: “Cũng chỉ là vì muội muội không ở đây, ta loại người thô kệch này mới miễn cưỡng chạm được đến từ ‘đẹp và động lòng người’, có quốc sắc thiên hương như muội ở đây, chúng ta ngay cả một món ăn cũng không sánh bằng.”
Phu nhân Lý liếc mắt đưa tình với nàng: “Bùi đại nhân đúng là có phúc.”
Khương Thời Nguyện gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình: “Thiếp cũng thấy chàng ấy đúng là có phúc.”
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Bùi Triệt: “Bùi đại nhân, chàng thấy sao?”
Bùi Triệt hàm tiếu gật đầu: “Ừm, ta quả thật có phúc.”
Lý Thanh và phu nhân Lý nhìn nhau, Lý Thanh nhướng mày nhìn vợ, ban nãy hai người còn đánh cược cơ mà.
Vừa rồi họ ở xa, từ đằng xa trông thấy hai người đứng giữa bờ liễu cỏ xanh, dáng vẻ thân mật, tựa như muốn biến bờ đê dài này thành vại đường lọ mật, Lý Thanh thoáng cái đã nhận ra dáng hình của Bùi Thái Phó.
Dáng vẻ xuất chúng như vậy, ngoài Bùi Thái Phó ra cũng không có ai khác, còn người đang ở trong vòng tay hắn, tự nhiên chính là vị tân hôn phu nhân đã khiến Bùi đại nhân nhà ta thất thần lại còn về sớm kia rồi.
Lý Thanh nhận ra người, nhưng Lý phu nhân lại không tin, Lý Thanh lúc này mới cùng nàng đánh cuộc.
Nhìn xem, ta sao có thể nhận sai được?
Bùi Thái Phó khắc kỷ phục lễ, đó là chuyện của ngày trước.
Hiện tại, Bùi Thái Phó chính là một phu quân mê thê.
Lý Thanh xác nhận ‘thắng thua’ với thê tử, liền không quấy rầy nữa, hàn huyên vài câu rồi dẫn thê nhi đi nơi khác.
Khương Thời Nguyện lại thả diều một lúc, nắng dần lên cao, trên trán nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, thân thể chợt thấy mệt mỏi.
“Phu nhân mệt rồi sao?” Bùi Triệt hỏi.
Khương Thời Nguyện gật đầu: “Thiếp có chút đói rồi.”
Nàng lại nhìn những món điểm tâm mang theo: “Nhưng nhìn chúng cũng chẳng thấy ngon miệng.”
Bùi Triệt vừa thu diều vừa hỏi: “Phu nhân muốn ăn gì? Vi phu sẽ đi mua.”
Gần đây khẩu vị của nàng vẫn luôn không tốt lắm, trái lại chứng xuân buồn ngủ thì rất nặng.
“Chơi đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Khương Thời Nguyện ôm Miêu Tướng Quân lên, Bùi Triệt theo ý nàng, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Hai người trở lại xe ngựa, quay về phủ.
Xe ngựa không nhanh không chậm quay về, Khương Thời Nguyện tựa vào người Bùi Triệt, trước mắt nàng là hai cục bột phấn của Lý gia.
Lý phu nhân và Lý đại nhân thành thân tháng thứ hai đã truyền ra tin vui, lại còn sinh một lúc hai người.
Còn bọn họ đã thành thân được hơn nửa năm rồi...
“Chàng à, chúng ta có phải vẫn chưa đủ cố gắng không?” Khương Thời Nguyện chợt hỏi.
Bùi Triệt đang rót trà tay khẽ run lên, hắn nín thở, đạm nhiên hỏi lại: “Lần nào vi phu không đủ cố gắng?”
Trong đầu Khương Thời Nguyện lập tức hiện lên rất nhiều cảnh tượng mặt đỏ tai hồng, mặt nàng lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Bùi Triệt sao có thể không cố gắng, hắn quá đỗi cố gắng rồi, trái lại nàng đôi khi căn bản không chống đỡ nổi sự cố gắng quá mức của hắn.
Bùi Triệt biết nàng đang nghĩ gì: “Thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vô ích.”
Vừa nói vừa đưa chén trà ấm đã rót sẵn đến bên môi nàng, “Phu nhân đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”
Khương Thời Nguyện vừa định mở miệng, chợt một luồng chua xót dâng lên cổ họng, gần như là phản ứng vô thức, nàng nghiêng người nôn khan.
“Phu nhân sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?” Bùi Triệt đặt chén trà xuống, bàn tay vuốt lưng nàng nhẹ nhàng từng chút một để nàng dễ thở hơn.
Nhưng Khương Thời Nguyện sao cũng không ngừng được sự khó chịu cuộn trào trong dạ dày, lại chẳng nôn ra được thứ gì.
Bùi Triệt sững người, tuy hắn cho rằng con cái nên thuận theo tự nhiên, nhưng để không bối rối, sau khi thành thân đã đọc kỹ sách về sản phụ, cái sự nôn khan đột ngột này, thêm vào đó là khẩu vị kém gần đây, ngủ nhiều…
Khương Thời Nguyện cũng không phải vô tri mông lung, sau khi thành thân cũng đã chuẩn bị tâm lý làm cha mẹ, khi tham gia tiệc đầy tháng của Lý gia, đã vô cùng kỹ lưỡng hỏi Lý phu nhân về những việc trong kỳ thai nghén.
Nàng ngẩng đầu, có chút ngỡ ngàng nhìn sang Bùi Triệt, Bùi Triệt cũng nhìn nàng, trong mắt hai người đều là sự kinh hỉ và không thể tin được.
Khương Thời Nguyện không dám nhúc nhích nữa, Bùi Triệt cũng không cho nàng động, chỉ ra ngoài dặn dò: “Xe hãy đi vững hơn một chút.”
Giọng nói cũng có chút run rẩy.
Quãng đường xe ngựa vốn dĩ chỉ mất một canh giờ, vậy mà cứng rắn thêm nửa canh giờ nữa, xe ngựa cuối cùng cũng trở về Thái Phó phủ.
“Mau gọi đại phu.”
“Không, Dư Lương, ngươi đi thỉnh Thái y.”
“Mau đi.”
Bùi Triệt vừa căn dặn, vừa bế nàng xuống xe ngựa, Khương Thời Nguyện ôm chặt cổ hắn, không dám nhúc nhích chút nào.
