Nguyệt Lạc

Chương 17: Tôi sẽ không thích cậu ấy nữa

Mùa đông năm ấy, nhóm nhạc Maday(*) tổ chức concert ở rất nhiều thành phố, lấy chủ đề về ngày tận thế.

(*)Ngũ Nguyệt Thiên (tiếng Anh: Mayday; tiếng Trung: 五月天), là ban nhạc alternative rock Đài Loan thành lập năm 1997 với năm thành viên là Ashin (A Tín), Monster (Quái Thú), Stone (Thạch Đầu), Masa (Mã Sa) và Ming (Quán Hựu).

Lúc ấy, Thịnh Ý nhìn thấy tin tức này mới kịp phản ứng lại, cô chợt nhận ra không bao lâu nữa chính là ngày tận thế ở trong lời đồn mấy ngày nay.

Quãng thời gian ấy, mọi người khắp nơi đều thảo luận về chủ đề này, Thịnh Ý ngồi trong lớp vẽ, vừa vẽ tranh tĩnh vật bằng bột màu vừa đeo tai nghe, nghe nhạc Mayday.

"Nếu phải nói một lời từ biệt với tất cả mọi thứ, nếu đêm nay cậu chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại, cậu sẽ gọi cho ai?"

Mặc dù chỉ là giả thuyết nhưng Thịnh Ý vẫn vì thế mà xoắn xuýt rất lâu. Người mà cô nhớ mong không nhiều nhưng mỗi người, cô đều trân quý trong lòng, rất khó để phân bên nào nặng, bên nào nhẹ.

Ngày 22 tháng 12, khi vừa bước sang thời điểm 0 giờ, Thịnh Ý nhận được tin nhắn của Lâm Chiêu Chiêu với nội dung: Sinh nhật vui vẻ!

Lúc ấy, cô vừa từ lớp vẽ về, còn chưa kịp rửa mặt, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô nhất thời không kịp phản ứng trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.

Lâm Chiêu Chiêu lập tức gọi điện tới: "Qua 0h giờ tương đương với việc tất cả chúng ta đều được tái sinh một lần nữa, cho nên ở cuộc sống mới, chúng ta nhất định không được để lại điều gì hối tiếc!"

Cô hỏi Thịnh Ý: "Cậu có điều gì muốn làm nhưng lại không có đủ can đảm để làm không? Nhân lúc vừa được tái sinh, chớp thời cơ đi làm đi!"

Lâm Chiêu Chiêu nói vô cùng khí phách nhưng Thịnh Ý ở đầu bên kia thì lại im lặng.

Buỏi tối ngày hôm ấy, các bạn học trong lớp vì để chúc mừng mọi người vừa trải qua ngày tận thế cho nên cả đám cùng kéo nhau đi ăn mừng.

Thịnh Ý vốn không thích tụ tập thế nhưng vẫn đi theo bọn họ.

Buổi tụ tập của học sinh cũng chỉ có vài tiết mục, đầu tiên sẽ cùng nhau đi ăn cơm và sau đó là đi hát Karaoke.

Thịnh Ý tính cách hướng nội, sau khi đi vào, cô tìm một góc nhỏ ngồi xuống, chăm chú nhìn mọi người hát.

Bọn họ đông người đến nỗi phải ở trong một phòng lớn, hát được nửa chừng, mọi người nhận thấy Thịnh Ý vẫn luôn ngẩn người trong góc, vì vậy bọn họ lập tức vây quanh và yêu cầu cô hát một bài.

Hồi nhỏ cô đã từng học côn khúc ở toàn kịch cho nên điều này không làm khó cô thế nhưng cô không quen thể hiện trước mặt người khác, vì vậy cô liền từ chối.

Kết quả bọn họ căn bản không nghe lọt tai lời từ chối của cô, trực tiếp chọn cho cô một bài hát thường được bật ở lớp vẽ của bọn họ.


Thịnh Ý thấy từ chối không được nên đành phải đưa tay nhận lấy miccro, hát được nửa chừng, cô thoáng thấy Giang Vọng đi ra ngoài.

Nam sinh ngồi bên cạnh có quan hệ không tồi với Giang Vọng, cười vô cùng mờ ám: "Liệu có phải bạn gái anh Giang đến kiểm tra không?"

