Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 322: Khách Sạn Claire [1]
Tôi không hề có ý định phản bội Guild.
Họ trả lương hậu hĩnh, đối xử công bằng, và chưa từng làm điều gì khiến tôi muốn rời đi.
Nhưng cuối cùng, mạng sống của tôi vẫn quan trọng hơn lòng trung thành. Hiện tại tôi đang cần tiền và mảnh vỡ. Nếu có nơi đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn, tôi sẽ sẵn sàng rời Guild mà không do dự.
…Và Guild cũng không phải hoàn toàn chịu thiệt. Ngay khi tôi nhận được lời mời, họ sẽ được thông báo trước. Chỉ cần họ đáp ứng mức đãi ngộ đó, tôi sẽ tiếp tục ở lại.
Tôi hiểu rõ giá trị của bản thân.
Yêu cầu mười triệu đô mỗi năm — điều đó hoàn toàn hợp lý.
Đó là mức mà tôi xứng đáng được nhận.
Thậm chí tôi còn tin mình đáng giá hơn. Chỉ là… dường như chỉ có mình tôi nghĩ vậy. Người đàn ông trước mặt rõ ràng không nằm trong số đó.
“Mười triệu…”
Phải mất vài giây Hermes mới lấy lại được biểu cảm bình thường sau câu nói của tôi.
Anh ta giơ một ngón tay, như muốn giữ cho cảm xúc không bộc phát.
“Mười triệu…? Ý anh là số tiền chúng tôi phải trả cho Guild để mua anh, hay—”
“Mười triệu một năm.” Tôi cắt ngang, giọng rõ ràng. “Đó là số tôi yêu cầu nếu anh muốn tôi gia nhập.”
“…”
Không khí trầm xuống. Hermes im lặng, cố giữ nụ cười nhưng càng cố, nụ cười càng méo mó… rồi biến mất hoàn toàn, để lại một gương mặt lạnh tanh.
“Anh có biết mình vừa yêu cầu cái gì không?”
Giọng anh nhẹ, nhưng cái lạnh trong đó đủ khiến người ta rùng mình.
Tôi vẫn gật đầu.
“Tôi biết. Đó là giá trị hiện tại của tôi. Vài ngày nữa hỏi lại, con số sẽ thay đổi. Nếu muốn chiêu mộ, thì phải làm ngay bây giờ. Không thì anh sẽ không gánh nổi đâu.”
Trong đầu tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn mức mười hai triệu cho lần sau.
‘Như thế là công bằng.’
Ít nhất với tôi là vậy.
“Ha.”
Hermes bất ngờ bật cười, tháo kính râm xuống. Đôi mắt anh nheo lại, sắc như dao.
“Tôi hiểu rồi.” Tiếng cười biến mất chỉ trong một nhịp thở. “Anh đang cố thể hiện lòng trung thành với Guild, đúng không? Chắc chắn là thế.”
Không hẳn…
Anh bước lên, gõ nhẹ vào ngực tôi, khiến tôi hơi lùi lại.
“Tôi thích sự trung thành… nhưng phải đặt đúng chỗ. Từ chối nơi có thể đưa anh tiến xa hơn trên bậc thang thế giới không phải trung thành. Đó là ngu ngốc.”
Lại một cái gõ nữa.
“Trung thành chỉ đưa anh đi được một đoạn. Hơn nữa, Guild sẽ được bồi thường nếu ai đó chiêu mộ anh. Mà anh… không có năng lực và không đáng giá như anh nghĩ đâu. Nếu thứ trung thành ngu ngốc này khiến anh đưa ra con số hoang đường kia, thì anh chỉ đang tự đốt cầu thôi.”
Anh định gõ thêm lần nữa, nhưng dừng lại. Sau cùng, anh đeo lại kính râm và quay đi.
“Tôi cho anh thời gian suy nghĩ lại lời mời. Đây là cơ hội cuối. Đãi ngộ nửa triệu là chắc chắn. Nhận hoặc từ chối tùy anh. Nếu từ chối—đừng mơ làm việc cho bất kỳ Guild nào ở đảo chính.”
