Nguyệt Lạc
Chương 21: Có hôn ước từ nhỏ không
Không biết có phải do ba mẹ làm nghiên cứu khảo cổ không, từ nhỏ Thịnh Ý đã không thích nói những lời không may.
Chẳng hạn như "Tức chết tớ rồi." Thay vào đó, cô ấy sẽ tránh dùng chữ "chết " và nói "Tức quá đi mất."
Ôn Cảnh từng nhằm vào việc này mà cười cô rất lâu, nói cô là cái đồ mê tín.
Thịnh Ý cũng không thấy nhục, trái lại cây ngay không sợ chết đứng nói: "Mê tín thì sao chứ? Cũng chẳng có gì không tốt."
Cho nên ngay sau khi Tô Ly rời đi, mấy ngày sau cô liên tục mơ thấy ác mộng.
Trong mỗi giấc mơ đều có nội dung y hệt nhau, đó là vào một buổi sáng ngày hè mù sương, cô cùng Giang Vọng bước đi trên một con đê dài.
Anh đi phía trước, cô đi đằng sau, rõ ràng khoảng cách giữa hai người không quá xa nhưng bất kể thế nào cô đi mãi cũng không thể đuổi kịp bước chân của Giang Vọng.
Đến khi tỉnh lại, vỏ gối đã thấm ướt. Thịnh Ý thở dài, ánh sáng sáng sớm bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào bên trong.
Cô vốn muốn ngủ thêm một lúc nữa nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh cô đuổi theo Giang Vọng trong giấc mơ lại bắt đầu hiện lên. Cuối cùng, Thịnh Ý quyết định ngồi dậy khỏi giường.
Điều hòa được đặt chế độ hẹn giờ trong phòng đã tự động tắt vào ban đêm. Lúc này, không khí trong phòng tràn ngập hơi ẩm xen lẫn hơi lạnh, cô với tay lấy điều khiển trên giường mở điều hòa, sau đó lại mở ứng dụng từ điển trong điện thoại để ôn tập từ vựng.
Thực ra, Thịnh Ý đã đọc những từ vựng này rất nhiều lần và đã sớm thuộc làu thế nhưng cô thực sự rất chán, lại không biết làm gì nên chỉ có thể dựa vào việc ôn tập từ vựng để xua đi nỗi sợ hãi mà giấc mơ mang đến.
Sau khi có thành tích thi tỉnh, chương trình học của bọn họ cũng không vì thế mà thả lỏng, chỉ có điều mọi người lơ đãng đi rất nhiều. Mặc dù thầy giáo rất nôn nóng nhưng kì thi trường cũng sắp đến gần, học sinh thì nước đến chân mới nhảy, giờ học cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy đành phải từ từ mặc kệ bọn họ.
Đầu tháng hai, kỳ thi nghệ thuật của các trường trên cả nước đã bắt đầu khai mạc rầm rộ.
Điểm thi ở các tỉnh đều được sắp xếp ở các tỉnh lị thành phố, vì vậy trước hai ngày kì thi bắt đầu, phòng vẽ đều thống nhất mua vé xe cho các học sinh và đưa bọn họ đến Trường Đinh.
Chặng đuòng từ Trường Đinh đến Tầm Giang có hơi xa, mất gần chín giờ lái xe. Giáo viên đặt cho họ một chuyến tàu hỏa màu xanh và còn thuê một toa tàu riêng chỉ dành cho nhóm họ.
Mỗi người đều là lần đầu đi xa, ai ai cũng rất hào hứng. Trước khi xuất phát, bọn họ đã đi đến một cửa hàng gần đó mua một bộ bài dành cho nhiều người chơi và ồn ào trong suốt chặng đường.
Thịnh Ý không hứng thú với loại trò chơi này lắm, vừa lên xe liền dựa vào cửa sổ ngủ mất.
Chuyến bọn họ ngồi là chuyến tàu đêm cho nên tàu chạy rất chậm, tiếng tàu chạy lạch cạch vang lên không ngừng.