"Đúng vậy, ngày nào điện thoại cũng kêu không ngừng, không bắt máy vẫn gọi liên tục. Yêu đương phiền chết đi được."

Ý thức của Thịnh Ý ù đi, nhịp tim dần cũng dần trở nên hỗn loạn.

Cô không còn nhớ mình đã hát hay làm gì vào tối hôm đó, đầu óc cô chỉ toàn hai từ "bạn gái", giống như đàn muỗi vo ve trong đầu khiến tâm trí cô hoàn toàn trở nên rối loạn.

Thịnh Ý ngây người cầm ly rượu trên bàn uống hết, không biết ai đã rót rượu vào đó, vừa lạnh vừa chát khiến đầu lưỡi đắng đến nỗi không còn cảm giác.

Cô đờ người trên ghế sofa một hồi lâu, lại lo lắng bạn cùng lớp sẽ phát hiện tâm tình của cô không tốt, lại hỏi đông hỏi tây, cho nên cô không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh.

Song đến cùng vẫn không thể duy trì nổi, cô mượn cớ đi ra ngoài lại không ngờ bắt gặp Giang Vọng đang ngồi trên ghế sofa gọi điện.

Đêm đã khuya, ngay cả trong KTV cũng dần trở nên yên tĩnh.

Trong đại sảnh, ngoài những người phục vụ ở quầy lễ tân ra, chỉ còn có hai ba vị khách đang ngồi trên ghế chơi game, thỉnh thoảng từ phòng bao truyền ra mấy tiếng hát xé phổi.

Chỉ có một mình Giang Vọng ngồi trên ghế, anh cúi đầu giống như đanng chăm chú nghe người ở đầu bên kia nói chuyện. Tóc trên trán có vài sợi dài ra che khuất đôi mắt khiến cho người khác không thể thấy rõ sắc mặt.

Thịnh Ý đứng ngây người trong giây lát, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, trái tim phút chốc rơi thẳng xuống đáy vực.

Cô ngơ ngác bước đi từ phía sau anh, gió đêm thổi qua cửa kính đang mở, cô kéo khóa áo khoác lại, vừa quay đầu lại lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Vọng. Tim cô đập liên hồi, vốn dĩ muốn cười một cái với anh nhưng biểu cảm trên mặt cứng đờ không sao cười nổi, sau cùng đành phải chán nản bỏ cuộc.

Thịnh Ý thở dài, thu hồi ánh mắt rồi rẽ vào hành lang bên cạnh.

Giống như để chứng minh cái gì đó, sống lưng cô thẳng tắp, bước đi cũng rất nhanh. Chỉ vài giây sau bóng dáng của Thịnh Ý rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Giang Vọng.

Giang Vọng nhìn theo bóng lưng của cô, giữa đôi lông mày có hơi chau lại.

Sau khi kết thúc, Giang Vọng vẫn như cũ đưa Thịnh Ý về nhà.

Tầm Giang vào cuối tháng 12, trong không khí lạnh thấu xương, tiếng gió thổi xào xạc rơi xuống đỉnh đầu.


Vào đông thường rất ít khi có trời nắng, sao sáng trên bầu trời đêm cũng rất ít khi xuất hiện. Lúc này, trên đỉnh đầu là một mảnh đen kịt.

Sau khi đến nơi, Giang Vọng đút một tay túi quần vẫy tay chào Thịnh Ý, chuẩn bị rời đi.

Thịnh Ý bước lên cầu thang được một nửa thì đột nhiên dừng lại. Cô mím môi, thấp giọng gọi tên Giang Vọng.

Buổi đêm yên tĩnh, chàng trai vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.

Cổ họng Thịnh Ý khô khốc, cô nói: "Cảm ơn cậu thời gian này mỗi ngày đều đưa tôi về, sau này.................không cần phải vậy nữa đâu."

Dù cô thích anh nhưng cũng biết nguyên tắc dừng lại đúng lúc, giả sử anh vẫn còn độc thân như trước thì cô còn có thể không cố kỵ ôm theo giấc mộng hão huyền tiếp tục thích anh.

Nhưng bây giờ anh đã có người mình thích, mà người kia và anh cũng đã ở bên nhau vậy nên tình yêu của cô giờ cũng chỉ là sự trông chờ vô vọng.

