Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh
Chương 22: 22: Bắt Giữ
Translator: Harn812
Tiểu đạo đồng lắc đầu, "Sư phụ không nói."
Lâm Nhạc mặt dày mày dạn nói: "Tiểu Vân Bảo, con có thể vào hỏi tiếp không?"
Mày nhỏ chau lại, "Con không có nhỏ, sư phụ của con nói là con có thiên phú."
Đồng đạo nói tiếp: "Sư phụ bảo ngài một lời khó nói hết, sao mà vào hỏi tiếp được."
Lương Tiêu biết không thể hỏi thêm được gì nữa, nói cảm ơn với đạo đồng xong thì xoay người rời đi.
Lúc này tiểu đạo đồng bất chợt nói với anh một câu: "Hình như trên người đạo hữu có một sợi tơ hồng."
Lương Tiêu và Lâm Nhạc đã đi đến trước cửa viện đều ngây người.
Ai mà không biết tơ hồng chính là biểu tượng của nhân duyên.
Lương Tiêu thử hỏi cậu: "Con có thể nhìn thấy đầu bên kia ở đâu không?"
Vân Bảo lắc đầu, "Nhưng mà tơ hồng trên người đạo hữu đang phát sáng, sư phụ của con nói đây là điềm báo cho duyên phận gì đó sắp đến."
Lương Tiêu rũ mắt trầm tư, cho dù là lời của cậu bé hay là lời của lão đạo sĩ đều không có chứng cứ để người khác tin phục.
Nhưng tốt xấu gì anh cũng đã tìm được một tia sáng giữa chốn sương mù bủa vây, mặc kệ nơi phát ra ánh sáng liệu có người mà anh muốn gặp hay không, thì ít nhất bây giờ anh đã có được phương hướng.
Anh nói cảm ơn lần nữa rồi quay đầu đi khỏi viện.
Lâm Nhạc nhìn Lương Tiêu, sau đó quay lại lén đưa nửa hộp kẹo ngậm trong túi cho tiểu đạo đồng, "Không ngờ con còn biết xem nhân duyên cho người khác." Cậu tiến sát về phía trước thì thầm: "Con có thể xem giúp ta có tơ hồng hay không."
Nhưng cậu bé lại phủ nhận: "Con không thấy được tơ hồng nào cả."
"Ơ nhưng không phải lúc nãy con nói là...."
"Đó là sư phụ biểu con nói với anh ấy như vậy." Tiểu đạo đồng ngoe nguẩy chỏm tóc.
Lâm Nhạc bất ngờ: "Thế chẳng phải sư đồ các con đang lừa gạt người khác sao?"
"Không cho phép đạo hữu nói sư phụ con như vậy, sư phụ làm vậy là để khuyên răn anh ta." Tiểu đạo đồng tức đến mức hai má phồng lên.
Lâm Nhạc không dám tán thành, nhưng cậu không thể tranh luận đúng sai với một đứa bé được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy, nói với con con cũng không hiểu." Trước khi đi còn dặn nhóc: "Chỗ kẹo ta cho con không được ăn hết một lần đâu đấy, cẩn thận bị sâu răng."
Sau khi hai người rời đi, cửa tĩnh thất mở ra, đạo đồng khó hiểu hỏi: "Sư phụ, vì sao người lại biểu con nói dối?"
Lão đạo vuốt râu, "Thật giả quan trọng lắm sao? Con hy vọng nó là thật, thì nó là thật, cho rằng nó là giả, thì nó là giả." Ông cất lời ẩn ý: "Con phải nhớ, đạo giáo không lôi kéo tín đồ nhờ sức mạnh của thần phật, mà là nhờ sức mạnh của tín ngưỡng để dẫn dắt người ta hướng về điều thiện, cho con người ta hy vọng.
Những thứ sức mạnh thần quỷ không quan trọng, không có nó con người vẫn sống tốt như thường."
Tiểu đạo đồng chỗ hiểu chỗ không gật đầu.
Bên này, cảnh sát đang trong quá trình điều tra.
Bọn họ tìm kiểm tra được trên con dao ở hiện trường có DNA của nạn nhân, điều này là chứng cứ cho thấy Lương Tiêu nói đã từng đánh nhau với người nọ.
Nhân viên kiểm nghiệm đã tra được thân phận của nạn nhân từ kho số liệu DNA, hoá ra nạn nhân từng ngồi tù vì tội cướp bóc và tội cố ý đả thương người khác, vừa ra tù hai năm trước.