Mặc dù Thịnh Ý đã đeo tai nghe nhưng vẫn không có cách nào ngăn cách tiếng ồn của mọi người. Cô thực sự quá buồn ngủ vì vậy chưa đầy mấy phút liền ngủ thiếp đi.
Lại không ngờ đến lần này cô vẫn mơ thấy giấc mơ kia.
Cô ngủ không được yên giấc, lông mày kẽ cau lại. Bạn học ngồi bên cạnh thấy cô đang ngủ, giọng nói cũng nhỏ đi đôi chút. Chẳng mấy chốc, họ lại chuyển sang chỗ ngồi của người phía trước, để những người không chơi ngồi lại đó.
Thịnh ý mơ màng nghe thấy âm thanh bên tai nhỏ đi rất nhiều, lông mày cũng dần thả lỏng. Ngay sau đó, cả người lại đột nhiên nặng hơn chút.
Cô nửa tỉnh nửa mê, ý thức cũng chậm chạp, vẫn chưa ngẫm nghĩ ra sức nặng vừa xuất hiện kia là thứ gì.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, lúc ấy đã là đêm khuya, cuối cùng mọi người cũng chơi đủ, từng người trở lại chỗ ngồi của mình ngủ đến mức không biết trời đất là gì.
Đèn trong khoang xe cũng đã tắt, chỉ giữ lại đúng một chiếc đèn nhỏ với ánh sáng lờ mờ.
Thịnh ý sờ tay lấy điện thoại xem giờ, mới phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào có thêm một chiếc áo. Đó là một chiếc áo khoác lông dài màu đen, ánh mắt cô rơi vào logo trên áo, mí mắt có hơi chớp động.
Bạn học ngồi cạnh cô không biết đã đi chỗ nào, trên ghế ngồi chỉ để lại một chiếc túi vải màu đen.
Đây rõ ràng là kiểu dáng chỉ dành cho nam sinh.
Trong lòng Thịnh Ý lờ mờ đoán ra được, đi kèm với sự suy đoán đó cả người cô lại không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Hình như bạn học ngồi cạnh chơi game sợ quấy rầy đến cô ngủ, vì vậy đã tìm Giang Vọng, người không chơi game đến đổi chỗ ngồi.
Cô ôm áo khoác của anh, ngồi thẳng dậy rồi lại cúi người lấy một hộp sữa bò trong túi ra.
Lúc này, một cái bóng đột nhiên rơi xuống đầu cô. Thịnh Ý ngẩng đầu lên, nhìn qua bắt gặp gương mặt góc cạnh của Giang Vọng.
Ánh mắt anh đối diện với cô, nghiêng người ngồi xuống ghế.
Trong toa tàu rất yên tĩnh, có lẽ do sợ quấy rầy đến người ngủ bên cạnh, vì vậy cả hai đều không nói chuyện.
Chuyến tàu này không được coi là lớn, bên trái có ba người ngồi và bên phải là ghế đôi dành cho hai người ngồi. Thịnh Ý và Giang Vọng trùng hợp cùng ngồi ghế bên phải.
Cậu bạn ngồi đối diện đã chống tay ngủ ngon lành. Mỗi khi xe lắc lư, Thịnh Ý đều lo lắng chỗ ngồi của bọn họ không vững và có thể sẽ ngã lăn ra.
Mặc dù con trai rất gầy nhưng khung xương lớn, vai rộng eo hẹp. Anh vừa ngồi xuống, không gian ban nãy vẫn còn rộng rãi giờ đây đã lập tức chật chội.
Thịnh Ý cẩn thận ngồi không đụng vào anh, gắng sức để bờ vai của mình không chạm vào, cô cúi thấp đầu, ngay cả hơi thở cũng chậm lại chút. Thịnh Ý liếc mắt nhìn qua, cô nhìn thấy vải áo len trên cánh tay anh, mới chợt nhận ra chiếc áo khoác lông của anh vẫn còn đang trên người cô.
