Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 370: Nightmare Forge Studio [1]
Trưởng Ban ngả người ra ghế, lông mày nhíu chặt. Một tay ông che miệng, ánh mắt trầm ngâm như chìm vào suy nghĩ.
Ông đã do dự rất lâu trước khi quyết định có nên báo cáo mọi chuyện với Hội trưởng hay không. Nhưng sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, ông nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác.
“Hẳn là ngài ấy đã đoán được một phần rồi. Nếu mình giả vờ như không biết gì, có thể ngài ấy cũng không nói ra… nhưng chính sự im lặng của ngài ấy mới là vấn đề đáng sợ nhất.”
Hội trưởng không phải kiểu người thích đối chất trực tiếp.
Nếu không hài lòng với ai, ông sẽ không nói thẳng. Ông chỉ lặng lẽ ghi nhớ. Và chính sự im lặng ấy mới thật sự đáng sợ.
Càng làm ông thất vọng, sự chú ý mà ông dành cho người đó càng giảm, đến khi người đó không còn chút giá trị nào trong mắt ông nữa.
Đó là điều Trưởng Ban sợ nhất.
“…Tôi tò mò. Anh đã phát hiện được điều gì liên quan đến VILE - 2013?”
“Tôi…” Trưởng Ban mím môi, suy nghĩ rồi nói ra, “Dù chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi có vài nghi ngờ về Seth. Thành thật mà nói, tôi không tin cậu ấy là Tên Hề… nhưng có quá nhiều điểm không khớp.”
“Ví dụ?”
“Thời điểm xuất hiện tại một số tình huống. Ngoại hình. Trùng khớp với thời điểm Tên Hề lần đầu lộ diện. Tất cả đều rơi vào cùng khoảng thời gian. Có… quá nhiều điều trùng hợp.”
Những điểm trùng hợp ấy đã dồn lại thành một khối không thể làm ngơ.
Trưởng Ban đã cố nhắm mắt bỏ qua, nhưng giờ thì không thể được nữa.
“Hy vọng mình sai… nhưng đây là trách nhiệm phải báo cáo.”
“Tôi có ghi lại toàn bộ phát hiện trong hồ sơ này.” Trưởng Ban đặt một tập tài liệu gọn gàng lên bàn. “Vẫn còn vài điểm chưa khớp, nhưng tôi nghĩ ít nhất ngài cũng nên xem qua.”
“Mhm.”
Hội trưởng nhận tập hồ sơ.
Ông chăm chú đọc trong im lặng, trong khi Trưởng Ban ngồi đối diện không dám thở mạnh. Một lúc sau, tiếng giấy sột soạt dừng lại.
“Cũng không tệ. Tôi hiểu vì sao anh lo lắng. Nếu là tôi, cũng sẽ nghĩ vậy.”
“Vậy thì…?”
“Không cần lo.”
Hội trưởng mỉm cười trấn an.
“Tôi đã xử lý xong chuyện này. Khả năng cậu ấy là Tên Hề gần như bằng không.”
Ông lấy điện thoại, mở một đoạn video và đưa cho Trưởng Ban.
“Có báo cáo về việc nhìn thấy Tên Hề trong sự cố Cổng Đồng Hồ Cát. Hẳn anh cũng biết.”
“Tôi biết.”
Hội trưởng gõ nhẹ vào màn hình, chuyển sang đoạn video khác.
“Nhìn kỹ đi. Ở đây, Seth có mặt trong Hội suốt thời gian xảy ra vụ đó. Cậu ấy liên tục phối hợp với đội của mình thông quan các cổng. Độ khó cũng không tăng. Rõ ràng cậu ấy không thể là Tên Hề.”
“Tôi cũng biết điều đó.”
Trưởng Ban khẽ thở ra.
“…Đây cũng là hai lý do chính khiến tôi không tin cậu ấy thật sự là Tên Hề. Nhưng tôi vẫn tin rằng giữa cậu ấy và Tên Hề có liên hệ nào đó. Quá nhiều trùng hợp đáng ngờ.”
“Anh nghĩ vậy cũng có lý.”
Hội trưởng gật nhẹ, tôn trọng sự cẩn trọng của Trưởng Ban.