Rất nhanh cảnh sát đã tìm ra được căn nhà cho thuê mà nạn nhân ở, tìm được bình xăng giống với hiện trường, dây trói, và điện thoại mà nạn nhân đánh rơi ở nhà.
Nhân viên kỹ thuật bẻ khoá máy của nạn nhân, phát hiện khi còn sống anh ta có nhắn tin chém gió với một người rằng anh ta sắp làm một phi vụ lớn với một người tên là Lão Phùng, sau khi làm xong chuyện sẽ giàu to.
Ngoài ra gần đây tài khoản của anh ta đúng thật là có nhận được một số tiền chuyển khoản khá lớn, đến từ một người phụ nữ tên là Vương Tịnh.
Cảnh sát tìm được số điện thoại của Lão Phùng trong danh bạ, dựa vào số đó để xác định thân phận của người này.
Sau đó điều tra được Vương Tịnh chính là mẹ của Lương Hiên.
Lúc điều tra tung tích của Lương Hiên, phát hiện ra anh ta từng xuất hiện ở gần tiểu khu Lương Tiêu hiện đang ở, ngay lúc xảy ra vụ án thì một thân một mình chạy ra khỏi tiểu khu.
Thế này là xong, cơ bản có thể xác định đích xác là Lương Hiên được bảo lãnh cùng với mẹ là Vương Tịnh bởi vì báo thù giải hận, đã thuê nạn nhân và Lão Phùng thực hiện kế hoạch bắt cóc phóng hoả.
Cảnh sát chia nhau ra hành động, đuổi đến chỗ ở của Lương Hiên và Vương Tịnh, thế nhưng chỉ là một mảnh trống không, từ hôm qua đến giờ hai người chưa từng về nhà.
Còn cảnh sát đặc nhiệm thì bất ngờ bắt giữ được Lão Phùng trên đường phố.
Vốn dĩ sau khi Lão Phùng phóng hoả, đã trốn mãi ở trong căn nhà trọ hòng đợi cho cơn bão qua đi, rồi sau đó đi tìm anh Dương để báo cáo tình huống.
Ai ngờ vừa mới ra cửa tính mua bao thuốc, thì bắt gặp cảnh sát đặc nhiệm đang bắt cướp, nó tự nhiên tò mò nên đứng lại xem một lúc.
Có một cảnh sát trong nhóm cảm thấy nó rất quen mắt, thì tiến lại gần hỏi thử.
Lão Phùng vốn đã chột dạ, vừa thấy cảnh sát đi về phía nó, đã co giò chạy mất.
Còn gì tuyệt vời hơn! Bốn năm người cảnh sát xông lên đè nó trên mặt đường, Lão Phùng trông thì hung thần ác sát nhưng lại bị doạ đến mức chỉ biết gào thét tôi vô tội.
Mày vô tội thì mày chạy làm gì?
Cảnh sát thấy nó rất đáng nghi, nên đã đưa nó về cục cảnh sát.
Không thẩm vấn thì không biết, vừa mới thẩm vấn đã hết hồn.
Hoá ra nó chính là Lão Phùng đồng phạm với nạn nhân trong vụ án phóng hoả.
Viên cảnh sát hỏi nó liệu có phải đã đột nhập vào nhà Lương Tiêu để tấn công Lương Tiêu cùng với nạn nhân, sau đó xảy ra xung đột với nạn nhân rồi đẩy ngã anh ta, sau khi anh ta mất ý thức thì phóng hoả đốt nhà, hòng hủy thi diệt tích.
Đối mặt trước sự chất vấn của cảnh sát, đương nhiên Lão Phùng không dám thừa nhận, nó luôn miệng nói mình không quen biết nạn nhân.
Cũng chưa từng gặp Lương Tiêu, càng không phóng hoả.
Thế nhưng sự phủ nhận của nó rất nhanh đã bị cảnh sát lần lượt bác bỏ.
Trong điện thoại của nạn nhân có số điện thoại của nó, vài ngày trước khi xảy ra vụ án hai người thường xuyên gọi điện cho nhau.
Hơn nữa, tài khoản của anh ta cũng nhận được một số tiền chuyển khoản rất lớn từ Vương Tịnh.
Điều quan trọng nhất là, cảnh sát đã phát hiện một hộp diêm chưa quẹt, ở trong một góc của hiện trường.
