Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 279: Phản Kháng [2]


Chương 279: Phản Kháng [2]


Tiếng xì xào lan khắp căn phòng, như những làn sóng nhỏ dần dâng lên. Tôi cảm nhận không khí trở nên căng thẳng hơn từng giây.


Trưởng Ban hít sâu rồi tiếp tục:


“Về vấn đề này, chúng tôi đã trao đổi rất nhiều thông tin với Cục, đồng thời đang chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra. Chúng tôi cũng đã tìm được một vài manh mối liên quan đến nội dung cổng.”


Ông ấn điều khiển. Hình chiếu chuyển đổi. Khoảnh khắc bức ảnh xuất hiện, cả phòng khẽ xôn xao—còn tim tôi thì chùng xuống.


Đó là…


“VILE—2013, hay còn được gọi là Tên Hề. Như đã đề cập trước đây, gần đây chúng tôi lại phát hiện hắn xuất hiện.”


Ông nhấn nút một lần nữa. Video bắt đầu chạy.


Tên Hề trong video ngồi trước cây đàn piano. Những ngón tay hắn chuyển động vừa mềm mại vừa hỗn loạn, tạo nên một bản nhạc sâu trầm, rền vang, nhưng cũng đầy ám ảnh. Giai điệu ấy như kéo toàn bộ ánh mắt trong phòng dồn về một điểm.


Ngay cả Kyle, người thường lơ đãng, cũng bất giác nghiêm mặt. Một lúc sau, cậu ấy nghiêng đầu, ghé sát tai tôi thì thầm:


“Tôi nhớ anh từng biết chơi piano.”


Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản, dù tim khẽ khựng lại. Nhìn sang Kyle, tôi nuốt nhẹ rồi gật đầu.


“…Ừ. Từng chơi.”


Cậu ấy có nghi ngờ gì không?


Không thể nào—


“Nhưng con quái kia chơi hay hơn anh nhiều.”


Kyle thở khẩy.



“Anh nên luyện lại đi.”


Mí mắt tôi giật giật.


“…Ồ.”


Tôi nhìn lên hình ảnh Tên Hề trên màn hình.


Giá như cậu ấy biết…


Click.


Trưởng Ban tắt video.


“Dựa trên những gì chúng tôi thu thập được—từ áp phích cho đến các manh mối—có khả năng rất lớn cổng lần này sẽ bao gồm buổi biểu diễn của dị thường này. Dù chưa chắc hắn sẽ chơi chính bản nhạc ấy, nhưng xét những gì đã nghe, bản nhạc không mang tính sát thương trực tiếp. Tuy nhiên, với cấp độ cổng, mọi người đều hiểu rõ mức độ nguy hiểm.”


Ông tiếp tục trình bày về trang bị cần thiết và các hạng mục chuẩn bị.


Còn tôi thì lòng rối như tơ vò.


Ông ấy nói như thể tất cả chúng ta đều sẽ vào cổng vậy. Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng được phép vào.


Tôi xoa nhẹ gáy, suy nghĩ quay cuồng.


Nếu mọi người vào hết… tôi giải thích việc vắng mặt thế nào?


Tôi không thể có mặt trong cổng.


Tôi còn phải… biểu diễn.


Nhưng—


Liệu hệ thống có dùng kẻ thế thân như lần trước? Kẻ đó sẽ lại xuất hiện sao?


Nghĩ đến ánh mắt của hắn trong video, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.



Dù hình dạng và cử chỉ giống tôi như đúc, tôi biết rõ đó là một thực thể hoàn toàn khác. Một dị thường có thể bắt chước bất kỳ ai một cách hoàn hảo.


“Đó là tất cả về công tác chuẩn bị. Tôi sẽ tiếp tục cập nhật khi có thêm thông tin. Còn bây giờ, tôi sẽ nói đến vấn đề cấp bách hơn nhiều.”


Vẻ mặt Trưởng Ban lúc này trông như có chút bất lực.


Ông chuyển hình chiếu sang trang khác.


Ngay lập tức, màn hình chuyển sang một bản tin thời sự.


Dòng chữ đỏ chói đập vào mắt tôi:


[Thành viên Đảo Chính cuối cùng đã đáp xuống Malovia. Họ đến để tiếp quản cổng sao?]


Phía sau dòng tiêu đề là cảnh một nhóm người mặc vest bước ra từ sân bay, bị bao vây bởi phóng viên. Đèn flash lóe lên liên tục, tiếng câu hỏi dồn dập tràn ngập không gian.