“Tuy nhiên, chuyện đó không cần lo. Tôi đã kiểm tra rồi. Cậu ấy không có liên quan gì đến Tên Hề.”
“Không có sao?”
Trưởng Ban ngạc nhiên nhìn Hội trưởng. Dù khó tin, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh như thể nhìn xuyên thấu mọi thứ của ông, sự nghi ngờ dần biến mất.
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi rất mừng vì anh hiểu.”
Hội trưởng đan tay, khẽ cúi người về trước, ngón tay chạm dưới mắt trong một cử chỉ đầy hàm ý.
“Trong tất cả mọi người, anh là người hiểu rõ nhất đôi mắt của tôi. Rất ít thứ có thể thoát khỏi tầm nhìn này.”
Đôi mắt ông chớp sáng, ánh trắng lóe lên chưa tới một giây.
Trưởng Ban lập tức cứng người, cảm giác như toàn bộ bí mật bị phơi bày dưới ánh nhìn sắc lạnh ấy.
May mắn thay, chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Không khí lại dịu xuống khi Hội trưởng ngả lưng vào ghế, một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.
“Cậu ấy vô tội. Chỉ là xui xẻo khi trùng thời gian.”
“Vậy sao…?”
Trưởng Ban nuốt khan, cổ họng khô khốc. Cuối cùng, ông gật đầu rồi đứng dậy.
“Được rồi.”
Ông chỉnh lại quần áo, thở nhẹ.
“Nếu vậy, tôi không phải lo nữa. Tôi khá thích Seth, nên cũng mong mình đã sai. Giờ thì yên tâm rồi.”
“Tốt. Hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt. Đó là một tài năng đáng giá.”
“Tôi biết mà.”
Trưởng Ban phẩy tay qua loa rồi bước ra cửa.
“…Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Biết đâu cậu ấy mang đến bất ngờ trong Đại Hội Thế Giới.”
“Oh? Tôi rất mong chờ.”
“Ngài cứ chờ đi.”
Ông rời phòng, đóng cửa lại, để Hội trưởng ngồi một mình trong tĩnh lặng. Vài giây trôi qua.
Ngón tay ông khẽ gõ xuống mặt bàn.
“…Tôi thực sự rất mong chờ.”
Reng reng reng—!
Chuông báo thức kéo tôi dậy.
“Ư…”
Hôm nay là cuối tuần, không có giờ làm. Nhưng vẫn có một cuộc hẹn tôi không thể bỏ lỡ.
“Không ngờ ngày nghỉ duy nhất mà cũng phải dậy sớm.”
Lảm nhảm trong miệng, tôi bật dậy khỏi giường, tắm rửa, thay đồ rồi rời ký túc xá, vẫy taxi đến studio.
“Hy vọng mọi chuyện với họ sẽ ổn. Mình đã quá nhiều rắc rối rồi, không muốn thêm nữa.”
Trong lúc ngồi xe, tôi mở ứng dụng Ranobe.
“Đúng rồi, lâu rồi không xem hồ sơ. Giờ có bao nhiêu người theo dõi nhỉ?”
[Seth Thorne]
Bài đăng: 1 Người theo dõi: 104.3k Đang theo dõi: 0
“….!”
Tôi giật mình.
Nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán. Con số còn đang tăng. Thông báo thì dồn dập, may là tôi đã tắt hết từ trước.
“Đúng là Kỳ Thi đã giúp mình nổi tiếng hơn thật.”
Dù vậy, vẫn không thể so sánh với Kyle và Zoey.
“Khoan, Zoey có rất nhiều người theo dõi thì phải?”
Tôi tìm hồ sơ của cô ấy.
[Zoey Terline]
Bài đăng: 76 Người theo dõi: 23.2M Đang theo dõi: 2
“…Ồ, trời ơi.”
Con số còn lớn hơn tôi nhớ.
Khi tôi đang lướt xem, một cái bóng bất ngờ che lên màn hình.
Tôi quay sang.
Một đôi mắt xanh lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào hồ sơ của chính cô ấy trên điện thoại tôi.
“…Đó là hồ sơ của tôi đúng không?”
Tôi đông cứng.
Nếu bạn thích bản dịch này, nhớ thả tim – lưu trữ – để lại bình luận để mình có động lực làm tiếp nhé!
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 370: Nightmare Forge Studio [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