Tần Ma Ma và Hồng Đậu nghe nói phải thỉnh Thái y, lại thấy Bùi Thái Phó căng thẳng ôm người vào cửa, sợ đến mức hoảng loạn.
“Sao vậy? Không phải là đi thả diều sao, cô nương đây làm sao vậy? Bị thương sao?”
“Ma ma, thiếp không sao.”
Khương Thời Nguyện an ủi, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn thế nào cũng không giống không có chuyện gì.
Khương Thời Nguyện không biết phải giải thích thế nào, may mà Thái y lập tức chạy đến.
Khương Thời Nguyện ngồi trên giường, vươn tay, nín thở tập trung nhìn vị Thái y đang bắt mạch cho nàng.
Bùi Triệt cũng đứng ở đầu giường, mắt không chớp nhìn Thái y.
Tần Ma Ma, Hồng Đậu, cùng với Bùi gia chủ nghe nói Khương Thời Nguyện khẩu vị không tốt, tiện thể mang bánh vằn thắn đến, tất cả đều thần sắc ngưng trọng nhìn Thái y.
Cả căn phòng này, một người là muội muội Thái tử yêu thương nhất, một người là đương triều Thái Phó, còn một người là Bùi gia chủ, ai nấy đều là những nhân vật có thể xoay chuyển trời đất.
Thái y nào đã từng thấy trận thế này, bị nhìn chằm chằm đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, để thận trọng, mạch này không khỏi lại bắt thêm một lúc.
Nhưng cũng chính là chốc lát này, khiến bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng.
Khương Thời Nguyện là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, nàng sắp nghẹt thở đến chết rồi.
“Thái y, ngươi sao không nói gì? Thiếp làm sao vậy?”
Thái y thu tay bắt mạch lại, chắp hai tay vái một cái, cười nói với Bùi Triệt và Khương Thời Nguyện: “Chúc mừng Thái Phó, chúc mừng phu nhân, phu nhân đây là có hỉ rồi.”
“Tốt quá rồi, sắp có tiểu tiểu thư rồi!” Hồng Đậu reo hò, Tần Ma Ma nghiêng đầu lau nước mắt.
Bùi gia chủ vỗ tay khen ngợi: “Hôm nay ta mang bánh vằn thắn đến thật đúng lúc quá, ta đây sẽ quay về báo tin vui này cho Lão thái thái.”
Khắp Thái Phó phủ trên dưới đều vui mừng, tin tức rất nhanh cũng truyền đến Bùi phủ và trong cung, những lời chúc mừng tới tấp.
Bùi Triệt ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng: “Phu nhân sẽ vất vả rồi.”
Khương Thời Nguyện chợt muốn khóc, nàng lắc đầu:
“Chàng vất vả nhất, vất vả khi chàng còn niên thiếu khốn khó, nhưng vẫn dành cho thiếp một phần ôn nhu; vất vả vì chàng không rời không bỏ chờ đợi mười năm, cho thiếp một nơi nương tựa an tâm nhất.”
Khương Thời Nguyện xoa bụng dưới của mình, “Giờ đây không chỉ có thiếp, mà còn có một người nữa, cũng muốn ở bên chàng, Bùi Triệt, chúng ta sắp có con rồi.”
Bùi Triệt nắm lấy tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng: “Nguyện nhi, phu nhân sắp làm mẫu thân rồi.”
Khương Thời Nguyện lệ nóng doanh tròng, bên ngoài chợt truyền đến một tràng pháo nổ vang dội, nàng bỗng nhiên lại bật khóc thành cười.
Không cần đoán, nhất định là Tần Ma Ma lão thái thái nhỏ bé này lại nhảy lên đốt pháo rồi.
Ngoại Truyện: Lấp Lỗ Hổng - Chuyện Cũ Chiếc Túi Thơm
Thoáng cái, xuân đi đông về, lại đến một năm cuối.
Đây là năm cuối thứ hai Khương Thời Nguyện và Bùi Triệt thành thân, năm nay, bởi vì quanh năm mệt mỏi vì công việc công văn, sức khỏe của Hoàng đế lúc tốt lúc xấu, vào dịp cuối năm, Tạ Lâm Uyên tuyên bố thoái vị, Thái tử Tạ Cảnh Hoài kế vị xưng đế.
Tân Đế đăng cơ, rộng mở thu hút hiền tài, Bùi Triệt tiến cử ân sư năm xưa của mình là Thôi Tư Nguy.
Thôi Tư Nguy năm xưa bị bãi miễn, không phải do Bùi Triệt gây khó dễ, mà chỉ vì quá thẳng thắn bất đồng chính kiến với Tạ Lâm Uyên. Nay Tân Đế hùng tâm tráng chí, lấy Thôi Đại học sĩ phò tá hai bên, hai người rất hợp ý nhau.
Ngày Thôi Tư Nguy tái xuất nhậm chức, Bùi Triệt đợi ở ngoài Kim Loan Điện.
Giống như năm xưa, khi hắn thi Đình đoạt khôi, hắn cũng đợi ở ngoài điện.
Phu tử tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng ngày đó, hiếm hoi thay người mỉm cười với hắn, gọi hắn một tiếng ‘Thập Lang’, sau đó chỉ vào bức tường đỏ ngói xanh, nói với hắn: ‘Con đường cung điện dài dằng dặc này, cuối cùng ta cũng không còn đi một mình nữa.’
Đó là mong hắn thành tài, cũng là sự đồng điệu tri kỷ.
Thôi Tư Nguy lại nhậm chức Đại học sĩ, thống lĩnh Ngự Sử Đài, nắm giữ lời nói và hành vi của trăm quan, chỉnh đốn cương kỷ.
Thôi Tư Nguy từ Kim Loan Điện bước ra, thoáng nhìn đã thấy bóng người dưới bậc thang ngoài điện.
Chuyện cũ như ngày hôm qua.
Hai thầy trò không nói một lời, sánh bước trên con đường cung điện dài dằng dặc tĩnh mịch đó.
Trên trời bắt đầu bay tuyết, rơi trên bờ vai thẳng tắp của Bùi Triệt, cũng rơi trên mái tóc đã bạc nửa của Thôi Tư Nguy.