Không bằng thừa dịp bản thân còn chưa hãm sâu, kịp thời dứt ra khỏi mộng tưởng hão huyền của bản thân.

Ngày hôm đấy cô nghĩ đến việc đi tụ họp nên đặc biệt mặc chiếc áo khoác mới mua, đó là một chiếc áo khoác màu hồng nhạt. Chiếc áo khoác rộng rãi ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.

Tóc của cô rất dài, có một vài sợi xoăn bẩm sinh, khi bị gió thổi qua qua khuôn mặt, cô đưa tay gạt đi những sợi tóc trên mặt rồi vén ra sau tai.

Sau khi nói xong, rõ ràng hiểu rõ trong lòng sẽ khổ sở đến nhường nào nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng lại không cảm nhận được cảm giác thoải mái.

Thịnh Ý đưa tay bật công tắc đèn ở cầu thang bên cạnh, lúc đèn bật sáng, cô đột nhiên cong mắt mỉm cười.

Giang Vọng hơi dừng lại hỏi cô: "Sao vậy?"

Thịnh Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ là cảm thấy rất phiền phúc, con đường này tôi cũng đã đi vô số lần rồi, rất quen thuộc chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa------"

Hơn nữa thế nào cuối cùng cô cũng không nói, Giang Vọng cũng không hỏi nhiều. Sau khi im lặng hồi lâu, anh gật đầu nói: "Được, vậy cậu chú ý an toàn."

Thịnh Ý đáp: "Ừm.'. Đam Mỹ Sắc

Anh đứng tại chỗ hai phút rồi mới quay người rời đi. Đi đến đầu ngõ, điện thoại lại đổ chuông tới, anh cúi đầu nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, trực tiếp cúp máy sau đó đưa số điện thoại kia vào danh sách đen.

Dừng lại hai phút, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa kêu lên, lần này là tin nhắn của Thịnh Ý gửi đến.


[Thịnh Ý]: Đúng rồi quên nói với cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cuộc sống lần hai vui vẻ!

- -

Tết nguyên đán, phòng vẽ hiếm có dịp cho bọn họ nghỉ học vài ngày.

Thịnh Ý quay trở về Nam Thành, vừa vặn cũng là lúc mấy ngày này Trần Tĩnh Nhiễm kết thúc buổi biểu diễn trở về. Hai dì cháu đã xa nhau mấy tháng, cuối cùng cũng có được dịp cùng nhau ngồi ăn bữa cơm.

Bữa tối vẫn là hai người tự nấu, từ trước đến nay hai người đều rất cố gắng học tập thế nhưng chung quy về mặt phương diện này, hai người suy cho cùng vẫn là không có thiên phú, như nào cũng không học nổi.

Ăn tối xong, Thịnh Ý lôi kéo Trần Tĩnh Nhiễm cùng cô xem phim.

Trần Tĩnh Nhiễm vẻ mặt không kiên nhẫn: "Hiện tại dì không muốn xem phim."

Thịnh Ý ôm chặt bà, nũng nịu nói: "Cháu muốn đi xem phim với dì cơ."

Từ sau khi Trần Tĩnh Nhiễm thẳng thắn nói ra tâm sự trong lòng, bức tường ngăn cách giữa hai người giống như được phá bỏ. Thi thoảng Thịnh Ý cũng sẽ gọi điện cho Trần Tĩnh Nhiễm, nũng nịu vài câu với bà.

Trần Tĩnh Nhiễm ghét bỏ nói: "Buồn nôn chết đi được, có phải sống càng lâu càng lùi bước không thế.

Nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng rõ ràng.

Phim là do bọn cô tùy tiện chọn, xem không hay lắm. Thịnh Ý buồn ngủ suốt cả quá trình phim chiếu, đợi đến khi phim chiếu xong Thịnh Ý cũng đã mơ xong một giấc rồi.

Trần Tĩnh Nhiễm đẩy vai Thịnh Ý dậy, hai người men theo con đường cũ trở về nhà.

Mùa đông ở Nam Thành là lạnh ẩm, ngay cả gió cũng mang theo mùi ẩm ướt.

Thịnh Ý kéo cánh tay Trần Tĩnh Nhiễm, nửa người gần như dán sát lên trên người bà.