Mặt cô đột nhiên nóng lên, tay nắm chặt thành một nắm đấm, dừng lại một lúc, sau đó vuốt áo một cách cẩn thận và đẩy đến trước mặt anh.
Giang Vọng đưa tay nhận lấy, hơi ấm trên người Thịnh Ý vẫn còn lưu lại trên áo, cùng với mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của trái cây và hương sữa của cô gái.
Thịnh Ý dùng khẩu hình miệng không phát ra tiếng nói với anh "Cảm ơn."
Khi gần đến sáu giờ, bọn họ mới đến trạm Tầm Giang, phòng vẽ đã đặt trước một chuyến xe bus cho cả đoàn. Mấy con người chen chúc lên xe, hưng phấn đến nỗi lấn át cả cơn buồn ngủ, toàn bộ trong xe đều là âm thanh ríu rít của mọi người.
Trường Đinh tổng cộng có hai điểm thi, mỗi điểm thi hàng ngày đều có rất nhiều kỳ thi do nhà trường sắp xếp mỗi ngày được sắp xếp bởi các trường học.
Học sinh chỉ cần xác định xem bản thân muốn thi trường gì, sau đó tra cứu ngày thi, số báo danh và phòng thi mà trường đã sắp xếp tại Trường Đinh là được.
Phòng vẽ đặt cho bọn một nhà trọ ngay bên cạnh một trong hai điểm thi, tuy nhiên điều kiện của nhà trọ không được tốt lắm, bốn người ở chung một phòng.
Lúc bọn họ đến, hầu hết mấy chỗ gần đã bị các thí sinh nghệ thuật đến từ nhiều nơi chiếm giữ hết.
Ngoài sinh viên nghệ thuật ra, còn có sinh viên âm nhạc, sinh viên truyền thông và sinh viên điện ảnh đến tham gia cuộc thi.
Do không ngủ đủ trên xe vì vậy sau khi đến nơi, bọn họ vội vàng ăn sáng rồi mỗi người chia nhau ai về phòng nấy ngủ bù.
Đến buổi chiều, cả nhóm mới kéo nhau đến xem điểm thi.
Bởi vì kết quả ở kỳ thi tỉnh không được tốt cho nên Thịnh Ý đã chọn thêm một số trường trong kỳ thi lần này, các trường cô chuận chủ yếu là các viện mỹ thật, viện nghệ thuật, còn có một số trường đại học tổng hợp có xếp hạng tương đối cao.
Bạn học cùng phòng nhìn thấy tên các trường trong danh sách đăng ký của cô, tốt bụng nhắc nhở: "Mấy trường này đều rất khó thi, chiêu sinh cũng rất ít, cậu có muốn chọn thêm hai trường dự phòng nữa không, tránh khỏi..."
Thịnh Ý lắc đầu: "Không cần đâu."
Cô gái có tính cách mềm yếu nhưng ở một mức độ nhất định nào đó thì lại vô cùng mạnh mẽ,
Cô cũng không có ý nói học trường bình thường không tốt, chỉ là đó không phải là nơi mà cô muốn hướng tới. Mỗi một người đều có những hướng đi khác nhau, miễn là không thấy hối hận thì như thế nào cũng tốt.
Mong muốn của cô cũng chỉ là không muốn để lại điều gì hối tiếc mà thôi.
Bạn học nhìn thấy thái độ kiên định của cô cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày ở Trường Đinh, hầu như ngày nào cũng có tuyết rơi, hơn nữa tuyết rơi vô cùng lớn, tuyết đọng trên hai bên cây thông nhiều đến nỗi mấy ngày vẫn chưa tan hết.
Nhưng trước năm mới, Thịnh Ý chỉ thi đỗ ba trường rồi quay trở lại Nam Thành.
Lúc ấy đã là hai mươi sáu tháng chạp, còn bốn ngày nữa là đến đêm giao thừa. Hôm trở về, cô về cùng Giang Vọng và một vài bạn học khác ở trường trung học số bảy.
