Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 294: Vòng Xoay Hoàn Hảo [3]

Số người tham gia: 237
Số người tử vong: 102
Số người bị thương nặng: 115
———

Gần như cả thế giới đều dõi theo buổi phát sóng ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều tập trung vào Nhạc Trưởng và Tên Hề. Dù công chúng không cảm nhận trực tiếp được “uy h**p” từ âm nhạc, ai cũng thấy rõ hai kẻ kia đã kinh hoàng đến mức nào.

Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng khán giả.


Hình ảnh của hai dị thường đó hằn sâu vào tâm trí toàn nhân loại.

Kết quả, một phân loại chính thức được gán cho cả hai:

Melas: VILE – 2013 [Tên Hề]
Thrall: VILE – 779 [Nhạc Trưởng]

Cả hai chính thức được ghi nhận và xếp hạng trong Cơ sở Dữ liệu Guild. Nếu xuất hiện trở lại, BAU sẽ lập tức phối hợp với các Guild gần nhất để khống chế.

Nhiều người cho rằng thứ hạng này còn thấp, thậm chí có ý kiến đòi nâng Tên Hề lên bậc cao hơn. Nhưng Cục giữ thái độ lạnh nhạt, không lùi một bước.

Thứ hạng hoàn toàn dựa trên lượng năng lượng mà mỗi dị thường phát ra.

Dù Tên Hề đạt đỉnh cao hơn, Nhạc Trưởng lại ổn định hơn.

Cả hai đang bị giám sát cực kỳ chặt chẽ.

Tạm thời, khả năng chúng thuộc lớp Kermite bị loại trừ.

Dù nguy hiểm, chúng vẫn chưa đạt mức đe dọa toàn cầu.

“…Hmm.”

Tiếng ồn mơ hồ kéo tôi ra khỏi màn đêm.

Khi mí mắt mở khẽ, ánh sáng quen thuộc từ trần văn phòng hiện ra. Tôi mất vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu, rồi chậm rãi ngồi dậy trên ghế.

‘Mình đã trở về rồi.’

Đầu óc choáng váng, cơ thể đau nhức như vừa bị nghiền nát.
Nhưng—

“Mình đã lành lại.”

Tôi nhìn bàn tay, nhìn từng ngón tay. Không còn một vết thương nào. Tôi nhớ rất rõ mình đã mất không ít máu khi ở trong cổng.

‘May thật… Ra ngoài mà tay còn băng đầy thì càng bị hỏi nhiều hơn.’

Chỉ nghĩ đến cảnh phải giải thích cũng đủ thấy phiền.

“Ưm kh…”

Một cơn đau buốt chạy dọc đầu. Tôi ôm trán, hơi thở gấp khẽ. Cơn đau lan khắp cơ thể trong thoáng chốc… rồi biến mất nhanh đến kỳ lạ.

“Đúng rồi.”

Phải uống thuốc.

Tôi định với lấy lọ thuốc cũ, nhưng tay khựng lại.

“Không. Giờ mình không cần thứ này nữa.”

Giờ tôi đã lên Cấp Ba. Tôi có thể mua loại tốt hơn.

‘Ít nhất loại mới có thể giúp mình ổn trong một thời gian dài.’

Nghĩ vậy, tôi định mở cửa hàng thì chợt dừng.

Tiếng ồn phía ngoài càng lúc càng rõ. Tôi xoa gáy, đứng dậy.

“Hình như mọi người đã về.”

Kéo then cửa, tôi hé nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, Trưởng Ban và những người còn lại vừa trở về. Họ được chào đón bởi tiếng reo hò vang trời của những thành viên đã chờ đợi. Tiếng vỗ tay, tiếng hò hét vang khắp sảnh như một lễ mừng công.

Nhưng không ai trong số những “người hùng” ấy nở nổi một nụ cười.

Khuôn mặt họ nặng trĩu.
Đôi mắt sâu hoắm vì mệt mỏi và mất mát.

Kyle cũng không ngoại lệ.

‘Cũng phải thôi. Dù ngành này luôn dạy không được phép gắn bó với ai… con người vẫn luôn có giới hạn.’

Nói hoàn toàn vô cảm… đó là dối trá.

Nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách với hầu hết mọi người.


Ngoại trừ Kyle.