Ba năm ngăn cách, tám năm đoạn tuyệt, đây là lần đầu tiên hai người sánh bước bên nhau kể từ khi Bùi Triệt bước vào quan trường.
Im lặng hồi lâu, Thôi Tư Nguy phá vỡ sự trầm mặc trước: “Đứa bé đầy tháng rồi sao?”
Bùi Triệt thần sắc ôn hòa: “Sắp đến trăm ngày rồi.”
Thôi Tư Nguy nghe sự vui mừng tràn ra trong lời nói của hắn, không nhịn được cũng mỉm cười theo: “Trông giống ai?”
“Giống phu nhân nhiều hơn một chút.” Bùi Triệt cười nói.
Thôi Tư Nguy cười khẽ một tiếng: “Vậy ngươi có mà dạy dỗ rồi.”
Thôi Tư Nguy nhớ lại Khương Thời Nguyện năm đó, tuổi còn nhỏ, nhưng lại có một bụng ý nghĩ lệch lạc.
“Ta nhớ nàng ta khi đó mượn danh nghĩa thư đồng của ngươi, khắp nơi sưu tầm túi thơm ví tiền của các cô gái trong kinh thành, ngươi rõ ràng không chịu nổi nhưng cũng không ngăn cản.”
Bùi Triệt khẽ cười, hắn cũng không ngờ, khi nói chuyện thẳng thắn với phu tử, người đầu tiên được nhắc đến lại là Khương Thời Nguyện.
“Nàng ta trời sinh đã như vậy, vả lại, nàng cũng muốn nhanh chóng bù đắp lỗi lầm của mình. Dũng khí của nàng, là điểm vi phu không bằng.”
Thôi Tư Nguy gật đầu: “Đúng vậy, nàng ấy quả thực một lòng quả cảm, cũng là lương phối của ngươi.”
Thôi Tư Nguy không nói, khi họ đại hôn, người cũng đã đến xem.
Nhìn hắn xuân phong mãn diện, nhìn hắn lông mày sống động, trong lòng người vô cùng an ủi, còn vui hơn cả khi tự tay điểm hắn đoạt khôi.
Hai thầy trò đi một đoạn, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, cổng cung điện đã ở ngay trước mắt.
Thôi Tư Nguy chợt dừng bước.
“Ta nghĩ ngoài việc phải xin lỗi Thập Lang, còn phải xin lỗi nàng ta nữa. Vì những lỗi lầm do sự thế tục và cố chấp của ta gây ra, ta thành khẩn xin lỗi.” Thôi Tư Nguy trịnh trọng nói.
“Năm đó, sở dĩ ta cực lực muốn đưa ngươi đi Thục Châu, là bởi vì, ta trong thư phòng của ngươi, phát hiện một chiếc túi thơm, kẹp trong sách, ta cứ tưởng các ngươi…”
Bùi Triệt sững người, chợt nghĩ đến điều gì, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi thơm cũ, “Là cái này sao?”
Thôi Tư Nguy gật đầu, “Là Khương Thời Nguyện tặng ngươi, ta đã cho người trả về rồi.”
Thôi Tư Nguy hổ thẹn, đây cũng là lý do từ sau Bùi Triệt, người không còn nhận dạy học trò nào nữa.
Người hiểu học vấn, nhưng lại không hiểu lòng người.
“Thay ta nói với nàng ấy một tiếng ‘xin lỗi’.”
Lòng Bùi Triệt chợt thắt lại.
Hắn nhớ lần đầu tiên hẹn gặp Khương Thời Nguyện ở Thiêm Hương Cư, nàng đặc biệt đeo nó trên người, nhớ khi hắn nhờ Bùi Tử Dã chuyển chiếc túi thơm, nàng đã khóc nức nở như vỡ đê ở ngoài cửa…
……
Nhầm Đối Tượng Liên Hôn, Thái Phó Vừa Tranh Vừa Giành
Ngoại truyện Tháng Ba Mồng Ba - Diều giấy
Bùi gia chủ tuy nói nhiều, đôi khi nghe nhiều cũng thấy ồn ào, nhưng Khương Thời Nguyện vẫn nhân lúc chàng và Kim Chi đại tẩu kể chuyện tình yêu, nắm bắt được một số thông tin hữu ích.
Về Bùi Triệt.
Đó là, Bùi Triệt từ nhỏ đã không thích cảm giác quần áo ướt át dính vào người, nên đến giờ vẫn chưa học được bơi lội, cũng rất ít khi đi tắm suối nước nóng.
Nghe đến đây, Khương Thời Nguyện đã có ý tưởng.
Bùi Triệt không biết, nhưng nàng thì biết mà.
Thế là, khi về đến phủ Thái Phó, một nữ nhân bắt đầu làm bộ làm tịch diễn kịch.
Đầu tiên là từ chối việc Bùi Thái Phó đút cho ăn.
Kể từ lần trước khen món chè tuyết nhĩ lê của Bùi Triệt, trong thư phòng của Bùi Triệt đã có thêm một chồng sách dạy nấu ăn, như một cách điều tiết giữa những công vụ bận rộn, mỗi ngày sau khi xử lý xong công văn, nam nhân này sẽ tự thưởng cho mình hai khắc nghiên cứu sách dạy nấu ăn.
Sau một tháng, thành quả thật lớn, Bùi Thái Phó đã là người nấu ăn giỏi nhất trong phủ Thái Phó, trừ đầu bếp ra.
Ngày Đông Chí này, Bùi Triệt đặc biệt nấu một bát chè trôi nước hoa quế cho Khương Thời Nguyện.
Khương Thời Nguyện từ chối, nữ nhân này không chỉ từ chối, mà còn thở dài thườn thượt trước bát chè nhỏ thơm lừng kia.
“Sao vậy, không ngon sao?” Bùi Triệt hỏi.
Khương Thời Nguyện nhìn chằm chằm vào những viên trôi nước trắng béo kia, nhìn ‘viên’ mà thở than: “Haizzz – không phải không ngon, mà là thiếp ghen tị với những viên trôi nước này.”
Bùi Triệt không hiểu.
Khương Thời Nguyện đưa tay cầm thìa khuấy những viên trôi nước, đầy vẻ u oán nói: “Sao thiếp lại không thể như những viên trôi nước này, trong mùa đông lạnh giá tiêu điều này, ngâm mình trong làn nước nóng hầm hập, lăn qua lăn lại, rồi lại lăn qua lăn lại chứ.”