Vé xe lúc về thường rất khó mua, cũng may là trước khi bọn họ đến đều đã đặt trước rồi.
Ngày hôm ấy, Trần Tĩnh Nhiễm cũng xin nghỉ một ngày hiếm hoi, phá lệ đến nhà ga đón cô.
Đám nam sinh mặc dù ngày thường thường không nghiêm chỉnh nhưng khi nhìn thấy người lớn, khó tránh khỏi có chút câu nệ, ai ai cũng đều bày ra dáng vẻ nhu thuận chào hỏi Trần Tĩnh Nhiễm.
Thịnh ý giới thiệu với bọn họ: "Đây là dì của tôi."
Chữ "Cô" trong miệng khiến bọn họ lưỡng lự rất lâu, cuối cùng nhìn khuôn mặt còn quá trẻ của Trần Tĩnh Nhiễm vẫn là không thể gọi ra được, liền chào theo vai vế: "Chào chị ạ."
Kết quả Trần Tĩnh Nhiễm hoàn toàn không theo kịch bản, không chút nào mảy may trước lời lấy lòng của bọn họ: "Đừng gọi bậy, có biết tôn trọng người lớn không hả?"
Đám nam sinh: "......"
Thịnh Ý đưa mắt nhìn sang Giang Vọng, người duy nhất không gây ồn ào.
Mặc dù mấy ngày ở Trườn Đinh vẫn luôn có tuyết rơi nhưng thời tiết ở Nam Thành lại vô cùng tốt. Nắng ấm chiếu xuống thế gian giống như xua tan đi đôi chút cái lạnh của mùa đông.
Đúng lúc Giang Vọng cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chàng trai hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thịnh Ý nhéo nhéo vành tai, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Trần Tĩnh Nhiễm cũng nhìn thấy Giang Vọng, thuận miệng hỏi anh: "Thi sao rồi?"
Mấy người khác nghe vậy, trực tiếp thay Giang Vọng trả lời: "Cô không cần lo cho cậu ấy, cậu ấy chính là thiên tài của lớp tụi cháu đấy! Cho dù thi không đỗ thì mấy trường kia cũng sẽ để cho cậu ấy tùy ý chọn."
Giang Vọng quay đầu lạnh nhạt liếc người nọ, trong lời nói mang theo ý cười: "Nói luyên thuyên."
"Luyên thuyên chỗ nào? Cái này không phải sự thật hiển nhiên sao!"
Trần Tĩnh Nhiễm lại nói: "Dạo này, bà nội cháu khỏe không? Mấy ngày trước, cô tình cờ gặp bà..."
Mấy ngày nay anh đâu có ở nhà, làm sao mà biết được bà nội khỏe hay không khỏe? Thế nhưng Giang Vọng vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Trần Tĩnh Nhiễm.
Thịnh ý kéo vali đi sang bên cạnh, nam sinh đứng đằng sau vỗ vai cô hỏi: "Dì cậu quen Giang Vọng à?"
Thịnh ý nghĩ một lúc rồi nói: "Người lớn trong nhà quen biết lẫn nhau."
"Ồ.." Chàng trai lẩm bẩm mấy từ, giọng nói có hơi mơ hồ: "Hóa ra là mấy đời thân nhau."
Bọn họ học được mấy từ liền bắt đầu nói lời linh tinh, nói chuyện không chút để ý. Thịnh ý cúi thấp đầu, lo sợ nhịp tim đập quá nhanh sẽ làm lộ ra tâm sự của cô.
Nhưng nam sinh kia lại không biết tém tém lại, tiện đà lại hỏi: "Thế có định hôn ước từ nhỏ không?"
Vừa dứt lời, thiếu niên đang đi phía trước cùng Trần Tĩnh Nhiễm đột nhiên dừng lại, quay đầu cười như không cười nhìn nam sinh kia.
"Lộ Minh Minh." Anh gọi tên nam sinh kia, "Điểm của cậu trong kỳ thi chung miễn cưỡng chỉ đạt qua mốc tiêu chuẩn, có biết vì sao lại thế không?"
