Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 372: Nightmare Forge Studio [3]
“Mời đi lối này. Có lẽ anh đã quen thuộc với nơi này rồi, nhưng hiện tại cũng có vài thay đổi nhỏ. Tôi sẽ dẫn anh đến gặp Giám đốc. Ông ấy đang rất mong được gặp lại anh.”
Người đàn ông đi trước mặt tôi tỏ ra vô cùng lịch sự. Nụ cười thân thiện, phong thái chuyên nghiệp và trầm ổn. Có một cảm giác gì đó ở anh ta khiến người khác dễ dàng thả lỏng cảnh giác. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
‘Trông khá thân thiện.’
Nhưng càng như vậy, tôi lại càng đề phòng.
Trong ngành này, chưa bao giờ tồn tại khái niệm “người tốt” thực sự.
‘Chắc chắn là một con rắn.’
“Còn vị này là…?”
Bất chợt, anh ta quay sang nhìn Zoey.
Dù chiếc mũ lưỡi trai che gần kín gương mặt, cô ấy vẫn nổi bật một cách khó hiểu. Hai tay đút túi quần, Zoey nhìn Daniel rồi liếc sang tôi.
“Tôi…” Cô mím môi, như đang cân nhắc cách nói. Cuối cùng, cô lên tiếng, “Tôi là trợ lý của cậu ấy.”
Tôi suýt nữa thì đưa tay lên đập vào trán.
Cô gái này…
“Trợ lý?”
“Ừ, đúng vậy.”
Zoey nhìn tôi, rút tay khỏi túi quần.
“Gần đây công việc của cậu ấy tiến triển khá tốt, nên…”
“Ồ, nghe cũng hợp lý.”
Daniel vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng từ ánh mắt có thể thấy rõ anh ta chẳng tin lấy một chữ. Thành thật mà nói, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tin. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là anh ta vẫn chưa nhận ra Zoey, dù mức độ nổi tiếng của cô ấy không hề thấp.
“Dù sao thì chúng ta cũng sắp đến nơi rồi. Giám đốc đang chờ trong phòng làm việc.”
(Đọc chương mới nhất ở mọt truyện để theo dõi diễn biến tiếp theo.)
Anh ta dẫn chúng tôi đi dọc theo một hành lang dài. Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lớn.
Ngay trước khi bước vào, Daniel dừng lại, quay sang nhìn hai chúng tôi. Đúng lúc đó, vài người đã đứng chờ sẵn bất ngờ tiến tới.
“Hả?”
“Các anh đang làm gì vậy?”
“Đừng lo. Vì lý do an ninh, chúng tôi sẽ tạm thời thu điện thoại và các vật dụng cá nhân của hai người. Buổi thảo luận sắp tới có liên quan đến vài vấn đề nhạy cảm. Tất nhiên, chúng tôi cũng cần hai người ký vào mấy giấy tờ này.”
Daniel đưa cho chúng tôi vài tờ giấy, trong khi những người khác nhanh chóng kiểm tra xem có thiết bị ghi âm hay ghi hình nào bị giấu trên người chúng tôi hay không.
Tôi nhíu mày, nhưng không phản ứng gì, vì sự chú ý đã dồn hết vào bản hợp đồng trong tay.
Không quá dài, nhưng chỉ cần lướt qua, khóe môi tôi đã khẽ giật.
‘Đúng là rắn thật…’
: Tôi xin tuyên bố sẽ không ghi âm hoặc quay phim bất kỳ phần nào của cuộc thảo luận diễn ra trong phòng làm việc của Giám đốc. Nếu vi phạm thỏa thuận này, tôi hiểu rằng mình sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm pháp lý trước tòa án.
Tôi thầm chép miệng. Ban đầu tôi đã có ý định ghi âm cuộc trò chuyện này để phòng bất trắc, nhưng xem ra bọn họ đã tính toán rất kỹ.
Dù sao thì, tôi cũng không bắt buộc phải tham gia buổi gặp này.
Tôi hoàn toàn có thể rời đi ngay bây giờ…
“Ký vào sẽ có lợi cho anh hơn. Chúng tôi có khá nhiều chuyện quan trọng muốn trao đổi, nhưng cũng không đòi hỏi gì quá đáng.”
“……”
Tôi nhìn lại tờ giấy một lần nữa, rồi quay sang Zoey—và lập tức sững người khi thấy cô ấy đã ký xong từ lúc nào.
“Cái gì?”
Zoey nhún vai nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn dửng dưng, như thể chẳng có chuyện gì to tát.
Tôi thở dài.
“Thôi được.”
Và thế là tôi cũng ký tên.
“Tốt lắm.”
Daniel mỉm cười hài lòng, thu lại các bản hợp đồng.
Sau đó—
Cốc cốc—!
Anh ta gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt tôi là một căn phòng rộng rãi, những ô cửa kính lớn kéo dài dọc theo bức tường, phóng tầm nhìn xuống phố xá nhộn nhịp bên dưới. Ở cuối phòng, sau chiếc bàn gỗ màu sẫm, là một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông đó nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi.
“Nếu không phải là Seth thì là ai nữa! Dạo này cậu thế nào?”
Ông ta thậm chí còn không đứng dậy, chỉ thoải mái ngồi nguyên tại chỗ, tay chỉ về những chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
“Lại đây, ngồi đi. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi dừng lại ở cửa, nhìn Giám đốc trong chốc lát.
Rồi—
“…Rất vui được gặp lại ngài.”
Tôi bước tới và ngồi xuống.
“Haha, cậu thay đổi nhiều thật đấy, kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Giám đốc mở đầu bằng vài câu xã giao. Tôi cố gắng phối hợp theo.
“Tôi… dạo này làm ăn khá ổn, nên cũng chú ý chăm sóc bản thân hơn.”