Trần Tĩnh Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Thế nào à?"

Thịnh Ý đáp: "Sao ạ?"

Trần Tĩnh Nhiễm hỏi: "Có phải tình cảm có tiến triển gì rồi không?"


Bà không giống với các bậc cha mẹ truyền thống, về chuyện này Thịnh Ý cũng đã sớm biết bằng không lần đó cô cũng sẽ không thẳng thắn nói ra chuyện bản thân có thích một người với bà.

Bước chân của cô dừng lại: "Dạ?"

Trần Tĩnh nhiễm im lặng vài giây nói: "Thái độ của con không giống với trước đây."

Thịnh Ý thở dài: "Dì à, dì thật sự không định thi làm bác sỹ tâm lý à?"

Bà cho rằng cô đang nói luyên thuyên, trợn trắng mắt nhìn Thịnh Ý. Thịnh Ý hít sâu một hơi rồi nói: "Thực ra cũng không có tiến triển gì, chỉ là..........ừm, dì ơi, dì nói thử xem làm thế nào để khiến cho người ấy không thích người khác ạ?"

Trần Tĩnh Nhiễm nhướng mày hỏi cô: "Sao vậy?"

Thịnh Ý nói: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mệt, cảm xúc của cháu hoàn toàn bị cậu ấy ảnh hưởng, mà cậu ấy lại hoàn toàn không biết những điều này, cháu cảm thấy không công bằng chút nào."

Giọng cô nhẹ nhàng êm ái, từng câu từng chữ nói ra đều được kéo dài âm điệu.

Trần Tĩnh Nhiễm nói: "Thích một người vốn dĩ chính là như vậy, bắt đầu từ thời khắc cháu chủ động thích cậu ấy đã là không công bằng rồi."

"Thời điểm cháu bắt đầu thích một người cũng có nghĩa là cháu đã gửi gắm tình cảm của bản thân giao cho cậu ấy."

"Nhưng-----" Bà quay đầu nhìn Thịnh Ý, "Nhưng trong quá trình thích cậu ấy, cháu cũng thu được rất nhiều thứ phải không? Cháu thu được những trải nghiệm cảm xúc phong phú, những tình cảm gửi gắm vào trong đó và có được rất nhiều bí mật, niềm vui to lớn khác...."

Bà hơi híp mắt lại, giống như là đang nói chuyện với cô nhưng lại giống như bản thân đang tự lẩm bẩm một mình.

Nửa người Thịnh Ý trước sau đều dán lên cánh tay bà, cô hít mũi, nhỏ giọng đáp: "Đúng ạ, thích một người mặc dù rất ít khi được vui vẻ nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều niềm vui. Cho nên cháu vốn dĩ vẫn luôn luôn thích cậu ấy, mãi cho đến khi cháu không còn thích cậu ấy nữa."

"Thế tại sao cháu đột nhiên lại không muốn thích cậu ấy nữa?"

Thịnh Ý dừng bước, trong đầu hiện ra cuộc nói chuyện của hai nam sinh trong phòng K vào tối hôm ấy, cùng với cảnh Giang Vọng đang ngồi chăm chú trên ghế sofa nghe đầu dây bên kia nói chuyện.

Cô cắn môi, giọng nói hạ thấp xuống: "Hình như cậu ấy có người mình thích rồi, Cháu cũng không rõ nhưng mọi người đều nói cậu ấy yêu đương rồi."

Cô nói: "Mặc dù trước đây cháu thích cậu ấy nhưng lại giống như, cháu đang tự đóng kịch một mình vậy, mà khi đó vẫn còn có thể mơ một giấc mơ nhưng cho đến hiện tại, ngay cả mơ cũng không thể mơ được nữa."

"Với lại cháu vừa nghĩ đến cậu ấy thích người khác, tất cả sự dịu dàng kiên nhẫn đều dành hết cho người đó, cháu cảm thấy mình không thở được, trái tim giống như bị dao cứa thật sâu vào bên trong, vô cùng đau khổ."

"Có lẽ nói vậy có hơi ngang ngược, dì ơi, dì hiểu cảm giác đó không?"

Nguyệt Lạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyệt Lạc Truyện Nguyệt Lạc Story Chương 17: Tôi sẽ không thích cậu ấy nữa
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...