Nguyệt Lạc
Chẳng hạn như "Tức chết tớ rồi." Thay vào đó, cô ấy sẽ tránh dùng chữ "chết " và nói "Tức quá đi mất."
Ôn Cảnh từng nhằm vào việc này mà cười cô rất lâu, nói cô là cái đồ mê tín.
Thịnh Ý cũng không thấy nhục, trái lại cây ngay không sợ chết đứng nói: "Mê tín thì sao chứ? Cũng chẳng có gì không tốt."
Cho nên ngay sau khi Tô Ly rời đi, mấy ngày sau cô liên tục mơ thấy ác mộng.
Trong mỗi giấc mơ đều có nội dung y hệt nhau, đó là vào một buổi sáng ngày hè mù sương, cô cùng Giang Vọng bước đi trên một con đê dài.
Anh đi phía trước, cô đi đằng sau, rõ ràng khoảng cách giữa hai người không quá xa nhưng bất kể thế nào cô đi mãi cũng không thể đuổi kịp bước chân của Giang Vọng.
Đến khi tỉnh lại, vỏ gối đã thấm ướt. Thịnh Ý thở dài, ánh sáng sáng sớm bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào bên trong.
Cô vốn muốn ngủ thêm một lúc nữa nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh cô đuổi theo Giang Vọng trong giấc mơ lại bắt đầu hiện lên. Cuối cùng, Thịnh Ý quyết định ngồi dậy khỏi giường.
Điều hòa được đặt chế độ hẹn giờ trong phòng đã tự động tắt vào ban đêm. Lúc này, không khí trong phòng tràn ngập hơi ẩm xen lẫn hơi lạnh, cô với tay lấy điều khiển trên giường mở điều hòa, sau đó lại mở ứng dụng từ điển trong điện thoại để ôn tập từ vựng.
Thực ra, Thịnh Ý đã đọc những từ vựng này rất nhiều lần và đã sớm thuộc làu thế nhưng cô thực sự rất chán, lại không biết làm gì nên chỉ có thể dựa vào việc ôn tập từ vựng để xua đi nỗi sợ hãi mà giấc mơ mang đến.
Sau khi có thành tích thi tỉnh, chương trình học của bọn họ cũng không vì thế mà thả lỏng, chỉ có điều mọi người lơ đãng đi rất nhiều. Mặc dù thầy giáo rất nôn nóng nhưng kì thi trường cũng sắp đến gần, học sinh thì nước đến chân mới nhảy, giờ học cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy đành phải từ từ mặc kệ bọn họ.
Đầu tháng hai, kỳ thi nghệ thuật của các trường trên cả nước đã bắt đầu khai mạc rầm rộ.
Điểm thi ở các tỉnh đều được sắp xếp ở các tỉnh lị thành phố, vì vậy trước hai ngày kì thi bắt đầu, phòng vẽ đều thống nhất mua vé xe cho các học sinh và đưa bọn họ đến Trường Đinh.
Chặng đuòng từ Trường Đinh đến Tầm Giang có hơi xa, mất gần chín giờ lái xe. Giáo viên đặt cho họ một chuyến tàu hỏa màu xanh và còn thuê một toa tàu riêng chỉ dành cho nhóm họ.
Mỗi người đều là lần đầu đi xa, ai ai cũng rất hào hứng. Trước khi xuất phát, bọn họ đã đi đến một cửa hàng gần đó mua một bộ bài dành cho nhiều người chơi và ồn ào trong suốt chặng đường.
Thịnh Ý không hứng thú với loại trò chơi này lắm, vừa lên xe liền dựa vào cửa sổ ngủ mất.
Chuyến bọn họ ngồi là chuyến tàu đêm cho nên tàu chạy rất chậm, tiếng tàu chạy lạch cạch vang lên không ngừng.
Mặc dù Thịnh Ý đã đeo tai nghe nhưng vẫn không có cách nào ngăn cách tiếng ồn của mọi người. Cô thực sự quá buồn ngủ vì vậy chưa đầy mấy phút liền ngủ thiếp đi.
