Nguyệt Ẩn
Chương 1: Kẻ thù đỏ mắt gặp nhau
Bùi Tương dẫn người xông vào thanh lâu.
Tiểu Hầu gia đang ở sương phòng nghe ta đánh đàn, hắn khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe, nhìn không hề giống kẻ phóng đãng phong lưu.
Nghe xong một khúc, hắn bắt đầu bình luận.
"Hôm nay đàn không tệ, không uổng công mấy ngày nay ta dốc lòng dạy dỗ."
Vốn dĩ ta chẳng biết kỳ nghệ, dù sao cũng chỉ là nữ tử nông gia, không có tiền bạc đi học những thứ lịch sự tao nhã này.
Nhưng đã tới kỹ viện thanh lâu.
Nếu không có một món tài nghệ có thể biểu diễn, không thể thu phục được quan to hiển quý ở kinh thành, thì sẽ trở thành cô nương hạng thấp trong thanh lâu, ai cũng có thể giẫm đạp làm nhục, sinh tử không do chính mình làm chủ.
Nhưng ta còn chưa muốn chết.
Cho nên, ta bám lấy Chu Chỉ.
Hắn là tiểu Hầu gia phong lưu phóng đãng nhất kinh thành, Chu Chỉ lại được thánh thượng yêu quý nhất, là đại hồng nhân chạm tay có thể bỏng bên cạnh đế vương.
Trời sinh bộ dạng tuấn tú, phượng tử long tôn, thân phận hết sức hiển hách, chiếm hết trái tim thiếu nữ của đám quý nữ kinh thành.
Ngay cả Bùi gia đại tiểu thư, Bùi Tương cũng không phải ngoại lệ.
Chỉ vì thấy được tiểu Hầu gia ở khoảng cách xa xa trong yến hội cung đình đã đem lòng ái mộ, từ đó về sau trà cơm không thiết, nói bằng giá nào cũng phải gả cho hắn.
Một người là tiểu Hầu gia rất được đế vương sủng ái.
Một người là trưởng nữ của đương kim thừa tướng.
Chỉ so về thân phận hai người cũng đã rất xứng đôi. Hơn nữa Bùi Tương thật sự mê muội, nói không muốn gả cho người khác, còn làm loạn đến trước mặt đế vương, khiến cho người kinh thành đều biết, mới có được hôn ước kia.
Hôm nay là ngày cưới của hai người.
Nhưng ở thanh lâu, có vị công tử sau khi say rượu cứ quấn lấy ta, Chu Chỉ sau khi biết việc này, bất chấp ngày cưới hỏi Bùi Tương, cưỡi ngựa tới thanh lâu tìm ta.
Vì ta mà ra tay hào phóng, không cho người ngoài đến gần ta.
Tự nhiên ta cũng thấy cảm kích hắn.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu Hầu gia, giờ lành đã đến, tiểu Hầu gia sao còn chưa đi đón tân nương tử?"
Ta vừa rót đầy chén rượu, cửa sương phòng đã bị người đẩy mạnh, Bùi Tương mặc hỉ phục, cầm trường kiếm trong tay, vừa đến đã muốn giết ta.
"Bùi Tương, ngươi làm gì vậy!"
Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Chỉ từ nhỏ đã tập võ, thân thủ nhanh nhẹn đứng trước mặt ta, đánh rơi trường kiếm trong tay Bùi Tương.
"Chu Chỉ, chàng còn hỏi ta muốn làm gì sao?"
Bùi Tương nhìn người trong lòng trước mắt, nước mắt dâng lên. Nàng ta vốn là mỹ nhân hiếm có trong kinh thành, khóc một cái lê hoa đái vũ, thực sự khiến người ta thương tiếc.
Nhưng không may, Chu Chỉ không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Cho dù ta ở bên cạnh hắn ba năm, cũng không thấy rõ nội tâm của Chu Chỉ.
Hắn nhìn như phóng đãng vô lại, nhưng cũng chưa bao giờ chạm vào ta, bảo vệ, tôn trọng ta tốt đến mức đáng lẽ người như ta không nên được hưởng đãi ngộ này.
Nói hắn thích ta thì không đúng lắm.
Nếu thích thì đã đưa ta rời khỏi thanh lâu từ lâu rồi chứ không phải thấy hứng thú hoặc là rảnh rỗi mới đến gặp ta.
Chu Chỉ từng nói với ta: "Tình yêu trên thế gian này toàn giả dối, nếu có một ngày ta thành lập gia thất, chắc chắn là do hôn ước trói buộc, muốn lấy được trái tim của tiểu gia, tuyệt đối không thể."
Cho nên hắn cũng không yêu Bùi Tương.
Tân nương là ai vốn chẳng quan trọng.
Bùi Tương còn đang khóc lóc kể lể, chỉ tay về phía ta, ta vừa cụp mắt đã nhìn thấy móng tay đỏ tươi kia, như là nhuộm màu máu tươi.
"Hôm nay là đại hôn của ta và chàng, thế mà chàng lại đến thanh lâu vì kỹ nữ mà tiêu pha hào phóng, bỏ mặc ta. Ta đường đường là con gái Thừa tướng, chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế, tiện nhân này mê hoặc chàng, ta đương nhiên muốn giết ả!"