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng anh ta, không nhịn được khẽ lầm bầm: “Tôi nói thật đấy, vài ngày nữa giá sẽ tăng thật.”
Có lẽ tiếng tôi không đủ nhỏ. Hermes khựng lại trong nửa giây, nhưng rồi vẫn lắc đầu, tiếp tục bước đi, hòa vào dòng người.
Tôi nhìn theo một lúc. Một ý nghĩ chợt lóe lên, khiến tôi đảo mắt quanh.
‘Không lẽ cảm giác bị theo dõi ban nãy… là từ anh ta?’
Không còn cảm giác đó nữa. Tôi thở chậm hơn một chút.
“Hy vọng là vậy.”
Nghĩ thế, tôi quay về Guild.
“…Thật sự hy vọng là vậy.”
“Tôi đã gửi lời mời, giờ chỉ đợi họ xác nhận. Khi có phản hồi, tôi sẽ báo lại.” Hermes vừa bước đi trên con phố nhộn nhịp của Malovia vừa áp điện thoại vào tai.
Sau vài giây, anh tiếp: “Tôi cũng vừa đề nghị chiêu mộ một người tôi cho là tiềm năng. Nhưng cậu ta dường như trung thành với Guild đến mức khó hiểu. Giờ tôi hơi hối hận rồi. Dù sao… tôi cũng đã cho cậu ta một cơ hội cuối.”
Trong lúc báo cáo, Hermes không khỏi nhớ lại cuộc gặp ban nãy.
Anh chưa từng tin Seth nghiêm túc với con số đó. Rõ ràng cậu ta chỉ đang diễn vì cái thứ trung thành ngốc nghếch với Guild.
Mười triệu mỗi năm — mức ấy chỉ dành cho những người đứng đầu thế giới.
Ngay cả Zoey và Kyle, hai nhân tài sáng giá anh từng đánh giá rất cao, cũng chỉ nhận được lời mời 2,5 triệu mỗi năm.
Một kẻ vô danh, chẳng có danh tiếng gì như Seth… làm sao xứng với con số đó.
“Cậu ta có tiềm năng, nhưng tự cao quá mức. Điều đó cũng bình thường thôi. Rồi cậu ta sẽ bị vả vào mặt và tự tìm đến tôi.” Hermes khẽ cười. “Hãy chuẩn bị sẵn hợp đồng dự thảo, nhớ giảm điều khoản xuống.”
Nghĩ đến mức mười triệu, anh bật cười nhỏ.
“Thật nực cười.”
Một căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở.
Hai bóng người ngồi trước Trưởng Ban, khí thế họ như đè nén cả không gian. Nhìn họ, Trưởng Ban không giấu nổi nụ cười đầy hài lòng.
“…Có vẻ cả hai đều thành công.”
Kyle và Zoey nhìn nhau. Một thoáng sau, cả hai cùng mỉm cười.
“Vâng.”
“May mắn là tôi làm được.”
Nghe họ xác nhận, nụ cười Trưởng phòng càng rộng.
“Tốt. Rất tốt.”
Ông đặt tay lên bàn.
“Có hai người đạt Cấp Năm, tôi tự tin hơn rất nhiều cho Hội Nghị sắp tới. Không cần kết quả quá xuất sắc, nhưng ít nhất chúng ta phải vượt qua các Guild khác trên đảo.”
Biểu cảm ông dần nghiêm lại, ánh mắt sắc bén hướng về phía họ.
“Vì vậy, tôi mong hai người chuẩn bị thật kỹ. Kết quả năm nay cực kỳ quan trọng.”
Kyle và Zoey cũng nghiêm nghị theo.
“Nếu vượt qua các Guild cấp Vương trong Hội Nghị, khả năng Guild được thăng cấp là cực kỳ cao. Hai người hiểu tầm quan trọng chứ?”
Họ hít sâu một hơi.
Cấp Vương không chỉ là danh hiệu.
Đó là quyền lực.
Là vị thế.
Nó mở ra tài trợ, danh tiếng, doanh thu, và bước ngoặt để Guild bước sang một đẳng cấp mới.
