Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 298: Chiêu mộ [2]
Nắng rực rỡ chiếu sáng đảo Malovia.
Gió mát lành thổi qua, xua tan cái nóng dịu của buổi trưa.
“Hmm.”
Hermes ngồi trên ghế kim loại, bình thản thưởng thức một tách cà phê.
‘Lâu lắm mới quay lại nơi này. Cà phê vẫn dở như trong ký ức.’
Anh ngẩng lên nhìn tấm biển treo trên quán.
[Ngọt Ngào Cà Phê]
Đây từng là chỗ anh hay lui tới thời trẻ. Đồng thời, cũng là quán yêu thích của Trưởng Ban.
Hôm nay, Hermes rất vui.
Nhớ lại vẻ mặt mọi người khi anh đưa ra lời đề nghị chính thức, khóe môi anh không nhịn được cong lên.
‘…Nếu hai đứa đó làm tốt ở Guild mới, danh tiếng của mình cũng sẽ tăng theo. Đôi bên cùng có lợi.’
Anh chẳng còn lo Guild sẽ giận hay đàn em nhìn mình thế nào. Số tiền đưa ra không hề nhỏ. Chắc chắn đủ để họ tìm người thay thế xứng đáng.
“Và nếu người thay thế cũng tốt, tương lai mình sẽ đưa ra mức giá cao hơn.”
Họ sẽ trở thành Guild “nuôi quân” tuyệt vời.
Nghĩ đến đó, Hermes khẽ cười, nhấp thêm ngụm cà phê. Mặt anh lập tức nhăn lại, nhưng ngay lúc ấy, anh nhận ra điều gì, ngẩng lên.
Một bóng người đứng đối diện bàn.
Hai lúm đồng tiền hiện rõ trên má.
Hermes đặt tách xuống, tò mò quan sát thanh niên trước mặt.
“Em là…?”
Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại trên bộ đồng phục, mọi thứ liền rõ ràng.
“À… Em là người của Guild.”
Anh mỉm cười, giơ tay ra mời.
“Ngồi đi. Dù anh không nhớ mặt em, nhưng không sao. Từng là thành viên Guild này, ai ở đây cũng là đàn em của anh. Ngồi xuống, gọi cà phê đi, anh mời.”
“Cảm ơn anh.”
Thanh niên không khách sáo. Ngồi xuống, cậu gọi một ly espresso.
Cảnh đó khiến Hermes cười.
“Không ngại ngần nhỉ. Anh thích thế.”
Lúm đồng tiền trên mặt thanh niên càng sâu hơn.
“Cảm ơn anh.”
Cà phê nhanh chóng được mang ra. Thanh niên chỉ nhìn ly, làn khói bay lên từ giữa ly cuốn hút ánh mắt cậu, nhưng không đụng vào.
Hermes tò mò quan sát, rồi lên tiếng trước.
“Thế…? Em đến đây có việc gì? Chắc không chỉ để uống cà phê với anh đâu.”
“À, không phải.”
Thanh niên ra vẻ ngượng ngùng, lấy ra vài tờ giấy đưa qua.
“Đây là hồ sơ hiện tại của em. Em chỉ muốn anh xem qua thôi ạ.”
“Hử?”
Mắt Hermes lóe sáng, anh đưa tay nhận hồ sơ. Nhìn tên:
Myles Holms…
Lướt qua nhanh, anh đặt xuống.
“Không tệ.”
Anh thật lòng khen. Chỉ số và mọi thứ đều đáng nể.
Nhưng…
“Chưa đủ. Guild chúng anh đang tìm người xuất sắc hơn. Em cần phát triển thêm mới đáp ứng được tiêu chuẩn của chúng anh.”
“…Vâng.”
Hermes đẩy tờ giấy qua bàn.
“Dù sao cũng không tệ. Ít nhất đã khiến anh chú ý. Anh sẽ để mắt đến em. Nếu tương lai em nổi bật, anh cũng sẽ đưa ra lời mời.”
Hermes nghĩ Myles sẽ vui.
Nhưng ngược lại, cậu còn thất vọng hơn. Điều này khiến anh nhíu mày.
“Sao thế? Có gì không hài lòng với lời anh à?”
“Hả? À không…!”
Myles giật mình tỉnh lại, vội lắc đầu.
“Không, không phải đâu ạ.”
“Vậy…?”
“Thì, ừm…”
Cắn môi, Myles nhìn thẳng Hermes, cuối cùng cậu nói thật.
