Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 77

179@-
Bảy ngày sau.

Các người chơi bước lên xe buýt chở đi phó bản.

Đoạn Dịch và Minh Thiên ngồi ở hàng đầu.

Trên đường đi, các người chơi hầu như đều ngủ.

Đoạn Dịch quay đầu lại, ánh mắt đảo qua mỗi gương mặt người chơi.

Trong quá trình này anh luôn nhíu mày, anh nhớ Minh Thiên từng nói... những người có mặt ở đây đều giống mình, tương lai đã từng chết một lần.

Nếu so sánh với trò chơi trên máy tính, bọn họ là đám người chơi đều đã chết hết, sau khi Minh Thiên thắng trò chơi, mang theo trang bị và ký ức trở về điểm khởi đầu. Hắn thay đổi bản thân của quá khứ, cùng mình và đoàn người chơi lại từ đầu.

Chẳng qua khác biệt là, hệ thống lựa chọn phó bản cho người chơi, căn cứ vào năng lực tổng hợp và phó bản hiện có.

Cũng bởi vậy, bị Minh Thiên ảnh hưởng, mức khó phó bản đầu tiên bọn họ vào là cấp 2.

Lần đầu bọn họ vào phó bản, cũng là lần đầu Minh Thiên trải qua phó bản đó.

Nhưng vô luận như thế nào, đoàn người vẫn có thể đi tiếp, đều là nhờ Minh Thiên.

Không muốn anh gánh mạng người, cái gì Minh Thiên cũng tự thân gánh hết.

...Lúc mình hiểu lầm cậu ấy, có phải cậu ấy đã buồn lắm không?

Đất khách người lạ, Đoạn Dịch tưởng tượng nếu mình bị anh em bạn bè hiểu lầm, mình sẽ cực kỳ thất vọng buồn lòng.

Huống chi Minh Thiên... còn ôm tình cảm đặc biệt với mình?

Đêm đó Minh Thiên bày tỏ nỗi lòng cùng Đoạn Dịch, lo lắng Đoạn Dịch không muốn nhìn mặt mình nữa, Đoạn Dịch trả lời là, nếu mình thật sự như lời hắn, có khác gì lòng lang dạ sói?

Minh Thiên lập tức đáp: "Đương nhiên không phải. Anh chịu nhìn mặt em là quá tốt rồi. Anh Tiểu Dịch, em biết tình huống hiện tại đặc thù, không phải lúc nói chuyện này. Em vốn muốn giấu đến chết, nhưng sau phó bản Nhà Tâm Nguyện em sửa lại chủ ý, muốn nói cho anh nghe. Nhưng chỉ nói cho anh thôi. Em sẽ không nói cho người khác."

Lời của hắn, Đoạn Dịch nghe mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Trong đầu anh lướt qua rất nhiều hình ảnh, 15 tuổi bị bắt cóc, 18 tuổi thoát khỏi tổ chức, và cặp mắt 23 tuổi tới khách sạn đón mình đi cầu Nại Hà...

Rồi Đoạn Dịch nhớ tới một chuyện hắn từng kể... thời điểm bị nhốt trong tù, hắn thấy đồng đội ăn thịt đồng đội.

Hơn nửa là chuyện xảy ra sau khi mình và mọi người chết.

Hắn một thân một mình bôn ba đường dài bao lâu, mới đến được điểm cuối, rồi tìm đường quay trở về?

Trong Nhà Tâm Nguyện, Minh Thiên chìm vào ảo giác, nổi điên xách rìu chém Bạch Lập Huy.

Đoạn Dịch nhớ mình đã nói với hắn: "Tiểu Thiên, đến bên tôi."

Khi đó mình đâu có biết... hắn thực sự đã hao hết trăm cay ngàn đắng, để đến được bên mình?

Đoạn Dịch bất giác thở dài, bị Minh Thiên nghe được.

"Anh sao vậy?" Minh Thiên nhìn về phía anh, giúp anh lột vỏ quả quýt.

"Không có gì." nhận quả quýt, Đoạn Dịch chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, cuối cùng chỉ nói, "Quả quýt cũng là số liệu."

"Vâng. Đúng vậy." Minh Thiên nói, "Nhưng số liệu bắt chước sinh hoạt chân thật mức độ cao. Nếu chúng ta ở trong trò chơi không ăn đồ ăn, chúng ta sẽ bị đói chết."

"Hình thái sinh mệnh nếu đa dạng nhiều loại như vậy..." Đoạn Dịch cười cười, "Ai biết hiện thực chúng ta thấy, có phải cũng là một trò chơi cỡ lớn? Có lẽ hiện thực mà chúng ta nghĩ, từ góc độ nào đó cũng mang ý nghĩa "giả dối". Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi mới phát hiện thế giới này cấu thành... không giống những gì tôi từng nghĩ. Linh hồn, ý thức, đều là một hình thái sinh mệnh. Tính ra thân thể tồn tại, cũng chỉ là một trong số các hình thái."