Có thể là trùng hợp bị ném vào một nơi không dính xăng, cho nên vẫn còn nguyên vẹn.
Trên đó còn sót dấu vân tay và DNA, sau khi kiểm tra thì kết quả chính là Lão Phùng.
Mặt Lão Phùng trở nên trắng bệch, nó không ngờ Lương Tiêu chưa chết, càng không ngờ cả căn nhà đã cháy sạch mà hộp diêm vẫn còn.
Trước sự bức cung dồn dập của cảnh sát, nó sụp đổ: "Không phải tôi không phải tôi, là tên yêu quái ép tôi."
Cảnh sát nhíu mày nhìn nó, cho rằng nó muốn giả điên giả dại để được giảm án.
"Chúng tôi đã điều tra được người sai khiến anh, rất nhanh cậu ta sẽ bị bắt giữ để quy án, bây giờ anh thú tội có lẽ vẫn được khoan hồng."
Trải qua mấy phiên thẩm vấn, Lão Phùng không thể trụ được nữa, nó hiểu rằng cho dù nó cố gắng để nói Lương Tiêu nuôi một con yêu quái đến bao nhiêu đi nữa, thì cũng sẽ không một ai tin nó, càng không thể nhờ đó mà thoát tội.
Cân nhắc thật kỹ nó chọn trình bày một cách khá có lợi.
Lão Phùng nói với cảnh sát nó và nạn nhân đều được thuê bởi Lương Hiên, thực hiện kế hoạch bắt cóc phóng hoả, thế nhưng sau khi đánh ngất Lương Tiêu thì nó chợt hối hận.
Nó muốn khuyên người kia dừng tay, nhưng người đó cứ khăng khăng, trong cuộc tranh chấp nạn nhân nổi tính hung ác, đốt diêm muốn nó cùng chết chung.
Nó vùng lên giành lại, ngoài ý muốn đẩy ngã nạn nhân thế là hắn ta hôn mê, diêm trong tay cũng rơi mất.
Thấy thế lửa dữ dội, bởi vì bảo vệ tính mệnh nên nó một mình chạy thoát khỏi hiện trường.
Còn về việc vì sao sau khi chạy ra ngoài không đi báo cảnh sát, thì nó nói là không muốn bởi vì tội xông vào nhà dân, cố ý gây thương tích mà ngồi tù.
Buổi tối hôm đó, cảnh sát căn cứ vào camera, đã bắt được Lương Hiên hiện đang trốn trong một khách sạn ở vùng ngoại ô.
Hoá ra, vào đêm xảy ra vụ án sau khi hắn rời khỏi tiểu khu thì lang thang trên đường nguyên một đêm.
Tài khoản của hắn bị đóng băng, trên người không một xu dính túi lại không dám quay về nhà, mãi cho đến khi trời sáng mới dùng chiếc đồng hồ trên người để đổi một ít tiền với người qua đường.
Lương Hiên vốn muốn rời khỏi thành phố này, nhưng nhận ra không có chứng minh nhân dân thì không thể mua vé.
Chỉ đành tìm một khách sạn vị trí hẻo lánh để ở lại.
Ông chủ nhận tiền xong thì không hỏi chứng minh thư, Lương Hiên cứ trốn như vậy suốt hai ngày.
Lúc bị bắt, hắn ta không hề ân hận hay sợ hãi là bao, tảng đá lớn treo lơ lửng trong tim đã rơi xuống đất, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng đã đến.
Cảnh sát hỏi hắn: "Có phải anh và mẹ anh Vương Tịnh đã sắp đặt kế hoạch thuê người để bắt cóc phóng hoả đối với Lương Tiêu hay không."
Lương Hiên hỏi thăm tình trạng của Lương Tiêu trước, sau đó nghe tin Lương Tiêu chưa chết mới thở phào một hơi.
Rồi chắc nịch rằng chuyện này chỉ có một mình hắn biết.
"Anh nghĩ như thế là đang giúp bà ấy sao? Chúng tôi đã tìm thấy ghi âm cuộc gọi và lịch sử chuyển khoản của mẹ anh trong điện thoại của đám người anh thuê.
Vụ việc này liên quan đến một nạn nhân một người bị thương, anh bao che cho bà ấy, tức là đang hại bà ấy!" Cảnh sát nói một câu sâu xa, "Sau khi bà ấy rời khỏi chỗ ở của anh thì không còn tung tích gì, tài khoản ngân hàng cũng chưa từng đụng đến, điện thoại cũng không liên lạc được, anh định để bà ấy trốn chui trốn nhủi như thế cả đời sao?"
