Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 316: Thêm Manh Mối [4]


‖———[50%]———‖


“…Hợp với anh lắm. Anh nhìn đi.”


Người đàn ông đứng trước gương, chậm rãi ngắm chính mình.


“Đây… thật sự là mình sao…?” Anh khẽ chạm vào gương mặt, vẫn nửa tin nửa ngờ. Làn da giờ trông trẻ trung và sáng sủa hơn hẳn. Khoác thêm bộ vest đen nữa, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.


“Là anh đấy.”


Một bàn tay mềm áp lên má, cái đầu nhỏ tựa lên vai anh từ phía sau.


“Từ giây phút đầu gặp anh, em đã biết anh có tiềm năng. Mắt em chưa bao giờ nhìn nhầm.”


“Ồ…”


Anh lại cúi nhìn hình mình trong gương.


Một lúc sau, anh ho khan.


“Khụ… Khụ…!” Âm thanh không quá lớn, nhưng kéo dài, dồn dập hơn.


“Anh ổn chứ?”


“Ừ… anh ổn.”


“Vậy chờ em chút.”


Hình bóng của cô khuất khỏi gương rồi nhanh chóng quay lại.


“Cái này là…?”


“Chỉ là bước hoàn thiện cuối cùng thôi.”


Cô kiễng chân, đặt nhẹ một vật gì đó lên đầu anh.


“Xong. Đẹp hơn hẳn rồi.”


Nắm tay anh, cô kéo anh đứng thẳng trước gương lần nữa. Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở món đồ mới được thêm vào—một chiếc mũ chóp cao màu đen, sắc sảo đến mức hợp kỳ lạ với bộ vest.


“Nhìn anh xem. Hoàn hảo!”


“…Ừ.”


Anh gật đầu, chính bản thân cũng thấy nó hợp một cách đáng ngại.


“Mhhh, nhưng thật ra vẫn thiếu một thứ.”


Cô khẽ thì thầm, đặt hai ngón tay vào khóe môi anh và kéo lên.


“Một nụ cười. Chúng ta vẫn còn thiếu nụ cười.”


‖————[70%]——‖


“Em chắc chứ? Khụ…! Nhà em sẽ không phản đối anh chứ? Ý anh là… chúng ta kết hôn rồi mà anh vẫn chưa gặp gia đình em. Anh cũng chẳng có gì đặc biệt. Anh chỉ là ca sĩ. Nếu…”


“Đừng lo.”


Người phụ nữ đặt ngón tay lên môi anh, mỉm cười đầy tin tưởng.



“Gia đình em không quan trọng xuất thân hay quê quán. Họ tôn trọng lựa chọn của em. Cứ đi thôi, anh không cần phải lo gì cả. Em chắc chắn họ sẽ yêu quý anh.”


“…Được rồi. Khụ!”


Cầm vali, anh quay lại phía sau.


Một đoàn tàu lớn hiện ra trước mắt, khói trắng bay nghi ngút, người qua lại nhộn nhịp.


Theo vợ bước lên bậc tàu, anh ngồi xuống ghế. Vừa ổn định chỗ ngồi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cố kìm nén những cảm xúc rối bời.


Ngay khi đó, một bàn tay ấm áp đặt lên tay anh.


Anh quay sang, thấy vợ đang mỉm cười dịu dàng.


“Như em đã nói. Đừng nghĩ nhiều. Gia đình em rất dễ thông cảm. Chỉ cần…” Cô dừng lại một giây, môi cong lên lần nữa. “Chỉ cần anh nở nụ cười đẹp nhất của mình.”


‖—————[80%]—‖


Trang viên hiện ra giữa vùng quê như bước ra từ bức tranh cổ—bãi cỏ rộng mượt như nhung, hàng rào cắt tỉa sắc gọn, những đài phun nước rực sáng dưới ánh nắng.


Người đàn ông nắm tay vợ đi đến cổng, vali kéo lê phía sau.


Cánh cửa mở trước cả khi anh kịp gõ. Một quản gia đi găng trắng cúi chào thanh lịch.


“Chào mừng tiểu thư. Chào mừng ngài. Gia đình đã chờ rất lâu.”


Mùi hoa hồng thoang thoảng hòa cùng hương gỗ đánh bóng. Đèn chùm phía trên lấp lánh, ánh sáng rơi vỡ như bụi tinh thể trên sàn đá.


“Mẹ! Bố!”


Vợ anh reo lên, giọng đầy vui mừng.


“Con về rồi đây ạ!”


Từ đầu cầu thang, hai bóng người xuất hiện. Cha cô cao lớn, sắc mặt nghiêm mà hòa nhã. Mẹ cô duyên dáng trong bộ váy lấp lánh như dệt bằng sợi bạc.


Nụ cười họ rạng rỡ như đã đợi giây phút này từ lâu.