Lại không ngờ đến lần này cô vẫn mơ thấy giấc mơ kia.
Cô ngủ không được yên giấc, lông mày kẽ cau lại. Bạn học ngồi bên cạnh thấy cô đang ngủ, giọng nói cũng nhỏ đi đôi chút. Chẳng mấy chốc, họ lại chuyển sang chỗ ngồi của người phía trước, để những người không chơi ngồi lại đó.
Thịnh ý mơ màng nghe thấy âm thanh bên tai nhỏ đi rất nhiều, lông mày cũng dần thả lỏng. Ngay sau đó, cả người lại đột nhiên nặng hơn chút.
Cô nửa tỉnh nửa mê, ý thức cũng chậm chạp, vẫn chưa ngẫm nghĩ ra sức nặng vừa xuất hiện kia là thứ gì.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, lúc ấy đã là đêm khuya, cuối cùng mọi người cũng chơi đủ, từng người trở lại chỗ ngồi của mình ngủ đến mức không biết trời đất là gì.
Đèn trong khoang xe cũng đã tắt, chỉ giữ lại đúng một chiếc đèn nhỏ với ánh sáng lờ mờ.
Thịnh ý sờ tay lấy điện thoại xem giờ, mới phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào có thêm một chiếc áo. Đó là một chiếc áo khoác lông dài màu đen, ánh mắt cô rơi vào logo trên áo, mí mắt có hơi chớp động.
Bạn học ngồi cạnh cô không biết đã đi chỗ nào, trên ghế ngồi chỉ để lại một chiếc túi vải màu đen.
Đây rõ ràng là kiểu dáng chỉ dành cho nam sinh.
Trong lòng Thịnh Ý lờ mờ đoán ra được, đi kèm với sự suy đoán đó cả người cô lại không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Hình như bạn học ngồi cạnh chơi game sợ quấy rầy đến cô ngủ, vì vậy đã tìm Giang Vọng, người không chơi game đến đổi chỗ ngồi.
Cô ôm áo khoác của anh, ngồi thẳng dậy rồi lại cúi người lấy một hộp sữa bò trong túi ra.
Lúc này, một cái bóng đột nhiên rơi xuống đầu cô. Thịnh Ý ngẩng đầu lên, nhìn qua bắt gặp gương mặt góc cạnh của Giang Vọng.
Ánh mắt anh đối diện với cô, nghiêng người ngồi xuống ghế.
Trong toa tàu rất yên tĩnh, có lẽ do sợ quấy rầy đến người ngủ bên cạnh, vì vậy cả hai đều không nói chuyện.
Chuyến tàu này không được coi là lớn, bên trái có ba người ngồi và bên phải là ghế đôi dành cho hai người ngồi. Thịnh Ý và Giang Vọng trùng hợp cùng ngồi ghế bên phải.
Cậu bạn ngồi đối diện đã chống tay ngủ ngon lành. Mỗi khi xe lắc lư, Thịnh Ý đều lo lắng chỗ ngồi của bọn họ không vững và có thể sẽ ngã lăn ra.
Mặc dù con trai rất gầy nhưng khung xương lớn, vai rộng eo hẹp. Anh vừa ngồi xuống, không gian ban nãy vẫn còn rộng rãi giờ đây đã lập tức chật chội.
Thịnh Ý cẩn thận ngồi không đụng vào anh, gắng sức để bờ vai của mình không chạm vào, cô cúi thấp đầu, ngay cả hơi thở cũng chậm lại chút. Thịnh Ý liếc mắt nhìn qua, cô nhìn thấy vải áo len trên cánh tay anh, mới chợt nhận ra chiếc áo khoác lông của anh vẫn còn đang trên người cô.
Mặt cô đột nhiên nóng lên, tay nắm chặt thành một nắm đấm, dừng lại một lúc, sau đó vuốt áo một cách cẩn thận và đẩy đến trước mặt anh.