“Hiện tại Clara đang trị liệu tâm lý. Tình trạng hơi phức tạp.”
“Hả?”
“Khoan… là thật ạ? Tiền bối đang trị liệu?”
Tin bất ngờ khiến Kyle và Zoey không khỏi sững người. Trong mắt họ, Clara luôn là tiền bối hoàn hảo, xử lý mọi nhiệm vụ nhanh gọn, hiệu quả. Vậy mà cô ấy… phải trị liệu?
“Có liên quan đến cổng lần trước sao?” Kyle hỏi ngay. Trưởng Ban gật đầu.
“Đúng vậy. Có thể hai người không nhận ra, nhưng hôm đó cô ấy bị sang chấn tâm lý. Tôi đã tìm nhiều chuyên gia nhưng chưa ai hiệu quả.”
Biểu cảm hai người ngày càng nghiêm trọng.
Zoey định mở lời, nhưng câu tiếp theo của Trưởng Ban khiến cô nghẹn lại.
“Cuối cùng tôi đã gửi cô ấy đến chỗ Seth, trong lúc tìm hướng khác.”
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Rồi bật nổ như bom:
“Khoan, cái gì cơ?!”
“Ông gửi tiền bối Clara đến chỗ Seth ạ?!”
Kyle và Zoey đồng loạt bật dậy.
“Hử?”
Trưởng Ban ngẩng lên, thấy hai gương mặt như vừa nghe tin tận thế.
“Có vấn đề gì sao? Tôi cũng không kỳ vọng nhiều, chỉ là thử xem sao trong lúc đợi hướng điều trị khác. Rowan có tiến triển tốt nên—”
“Đó chính là vấn đề!”
Zoey cắt ngang, giọng run nhẹ vì căng thẳng.
“Rowan… cậu ấy không còn bình thường từ sau khi trị liệu với Seth.” Nghĩ đến đó, Zoey rùng mình. Trước đây, Rowan hơi phiền nhưng vô hại — một người hay theo đuổi cô. Nhưng sau khi trị liệu…
Cậu ta không còn hứng thú với cô nữa.
Bình thường cô sẽ thấy nhẹ lòng, nhưng kèm theo sự thay đổi… là những hành vi quái lạ khác.
“Cậu ấy bị ám ảnh Seth rồi.”
Kyle thêm vào, mặt tối sầm.
Trưởng Ban nhíu mày. “Cái gì…?”
Không thể nào.
Không lẽ hai người này đang đùa?
Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt họ… ông biết họ hoàn toàn nghiêm túc.
“Mỗi khi có cơ hội là cậu ta lại nhắc Seth, khen Seth thế nào. Cậu ta hay nhìn về phía văn phòng Seth như hy vọng gặp được anh ấy. Còn ngày nào cũng thắp nến, cảm ơn… đủ thứ.”
Kyle rùng mình, ôm hai tay: “Nổi da gà thật sự…”
“Và đó mới chỉ là một phần. Còn nhiều thứ kỳ dị nữa.” Zoey tiếp lời.
Sau khi nghe toàn bộ, Trưởng Ban hóa đá ngay tại chỗ.
Ông há miệng, nhưng không nói được lời nào.
“Tôi nói thật đấy Trưởng Ban. Cách Rowan nhìn Seth giống hệt mấy tín đồ cuồng giáo!”
Cả hai nhìn ông, đồng thanh kêu lên:
“Cứu tiền bối Clara với!”
“…Phải ngăn chuyện này trước khi quá muộn!”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho mình biết mọi người đang nghĩ gì nha ~
Seth hét giá 10 triệu đô/năm làm Hermes muốn sốc óc luôn, mà vẫn cứng cực kỳ, không giảm một xu! Rowan từ fan thường chuyển sang fan cuồng chính hiệu, thắp nến mỗi ngày luôn, cười xỉu!
Theo mọi người, Clara có bị “nhiễm” giống Rowan không? Còn cái cảm giác bị ám của Seth nữa… chắc chắn sắp có biến to!
Cmt nhiều để mình có thêm tinh thần nha
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 322: Khách Sạn Claire [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