Nhóm người ấy giữ vẻ mặt bình thản. Nhưng rồi họ chậm lại. Người đàn ông đi đầu—cao lớn, tóc vàng—từ tốn tháo kính mát, để lộ đôi mắt xanh trong suốt.


Khoảnh khắc ấy, toàn bộ đèn flash đều dừng lại như bị ai đó bóp nghẹt không khí.


Anh ta mỉm cười:


“Cảm ơn vì sự chào đón. Nhưng đội chúng tôi hiện đang rất mệt. Mong mọi người nhường đường.”


Lời nói nhẹ nhàng nhưng như một mệnh lệnh vô hình. Các phóng viên liền tách sang hai bên như bị điều khiển.


Anh ta đeo kính mát lại, tiếp tục bước đi.


Cứ tưởng cảnh quay sẽ kết thúc, nhưng đúng lúc đó, một phóng viên hét lớn:


“Cổng! Các anh định tiếp quản sao!? Trừ khi lên cấp , các Guild ở đây vẫn xử lý được!”


Người đàn ông tóc vàng dừng lại, không quay đầu, chỉ buông một câu:


“Dù không tăng cấp, tôi vẫn nghi ngờ người trên đảo này có thể xử lý nổi một cổng cấp .”



Nói xong, anh ta bỏ đi.


Video dừng lại. Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề.


Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa xuất hiện trên màn hình.


Tôi tưởng sẽ có sự phẫn nộ. Nhưng không. Điều tôi thấy là… nỗi căng thẳng và sự cay đắng.


Tò mò, tôi liếc sang nhìn Kyle. Biểu cảm của cậu ấy khiến tôi khựng lại.


Không giận dữ. Không tranh đấu. Chỉ phức tạp… đến mức khó diễn tả thành lời.


Rốt cuộc chuyện gì vậy? Sao ai cũng như vậy?


Tôi nhìn quanh. Không khí ở đây căng như dây đàn. Khi mắt tôi dừng lại trên Zoey, tôi còn thấy cô ấy rối bời hơn cả Kyle.


Điều này càng khiến tôi tò mò.


“Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra không?”


“Ồ…”


Như thể câu nói của tôi kéo Kyle trở về hiện tại. Cậu ấy nhìn tôi, nở một nụ cười gượng gạo.


“Người đó…”


Cậu ấy ngập ngừng.


“Trước đây là đàn anh của tôi. Có thể nói… anh ấy là người đã dạy tôi mọi thứ.”


Một chiếc xe đen lao vun vút qua các con đường của Malovia. Những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng mặt trời, liên tục lướt qua cửa kính xe.


Bên trong, một bóng người ngồi thong thả, nhìn cảnh vật thay đổi không ngừng.


“…Lâu lắm rồi mới trở lại nơi này. Thật vui khi thấy nó vẫn chẳng thay đổi chút nào.”



Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. Anh ta quay sang hỏi tài xế:


“Bao lâu nữa thì tới?”


“Chỉ còn ít phút nữa, thưa ngài.”


“Ừm.”


Hermes gật đầu, lấy điện thoại ra. Vài cái tên quen thuộc hiện lên trong danh bạ khiến anh ta bật cười nhẹ.


Đã lâu không gặp lũ đàn em rồi. Không biết chúng thay đổi thế nào. Chắc chúng đã đủ trưởng thành để theo mình rời đi. Nơi này quá nhỏ để giữ chân những tài năng như họ.


Dù các Guild đều được phân cấp từ Tốt đến Vua, nhưng vị thế của chúng rất khác nhau.


Guild ở Đảo Chính vượt trội về tất cả: sức mạnh, nguồn lực, quyền lực và mức độ tiếp cận các cổng cấp cao.


Nói ngắn gọn, sự giàu có và quyền hạn của họ bỏ xa các Guild khác.


Đó cũng là lý do Hermes rời khỏi nơi này. Malovia quá nhỏ để chứa được anh ta.


Và giờ đây, anh ta sẽ đưa đàn em theo cùng. Không thể để họ chôn vùi tài năng tại một hòn đảo nhỏ bé này.


“Đến nơi rồi ạ.”


Chiếc xe dừng lại. Hermes đeo kính mát, mở cửa bước xuống.


Trước mặt anh ta là nhà hát opera khổng lồ, nguy nga, tỏa ra một luồng năng lượng trầm lắng nhưng mạnh mẽ.


Hermes khẽ nhắm mắt, cảm nhận.


Không tệ.


Một nụ cười xuất hiện.


“Thật sự không tệ chút nào.”


D — 5


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 279: Phản Kháng [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...