Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 277: Kẻ Thế Thân [4]


Chương 277: Kẻ Thế Thân [4]


Tôi đứng lặng trước màn hình, choáng váng đến mức không thể phản ứng ngay được. Dù đã đoán phần nào sau khi nghe Joanna nói, nhưng con số hiện ra vẫn vượt xa mọi suy nghĩ của tôi.


Mười sáu…


Tôi nhìn đi nhìn lại, vẫn không tin nổi vào mắt mình.


Trong vòng một tháng, đội đã vượt qua tổng cộng mười sáu cổng. Nếu trừ đi cổng tôi thực sự tham gia, thì trong đúng hai mươi ngày tôi biến mất, họ đã hoàn thành mười lăm cổng.


Làm sao chuyện ấy có thể xảy ra?


Ngay cả khi tất cả cổng đều đã từng được chinh phục trước đó, thông tin đầy đủ, thì một đội bình thường cũng phải mất vài ngày lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng cho mỗi lần dive.


Vượt mười lăm cổng trong khoảng thời gian đó… là điều hoàn toàn phi lý.


Không lạ gì mọi người lại trở nên như vậy.


Khi nhớ lại lời Joanna, tôi mới thấy rõ mức độ nghiêm trọng. Ban đầu tôi chỉ nghĩ nhiều lắm cũng khoảng năm cổng. Nhưng mười lăm?


…Quá vượt giới hạn rồi.


Dù vậy, đó vẫn chưa phải điều khiến tôi sốc nhất.


Điều đáng ngạc nhiên hơn… là cấp độ hoàn thành của từng cổng.


Quá cao. Cao đến mức không tưởng.


Tất cả những ánh mắt kỳ lạ, thái độ lạ lùng từ lúc tôi bước vào phòng… bỗng trở nên hợp lý.


Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn là:


Tại sao?


Tôi hoàn toàn không ở đó. Vậy làm sao họ đạt được mức hoàn thành cao đến thế?


Tôi kéo chuột, mở mục “log”, tải toàn bộ video xuống điện thoại.


Một thanh tiến độ hiện ra.


‖ —[10%]————‖



Thấy còn phải chờ thêm, tôi liếc sang các thành viên. Họ đã quay lại phòng. Vừa nhìn thấy tôi, vài người lập tức né tránh như phản xạ.


Tôi suýt bật cười.


Nhìn cứ như giáo viên chuẩn bị kiểm tra bài cũ vậy.


Tôi bỏ ý nghĩ đó sang một bên, đứng dậy nói:


“Tôi đã trao đổi với Joanna. Tôi hiểu tình hình rồi. Từ tuần tới, mọi người cứ tự do làm những gì mình muốn. Chúng ta sẽ không dive thêm cổng nào cả.”


Dù sao tôi cũng chẳng định dive.


“Guild đang có việc cần xử lý. Chúng ta tạm thời không thể đi xa. Mọi người có thể luyện tập trong game, đọc tài liệu, hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi. Chỉ tiêu tháng của đội đã hoàn thành đủ, không cần ép thêm.”


“…”


“…”


“…”


Cả phòng chìm vào một sự im lặng lạ lùng. Phản ứng hoàn toàn trái ngược những gì tôi nghĩ. Tôi nhướng mày.


“Sao vậy?”


Ngay lúc đó—


“Th-thật sao? B… bọn em được nghỉ thật ạ? Nhưng lần trước bọn em xin thì—”


Mia run run lên tiếng, những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang tột độ.


“Tôi bảo rồi. Mau đi trước khi tôi—”


Keng! Keng!


Bàn ghế đổ ầm ầm. Mia, Nora, Min, Niel, Sarah, cả Joanna—đồng loạt bật dậy chạy khỏi phòng, tốc độ nhanh đến mức tôi còn không kịp nói hết câu.


Cạch!


Cửa đóng sập lại.


“…”


Tôi đứng hình nhìn cánh cửa một lúc dài.



Nhưng rồi—


Cạch!


Cửa hé ra, vài cái đầu ló vào.


“Cảm ơn anh!!”


Và họ lại chạy biến.


“…”


Tôi đưa tay che miệng, cố nén một tiếng bật cười… nhưng chỉ ngay sau đó, một cơn đau nhói buốt siết lấy lồng ngực.


