Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 363: Một Lời Cảnh Báo Thân Thiện [2]


[Từ hôm nay, hợp đồng của Myles Holms với Hội chính thức chấm dứt. Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn vì những đóng góp trước đây của cậu ấy, đồng thời chúc cậu ấy gặp nhiều may mắn trên con đường phía trước.]


Chỉ là một thông báo ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cả khu vực chao đảo. Đi trên hành lang chính chẳng khác nào bước vào sở thú — mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, và những lời thì thầm tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.


“Đó là cậu ta đúng không? Chính cậu ấy khiến Myles bị đuổi đấy.”


“Tôi nghe nói Myles ghen tị với cậu ta.”


“Nghĩ lại thì cũng có lý do để ghen thật. Nhìn chỉ số mà xem… đúng là quái vật.”


“Nếu tôi ở vị trí đó chắc cũng ghen đến phát điên.”


Tôi nghiến răng, cố làm ngơ toàn bộ những lời bàn tán và bước nhanh về phía phòng làm việc. Khi dừng lại trước cửa, tôi nhận ra có người đang đứng đợi sẵn.


“À, cuối cùng em cũng đến.”


Trưởng Ban vẫy tay với vẻ mệt mỏi. Tóc ông rối tung, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức khó tin. Ông trông như vừa trải qua một đêm hỗn loạn… mà thật ra chắc đúng như vậy.


“Hôm qua tôi thức trắng vì vụ việc ấy.” Ông thở dài.


Không cần nói tôi cũng đoán được.


“Có vài chuyện tôi cần trao đổi với em. Vào phòng em để nói cho tiện nhé?”


Ông hất cằm về phía cửa. Tôi thoáng do dự, rồi gật đầu.


“Vâng ạ.”


“Rồi, tốt.”


Két—!


Trưởng Ban đi vào trước, trông như thể bước vào phòng của chính mình vậy. Ông tiến thẳng đến chiếc ghế đối diện bàn tôi, ngồi xuống, bắt chéo chân và ngả người ra sau như vừa rơi vào sofa nhà mình.



Tôi lặng lẽ quan sát, rồi cũng ngồi xuống.


Ông ngáp thêm vài cái, mắt đỏ hoe.


“Huaam… thật sự phải sửa cái thói quen thức đêm rồi. Tuần này chắc chưa ngủ nổi vài tiếng.”


Tôi cười gượng. Không biết ông nói đùa hay thật — mà nhìn tình trạng hiện tại, có lẽ là thật.


Rồi ông đặt hai tay lên bàn, nghiêm túc trở lại.


“Thôi, vào chuyện chính. Tôi biết em cũng không rảnh.”


Ánh mắt ông hướng thẳng vào tôi:


“Myles khai hết rồi. Không cần lo em bị kỷ luật. Tất cả mọi người đều chứng kiến, cậu ta chẳng thể chối được. Nhất là sau khi chúng tôi xem đoạn ghi âm em gửi. Em hoàn toàn an toàn.”


“…Vâng.”


Tôi vốn chẳng lo lắm. Tôi đã bày bẫy quá kỹ, quá hoàn hảo để có thể bị đổ lỗi.


“Bỏ qua chuyện đó. Có điều quan trọng hơn.”


Ông hơi nhấc người, với tay vào túi, lôi ra một tờ giấy nhăn nhúm rồi đặt trước mặt tôi.


“Xem đi.”


Tôi cầm lên.


Và ngay khi nhìn thấy nội dung, lông mày tôi giật mạnh.


“Đúng rồi. Em và đội của em đã chính thức vượt qua Kỳ Thi. Các em sẽ tham gia Đại Hội Thế Giới sắp tới. Điều này đồng nghĩa Hội sẽ tăng cường tài nguyên cho đội, đồng thời một loạt nhà tài trợ có thể sẽ tìm đến. Lát nữa phòng Nhân sự sẽ gọi em lên để trao đổi danh sách.”


“…Em hiểu rồi.”


Phản ứng của tôi có thể bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khích.



Tài trợ tức là… tiền. Và tôi đang rất cần tiền.


“Còn một việc nữa.”


Giọng Trưởng Ban trầm xuống. Ngay lập tức, theo phản xạ, tôi cũng siết tay, tập trung hoàn toàn.


“Chuyện của Myles… hơi rắc rối. Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ bị trục xuất. Có thể Hội khác sẽ nhận… hoặc không. Tùy vào các lời mời, chúng tôi sẽ xem xét.”


“Vâng…”


Tôi không cảm thấy bất ngờ. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính.


Nhưng ông còn chưa nói hết.


“Cậu ta muốn nói vài lời với em.”


Tôi sững người.


“Tôi nghe nhầm ạ?”


“Không. Cậu ấy muốn gặp em. Chỉ một cuộc trò chuyện ngắn. Trong phòng sẽ có giám sát nên không cần lo cậu ấy làm điều gì liều lĩnh.”


Cổ họng tôi dần khô lại.


Tôi… không muốn gặp hắn. Không muốn dính líu thêm bất kỳ chút gì.


Tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc.


Nhưng…


‘Mình vẫn chưa biết lý do thực sự khiến hắn làm vậy.’


Hắn tuyệt vọng đến mức muốn loại bỏ tôi.


Không phải chỉ vì tự ti, chắc chắn còn điều gì sâu hơn.



Tôi muốn biết.


“…Được ạ.”


Cuối cùng tôi trả lời.


“Tốt.”


Trưởng Ban bật dậy, bước ra cửa rồi quay lại nhìn tôi.


“Không đi à?”


“Hả?”


Ông nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi điều gì ngu ngốc.


“Tất nhiên là đi ngay bây giờ.”


“…Bây giờ luôn ạ!?”


“Chứ em định để tuần sau? Mau lên.”


“Dạ!”


Tôi vội đứng dậy chạy theo ông.


“Thà làm xong một lần còn hơn kéo dài.”


“Ừ. Đi thôi.”


Phòng thẩm vấn nằm ở tầng [-1].


Thang máy mở ra, một hành lang dài hiện ra — tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có những dãy đèn LED trắng nhợt nhạt nhấp nháy nhẹ.


Thảm xám dưới chân khiến từng bước đi của chúng tôi trở nên vô thanh.



Khi đến trước một cánh cửa kim loại, Trưởng Ban đặt tay lên tường. Cửa phát ra tiếng “bíp” và mở ra.


Bên trong là một căn phòng rộng rãi. Có vài người đứng tại đó, nhưng tôi chỉ chú ý đến một thứ.


Một tấm kính lớn chiếm trọn bức tường phía cuối phòng.


Phía sau tấm kính là một căn phòng khác.


Và trong căn phòng ấy…


Một bóng người đang ngồi gục đầu, tóc rũ xuống che kín khuôn mặt. Dù không nhìn rõ biểu cảm, chỉ cần liếc qua cũng biết hắn tiều tụy đến mức nào.


Thậm chí còn tệ hơn cả Trưởng Ban.


Tim tôi đập chệch một nhịp.


Vừa lúc tôi bước thêm một bước, hắn ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi.


Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua tấm kính.


Trong giây lát, hơi thở tôi nghẹn lại.


Rồi —


Một đôi lúm đồng tiền chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt hốc hác ấy.


Một nụ cười.


Một nụ cười khiến toàn thân tôi lạnh toát.


‘…Hay là mình bắt đầu hối hận rồi thì phải.’



 Hãy để lại bình luận nhé!
 Nhớ thả tim ủng hộ mình
 Và lưu trữ chap này để chờ chap tiếp theo nha!


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 363: Một Lời Cảnh Báo Thân Thiện [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...