"Anh Tiểu Dịch..."

"Không có gì, tôi cảm thán một chút thôi. Mặc kệ thế nào, cảm tình giữa chúng ta là thật, không phải giả. Cho nên, vứt bỏ hình thức bên ngoài, có ký ức, có cảm tình, nghĩa là chúng ta còn sống."

Cắn một múi quýt, Đoạn Dịch cười nói, "Ví dụ hiện tại, tôi nếm được vị quýt ngọt rõ ràng. Thế nghĩa là tôi còn tồn tại."

"Cậu đừng quá lo lắng cho tôi. Cách hệ thống vận hành ngày đó cậu giảng, tôi có thể hiểu hết. Cho dù cơ thể tôi đã chết ở "hiện thực", tôi không thấy bị đả kích lắm."

Dừng một chút, Đoạn Dịch nói tiếp: "Điều duy nhất tôi lo lắng là bên cha mẹ. Cơ mà nhìn anh họ, chắc là anh ấy biết khá nhiều về hệ thống hoặc thông tin về cái gọi là địa ngục. Anh ấy có thể nghĩ cách giúp đỡ. Còn tôi thì cần làm tốt phần mình, cố gắng sống sót, rời khỏi nơi này."



Trí nhớ Đoạn Dịch thiếu hụt một đoạn thời gian của hai người.

Vì vậy trong mắt anh, Minh Thiên từ một thanh niên lạnh nhạt ngoài hiện thực suốt ngày chống đối mình, có bối cảnh nhà tư sản tới công ty để giám thị mình, bỗng biến thành Tiểu Thiên hở ra là gọi "anh Tiểu Dịch", động một chút là khen ngợi mình, thích bám dính theo mình.

Trước đây đối với sự thay đổi này, Đoạn Dịch không hiểu gì cả.

Anh không nghĩ sâu xa, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, Minh Thiên thích khen thì khen.

Cơ mà giờ anh đã biết lý do, đối mặt với Minh Thiên thường xuyên treo miệng mấy câu khen ngợi, cùng ánh mắt sáng trưng nhìn chằm chằm mình, anh ngại quá trời ngại.

Cúi đầu ném mấy múi quýt vào miệng, Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, dời đề tài. "Đúng rồi... Cho nên tôi lý giải là, cậu dùng cách trả thù hung thủ, kéo các đồng đội lẽ ra phải chết trở về. Vậy lần trước..."

"Cậu chạy ra từ trong rừng, nói với tôi "còn một kẻ cuối cùng", là có ý gì?"

Minh Thiên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Đoạn Dịch đuổi theo hắn ánh mắt trông ra, vẫn như cũ là một thế giới sương mù thuần trắng.

Đoạn Dịch nghe thấy thanh âm nặng nề của Minh Thiên truyền đến. "Em đã tính toán cẩn thận. Phó bản tiếp theo, hẳn là sẽ gặp kẻ đó."

·

Xuống xe buýt, Đoạn Dịch lấy bảng số xong, đứng chờ ba người mới tới.

Ba người lục tục lấy bảng số, tự giới thiệu đơn giản.

Số 5 gào họng tên Bạch Tư Niên, giới tính nam, có vẻ là sinh viên, da dẻ trắng trẻo, bị cái là không cao. Cậu ta có đôi mắt rất lớn, mặt hơi giống shota, nét đẹp khiến nữ tính dễ kíc.h thích tình thương mẹ hiền.

Số 6 là một người phụ nữ tên Cao Vận, trước mắt là người lớn tuổi nhất Đoạn Dịch gặp được, khoảng 40 tuổi. Biểu cảm nghiêm túc, ít khi nói cười, cả người tản ra hơi thở phụ nữ thương trường chức cao.

Cuối cùng là người chơi số 10 tên Ứng Khải, tầm 30 tuổi, diện mạo sạch sẽ, dáng người bình thường, nhìn qua có vẻ chất phác, nhưng Đoạn Dịch quan sát vài lần, cảm thấy ánh mắt người này trầm lắng, rất có nội hàm, có lẽ là kiểu người giả ngu điển hình.

Đoạn Dịch phá lệ nhìn số 5 nhiều hơn vài lần.

Không vì cái gì khác, chỉ vì từ đầu đến giờ anh chưa từng gặp số 5 nào sống đến phó bản thứ hai.



Đánh giá xong người chơi mới, Đoạn Dịch nhìn xung quanh.

Anh phát hiện phó bản lần này tương đối đặc biệt.

Nơi này chỉ có một trạm xe buýt, trừ hàng ghế chờ, toàn bộ thế giới chìm trong sương mù, cái gì cũng không có.

Bản đồ phó bản lần này ở đâu vậy?