“Dù rất cảm ơn anh, nhưng em nghĩ tương lai em khó mà nổi bật được.”
“Hả?”
Hermes không hiểu cậu đang nói gì. Với chỉ số vừa đưa, cậu sẽ nổi bật ở hầu hết các nơi. Làm sao mà…
“Trong Guild có một người hiện tại đang làm tốt hơn em rất nhiều. Có người đó ở đây, em không thể nào vượt qua được.”
“Cái gì?”
Hermes không còn thoải mái nữa, thân nghiêng sát về phía bàn.
“Kể anh nghe.”
“Thay vì kể…”
Myles lấy điện thoại, bấm vài cái rồi đưa cho Hermes.
“Đây ạ.”
Nhận lấy, Hermes nhìn chỉ số hiện trên màn hình.
Suy nghĩ của anh nghẹn lại khi nhìn màn hình. Anh phải chớp mắt vài lần để chắc mình không nhìn nhầm, môi hé ra, anh quay sang Myles.
“Cái này… thật sao?”
“Vâng.”
Myles cúi đầu, khẽ gật.
“Thật ạ.”
“…”
Im lặng sâu lắng bao trùm khi Hermes nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đặt xuống, anh đứng dậy ngay sau đó.
“Anh có việc đột xuất. Rất vui được nói chuyện với em. Anh sẽ để mắt đến em. Cố lên nhé.”
“Cảm ơn tiền bối!”
Myles đứng dậy cúi chào.
Cậu giữ nguyên tư thế cho đến khi Hermes hoàn toàn biến mất. Chỉ lúc ấy, gương mặt cậu mới hoàn toàn lạnh băng, lớp mặt nạ ngây thơ vỡ vụn.
Thay vào đó là một biểu cảm cực kỳ lạnh lẽo.
Lấy lại điện thoại, nhìn chỉ số lần cuối, cậu tắt máy.
“…Sau lần này thì anh ta sẽ biến mất chứ?”
“Hmm.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Có rất nhiều thứ cần suy nghĩ, nhưng quan trọng nhất lúc này là thuốc mới.
Các cơn đau ngày càng thường xuyên, thuốc Cấp Hai đã không còn đủ hiệu quả như trước.
“Để xem.”
Tôi mở cửa hàng Cấp Ba.
Khoảnh khắc mở ra, tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực.
“Cái này…”
Giá… quá kinh khủng.
Tương đương 3.000.000 đô? Điên rồ!
Và đó còn là trong số những món rẻ nhất ở cửa hàng Cấp Ba. Nhìn số dư của mình, tôi thấy mình thật thảm hại. Đừng nói Cấp Ba, ngay cả Cấp Hai cũng quá đắt với tôi.
May mà tôi không đến đây để mua đồ. Tôi đến vì thuốc.
Và chẳng bao lâu, tôi đã tìm thấy.
———
(Gợi ý) [Lumenol Cao cấp]
: Ngăn chặn sự lan rộng của Vết nứt trong một tuần, mang lại cảm giác dễ chịu tức thì và ngăn chặn sự hình thành mảnh Cognate mới. Thậm chí còn có cơ hội chậm rãi chữa lành vết nứt trên Nút thắt. Quá trình có thể chậm và đau đớn.
Tiêu hao.
Giá: 2.500 SP
———
Nhìn giá tiền, tôi suýt lên cơn đau tim.
Nhưng ngay khi đọc mô tả, mọi oán giận và tức tối đều tan biến.
“Cơ hội chậm rãi chữa lành vết nứt trên Nút thắt? Không chỉ ngăn chặn…?”
Tim tôi đập nhanh trước khi kịp nhận ra. Hơi thở cũng nặng nề hơn.
Đây…
Đây chính là thứ tôi cần.
Đây chính là…
Trrr! Trrr—!
Một tiếng chuông bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ. Hoang mang, tôi lấy điện thoại ra.
Nhưng…
“Hử?”
Không phải nó reo.
Vậy thì…?
“…!”
Biểu cảm tôi thay đổi khi lấy ra một chiếc điện thoại khác. Một chiếc điện thoại gập cũ.
Thấy nó rung trong tay, chỉ một khoảnh khắc, tôi quên mất cách thở.
Ôi không…
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho mình biết mọi người đang nghĩ gì nha ~ Myles “diễn sâu” quá, ai đoán được cậu ta đang chơi chiêu gì không?
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 298: Chiêu mộ [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