“Đây là cậu ấy,” mẹ cô bước tới ôm anh như đã quen biết từ trước. “Còn đẹp trai hơn con gái ta kể.”


Cha cô đặt tay lên vai anh, lực mạnh nhưng thân thiện.


“Ca sĩ phải không? Chúng tôi nghe nhiều rồi. Nghệ thuật chảy trong máu cậu. Tốt lắm.”


Người đàn ông đỏ mặt.


“Con… rất vinh dự được gặp mọi người.”


“Ôi, đừng khách sáo.” Mẹ cô cười tươi. “Cậu đã là người nhà rồi.”


Họ dẫn anh đi sâu vào bên trong. Hành lang dài, nhiều ngả rẽ, tường treo đầy chân dung. Trong mỗi bức, anh đều thấy một điểm kỳ quái—trang phục của họ giống hệt trang phục anh đang mặc. Anh cố né ánh nhìn khỏi những đôi mắt vẽ như đang dõi theo mình.


Bữa tối vô cùng xa hoa.


Ly pha lê, dao nĩa bạc, món nướng thơm lừng, trái cây óng ánh như đá quý. Gia đình quây quần đông đủ: bác, cô, anh em họ, tất cả đều thanh lịch.


Hàng loạt câu hỏi hướng về anh.


“Hai đứa gặp nhau thế nào?”


“Cháu phát hiện giọng hát của mình từ khi nào?”



“Cháu có thể hát một đoạn không?”


Được mời, anh đứng dậy hát. Giọng hát dội lên trần, vang vọng trong không khí ấm áp và hơi lạ lùng của căn phòng.


Khi anh kết thúc, tất cả vỗ tay lịch sự.


“Tuyệt vời!” Cha cô nói.
“Giọng hát ấy… đúng là món quà.”


Mẹ cô nghiêng người về phía trước.


“Nhưng món quà thì phải được chia sẻ. Một cách tự nguyện. Cháu đồng ý chứ?”


“Ơ… vâng ạ.”


Anh chưa kịp hiểu thì bữa tối lại tiếp tục. Mọi người cười nói hòa nhịp… quá đồng đều. Tiếng cười của họ luôn ngân lên cùng lúc, như đã tập luyện. Nụ cười cũng thế.


Khi xin phép rời bàn, anh đi ngang căn phòng làm việc hé cửa. Bên trong, một cuốn sách mở, trang giấy phủ những dòng thơ cũ:


Hắn bước trong tiếng vọng, hắn bò trong tiếng ồn.
Hắn ăn tiếng nấc, hắn uống giọng nói của con người.


Gai lạnh chạy dọc sống lưng anh.


Ngay bên cạnh, có bức vẽ một con mắt—một con mắt nhìn thẳng vào anh.


Anh bủn rủn, chống tay lên bàn để khỏi quỵ. Sau khi trấn tĩnh, anh đóng cửa lại và đi tiếp.


Tối đó, anh nói nhỏ với vợ.


“Quyển sách dưới kia… là gì vậy?”


Cô quay sang, nụ cười mềm như nhung.


“Chỉ là bài thơ gia đình cũ thôi. Không có gì đáng lo.”


“Nhưng nó… rất kỳ lạ.”


Cô xoa nhẹ má anh. “Anh nghĩ quá nhiều rồi. Ngủ đi. Mai họ sẽ dẫn anh đi xem vườn. Anh sẽ cảm thấy như ở nhà thôi.”


“Ừ…”


Khoan đã.


Sao cô biết chính xác quyển sách anh đang nói tới?


‖—————[90%]—‖


Những ngày tiếp theo mờ nhòe như khói.


Anh em họ dẫn anh vào rừng săn bắn—nhưng cả buổi chẳng thấy bất kỳ con thú nào.


Các cô mời anh uống trà—nhưng chỉ rót, không ai uống.


Quản gia dẫn anh qua những dãy phòng đầy chân dung—các đôi mắt vẽ dường như xoáy vào anh bất cứ khi nào anh quay lưng.


Luôn luôn là những câu giống nhau:


“Cười nhiều hơn chút nữa.”


“Bộ vest này hợp lắm.”


“Rồi cậu sẽ đội mũ chóp cao trông đẹp lắm.”



Một chiều tối đỏ rực, cha cô mời anh vào thư viện. Kệ sách chạm trần, đầy những cuốn bìa da nặng nề.


“Cậu có món quà hiếm có,” ông nói, rót rượu.


“Không nhiều người giữ được giọng hát ở tuổi này. Nhưng giọng của cậu… mạnh mẽ lắm.”


“Con… cảm ơn ông.”


Cha cô trao ly rượu, ánh mắt lóe lên ánh sáng khó đoán.