Đó là cách bảo vệ bản thân.

Tôi lặng lẽ quay vào phòng, đóng cửa lại. Khi bước vào, tôi chợt có cảm giác ai đó nhìn mình, nhưng quay đầu lại thì chẳng thấy ai. Tôi nhíu mày, rồi bỏ qua.

Clank—

Tựa lưng vào cửa, tôi hít một hơi dài.

Ngay lúc đó, thông báo quen thuộc hiện lên trước mắt.

Ding!

[Thử thách Nhạc Trưởng]
[Nhiệm vụ hoàn thành]

“Cuối cùng phần thưởng cũng đến rồi.”

Tôi đã lo rằng mình không được nhận. Rốt cuộc cũng chờ được.

[Đang tính toán phần thưởng…]
[Đã tính toán xong]

Ding—!

: [Nút thắt cơ bản: Bình Chứa đã kích hoạt!]
Linh hồn cấp : Nhạc Trưởng.

Một luồng ấm áp xuyên qua nút thắt đầu tiên trong cơ thể.

Tôi rung lên một chút. Chỉ một thoáng, nhưng đủ để cảm nhận một sự kết nối mới—một thứ trước nay chưa từng trải nghiệm.

Một bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt.

Tôi ngẩng lên mỉm cười.

“Chào mừng gia nhập đội.”

Nô lệ âm nhạc của tôi.

“Nghỉ ngơi đi. Tôi biết nhiều người còn muốn nói gì đó, nhưng hãy gác lại đã. Hiện giờ chẳng ai còn tỉnh táo để suy nghĩ rõ ràng. Khi bình tâm lại, hãy tìm tôi.”

Trưởng Ban chỉ nói như thế rồi rời đi. Ông trở về phòng làm việc, đóng cửa lại.

Clank!

Im lặng đè nặng khi ông bước đến ghế và ngồi xuống.

Tâm trí ông trĩu nặng.

Sau khi đi qua vài nhà để xin lỗi, sức lực của ông gần như cạn sạch.

Nhưng ở vị trí của ông—không được phép nghỉ.

Chỉ cần liếc qua điện thoại, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ xuất hiện. Ông không mở, chỉ tắt nguồn rồi lấy những mảnh vỡ và lọ tinh chất ra.

Đặt lên bàn, ông trầm ngâm.

‘Tất cả những người khác cũng nhận được những mảnh trong suốt này. Độ trong này là do tinh khiết hay còn thứ gì khác…?’

Ông xoay mảnh vỡ trong tay, ngắm nghía thật kỹ rồi mở ngăn kéo.

Lấy ra một ống thử hẹp vừa đủ để chứa một mảnh, ông đặt mảnh vào trong.

Click!

Ống thử chuyển động.

Bảng điều khiển nhấp nháy… rồi dừng lại.

Trưởng Ban nhìn kết quả.

“Hả?”

Sắc mặt ông thay đổi.

[N/A]

“Gì…?”

Ông lại thử lần nữa.

Kết quả hiện ra.

[N/A]

Vẫn như vậy.

“Không thể nào… Sao lại như thế được?”

Mọi mảnh vỡ đều có thuộc tính. Dù tinh khiết đến đâu cũng không thể không có.

Hoàn toàn phi lý.

“Hay… máy hỏng?”

Ông thay mảnh khác.

Ống thử chuyển động.

Kết quả:

[Thợ Săn]

Ông thử tiếp.

[Âm Thanh]


[Trị Liệu Sư]
[Nguyên Tố]

Mỗi lần… một kết quả.

Và rồi—

Trở lại [N/A].

Không phải máy hỏng.

Mà là—

“Thứ này…”

Những mảnh vỡ kia không hề có thuộc tính.

Đây—

Là một phát hiện vô cùng lớn.

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho dịch giả biết mọi người đang nghĩ gì nha ~
Main đã chính thức có “nô lệ âm nhạc” cấp
rồi! Ai hóng cảnh Nhạc Trưởng bị sai vặt không?
Còn cả chuyện mảnh vỡ [N/A] nữa—mọi người đoán xem nó sẽ mở ra bí mật gì đây?
Cmt thật nhiều cho mình có động lực thực hiện tiếp nha 



Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 294: Vòng Xoay Hoàn Hảo [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...