Ngay lúc này, hệ thống phát thông báo.

"Hoan nghênh vào phó bản Mê cung . Mời tất cả người chơi vào trong phạm vi trạm. Ba phút sau, trạm sẽ xuất hiện ánh sáng truyền tống, đưa người chơi vào mê cung."

"Nhắc nhở lần nữa, trong vòng 3 phút vào phạm vi trạm. Sau ba phút chưa vào phạm vi trạm, người chơi sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi, xem như tử vong."

Nghe đến đó, các người chơi hai mặt nhìn nhau, nghe lời đi vào trong phạm vi trạm xe.

Ba phút sau, có một quầng sáng xuất hiện, làm các người chơi không thể nhìn thẳng, vội nhắm mắt lại.

Ba phút sau mở mắt ra, Đoạn Dịch thấy mình đang đứng trong một ô vuông kỳ lạ.

Cứ như lập thể của trò đại phú ông anh chơi thời còn bé, cho nhân vật đứng vào ô, ném xúc xắc để quyết định hành động và nước đi tiếp theo.

Nhưng chơi đại phú ông có thể xem toàn cảnh bản đồ.

Trò này thì không có. Anh nhìn chung quanh một lượt, trước sau hoàn toàn không thấy gì, chỉ thấy hai bên trái phải có hai ô vuông dài ra xa. Hơn nữa anh cũng không biết bước lên hai ô vuông sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà lần này khác biệt nhất chính là, chỉ có một mình Đoạn Dịch đứng trong ô vuông này.

Anh không thấy những người chơi khác.

Nhíu mày, Đoạn Dịch chú ý có chữ viết dưới chân.

Anh ngồi xổm xuống, nhận ra đó là một bài ca dao.



Trước mắt mỗi phó bản, người chơi đều sẽ tìm được một bài ca dao nhắc nhở điều kiện vượt ải.

Nhưng Đoạn Dịch không thể không chửi bậy, bài ca dao này là bài duy nhất anh nhìn không ra tí manh mối nào.

Đọc ca dao ba lần, trong đầu anh chỉ có bốn chữ: Chả hiểu kiểu gì.

Bỗng nhiên, dưới chân Đoạn Dịch xuất hiện một tai nghe.

Thanh âm hệ thống lần thứ hai vang lên: "Bởi vì người chơi có thể không chạm mặt nhau, khi thảo luận bỏ phiếu Người Sói, có thể sử dụng tai nghe để đối thoại. Các người chơi chọn số để nói chuyện riêng, hoặc chọn kênh công cộng để công khai nói chuyện."

"Đêm mai 9 giờ là thời gian tranh cử cảnh sát trưởng, đến lúc đó người chơi vui lòng chỉnh tai nghe mở kênh công cộng để tiến hành thảo luận."

"Hữu nghị nhắc nhở. Các người chơi sẽ có những trải nghiệm khác nhau tại mê cung. Kiến nghị thống nhất thời gian thảo luận cố định vào buổi tối 8 giờ. Buổi tối sau 8 giờ là lúc nguy hiểm tại mê cung hạ thấp nhất, thuận tiện cho người chơi bàn luận và bỏ phiếu."

"Lần này 12 người chơi đều là "người lạc đường", ra khỏi mê cung là chiến thắng."

"Trong đó có 4 người thuộc phe Người sói, nếu làm tất cả Người tốt vào tù, có thể rời mê cung ngay."

"Phe Người sói bao gồm 3 sói bình thường, và một quỷ tượng thạch."

"Quỷ tượng thạch và Người sói bình thường không biết thân phận của nhau. Khi Người sói tồn tại, quỷ tượng thạch bị khóa kỹ năng giam cầm; nhưng sau khi 3 người sói đều vào tù, quỷ tượng thạch kế thừa kỹ năng: giam cầm người chơi; ngoài ra, mỗi đêm quỷ tượng thạch có thể kiểm tra thân phận cụ thể của một người chơi."

"Phe Người tốt gồm 4 thần chức là nhà tiên tri, phù thủy, thợ săn, người giữ mộ."

"Mỗi ngày thông qua bỏ phiếu người chơi vào tù, người giữ mộ có thể biết người vào tù là Người tốt hay Người sói."

"Phó bản Mê cung , độ khó: 9."

"Người chơi vượt ải được nhận 500 đồng vàng. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"

- --

*Xem thêm về bản gốc đồng dao: There Was a Crooked Man

Kỹ năng giam cầm = bỏ tù = cắn. Nhắc lại kẻo bị lẫn: Trò chơi Ma Sói này không có khái niệm Cắn. Mọi người khi chơi game quen xài từ cắn nên lúc bàn luận cũng xài Cắn. Chứ hệ thống thì không nha.
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Tiên Tri Được Chọn Truyện Nhà Tiên Tri Được Chọn Story Chương 77
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...