“Gia đình này tôn trọng sức mạnh. Nhưng quan trọng nhất… là lòng tin. Chúng tôi đang cố thay đổi thế giới, dù chậm rãi.” Ông chạm vào thái dương. “Bí mật nằm ở đây. Trong đầu cậu.”


Người đàn ông hơi lùi lại.


“Con… không hiểu lắm.”


“Cậu rồi sẽ hiểu.”


Nụ cười biến mất.


Đêm đó, anh mơ thấy hàng trăm giọng nói bò vào tai:


“Chạy đi! Chạy ngay! Rời khỏi nơi này!”


Anh mở miệng định hét—nhưng không phát ra được âm thanh nào.


Giật mình tỉnh dậy, anh nằm trong vòng tay của vợ.


“Chỉ là lo lắng thôi,” cô thì thầm.
“Họ yêu quý anh rồi. Tin em.”


‖————————[98%]‖


Đêm cuối cùng.


Họ gọi đó là buổi lễ.


Cả gia đình đứng thành hàng trong đại sảnh, ai cũng đội mũ chóp cao, mặc vest đen hoặc váy dài. Những cây nến tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.


“Đứng ở đây.”


Vợ anh nhẹ nhàng đặt anh vào giữa vòng, tay anh run lên.


“Chuyện… chuyện gì vậy?” Anh thầm hỏi.


“Chỉ là nghi thức gia nhập. Đơn giản vậy thôi.”


Giọng mẹ cô cất lên, đọc thứ ngôn ngữ anh chưa từng nghe. Cả gia đình hòa giọng theo, âm thanh vang lên như xoáy vào trong sọ.


Anh ôm đầu. Cơn đau dội vào não, từng đợt, từng đợt mạnh hơn.


“Con… con không chịu nổi…”


“Đừng chống cự,” vợ anh thì thầm. Nụ cười cô dịu dàng đến đáng sợ. “Khi xong rồi, anh sẽ trở nên tuyệt vời hơn. Chỉ hơi khó chịu lúc đầu thôi. Đó là phần nhận thức của anh đang phản ứng. Khi hoàn tất, anh sẽ tự do.”


“Tự… do? Mảnh nhận thức… gì chứ? Không. Anh… phải rời khỏi đây.”


Anh xoay người, định bước ra khỏi vòng tròn—


Một bàn tay giữ chặt vai anh.


“…!?”



Anh quay lại.


Là vợ anh.


Nụ cười trên gương mặt anh… biến mất.


“Em không thể để anh đi.”


Ngay lập tức, vòng tròn đỏ rực bao trùm lấy anh, ánh sáng soi rõ từng đường nét trên mặt anh đang méo mó.


“Ahhhh—!”


Anh hét lên, tiếng thét xé họng.


Thump!


Cơ thể anh co giật dữ dội rồi đổ sụp xuống. Trên nền đá bóng loáng, phản chiếu của anh nở một nụ cười rộng đến mức nứt cả khóe môi.


Những ngón tay kéo dài quặn quẹo.


Cra—Crack!


Xương sống gãy rắc từng đoạn, thân thể cong lên, kéo dài thành một hình dạng méo mó, cao lêu nghêu, gầy trơ xương.


Rồi…


Im lặng.


Một sự im lặng nặng nề.


Chiếc mũ chóp cao được đặt lên đầu anh.


“Xong rồi. Tốt hơn nhiều.”


Một giọng nói khe khẽ.


Anh muốn nói, nhưng không thể.
Chỉ có nụ cười—nụ cười vĩnh viễn không biến mất.


Cả gia đình đồng loạt reo lên:


“Chúc mừng thành viên mới của gia đình!”


“Chào mừng!”


“Rất vui được đón cậu!”


Người đàn ông—không, thứ từng là người đàn ông—run rẩy đứng lên. Nụ cười ghê rợn cố định trên mặt. Tiếng reo hò mỗi lúc một lớn, đập vào tai như búa nện.


Anh quay sang nhìn vợ.


Cô hôn nhẹ lên má anh.


Một giọt lệ lăn dài trên gương mặt méo mó của anh.


“Chào mừng về nhà… Chàng Trai Vặn Xoắn của em.”


‖————————[100%]‖


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ


Trời ơi… Người Vặn Xoắn bị chính người vợ “ngọt ngào” và cả gia đình biến thành quái vật thật rồi! “Nghi thức gia nhập” này quá đáng sợ, cả nhà đều giống nhau từ trang phục, nụ cười cho đến cách nói chuyện, đã thế còn có cả bài thơ về hắn!? Không khí đúng chuẩn giáo phái! Vợ anh ta chắc chắn không phải người bình thường!


Ai nổi da gà như mình không!? Cmt thật nhiều để mình có động lực làm tiếp nhé 


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 316: Thêm Manh Mối [4]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...