Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 271


“Haa… haa…”


Những hơi th* d*c nặng nề vang lên trong hành lang tối om.


Bước. Bước.


Tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp đến mức như hòa vào nhau.


“Dựa vào tiếng nhạc! Cứ hướng về phía tiếng nhạc!”


Nhiều giọng nói thúc giục, nghẹn lại trong hoảng loạn.


Đa Đang—…


Một giai điệu méo mó, réo rắt vang vọng qua những bức tường han gỉ.


“Gần rồi. Mọi người, theo sát phía sau!”


Vài người cắm đầu chạy lên trước, tất cả chỉ có duy nhất một mục tiêu—


Chạy về phía nơi giai điệu kia phát ra.


“Gần lắm rồi!”


Càng chạy, tiếng đàn càng rõ. Không biết từ lúc nào, nhịp chân của họ bắt đầu hòa nhịp với tiếng đàn điên loạn kia, như thể ai đó đang điều khiển từng bước một.


Chẳng bao lâu sau—


Họ lao vào một khoảng trống rộng, ánh sáng xanh nhạt dịu mà lạnh lẽo hắt ra từ chiếc đèn duy nhất trên trần.


Đa Đang ĐA!


Bóng tối vặn vẹo đổ dài theo mọi hướng. Ở trung tâm là một bóng người gù xuống trước cây đàn phím, toàn thân run rẩy, mười ngón tay của hắn trượt loạn xạ trên các phím.


DANG!


Các động tác méo mó đến kỳ dị. Không một nốt nào ăn khớp, bản nhạc như một chuỗi hỗn loạn khập khiễng.


Vậy mà cùng lúc đó…


Những người đứng đó cảm nhận một thứ gì đó trỗi dậy, bò dọc sống lưng họ.


Da gà dựng đứng.


Nhịp tim loạn lên—


Tất cả chỉ vì họ đang nhìn vào Tên hề.



Đeng! Đê—!


Mỗi nốt đàn như chôn vào trong não họ một gai nhọn điên loạn, kéo họ sâu hơn vào cảm giác bất an.


ĐÔNG!


Một âm nặng khiến tim họ như thót lên.


Trong giây phút ấy, Tên hề không chỉ đơn thuần chơi đàn. Hắn trở thành trung tâm của cả nhà máy.


Không một ai rời mắt khỏi hắn được.


Hắn nuốt trọn toàn bộ tâm trí họ.


Đang! Đang—…


Càng bám vào cơn điên, tôi càng cảm thấy bản thân bị nó nuốt chửng.


Điều đó thể hiện rõ ràng trong từng nốt nhạc.


Đeng! Đu—…


Tôi đánh sai nhiều hơn.


Nhịp loạn.


Tiết tấu vỡ nát.


Vậy mà…


Chính những sai lầm đó lại kéo bản nhạc đến gần hơn với thứ mà nó cần: sự hoàn hảo méo mó của tuyệt vọng.


Cơn cuồng loạn ngày càng dâng cao.


Cơn tuyệt vọng ngày càng xiết chặt.


Tất cả gom lại, làm nổi bật chủ đề duy nhất của bản nhạc: Tuyệt vọng.


Đây là khúc nhạc mô tả nỗi tuyệt vọng tột cùng của một kẻ khao khát sự hoàn mỹ. Câu chuyện của nhạc trưởng. Và càng cố chạm tới cảm giác ấy, tôi càng nhận ra thứ bị đánh mất… là chính mình.


Điên loạn. Trống rỗng. Tuyệt vọng.


Chúng như đang gặm nhấm suy nghĩ của tôi từng chút một.


“Ư ực… ư ực…”


Từng hơi thở của tôi nặng hơn, khó khăn hơn.


Tay tê dại. Mặt nóng ran.



Tôi chẳng còn đủ tỉnh táo để nghĩ. Tôi chỉ biết níu lấy cơn điên trước mặt và trút hết lên các phím đàn. Những người tụ tập trước mặt? Tôi học cách bỏ qua họ. Học cách không nghe, không thấy. Không cảm nhận.


Nhưng chính lúc ấy… tôi bắt đầu quên mất nhiệm vụ của mình.


Đeng Đi— Đi!


‘…Có bao nhiêu người rồi?’


Tôi liếc qua đám người bị hút lại quanh mình và đếm từng người một.


Một. Hai. Ba. Bốn…


Khoảng mười hai người. Vài người đã gục xuống bất tỉnh. Số còn lại trông như cái xác biết thở, run rẩy đứng đó.