Cảnh sát không ép hỏi anh nữa, nói xong thì rời đi, để lại một mình Lương Hiên cúi đầu trầm mặc ngồi trong phòng thẩm vấn.
Một lúc sau, viên cảnh sát đi vào lần nữa, Lương Hiên cũng đã nghĩ thông suốt.
Ít nhất đồng loã tự thú vẫn gánh tội nhẹ hơn tội phạm bị truy nã.
Hắn nói rõ Vương Tịnh nhận sự sai khiến của hắn, chỉ gọi điện thoại và chuyển tiền, không tham gia phóng hoả.
Rồi muốn cảnh sát đưa điện thoại mình đến, gọi điện cho bà ngoại.
Mẹ hắn không có bạn bè ở đây, rời khỏi thành phố này thì chỉ có thể trốn ở nhà bà ngoại.
Thế nhưng sau khi điện thoại được nhận thì bà ngoại lại nói con gái chưa từng quay về, còn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lương Hiên chỉ có thể qua loa an ủi bà vài câu.
Cúp điện thoại xong hắn lập tức nhấn số gọi Vương Tịnh nhưng vẫn thông báo tắt máy như cũ.
Thế này khiến cho Lương Hiên hoảng sợ, hắn không tài nào nghĩ ra được mẹ hắn có thể trốn ở đâu được nữa.
Lúc này cảnh sát ra ngoài truy tìm Vương Tịnh suốt một ngày đã quay về.
Bọn họ xác nhận Vương Tịnh đã mất tích.
Nhà ga sân bay đều không thể tra ra được lịch sử mua vé của Vương Tịnh, hơn nữa Vương Tịnh chỉ mang theo một chiếc túi xách tay, giấy tờ, tiền và hành lý của bà ta đều ở nhà.
Bà ta không thể nào trốn ở bên ngoài với hai bàn tay trắng.
Cảnh sát báo tin tức này cho Lương Hiên.
Lúc đó Lương Hiên mới nhớ ra mình từng dặn Vương Tịnh liên lạc với Tiểu Nhược, ai ngờ Vương Tịnh mất tích ngay ngày hôm đó.
Rồi lại nghĩ đến hai tên ác độc mà Dương Nghĩa phái đi giết Lương Tiêu, cùng với bộ mặt không có gì đáng lo ngại của Dương Nghĩa ngày thường.
Cảm giác không lành quấn lấy trái tim.
Lúc này điện thoại của Lương Hiên chợt nhận được một tin nhắn từ tài khoản wechat của Vương Tịnh, trên đó chỉ viết đúng một từ tiếng Anh - Silence.
Hắn lập tức hiểu rõ.
Vương Tịnh đã rơi vào tay Dương Nghĩa! Dương Nghĩa muốn hắn im lặng về những việc hắn biết.
Chứng tỏ rằng có khi Dương Nghĩa đã biết được mối quan hệ giữa hắn và Tiểu Nhược.
Làm sao đây, hắn phải làm sao đây?
Lương Hiên rối rắm muôn phần, hắn đã bị Dương Nghĩa lừa một lần, hắn cũng biết dựa vào đầu óc của hắn là không thể nào đấu lại được với lão già này, chỉ có thể bị Dương Nghĩa chơi đùa trong lòng bàn tay.
Vấn đề ở chỗ thực tế hắn không bị nắm thóp như Dương Nghĩa nghĩ, bởi lẽ Tiểu Nhược chưa kịp đưa cho hắn bằng chứng thu thập được.
Dẫu hắn ngậm miệng theo lời của Dương Nghĩa, thì Dương Nghĩa sẽ bỏ qua cho hai mẹ con hắn sao? Nghĩ đến Lương Tiêu suýt chút nữa bị chết cháy, thì hắn không còn dám đánh cược Dương Nghĩa có còn sót lại chút lương tâm vụn vặt nào nữa không.
Hắn đã lựa chọn sai một lần, nếu tiếp tục chọn sai lần này, thì sẽ phải bù lại bằng mạng sống của mẹ mình.
Lương Hiên nhắm mắt, sau đó vẻ mặt kiên định nói: "Tôi có thể khai báo toàn bộ sự việc, nhưng trước đó tôi muốn gặp Lương Tiêu một lần.".
Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh