Nhãi Con, Không Chuẩn Xuất Quỹ!
Chương 12: Thương Tiếc
Tác giả: Ân Thương
Editor: Tuệ Vân
Buổi chiều 3 giờ, ba người trở lại Thân thành.
Bọn họ ở sân bay tách ra, sau đó ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Khúc Kinh Sơn vừa về nha liền ngủ đến trời đất tối tăm, khi tỉnh lại trời đã tối rồi.
Hắn từ phía dưới gối đầu lấy ra di động, nhìn thấy có mấy cái tin tức WeChat.
Kỳ Đồ bảo hắn chấp nhận lời mồ kết bạn của Ổ Ba, lại hỏi hắn thân thể có hay không không thoải mái.
Khúc Kinh Sơn trả lờii: hết thảy đều tốt
Hắn rời giường nấu cơm ăn.
Sau khi ăn xong chơi game đến 11 giờ, sau đó lên giường ngủ.
Trước khi ngủ Khúc Kinh Sơn như thường ngày lên mạng lướt sóng, trước xoát xoát Weibo, đem hot search từng cái click mở, hiểu biết thật sự cùng bát quái, sau đó lại đi dạo diễn đàn.
Một bài viết hot hấp dẫn lực chú ý của hắn.
tiêu đề: Lại sắp đến ngày giỗ của nữ thần, mọi người cảm thấy ngày mai Kỳ tổng giám sẽ đăng bài thương tiếc mẹ mình sao? [hot]
Khúc Kinh Sơn do dự một chút, sau đó click mở bài viết --
1L: Vì cái gì mỗi năm đều có bài viết như này? Internet hiếu tử lại sống lại phải không? Lâu chủ dứt khoát chính mình xuống địa ngục đi bồi ngươi nữ thần được rồi!
2L: Vì cái gì mỗi năm đều có bài viết như này Còn không phải bởi vì Kỳ tổng giám của mấy người là đứa con bất hiếu! Mẹ anh ta đã chết chín năm, anh ta chưa từng có đăng bất luận bài viết gì trên Weibo tỏ vẻ hoài niệm ba! Đăng một bài Weibo khó lắm sao? Sẽ chết sao?
* * *
1010L: Hiện tại tiểu muội muội cũng không biết Kỳ Ninh Ngọc năm đó từng nhiều lần ý đồ giết con trai sao? Ở phim trường trước mặt mọi người đem 5 tuổi thỏ thỏ đẩy xuống bể bơi, trạng thái cính mình không tốt liền đối hài tử tay đấm chân đá, lừa 7 tuổi thỏ thỏ cùng nàng chơi trốn tìm, kết quả đem hài tử bỏ tại dã ngoại..
Này từng cọc sự, chỉ là đánh chữ đánh ra tới tôi đều muốn khóc.
Cầu xin mấy người buông tha cho cậu ta đi!
1011L: Trên lầu há mồm liền tới! Theo cách cô nói, Kỳ Ninh Ngọc như thế nào không phảo vào tù? Mấy người vì nghiệt tử kia tẩy trắng thật đúng là cái gì đều dám nói a! Liền nghĩ người chết không có biện pháp kiện các ngươi bịa đặt đúng không? Loại sự tình này đều có thể viết ra, mấy người cùng cái kia nghiệt tử giống nhau mẹ đã chết phải không?
1012L: [ hình ảnh] [ hình ảnh] tới, các ngươi muốn chứng cứ tới.
Ngọc hiếu tử thỉnh tiếp tục tẩy đi.
* * *
3214L: Có chứng cứ lại như thế nào? Nữ thần năm đó tinh thần trạng huống không tốt, làm ra cử chỉ như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ.
3215L: Ôi trời! Tôi thật sự hỏng mất! Quỳ cầu đại gia không cần khuếch tán hình ảnh trong bình luận! Như vậy sẽ đối đương sự tạo thành lần thứ hai thương tổn! Một người đã từng chứng kiến thỏ thỏ trải qua những việc như thế, tôi phi thường đồng cảm như bản thân mình cũng bị, thật sự là hít thở không thông! Tôi hiện tại muốn chết tâm đều có, thật sự..
Tôi rất tuyệt vọng.
Bài viết này quá làm người ta tuyệt vọng, tôi cảm giác tôi sắp không được..
3216L: Nữ thần chính là bởi vì sinh cái kia nghiệt tử mới bị trầm cảm! Trên lầu giả vờ cái gì tuyệt vọng vậy? Đây chính cấm kỵ lớn nhất của Ngọc phấn! Lầu trên tốt nhất lập tức lập tức đi chết đi!
Lướt đến đây, Khúc Kinh Sơn xoa xoa đôi mắt, chia sẻ bài viết cho cho Mâu Tư Tư.
Mâu Tư Tư trả lời lại ngay: tôi cũng đang xem..
Khúc Kinh Sơn trực tiếp gửi ảnh chụp nàm hình cho cô: cư dân mạng này hình như tình trạng không tốt lắm, chúng ta yêu cầu báo nguy đi?
Mâu Tư Tư: báo! Quá nguy hiểm! Tôi còn không có lướt đến chỗ này, để tôi gọi điện thoại, anh không cần ra mặt!
Buổi tối hôm nay, Khúc Kinh Sơn trắng đêm chưa ngủ.
Rạng sáng bốn giờ, Mâu Tư Tư phát tới tin tức nói cho hắn, đã có người gọi điện thoại trước cô, hiện tại đã xác nhận cư dân mạng kia an toàn, có bằng hữu bồi.
Cùng với, vì tránh kích nổ mặt trái cảm xúc, tạo thành thảm kịch phát sinh, bài viết nặc danh bị yêu cầu xóa.
Nhưng xóa một cái, lại toát ra vô số.
Tránh sau màn hình vi tính, bọn họ dùng viết tắt, dùng cách gọi khác, dùng các loại phương thức nội hàm, phán đoán, công kích.
Bài viết mới nhất --
tiêu đề: Bài viết về nữ thần hình như đều bị che chắn, là do người nào đó làm? Tư bản chính là tư bản, ngay cả bài viết kỷ niệm mẹ của chính mình cũng đều xóa, trâu bò.
1L: Tuyệt, chúng ta chỉ là muốn đơn thuần kỷ niệm nữ thần đều không được sao?
2L: Còn có người không biết anh ta sau lưng có người sao..
cha anh ta có địa vị cao, thân phận đặc thù, cho nên đời này đều không thể nhận anh ta, Nhưng là vẫn luôn đang âm thầm bảo hộ anh ta.
Nhân gia động động ngón tay nói không chừng chúng ta toàn bộ khu nặc danh liền không còn, khuyên đại gia vẫn là không cần nói nữa.
3L: Mấy cái nick của tôi cũng bị, con Thỏ đúng là trâu bò
* * *
*
Khúc Kinh Sơn đem điện thoại thả xuống gối đầu, trong bóng đêm nhắm mắt lại, nỗ lực tiêu hóa ác ý đêm nay nhìn thấy.
Trời mưa một ngày một đêm, vẫn không ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau, tên Kỳ Ninh Ngọc đứng top 1 hot search, hoạt động thương tiếc online mỗi năm một lần đã bắt đầu, Account marketing tập thể tuyên bố ảnh chụp của bà, khen bà đến chỉ có trên trời, không có ở dưới đất, thuận tiện phát một bài viết dài tan nát cõi lòng hoặc là thắp nến biểu tình, biểu đạt chính mình đau lòng kịch liệt, cuối cùng lại nói một câu "Nguyện thiên đường không có internet bạo lực".
Các cư dân mạng cũng sôi nổi hoài niệm vị ngọc nữ có nhiều tranh luận này, so sánh bà với núi cao trăng sáng, sau đó dùng bà kéo dẫm tiểu hoa trẻ tuổi hiện nay, mắng các cô đến xách giày cho Kỳ Ninh Ngọc đều không xứng.
Buổi chiều bốn giờ, làm xong việc của hôm nay, Kỳ Đồ đứng ở trước của sổ lớn sát đất, bưng một ly nước sôi để nguội, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Mưa bụi bay bay, tí tách mà rơi xuống trên pha lê, nở rộ thành nhưng đóa hoa, sau đó chậm rãi chảy xuống.
Trên kính pha lê đọng lại một tầng sương mù, làm cảnh tượng ngoài cửa sổ trở nên mông lung.
Trong thành thị giống như luôn là chậm chạp nghênh đón giao mùa, nhưng cây cối dưới lầu đã rơi đầy lá vàng, mùa thu đến rồi.
Nước uống đến một nửa, tiếng đập cửa vang lên.
Kỳ Đồ hô thanh "Mời vào", sau đó xoay người.
Nhiếp Minh Dịch đi đến, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kỳ Đồ ngồi xuống sô pha, rót một ly trà cho y.
Nhiếp Minh Dịch nang ly lên, trước tiên hàn huyên vài câu, đem không khí làm nhẹ nhàng, sau đó mới nhìn như vô tình, nhưng thực tế là thập phần cố ý mà nói: "Đồ Đồ, cậu hôm nay..
Đăng cái Weibo đi."
Kỳ Đồ lấy ra khăn lau mắt kính lau đi hơi nước trên kính: "Không đăng, không cần thiết."
"Ai.." Nhiếp Minh Dịch có vẻ có chút co quắp: "Cậu không đăng, liền luôn có người mắng cậu.."
"Muốn mắng thì mắng" Kỳ Đồ nói: "Tôi không để bụng."
"Hiện tại thời đại không giống nhau," Nhiếp Minh Dịch thay đổi vị trí, ngồi sát lại gần anh hơn: "Tư tưởng cùng ý thức của cư dân mạng hiện giờ đều có tiến bộ rất lớn, chắc chắn chỉ cần cậu tỏ thái độ, mọi người đều sẽ đứng về phía cậu.
Những ô danh của mẹ cậu, cùng với lời nói công kích cậu cũng sẽ bị mọi người tự phát mà áp xuống."
"Có ý nghĩa sao?" Kỳ Đồ thở dài, bộ dáng rất là mỏi mệt mỏi: "Chúng ta đã nói rất nhiều lần về chuyện này, chuyện nên nói tôi đều nói, tôi không muốn cứ phải lặp đi lặp lại."
"Tôi đây là muốn tốt cho cậu" Nhiếp Minh Dịch buông cái ly: "Tôi không muốn cứ đứng nhìn cậu bị mắng chửi như vậy nữa, fans của cậu cũng thực đau lòng cho cậu.
Tối hôm qua có fans của cậu ở diễn đàn nhìn thấy bài viết công kích cậu, cô ấy vì cậu nói nói mấy câu, lại bị những người khác chửi rủa, thiếu chút nữa tự sát cậu biết không?"
Kỳ Đồ động tác khựng lại: "Tôi không biết, hiện tại thế nào?"
"Người không có việc gì, đã cứu được" Nhiếp Minh Dịch nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, không tự giác mà nói nhor: "Tôi nhìn thấy ở diễn đàn, có người nói là cha cậu ra tay.."
"Nặc danh khu nói anh cũng tin? Anh có phải hay không!" Kỳ Đồ cố nén xúc động muốn mắng chửi người: "Ai không biết nơi đó là hố phân! Tôi nói rất nhiều lần, tôi không biết người kia là ai! Tôi chưa từng gặp ông ta!"
"Tôi không tin!" Nhiếp Minh Dịch vội la lên, "Cậu đừng kích động đừng kích động, tôi chỉ là nói cho cậu biết có chuyện như vậy!"
Kỳ Đồ cầm lên cái ly đi rót nửa ly nước lạnh, đứng ở bên cạnh máy lọc nước uống hết, lại rót thêm một ly, sau đó đi đến sô pha ngồi xuống, tiếp tục chà lau mắt kính.
Sau khi anh bình tĩnh lại, Nhiếp Minh Dịch lại nói: "Tiểu đồ, cậu hiện tại có lực ảnh hưởng rất lớn, cậu lên tiếng nói không chừng có thể cứu vớt rất nhiều người, cho vô số người bị bạo lực internet có cơ hội thở dốc."
"Lặp lại lần nữa," Kỳ Đồ nỗ lực khắc chế cảm xúc của chính mình: "Tôi không muốn nhắc đến mẹ tôi, không nghĩ tiêu phí bà, không muốn dương lên lá cờ bảo vệ cư dân mạng bị bạo lực internet, không muốn trở thành người đưa ra ý kiến, không muốn trở thành đại biểu, không muốn trở thành đao kiếm của bất luận kẻ nào.
Cùng với -- Chính tôi cũng không muốn bị tiêu phí."
"Được, được.." Nhiếp Minh Dịch thần sắc xấu hổ: "Cậu đừng nóng giận, đừng tức giận kẻo hại thân, tôi thật sự không phải có cái gì ý tưởng, tôi chỉ là đau lòng cậu.
Nếu cậu không muốn, tôi đây về sau không bao giờ nhắc đến chuyện này, tôi thề."
Vài phút sau, y ra khỏi văn phòng Kỳ Đồ, đi thang máy xuống tầng tiếp theo, đến tiệm trà sữa ở tầng một gọi một ly cà phê.
Sau đó vào phòng riêng, tinh tế phẩm vị.
Chỉ chốc lát sau, y nhìn thấy Khúc Kinh Sơn đến.
Người trẻ tuổi ở cửa sổ nơi đó mua mấy ly trà sữa, lại mua một phần điểm tâm ngọt, sau đó vội vàng rời đi.
*
Đem trà sữa phân cho các đồng sự xong, Khúc Kinh Sơn cầm theo điểm tâm ngọt gõ cửa văn phòng của Kỳ Đồ.
Bên trong truyền đến thanh âm lạnh lùng của Kỳ Đồ --
"Chờ một lát."
Đại khái qua hai phút, của mới mở ra.
"Hello." lúc cửa phòng mở ra Khúc Kinh Sơn nháy mắt lộ ra một nụ tươi cười rói, sau đó quơ quơ trong tay đồ ngọt.
"Sao cậu lại tới đây?" Kỳ Đồ đón người vào phòng, lại đem cửa đóng lại.
"Lão bản kêu tôi tới." Khúc Kinh Sơn đem đồ ngọt để lên bàn, "Nếm thử cái này đi, còn nóng."
Hắn quay đầu lại, phát hiện tay trái Kỳ Đồ có quấn băng vải, lập tức khẩn trương lên: "Tay làm sao vậy?"
"Không cẩn thận bị thương đến, không nghiêm trọng." Kỳ Đồ theo bản năng mà bắt tay ra đằng sau, lại lập tức đem ánh mắt chuyển hướng đồ ngọt trên bàn, nói sang chuyện khác: "Matcha đậu đỏ souffle, cậu làm sao biết tôi thích ăn cái này?"
Khúc Kinh Sơn chú ý tới, anh thay đổi mắt kính khác.
Nhìn nhìn lại tay anh, hắn bỗng nhiên..
Sinh ra liên tưởng đáng sợ nào đó.
"Hóa ra anh thích loại này sao?" Hắn nỗ lực khắc chế xúc động đi xem thùng rác, bày ra bộ dáng thong dong: "Thời điểm tôi mua trà sữa ở dưới lầu, tiểu tỷ tỷ thấy tôi lớn lên quá soái, đưa cho tôi."
"Xả đi." Kỳ Đồ hút một ngụm, thực ngọt.
Tâm tình của anh tốt hơn một chút: "Lão bản kêu cậu tới cậu liền tới, cậu như thế nào không nói cho tôi?"
"..."
Khúc Kinh Sơn sửng sốt, "Có thể không tới sao?"
"Đương nhiên," Kỳ Đồ liếc mắt nhìn hắn, "Chơi đại bài sẽ không sao?"
Khúc Kinh Sơn: "Chính là.."
"Không có chính là," Kỳ Đồ nhìn chằm chằm hắn, "Cậu là người có người đại diện, bất luận kẻ nào, liền tính là tổng thống Hoa Kỳ hẹn cậu, cậu đều có thể nói một câu mời cùng nười đại diện của ta bàn bạc , sau đó trực tiếp cúp điện thoại, có hiểu không?"
Khúc Kinh Sơn gật đầu: "Hiện tại đã hiểu."
Hương vị Matcha nở rộ trên đầu lưỡi, Kỳ Đồ hỏi: "Anh ta bảo cậu tới làm cái gì?"
"Chưa nói," Khúc Kinh Sơn cầm di động lướt tìm vị matcha trên trang web nào đó: "Chỉ bảo tôi qua đây.
Tôi hiện tại phải đi về sao? Để anh ta liên hệ với người đại diện của tôi?"
Tới cũng tới rồi, hiển nhiên đã không thích hợp thao tác như vậy.
Kỳ Đồ ăn đến một nửa, Nhiếp Minh Dịch tới.
Y nói với Kỳ Đồ: "Trương tổng của Thật Là Đẹp Video cùng Mã tổng tới, tôi đưa Kinh Sơn đi theo bọn họ ăn bữa cơm, thỉnh bọn họ chiếu cố nhiều hơn."
"Được." Kỳ Đồ đem bánh ngọt chưa ăn xong bỏ vào tủ lạnh, xoay người đi lấy dù.
"Cậu không cần đi," Nhiếp Minh Dịch cười cười: "Người không nhiều lắm, chỉ có măn ba người, không có việc gì."
Kỳ Đồ nhìn y, tay không tự giác nắm chặt.
Một lúc lâu sau anh mới thả tay ra.
"Được rồi.
Cậu ta ngày mai phải hoạt dộng do Lạc Hà tổ chức, đừng cho cậu tabuống rượu." anh biểu tình nghiêm túc: "Nghệ sĩ của tôi cũng không cần bồi rượu."
"Bồi cái gì rượu," Nhiếp Minh Dịch bật cười: "Cậu ta là đàn ôn, nhân gia đối cậu ta có thể có cái gì ý tưởng? Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cậu ta."
Sau đó y khoác vai Khúc Kinh Sơn: "Đi nào."
Kỳ Đồ giữ chặt tay Khúc Kinh Sơn, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
Hết chương 12.
Nhãi Con, Không Chuẩn Xuất Quỹ!