Tôi cũng đoán được quá trình.


‘Mình đã chơi… lâu lắm rồi.’


Tôi chìm sâu vào cơn điên đến mức quên cả thời gian. Nhưng chỉ nhìn cảnh tượng này, tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Sau lần chạm mặt ngắn ngủi với tôi, Clara chắc chắn không tin tôi ngay. Cô ấy phải đã thử tìm lối ra một lần nữa.


Rồi thất bại.


Cô thử mọi cách khác. Rồi lại thất bại.


Cuối cùng, cô ấy không còn lựa chọn và buộc phải nghe theo lời tôi. Gặp lại đội, cô kể lại mọi thứ và đưa họ đến đây.


Tin tôi.


Mà đáng ra đó phải là lựa chọn đúng.


Nhưng…


Đeng!


Tôi đã chìm quá sâu vào cơn điên để còn biết quan tâm.


Tất cả những gì tôi “được lập trình” để làm lúc này chỉ là tiếp tục chơi đàn.


Mọi thứ khác chỉ là tiếng nhiễu.


Chỉ có bản nhạc—


Là tất cả.


Đang!


“Đây chắc là người cuối cùng.”



Cô khẽ thì thầm:


‘…Khác lần trước.’


Bản nhạc lần này không giống lần đầu cô nghe thấy.


Nhanh hơn.


Loạn hơn.


Tuyệt vọng hơn.


Đang, đeng—!


Có thứ gì đó bóp nghẹt lồng ngực cô khi tiếng đàn vang lên.


Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất là…


‘Cổng này… có gì đó không ổn.’


Với một cổng cấp , thậm chí có thể đã lên , vậy mà…


Nó quá dễ.


Quá im lặng.


Cảm giác bị dõi theo trong bóng tối biến mất hoàn toàn. Không còn thứ gì quan sát họ nữa. Nhờ đó, cô mới có thể hành động tự do mà không gặp cản trở.


Cô đã thông báo với đội.


Họ tìm khắp nơi. Không một lối thoát.


Họ thử mọi phương án.


Tất cả đều vô ích.


Cho nên cô không còn lựa chọn nào ngoài việc tin vào lời của Tên hề.


Và giờ—


‘Dễ dàng. Dễ một cách vô lý. Một cổng cấp này sao lại đơn giản đến thế? Không… tôi không tin.’


Thế nhưng sự thật trước mắt lại phản bội trực giác của cô.


Cô rẽ vào một góc hành lang, và ánh sáng xanh nhạt trải dài như sương mỏng.


Đa Đang—!


Tiếng đàn mỗi lúc một gần. Khi cô lao nhanh về phía đó, hình bóng quen thuộc hiện ra—Tên hề, dưới thứ ánh sáng xanh nhạt phát ra từ cây đèn, đôi tay hắn nện xuống phím đàn, nốt nhạc gào thét trong không khí như linh hồn bị giằng xé.



Hắn dừng lại.


Không gian rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.


Hắn xoay đầu. Từ từ. Lạnh lẽo.


Ánh mắt hai người chạm nhau.


Hắn buông tay khỏi phím đàn.


Trong vài giây, không thứ gì xảy ra.


Rồi—


Kẽo…


Một tiếng bước chân đơn độc vang lên.


Không phải của cô. Không phải của ai ở đó.


Tim cô thắt lại khi tiếng bước ấy vang thêm một lần nữa.


Gần hơn.


Nặng nề hơn.


Bước.


Một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện từ trong bóng tối. Mặt bị che khuất, nhưng Clara cảm nhận rõ ràng ánh nhìn sắc lẹm xuyên qua cô.


Tên hề đứng dậy khỏi ghế, động tác trơn tru đến bất thường. Ánh sáng xanh như bị đè nén, bị bóng tối từ mọi góc nuốt trọn.


Không ai nói gì.


Không cần nói.


Chỉ riêng sự hiện diện của hai người—Tên hề và kẻ đeo mặt nạ—đã đủ khiến toàn thân Clara cứng lại.


Không đợi đội của cô tiến vào, Tên hề bắt đầu di chuyển. Hắn bước về phía một cánh cửa gần đó.


Ngay trước khi đi vào, hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.


Không lời nào được thốt ra.


Nhưng ánh mắt hắn đã nói thay mọi điều.


Clara siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu.


“Đi thôi!”


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 271
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...