Giang Vọng đưa tay nhận lấy, hơi ấm trên người Thịnh Ý vẫn còn lưu lại trên áo, cùng với mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của trái cây và hương sữa của cô gái.
Thịnh Ý dùng khẩu hình miệng không phát ra tiếng nói với anh "Cảm ơn."
Khi gần đến sáu giờ, bọn họ mới đến trạm Tầm Giang, phòng vẽ đã đặt trước một chuyến xe bus cho cả đoàn. Mấy con người chen chúc lên xe, hưng phấn đến nỗi lấn át cả cơn buồn ngủ, toàn bộ trong xe đều là âm thanh ríu rít của mọi người.
Trường Đinh tổng cộng có hai điểm thi, mỗi điểm thi hàng ngày đều có rất nhiều kỳ thi do nhà trường sắp xếp mỗi ngày được sắp xếp bởi các trường học.
Học sinh chỉ cần xác định xem bản thân muốn thi trường gì, sau đó tra cứu ngày thi, số báo danh và phòng thi mà trường đã sắp xếp tại Trường Đinh là được.
Phòng vẽ đặt cho bọn một nhà trọ ngay bên cạnh một trong hai điểm thi, tuy nhiên điều kiện của nhà trọ không được tốt lắm, bốn người ở chung một phòng.
Lúc bọn họ đến, hầu hết mấy chỗ gần đã bị các thí sinh nghệ thuật đến từ nhiều nơi chiếm giữ hết.
Ngoài sinh viên nghệ thuật ra, còn có sinh viên âm nhạc, sinh viên truyền thông và sinh viên điện ảnh đến tham gia cuộc thi.
Do không ngủ đủ trên xe vì vậy sau khi đến nơi, bọn họ vội vàng ăn sáng rồi mỗi người chia nhau ai về phòng nấy ngủ bù.
Đến buổi chiều, cả nhóm mới kéo nhau đến xem điểm thi.
Bởi vì kết quả ở kỳ thi tỉnh không được tốt cho nên Thịnh Ý đã chọn thêm một số trường trong kỳ thi lần này, các trường cô chuận chủ yếu là các viện mỹ thật, viện nghệ thuật, còn có một số trường đại học tổng hợp có xếp hạng tương đối cao.
Bạn học cùng phòng nhìn thấy tên các trường trong danh sách đăng ký của cô, tốt bụng nhắc nhở: "Mấy trường này đều rất khó thi, chiêu sinh cũng rất ít, cậu có muốn chọn thêm hai trường dự phòng nữa không, tránh khỏi..."
Thịnh Ý lắc đầu: "Không cần đâu."
Cô gái có tính cách mềm yếu nhưng ở một mức độ nhất định nào đó thì lại vô cùng mạnh mẽ,
Cô cũng không có ý nói học trường bình thường không tốt, chỉ là đó không phải là nơi mà cô muốn hướng tới. Mỗi một người đều có những hướng đi khác nhau, miễn là không thấy hối hận thì như thế nào cũng tốt.
Mong muốn của cô cũng chỉ là không muốn để lại điều gì hối tiếc mà thôi.
Bạn học nhìn thấy thái độ kiên định của cô cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày ở Trường Đinh, hầu như ngày nào cũng có tuyết rơi, hơn nữa tuyết rơi vô cùng lớn, tuyết đọng trên hai bên cây thông nhiều đến nỗi mấy ngày vẫn chưa tan hết.
Nhưng trước năm mới, Thịnh Ý chỉ thi đỗ ba trường rồi quay trở lại Nam Thành.
Lúc ấy đã là hai mươi sáu tháng chạp, còn bốn ngày nữa là đến đêm giao thừa. Hôm trở về, cô về cùng Giang Vọng và một vài bạn học khác ở trường trung học số bảy.
Vé xe lúc về thường rất khó mua, cũng may là trước khi bọn họ đến đều đã đặt trước rồi.
Ngày hôm ấy, Trần Tĩnh Nhiễm cũng xin nghỉ một ngày hiếm hoi, phá lệ đến nhà ga đón cô.