Bùi Triệt bật cười, tự nhiên hiểu được ý tứ vòng vo ám chỉ của nàng: “Muốn đi ngâm suối nước nóng?”
Khương Thời Nguyện khúc khích cười, không giả vờ nữa, một thìa xuống, múc hai viên trôi nước nhét vào miệng, má nàng lập tức phồng lên.
“Gần đây thiếp cảm thấy thân thể mệt mỏi vô cùng, sao cũng không thể vực dậy tinh thần, nghĩ rằng ngâm suối nước nóng, loại bỏ hàn khí, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Bùi Triệt gật đầu, mấy ngày nay nàng quả thật cứ kêu mệt.
Rõ ràng cũng chẳng vất vả mấy.
Bùi Triệt lập tức sắp xếp xe ngựa, chàng tự nhiên cũng đi cùng.
Xe ngựa thuận lợi đến trước một trang viên thanh u ở ngoại ô thành, Khương Thời Nguyện vén rèm xe, tuyết trắng phủ dày, đập vào mắt là một rừng hồng mai kiên cường, tựa như chu sa điểm tuyết, ngọc cốt băng cơ.
Chính là biệt trang suối nước nóng mà Hồng Đậu đã nhắc đến khi theo dõi ‘Như phu nhân’ trước đây.
“Sao lại nghĩ dùng danh tiếng của nương để giúp thiếp?” Khương Thời Nguyện tò mò hỏi.
Bùi Triệt cười khổ một tiếng: “Ban đầu ta cũng không biết.”
“Ta chỉ nghe nói tiệm hương liệu của nàng làm ăn không tốt, mà nương lại có đoàn thương đội buôn bán hương liệu xuống phía Nam, nên tùy tiện giới thiệu Trầm Hương Phường với nàng. Nhưng ta không ngờ nương lại đích thân ra mặt, giới thiệu nàng cho tất cả các phu nhân quyền quý trong kinh thành.”
Khương Thời Nguyện có chút bất ngờ: “Là nương cố ý giúp thiếp sao?”
Bùi Triệt gật đầu: “Nương biết nàng, mười năm trước, hai người đã từng gặp nhau.”
Khương Thời Nguyện sửng sốt, nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện xa xưa.
Chính là vị phu nhân đó!
Một ngày nọ mười năm trước –
Trời vừa vào đông, nàng ôm chú chó con đáng yêu nhặt được trên đường vui vẻ đến biệt viện tìm Bùi Triệt, một cỗ xe ngựa ngoài cổng chính đã gọi nàng lại.
“Tiểu nha đầu, con sống ở đây sao?”
Tấm rèm xe ngựa dày cộm được vén lên một góc, một bàn tay hơi gầy gò vẫy về phía nàng, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của phu nhân lại nở một nụ cười thân thiện.
Hơi giống tiểu phu tử.
Khương Thời Nguyện lập tức buông lỏng cảnh giác, bước về phía xe ngựa của bà, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy một mùi thuốc đắng chát nồng nặc.
Mũi nàng trước giờ rất thính.
Khương Thời Nguyện phúc thân hành lễ với người đó: “Phu nhân khỏe không ạ. Ta không sống ở đây, đây là biệt viện của phu tử ta, phu tử của ta lợi hại lắm đó.”
Vị phu nhân trong xe ngựa dường như bị giọng điệu tự khen của nàng chọc cười.
“Phu tử của con lợi hại thế nào?”
“Phu tử của ta là Trạng nguyên lang, học hành lợi hại, phu tử của ta còn là tiểu phu tử của Lộc Minh Thư Viện, dạy học cũng lợi hại, phu tử của ta còn rất đẹp trai, các cô nương trong kinh thành đều thích chàng.”
Khương Thời Nguyện bẻ ngón tay đếm, phu tử lợi hại đến mười ngón tay cũng không đếm xuể.
Vị phu nhân trong xe ngựa phát ra tiếng cười sảng khoái: “Vậy tiểu phu tử của con quả thật rất lợi hại, con cũng rất lợi hại.”
Vị phu nhân đó nói được vài câu rồi rời đi, lúc đó Khương Thời Nguyện chỉ bận tâm đến việc bế chú chó con trộm được cho Bùi Triệt xem, cũng không để chuyện này trong lòng.
“Khi đó nương vẫn còn bệnh sao?” Khương Thời Nguyện nhớ lại mùi thuốc nồng nặc kia.
Bùi Triệt gật đầu: “Cũng là những năm nay mới dưỡng bệnh tốt. Nàng mua hương liệu của nàng, mỗi lần đều gửi cho ta một phần.”
Hai người vào biệt trang, đến gian tắm hơi kín đáo.
Hồ tắm rộng lớn, nước suối nóng đã được dẫn vào, hơi nước nghi ngút, tựa như Quỳnh đài tiên trì.
Cũng chỉ có Bùi gia giàu có hào phóng, mới có thể xây suối nước nóng thành bồn tắm, tiêu tiền không tiếc.
Khương Thời Nguyện là người đầu tiên xuống nước, xoay một vòng như đang vui đùa, quay đầu lại, người kia vẫn đứng thẳng tắp trên bờ trong bộ y phục chỉnh tề.
“Chàng không xuống nước sao?”
“Còn vài công văn…”
Lời còn chưa dứt, một gáo nước đã văng vào người chàng.
“Đông chí được nghỉ, không nói chuyện công văn, ở lại với thiếp!”
Khương Thời Nguyện đứng trong nước, gương mặt diễm lệ ngấm sương nước, trong suốt như hoa sen được tắm mình trong ánh bình minh đầu tiên giữa sương sớm, tấm lụa trắng mỏng dính sát vào làn da tuyết, như được dệt từ ánh trăng, lấp ló trên đường cong uyển chuyển, ẩn hiện mờ ảo, khơi gợi trí tưởng tượng.
Bùi Triệt thị lực cực tốt, hơi nước nghi ngút, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt lấp lánh của nàng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, và những giọt nước trong suốt đọng trên xương quai xanh của nàng.
Ánh mắt nam nhân thâm trầm, cởi bỏ áo khoác gấm thêu kim, sải bước xuống hồ.
Mực nước ở mép hồ ngập đến ngang eo chàng, chàng tựa vào mép hồ, nói với nàng: “Qua đây.”