“…Khụ.”


Tôi khẽ khom người, cảm giác đau đớn như đang cào xé bên trong. Không biết từ lúc nào, mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy. Hơi thở trở nên nặng nề.


Không ổn rồi…


Tôi hít sâu, nhìn trân trân vào trần nhà.


Hiệu quả thuốc bắt đầu yếu đi.


Không chỉ vậy. Di chứng từ cổng lần trước vẫn còn. Việc liên tục phải trải qua cùng một cảnh tượng, giống nhau đến mức b*nh h**n, đã khiến cảm xúc của tôi trở nên cùn mòn.


Dù cố gắng giữ bình thường, tôi biết rõ bản thân đang dần trở nên vô cảm.


Hy vọng chỉ là tạm thời.


Tôi lấy một viên thuốc trong túi, ném vào miệng và uống một ngụm nước. Dần dần, cảm giác căng thẳng lắng bớt.


“Ổn rồi…”


Tôi cất thuốc, tựa vào ghế.


“Có lẽ mình cần lên Cấp Ba sớm.”


Nhưng vấn đề là: dù đủ số lượng mảnh vỡ, độ tinh khiết của chúng chưa đạt yêu cầu.


Tôi thở dài rồi nhìn lại màn hình.


‖ ————[93%]—‖



Tôi gãi đầu, bắt đầu suy nghĩ cách tìm thêm mảnh vỡ.


“Vì không thể dive thêm cổng nào nữa nên—”


Tôi đột nhiên ngừng lại.


“…Khoan đã.”


Tôi quay phắt sang bảng nhật ký.


“…Tất cả mảnh vỡ thu được từ những cổng đó… đã đi đâu rồi?”


Không lẽ—


Ding!


Một thông báo vang lên từ điện thoại.


Các video đã tải xong.


Ngực tôi siết lại khi mở video đầu tiên, không hiểu sao lại có cảm giác bất an rất rõ rệt.


Khung cảnh đầu tiên hiện lên: một công viên bỏ hoang dưới bầu trời u ám.


Tất cả thành viên đội xuất hiện trong khung hình.


Và… ánh mắt tôi lập tức dừng lại ở một người.


Tóc đen mềm, dáng người thon gọn. Từng cử động quen thuộc đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.


Chính tôi.


Không, chính xác hơn—


“Kẻ thế thân?”


Từ đầu đến chân, hắn giống tôi gần như tuyệt đối.


Nhưng đôi mắt thì không.


Chúng tối đen, sâu hút, như chứa một thứ gì đó không phải của con người. Áp lực từ ánh nhìn ấy khiến tôi vô thức nín thở.


Trông như cái chết đang nhìn tôi.



Video tiếp tục, và tôi thấy “tôi” liên tục chỉ huy đội một cách bình thản, đều đặn, nhưng cũng lạnh lẽo và vô cảm đến đáng sợ.


Mọi động tác, mọi phán đoán—chính xác đến mức phi lý.


Không phải tôi.


Là một cỗ máy đội lốt tôi.


Tôi xem tiếp các video khác. Tất cả đều giống nhau. Đội dùng hết sức để theo kịp nhịp độ của hắn. Và càng về sau, tinh thần họ càng suy sụp rõ rệt.


Chỉ duy nhất hắn… vẫn bình thản. Thậm chí đôi mắt còn trở nên quỷ dị hơn.


Cuối cùng, tôi mở video cuối.


Nó ngắn hơn những cái trước.


Tôi lặng người khi nhìn thấy “tôi” vượt cổng với trình độ vượt xa những gì bản thân có thể làm. Đội đã tiến bộ, nhưng kẻ thế thân vẫn vượt trội đến mức kinh dị.


Khi cổng gần kết thúc, hắn đột nhiên quay đầu lại.


Ánh mắt hắn chạm thẳng vào camera.


Và vào tôi.


Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.


Ánh mắt đó…


Là một lời cảnh cáo.


Hệ thống đang cảnh cáo tôi.


Đừng phí thời gian nữa.


Phụt—


Không gian phía trên bàn tôi đột ngột nứt ra, vài mảnh vỡ rơi xuống ngay trước mặt tôi.


Tôi chết lặng.


Cái này…


Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 277: Kẻ Thế Thân [4]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...