Đám nam sinh mặc dù ngày thường thường không nghiêm chỉnh nhưng khi nhìn thấy người lớn, khó tránh khỏi có chút câu nệ, ai ai cũng đều bày ra dáng vẻ nhu thuận chào hỏi Trần Tĩnh Nhiễm.
Thịnh ý giới thiệu với bọn họ: "Đây là dì của tôi."
Chữ "Cô" trong miệng khiến bọn họ lưỡng lự rất lâu, cuối cùng nhìn khuôn mặt còn quá trẻ của Trần Tĩnh Nhiễm vẫn là không thể gọi ra được, liền chào theo vai vế: "Chào chị ạ."
Kết quả Trần Tĩnh Nhiễm hoàn toàn không theo kịch bản, không chút nào mảy may trước lời lấy lòng của bọn họ: "Đừng gọi bậy, có biết tôn trọng người lớn không hả?"
Đám nam sinh: "......"
Thịnh Ý đưa mắt nhìn sang Giang Vọng, người duy nhất không gây ồn ào.
Mặc dù mấy ngày ở Trườn Đinh vẫn luôn có tuyết rơi nhưng thời tiết ở Nam Thành lại vô cùng tốt. Nắng ấm chiếu xuống thế gian giống như xua tan đi đôi chút cái lạnh của mùa đông.
Đúng lúc Giang Vọng cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chàng trai hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thịnh Ý nhéo nhéo vành tai, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Trần Tĩnh Nhiễm cũng nhìn thấy Giang Vọng, thuận miệng hỏi anh: "Thi sao rồi?"
Mấy người khác nghe vậy, trực tiếp thay Giang Vọng trả lời: "Cô không cần lo cho cậu ấy, cậu ấy chính là thiên tài của lớp tụi cháu đấy! Cho dù thi không đỗ thì mấy trường kia cũng sẽ để cho cậu ấy tùy ý chọn."
Giang Vọng quay đầu lạnh nhạt liếc người nọ, trong lời nói mang theo ý cười: "Nói luyên thuyên."
"Luyên thuyên chỗ nào? Cái này không phải sự thật hiển nhiên sao!"
Trần Tĩnh Nhiễm lại nói: "Dạo này, bà nội cháu khỏe không? Mấy ngày trước, cô tình cờ gặp bà..."
Mấy ngày nay anh đâu có ở nhà, làm sao mà biết được bà nội khỏe hay không khỏe? Thế nhưng Giang Vọng vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Trần Tĩnh Nhiễm.
Thịnh ý kéo vali đi sang bên cạnh, nam sinh đứng đằng sau vỗ vai cô hỏi: "Dì cậu quen Giang Vọng à?"
Thịnh ý nghĩ một lúc rồi nói: "Người lớn trong nhà quen biết lẫn nhau."
"Ồ.." Chàng trai lẩm bẩm mấy từ, giọng nói có hơi mơ hồ: "Hóa ra là mấy đời thân nhau."
Bọn họ học được mấy từ liền bắt đầu nói lời linh tinh, nói chuyện không chút để ý. Thịnh ý cúi thấp đầu, lo sợ nhịp tim đập quá nhanh sẽ làm lộ ra tâm sự của cô.
Nhưng nam sinh kia lại không biết tém tém lại, tiện đà lại hỏi: "Thế có định hôn ước từ nhỏ không?"
Vừa dứt lời, thiếu niên đang đi phía trước cùng Trần Tĩnh Nhiễm đột nhiên dừng lại, quay đầu cười như không cười nhìn nam sinh kia.
"Lộ Minh Minh." Anh gọi tên nam sinh kia, "Điểm của cậu trong kỳ thi chung miễn cưỡng chỉ đạt qua mốc tiêu chuẩn, có biết vì sao lại thế không?"
Nguyệt Lạc
Đánh giá:
Truyện Nguyệt Lạc
Story
Chương 21: Có hôn ước từ nhỏ không
10.0/10 từ 37 lượt.