Câu nói này thì đúng, nhưng những lời ông ta vừa nói thì hoàn toàn không.
Ông là Giám đốc của một công ty lớn, còn tôi khi đó chỉ là một lập trình viên mờ nhạt. Số lần tôi thực sự gặp ông có thể đếm trên đầu ngón tay, mà hầu hết cũng chỉ là lướt qua ngoài hành lang.
Không đời nào ông ta nhớ rõ tôi.
“Haha, đương nhiên rồi. Tôi đã theo dõi cậu từ lâu. Những dự án gần đây của cậu thật sự xuất sắc. Tôi luôn biết cậu rất có năng lực!”
Vậy tại sao lại đuổi tôi đi?
Tôi cố giữ nụ cười trên môi.
“Cảm ơn lời khen của ngài.”
Tôi gần như muốn phun nước bọt vào mặt ông ta, nhưng vẫn kịp kiềm lại.
“Nhưng mà nhân tiện…” Giám đốc đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Zoey khi cuối cùng cũng để ý đến sự hiện diện của cô. “Cô gái này là…?”
“Trợ lý của tôi.”
Tôi tiếp tục bám theo cái lý do vớ vẩn kia.
‘May mà ông ta cũng chưa nhận ra cô ấy. Có lẽ vì mũ kéo thấp nên không dễ nhận ra.’
“Ồ, trợ lý à.”
Giám đốc gật đầu, rồi nhanh chóng mất hứng thú.
Không khí trong phòng dần thay đổi. Rất khẽ, nhưng tôi nhận ra ngay khi nụ cười trên gương mặt Giám đốc chậm rãi biến mất.
“Tôi thật sự rất vui khi thấy cậu phát triển tốt sau khi rời khỏi chúng tôi. Nhìn một người từng được công ty đào tạo có thể dang rộng đôi cánh và thành công ở nơi khác… thật sự khiến tôi rất hạnh phúc. Rất hạnh phúc.”
Toàn là lời giả tạo.
Tôi vẫn cười.
“Cảm ơn.”
“Nói vậy chứ…”
À, đây rồi. Cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
“…Phần lớn lý do khiến họ có thể dang rộng đôi cánh là nhờ sự hướng dẫn của chúng tôi. Không có nền tảng mà công ty cung cấp, cậu—cũng như bất kỳ ai khác—sẽ không thể tự mình đạt được thành công như hiện tại.”
Nụ cười trên mặt tôi hoàn toàn biến mất.
Tôi đã đoán được hướng đi của cuộc trò chuyện này, và cảm giác bất an âm ỉ trong ngực từ nãy đến giờ cũng dần lắng xuống.
‘Đáng lẽ mình phải biết trước mới đúng.’
Tôi đã thật sự hy vọng mọi chuyện sẽ không đi theo hướng này…
“Cậu hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Hiểu sao? Đương nhiên là tôi hiểu ông ta đang nhắm tới điều gì. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận.
‘Nằm mơ đi.’
Tôi mở mắt, nhìn thẳng vào ông ta.
Chống tay lên tay vịn ghế, tôi đứng dậy, giữ vững thăng bằng.
“Tôi hiểu. Và vì vậy, tôi xin phép được rời đi.”
“Cậu định đi thật sao?”
Giám đốc không hề tỏ ra bất ngờ trước phản ứng của tôi. Trái lại, ông ta còn mỉm cười. Như thể đã đoán trước từ đầu, ông với tay vào ngăn kéo, lấy ra một tập giấy dày.
Tôi khựng lại ngay khi nhìn thấy chúng.
Tim tôi dần trùng xuống.
Đặt ngón tay lên tập giấy, Giám đốc chậm rãi đọc:
“…Bất kỳ công việc, sáng tạo hay tài sản trí tuệ nào mà Nhân viên phát triển trong vòng sáu tháng sau khi chấm dứt Hợp đồng, nếu có liên quan đến hoạt động kinh doanh, sản phẩm hoặc dịch vụ của Nightmare Forge Studios, đều được xem là tài sản của Nightmare Forge Studios.”
Mỗi câu ông ta đọc ra, tim tôi lại nặng thêm một chút.
“Nói ngắn gọn, mọi thứ cậu tạo ra trong vòng sáu tháng sau khi rời công ty đều thuộc về chúng tôi. Điều này bao gồm cả bất kỳ phần mềm nào mà cậu đã phát triển.”
Giám đốc đẩy tập hợp đồng về phía tôi, bàn tay giơ ra như mời gọi.
“Nếu cậu không tin, có thể tự đọc lại. Tôi chắc cậu vẫn còn bản sao trong email. Đây là điều khoản được bổ sung vào hợp đồng của cậu. Vì vậy, có thể nói tất cả các trò chơi cậu đã tạo ra đều thuộc quyền sở hữu của chúng tôi.”
“……”
“Tất nhiên, tôi là người rất hợp lý.” Giám đốc tiếp lời. “Tôi sẽ không đụng đến số lợi nhuận mà cậu đã kiếm được cho đến nay. Tôi không nhỏ nhen như vậy. Thứ tôi muốn chỉ là các chương trình mà cậu đã sử dụng để phát triển game. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ông ta dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý. Không cần nói tiếp, tôi cũng hiểu rõ ông ta đang nhắm tới đâu.
Ông ta muốn những chương trình đặc biệt mà hệ thống đã cung cấp cho tôi.
“Nếu cậu giao chúng ra, tôi sẽ không yêu cầu bất kỳ khoản lợi nhuận nào. Cậu vẫn được giữ lại các trò chơi của mình. Chỉ cần giao chương trình, mọi chuyện sẽ kết thúc trong hòa bình. Thế nào?”
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 372: Nightmare Forge Studio [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