“Qua đây làm gì?”
Khương Thời Nguyện bơi gần đến bên chàng một chút, nhưng không áp sát, như một con cá linh hoạt, lượn lờ quanh chàng, khiến chàng nhìn rõ mồn một nhưng không thể chạm tới.
Nàng nhìn thấy yết hầu chàng khẽ động, ánh mắt chàng bị nàng thắp lên, rồi cố ý lùi lại.
“Sao chàng không qua đây?”
“Ta muốn nàng qua đây.”
Khương Thời Nguyện vừa lùi lại, vừa không quên trêu chọc người.
“Muốn chàng qua đây, ôm chặt lấy thiếp…”
“Vậy sao?”
Bùi Triệt khẽ hé đôi môi mỏng, lông mày cũng khẽ nhướng lên.
Khương Thời Nguyện nhìn thấy biểu cảm này của chàng, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng lùi gấp về phía sau, nhưng đã không kịp.
Nam nhân đột nhiên hóa thân thành cá, chỉ trong nháy mắt đã bơi đến sau lưng nàng, giam cầm nàng trong vòng tay.
“Chàng biết bơi lội?”
Khương Thời Nguyện kinh ngạc thốt lên, đáp lại nàng là một nụ hôn sâu đầy bá đạo.
Bùi Triệt một tay từ phía sau ôm lấy nàng, tay kia kẹp lấy cằm nàng, xoay mặt nàng lại, ngậm lấy đôi môi nàng.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc không rõ tình hình địch ta, lại còn dám động thổ trên đầu Thái Phó.
Khương Thời Nguyện bị chàng xoay người, lưng áp vào vách đá, dễ dàng bị chàng chiếm lấy.
“Nóng quá.”
Nàng sớm đã mất hết ý thức dưới nụ hôn mãnh liệt của chàng, trong lúc trôi nổi theo sóng nước, nàng phát ra một tiếng r*n r* khẽ khàng.
“Nàng thích không?”
Thích.
Sao lại không thích chứ?
Trời che đậy, đất gánh vác.
Nàng thích thân tâm khế hợp với chàng, tựa như nàng trời sinh chính là một nửa còn thiếu của chàng.
Giống như tuyết định mệnh sẽ rơi trên cành mai, hoa dại định mệnh sẽ nở khắp núi đồi, nàng cũng định mệnh sẽ trở thành một nửa của chàng.
Ngoại truyện Tháng Ba Mồng Ba - Diều giấy
Gió có hẹn, xuân chẳng sai.
Thoáng cái đã đến mồng ba tháng ba, cỏ xanh én lượn, các giai nhân trong kinh thành rủ nhau dạo chơi, ngắm hoa thả diều.
Bùi Thái Phó cũng gác lại mọi công vụ, dẫn theo Bùi phu nhân và con mèo cưng trong nhà đến bờ sông ngoại ô thành.
Xe ngựa vừa dừng vững bên bãi cỏ, một bóng dáng màu xanh nhạt đã nhảy xuống từ xe.
Ánh xuân tươi đẹp, gió nhẹ từng cơn, hai bờ sông đã có không ít khách du ngoạn tiếng cười nói huyên náo.
Khương Thời Nguyện xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, ra vẻ sẵn sàng làm một trận lớn.
“Diều cá chép lớn đưa ta, xem ta đưa nó lên trời!”
Để tiện hành động, nàng hôm nay mặc bộ nam trang nhẹ nhàng, áo gấm trên người tự nhiên vẫn là y phục cũ của Bùi Thái Phó.
Bùi Triệt đưa diều cá chép trong tay cho nàng: “Nàng chạy chậm thôi.”
“Chạy chậm sao mà cất cánh được? Chạy chậm sao mà so được với họ? Hôm nay nhất định phải thả lên cao nhất, mới không phụ công phu quân ta bận rộn công vụ, thức đêm vẽ cho thiếp con cá chép lớn!”
Khương Thời Nguyện khí thế hừng hực, vòng tay ôm cổ Bùi Triệt hôn một cái: “Đừng coi thường phu nhân chàng!”
Nói đoạn, Khương Thời Nguyện kéo con cá chép lớn chạy ngược gió, Miêu tướng quân cũng vui vẻ dựng đuôi chạy theo sau nàng.
Bùi Triệt cười nhạt, nhìn nàng chạy trong gió, nhìn con diều từ từ xoay tròn bay lên cao, nếu là ở biệt viện mười năm trước, có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân "đông đông đông" của nàng.
Tiếng bước chân "đông đông đông" luôn dừng khẩn cấp ngoài thư phòng, sau đó là hai tiếng "bộp bộp", là nàng sợ làm bẩn thư phòng nên cởi giày ở bên ngoài.
Hai chiếc giày đôi khi một chiếc ở phía Đông, một chiếc ở phía Tây, đôi khi không chú ý chừng mực, trực tiếp văng ra hành lang, chàng cần phải đi thêm vài bước mới nhặt lại được.
“Bùi Triệt, chàng mau nhìn xem, diều của chàng bay lên rồi kìa.”
Tiếng reo hò vui mừng kéo suy nghĩ của Bùi Triệt trở lại, chàng ngẩng đầu nhìn con diều đang bay ngược gió trên đỉnh đầu, cười đi về phía nàng, nhưng chưa đi được mấy bước, Khương Thời Nguyện đã kéo diều quay lại bên chàng.
“Chàng có muốn thử không?” Khương Thời Nguyện đầy mong chờ nhìn chàng.
“Được.”
Bùi Triệt nắm tay nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng, cùng người và dây diều tiếp quản luôn.
Khương Thời Nguyện ở trong vòng tay chàng, lưng áp vào lồng ngực chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, cố ý trêu chọc: “Ở bên ngoài đó? Bùi đại nhân không thèm giả vờ chút nào sao?”
Bùi Triệt cúi đầu nhanh chóng hôn một cái: “Không sợ, ta là Thái Phó, không ai dám bàn tán.”
Không ai bàn tán, nhưng có người nhìn thấy.
Chỉ nghe lời Bùi Triệt vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng cười trêu chọc từ không xa truyền đến.
“Ôi, đây không phải Bùi đại nhân và, thư đồng của Bùi đại nhân chúng ta sao?” Người đến cố ý dừng một chút.
Khương Thời Nguyện nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Công Bộ Lang Trung Lý Thanh và phu nhân chàng tay trong tay đi tới, phu nhân Lý cầm trên tay một con diều, phía sau hai người là hai bà vú, trong lòng bà vú ôm hai cục bột hồng giống hệt nhau.
“Tiểu Tỉnh Tỉnh và Tiểu Náo Náo!”
Khương Thời Nguyện nhìn thấy hai đứa bé, hai mắt sáng rực, cũng không cần diều nữa, cúi đầu chui ra khỏi vòng tay Bùi Triệt, chạy đi ôm trẻ con.
Khi hai đứa con của Lý Thanh đầy tháng, Khương Thời Nguyện và Bùi Triệt cũng đến uống rượu mừng.
Hai đứa bé mũm mĩm đáng yêu, lại không quấy phá, Khương Thời Nguyện nhìn một cái liền thích.
“Trẻ con quả thật lớn nhanh như thổi, mới mấy tháng đã lớn đến vậy rồi.”
Hai đứa bé thay đổi rất nhiều, nhưng Khương Thời Nguyện nhận ra, đứa bé mở mắt mà vẻ mặt điềm tĩnh kia là chị gái Lý Tỉnh Tỉnh, đứa bé mắt tròn đảo liên tục, cần người ôm chặt hai tay mới vững là em trai Lý Náo Náo.
Khương Thời Nguyện ôm cô bé Tỉnh Tỉnh điềm tĩnh, tiểu Tỉnh Tỉnh cũng không sợ người lạ, còn mỉm cười với Khương Thời Nguyện, đôi mắt cong cong như quả nho đen, lộ ra lợi hồng không có răng.
Tim Khương Thời Nguyện như muốn tan chảy.
“Cha nó ôm nó còn không thấy nó cười một cái, gặp Khương muội muội lại cười vui vẻ thế.” Phu nhân Lý nói.
Khương Thời Nguyện trong lòng càng vui hơn, hết lời khen ngợi đứa bé một hồi, khen xong đứa bé cũng không quên khen phu nhân Lý.
“Tỷ tỷ sắc mặt hồng hào, so với lần trước gặp còn đẹp và động lòng người hơn, có thể thấy Lý đại nhân đã không ít dụng tâm.”
Phu nhân Lý cười phá lên: “Cũng chỉ là vì muội muội không ở đây, ta loại người thô kệch này mới miễn cưỡng chạm được đến từ ‘đẹp và động lòng người’, có quốc sắc thiên hương như muội ở đây, chúng ta ngay cả một món ăn cũng không sánh bằng.”
Phu nhân Lý liếc mắt đưa tình với nàng: “Bùi đại nhân đúng là có phúc.”
Khương Thời Nguyện gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình: “Thiếp cũng thấy chàng ấy đúng là có phúc.”
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Bùi Triệt: “Bùi đại nhân, chàng thấy sao?”
Bùi Triệt hàm tiếu gật đầu: “Ừm, ta quả thật có phúc.”
Lý Thanh và phu nhân Lý nhìn nhau, Lý Thanh nhướng mày nhìn vợ, ban nãy hai người còn đánh cược cơ mà.
Vừa rồi họ ở xa, từ đằng xa trông thấy hai người đứng giữa bờ liễu cỏ xanh, dáng vẻ thân mật, tựa như muốn biến bờ đê dài này thành vại đường lọ mật, Lý Thanh thoáng cái đã nhận ra dáng hình của Bùi Thái Phó.
Dáng vẻ xuất chúng như vậy, ngoài Bùi Thái Phó ra cũng không có ai khác, còn người đang ở trong vòng tay hắn, tự nhiên chính là vị tân hôn phu nhân đã khiến Bùi đại nhân nhà ta thất thần lại còn về sớm kia rồi.
Lý Thanh nhận ra người, nhưng Lý phu nhân lại không tin, Lý Thanh lúc này mới cùng nàng đánh cuộc.
Nhìn xem, ta sao có thể nhận sai được?
Bùi Thái Phó khắc kỷ phục lễ, đó là chuyện của ngày trước.
Hiện tại, Bùi Thái Phó chính là một phu quân mê thê.
Lý Thanh xác nhận ‘thắng thua’ với thê tử, liền không quấy rầy nữa, hàn huyên vài câu rồi dẫn thê nhi đi nơi khác.
Khương Thời Nguyện lại thả diều một lúc, nắng dần lên cao, trên trán nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, thân thể chợt thấy mệt mỏi.
“Phu nhân mệt rồi sao?” Bùi Triệt hỏi.
Khương Thời Nguyện gật đầu: “Thiếp có chút đói rồi.”
Nàng lại nhìn những món điểm tâm mang theo: “Nhưng nhìn chúng cũng chẳng thấy ngon miệng.”
Bùi Triệt vừa thu diều vừa hỏi: “Phu nhân muốn ăn gì? Vi phu sẽ đi mua.”
Gần đây khẩu vị của nàng vẫn luôn không tốt lắm, trái lại chứng xuân buồn ngủ thì rất nặng.
“Chơi đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Khương Thời Nguyện ôm Miêu Tướng Quân lên, Bùi Triệt theo ý nàng, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Hai người trở lại xe ngựa, quay về phủ.
Xe ngựa không nhanh không chậm quay về, Khương Thời Nguyện tựa vào người Bùi Triệt, trước mắt nàng là hai cục bột phấn của Lý gia.
Lý phu nhân và Lý đại nhân thành thân tháng thứ hai đã truyền ra tin vui, lại còn sinh một lúc hai người.
Còn bọn họ đã thành thân được hơn nửa năm rồi...
“Chàng à, chúng ta có phải vẫn chưa đủ cố gắng không?” Khương Thời Nguyện chợt hỏi.
Bùi Triệt đang rót trà tay khẽ run lên, hắn nín thở, đạm nhiên hỏi lại: “Lần nào vi phu không đủ cố gắng?”
Trong đầu Khương Thời Nguyện lập tức hiện lên rất nhiều cảnh tượng mặt đỏ tai hồng, mặt nàng lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Bùi Triệt sao có thể không cố gắng, hắn quá đỗi cố gắng rồi, trái lại nàng đôi khi căn bản không chống đỡ nổi sự cố gắng quá mức của hắn.
Bùi Triệt biết nàng đang nghĩ gì: “Thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vô ích.”
Vừa nói vừa đưa chén trà ấm đã rót sẵn đến bên môi nàng, “Phu nhân đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”
Khương Thời Nguyện vừa định mở miệng, chợt một luồng chua xót dâng lên cổ họng, gần như là phản ứng vô thức, nàng nghiêng người nôn khan.
“Phu nhân sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?” Bùi Triệt đặt chén trà xuống, bàn tay vuốt lưng nàng nhẹ nhàng từng chút một để nàng dễ thở hơn.
Nhưng Khương Thời Nguyện sao cũng không ngừng được sự khó chịu cuộn trào trong dạ dày, lại chẳng nôn ra được thứ gì.
Bùi Triệt sững người, tuy hắn cho rằng con cái nên thuận theo tự nhiên, nhưng để không bối rối, sau khi thành thân đã đọc kỹ sách về sản phụ, cái sự nôn khan đột ngột này, thêm vào đó là khẩu vị kém gần đây, ngủ nhiều…
Khương Thời Nguyện cũng không phải vô tri mông lung, sau khi thành thân cũng đã chuẩn bị tâm lý làm cha mẹ, khi tham gia tiệc đầy tháng của Lý gia, đã vô cùng kỹ lưỡng hỏi Lý phu nhân về những việc trong kỳ thai nghén.
Nàng ngẩng đầu, có chút ngỡ ngàng nhìn sang Bùi Triệt, Bùi Triệt cũng nhìn nàng, trong mắt hai người đều là sự kinh hỉ và không thể tin được.
Khương Thời Nguyện không dám nhúc nhích nữa, Bùi Triệt cũng không cho nàng động, chỉ ra ngoài dặn dò: “Xe hãy đi vững hơn một chút.”
Giọng nói cũng có chút run rẩy.
Quãng đường xe ngựa vốn dĩ chỉ mất một canh giờ, vậy mà cứng rắn thêm nửa canh giờ nữa, xe ngựa cuối cùng cũng trở về Thái Phó phủ.
“Mau gọi đại phu.”
“Không, Dư Lương, ngươi đi thỉnh Thái y.”
“Mau đi.”
Bùi Triệt vừa căn dặn, vừa bế nàng xuống xe ngựa, Khương Thời Nguyện ôm chặt cổ hắn, không dám nhúc nhích chút nào.
Tần Ma Ma và Hồng Đậu nghe nói phải thỉnh Thái y, lại thấy Bùi Thái Phó căng thẳng ôm người vào cửa, sợ đến mức hoảng loạn.
“Sao vậy? Không phải là đi thả diều sao, cô nương đây làm sao vậy? Bị thương sao?”
“Ma ma, thiếp không sao.”
Khương Thời Nguyện an ủi, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn thế nào cũng không giống không có chuyện gì.
Khương Thời Nguyện không biết phải giải thích thế nào, may mà Thái y lập tức chạy đến.
Khương Thời Nguyện ngồi trên giường, vươn tay, nín thở tập trung nhìn vị Thái y đang bắt mạch cho nàng.
Bùi Triệt cũng đứng ở đầu giường, mắt không chớp nhìn Thái y.
Tần Ma Ma, Hồng Đậu, cùng với Bùi gia chủ nghe nói Khương Thời Nguyện khẩu vị không tốt, tiện thể mang bánh vằn thắn đến, tất cả đều thần sắc ngưng trọng nhìn Thái y.
Cả căn phòng này, một người là muội muội Thái tử yêu thương nhất, một người là đương triều Thái Phó, còn một người là Bùi gia chủ, ai nấy đều là những nhân vật có thể xoay chuyển trời đất.
Thái y nào đã từng thấy trận thế này, bị nhìn chằm chằm đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, để thận trọng, mạch này không khỏi lại bắt thêm một lúc.
Nhưng cũng chính là chốc lát này, khiến bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng.
Khương Thời Nguyện là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, nàng sắp nghẹt thở đến chết rồi.
“Thái y, ngươi sao không nói gì? Thiếp làm sao vậy?”
Thái y thu tay bắt mạch lại, chắp hai tay vái một cái, cười nói với Bùi Triệt và Khương Thời Nguyện: “Chúc mừng Thái Phó, chúc mừng phu nhân, phu nhân đây là có hỉ rồi.”
“Tốt quá rồi, sắp có tiểu tiểu thư rồi!” Hồng Đậu reo hò, Tần Ma Ma nghiêng đầu lau nước mắt.
Bùi gia chủ vỗ tay khen ngợi: “Hôm nay ta mang bánh vằn thắn đến thật đúng lúc quá, ta đây sẽ quay về báo tin vui này cho Lão thái thái.”
Khắp Thái Phó phủ trên dưới đều vui mừng, tin tức rất nhanh cũng truyền đến Bùi phủ và trong cung, những lời chúc mừng tới tấp.
Bùi Triệt ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng: “Phu nhân sẽ vất vả rồi.”
Khương Thời Nguyện chợt muốn khóc, nàng lắc đầu:
“Chàng vất vả nhất, vất vả khi chàng còn niên thiếu khốn khó, nhưng vẫn dành cho thiếp một phần ôn nhu; vất vả vì chàng không rời không bỏ chờ đợi mười năm, cho thiếp một nơi nương tựa an tâm nhất.”
Khương Thời Nguyện xoa bụng dưới của mình, “Giờ đây không chỉ có thiếp, mà còn có một người nữa, cũng muốn ở bên chàng, Bùi Triệt, chúng ta sắp có con rồi.”
Bùi Triệt nắm lấy tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng: “Nguyện nhi, phu nhân sắp làm mẫu thân rồi.”
Khương Thời Nguyện lệ nóng doanh tròng, bên ngoài chợt truyền đến một tràng pháo nổ vang dội, nàng bỗng nhiên lại bật khóc thành cười.
Không cần đoán, nhất định là Tần Ma Ma lão thái thái nhỏ bé này lại nhảy lên đốt pháo rồi.
Ngoại Truyện: Lấp Lỗ Hổng - Chuyện Cũ Chiếc Túi Thơm
Thoáng cái, xuân đi đông về, lại đến một năm cuối.
Đây là năm cuối thứ hai Khương Thời Nguyện và Bùi Triệt thành thân, năm nay, bởi vì quanh năm mệt mỏi vì công việc công văn, sức khỏe của Hoàng đế lúc tốt lúc xấu, vào dịp cuối năm, Tạ Lâm Uyên tuyên bố thoái vị, Thái tử Tạ Cảnh Hoài kế vị xưng đế.
Tân Đế đăng cơ, rộng mở thu hút hiền tài, Bùi Triệt tiến cử ân sư năm xưa của mình là Thôi Tư Nguy.
Thôi Tư Nguy năm xưa bị bãi miễn, không phải do Bùi Triệt gây khó dễ, mà chỉ vì quá thẳng thắn bất đồng chính kiến với Tạ Lâm Uyên. Nay Tân Đế hùng tâm tráng chí, lấy Thôi Đại học sĩ phò tá hai bên, hai người rất hợp ý nhau.
Ngày Thôi Tư Nguy tái xuất nhậm chức, Bùi Triệt đợi ở ngoài Kim Loan Điện.
Giống như năm xưa, khi hắn thi Đình đoạt khôi, hắn cũng đợi ở ngoài điện.
Phu tử tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng ngày đó, hiếm hoi thay người mỉm cười với hắn, gọi hắn một tiếng ‘Thập Lang’, sau đó chỉ vào bức tường đỏ ngói xanh, nói với hắn: ‘Con đường cung điện dài dằng dặc này, cuối cùng ta cũng không còn đi một mình nữa.’
Đó là mong hắn thành tài, cũng là sự đồng điệu tri kỷ.
Thôi Tư Nguy lại nhậm chức Đại học sĩ, thống lĩnh Ngự Sử Đài, nắm giữ lời nói và hành vi của trăm quan, chỉnh đốn cương kỷ.
Thôi Tư Nguy từ Kim Loan Điện bước ra, thoáng nhìn đã thấy bóng người dưới bậc thang ngoài điện.
Chuyện cũ như ngày hôm qua.
Hai thầy trò không nói một lời, sánh bước trên con đường cung điện dài dằng dặc tĩnh mịch đó.
Trên trời bắt đầu bay tuyết, rơi trên bờ vai thẳng tắp của Bùi Triệt, cũng rơi trên mái tóc đã bạc nửa của Thôi Tư Nguy.
Ba năm ngăn cách, tám năm đoạn tuyệt, đây là lần đầu tiên hai người sánh bước bên nhau kể từ khi Bùi Triệt bước vào quan trường.
Im lặng hồi lâu, Thôi Tư Nguy phá vỡ sự trầm mặc trước: “Đứa bé đầy tháng rồi sao?”
Bùi Triệt thần sắc ôn hòa: “Sắp đến trăm ngày rồi.”
Thôi Tư Nguy nghe sự vui mừng tràn ra trong lời nói của hắn, không nhịn được cũng mỉm cười theo: “Trông giống ai?”
“Giống phu nhân nhiều hơn một chút.” Bùi Triệt cười nói.
Thôi Tư Nguy cười khẽ một tiếng: “Vậy ngươi có mà dạy dỗ rồi.”
Thôi Tư Nguy nhớ lại Khương Thời Nguyện năm đó, tuổi còn nhỏ, nhưng lại có một bụng ý nghĩ lệch lạc.
“Ta nhớ nàng ta khi đó mượn danh nghĩa thư đồng của ngươi, khắp nơi sưu tầm túi thơm ví tiền của các cô gái trong kinh thành, ngươi rõ ràng không chịu nổi nhưng cũng không ngăn cản.”
Bùi Triệt khẽ cười, hắn cũng không ngờ, khi nói chuyện thẳng thắn với phu tử, người đầu tiên được nhắc đến lại là Khương Thời Nguyện.
“Nàng ta trời sinh đã như vậy, vả lại, nàng cũng muốn nhanh chóng bù đắp lỗi lầm của mình. Dũng khí của nàng, là điểm vi phu không bằng.”
Thôi Tư Nguy gật đầu: “Đúng vậy, nàng ấy quả thực một lòng quả cảm, cũng là lương phối của ngươi.”
Thôi Tư Nguy không nói, khi họ đại hôn, người cũng đã đến xem.
Nhìn hắn xuân phong mãn diện, nhìn hắn lông mày sống động, trong lòng người vô cùng an ủi, còn vui hơn cả khi tự tay điểm hắn đoạt khôi.
Hai thầy trò đi một đoạn, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, cổng cung điện đã ở ngay trước mắt.
Thôi Tư Nguy chợt dừng bước.
“Ta nghĩ ngoài việc phải xin lỗi Thập Lang, còn phải xin lỗi nàng ta nữa. Vì những lỗi lầm do sự thế tục và cố chấp của ta gây ra, ta thành khẩn xin lỗi.” Thôi Tư Nguy trịnh trọng nói.
“Năm đó, sở dĩ ta cực lực muốn đưa ngươi đi Thục Châu, là bởi vì, ta trong thư phòng của ngươi, phát hiện một chiếc túi thơm, kẹp trong sách, ta cứ tưởng các ngươi…”
Bùi Triệt sững người, chợt nghĩ đến điều gì, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi thơm cũ, “Là cái này sao?”
Thôi Tư Nguy gật đầu, “Là Khương Thời Nguyện tặng ngươi, ta đã cho người trả về rồi.”
Thôi Tư Nguy hổ thẹn, đây cũng là lý do từ sau Bùi Triệt, người không còn nhận dạy học trò nào nữa.
Người hiểu học vấn, nhưng lại không hiểu lòng người.
“Thay ta nói với nàng ấy một tiếng ‘xin lỗi’.”
Lòng Bùi Triệt chợt thắt lại.
Hắn nhớ lần đầu tiên hẹn gặp Khương Thời Nguyện ở Thiêm Hương Cư, nàng đặc biệt đeo nó trên người, nhớ khi hắn nhờ Bùi Tử Dã chuyển chiếc túi thơm, nàng đã khóc nức nở như vỡ đê ở ngoài cửa…
……
Nhầm Đối Tượng Liên Hôn, Thái Phó Vừa Tranh Vừa Giành
Đánh giá:
Truyện Nhầm Đối Tượng Liên Hôn, Thái Phó Vừa Tranh Vừa Giành
Story
Chương 117
10.0/10 từ 49 lượt.