Bùi Tương gào khàn cả giọng.
Sau đó lại xông về phía ta một lần nữa, nhưng lại bị Chu Chỉ ngăn lại.
"Nếu ngươi còn cố tình gây sự, hôn lễ ngày hôm nay không cần làm nữa. Kể cả hôn sự này, cũng bỏ luôn đi!"
Trong mắt Chu Chỉ không có quá nhiều cảm xúc, hắn che chở cho ta, chẳng qua là vì món đồ chơi nhỏ nuôi hai năm không cho phép người khác giẫm đạp.
Việc Bùi Tương đang làm như đấm vào mặt hắn ta.
Tiểu Hầu gia phóng khoáng, thể diện của hắn là nhất.
Bùi Tương tính tình nhỏ nhen chẳng qua là muốn làm loạn một chút, cùng lắm là giết ta cho hả giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn hủy bỏ hôn ước này.
Trái tim si mê sai lầm, nhất định sẽ hèn mọn đến mức tận cùng.
"Không, ta đã là người của chàng rồi."
"Chu Chỉ, hôn ước này là thánh thượng ban tặng, chàng không thể không cần ta!"
Hai mắt nàng ta đẫm lệ, lại còn muốn dùng thánh thượng giữ lại mặt mũi cho mình. Mà lại không biết Chu Chỉ thích nhất là người ngoan ngoãn, dùng thánh chỉ uy hiếp hắn, chỉ càng khiến hắn chán ghét.
Ta cứ đứng nhìn như vậy, nhìn ánh mắt Chu Chỉ càng ngày càng mất kiên nhẫn, không có chút thương xót nào với vị nương tử này.
Nếu tân nương là người khác, ta sẽ không làm kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương như thế này.
Nhưng người đó lại là Bùi Tương.
Nàng ta dìm chết đệ đệ và muội muội của ta, còn bán ta vào thanh lâu.
Là kẻ thù không đội trời chung.
Cho nên ta cố ý chậm rãi vươn tay ôm lấy cánh tay Chu Chỉ ở trước mặt Bùi Tương, sau đó cười duyên nói: "Trước kia Bùi gia đại tiểu thư vênh váo hung hăng như vậy. Ta chưa từng nghĩ còn có ngày có thể nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn như thế này của nàng ta."
Ta chính là cố ý chọc giận nàng ta như vậy đó.
Lúc Bùi Tương vừa xông vào sương phòng, trong lòng chỉ có lửa giận. Không để ý tới dung mạo của ta, chỉ một lòng muốn giết tiện nhân mê hoặc phu quân của nàng ta mà thôi.
Bây giờ nghe thấy ta lên tiếng, mới ngẩng đầu lên quan sát, lúc ban đầu là nghi hoặc sau đó đến thịnh nộ, ánh mắt nhìn ta càng thêm thù hận.
"Ngươi đúng là đồ ti tiện không biết thân biết phận, trước kia đã dùng mị thuật hút hồn đệ đệ ta, bây giờ còn muốn đoạt phu quân của ta, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!"
Nàng ta mắng rất khó nghe, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt.
Nhưng ta cũng không còn là tiểu cô nương chỉ biết khóc như lúc trước, vốn có món nợ máu gặp nhau không khỏi đỏ mắt, ta đương nhiên cũng không ngại đâm thêm mấy thanh đao vào ngực nàng ta.
"Đoan trang như ngươi có thể thu phục được trái tim phu quân sao?"
Ta nói chuyện không kiêng nể đâm thẳng vào điểm yếu của nàng ta, Bùi Tương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, trừng mắt hung tợn nhìn ta, cũng không chịu thua, mắng câu sau còn khó nghe hơn câu trước.
"Một kỹ nữ vô liêm sỉ có tư cách gì mà dám diễu võ dương oai ở trước mặt bản cô nương! Trước kia ta dám ném ngươi vào thanh lâu thì bây giờ ta cũng có thể giết ngươi!"
Nàng ta đưa mắt về hướng gia đinh.
Mấy nô bộc kia lập tức tiến lên, ý đồ lấy tay kéo ta, nhưng tất cả đều bị Chu Chỉ đá văng ra.
"Ta đã nói, Nguyệt Nương là người của ta. Nếu ngươi còn làm loạn thì không cần thành thân nữa."
Chu Chỉ tức giận thật rồi.
Người này trước sau như một luôn che chở cho ta.
Hắn nói ân tình này hắn nhất định sẽ báo đáp, thế gian này hỗn loạn, hắn sẽ ở trong hỗn loạn bảo vệ ta một đời chu toàn.
Từ đó về sau, không còn ai dám làm khó ta nữa.
"Ả ta lúc trước cố ý mê hoặc đệ đệ ta, khiến cho nó muốn từ bỏ hôn ước với công chúa, cưới ả tiện nhân không biết liêm sỉ này vào cửa. Hôm nay lại tới dụ dỗ chàng, sao chàng lại không thấy rõ chứ?"
Bùi Tương tủi thân hậm hực, đổ dồn hết lỗi lầm cho ta, cho dù thanh lâu này là Chu Chỉ chủ động tới, cũng là hắn cam tâm tình nguyện tiêu xài hoang phí vì ta.
Nàng ta giống như kẻ mù đều muốn đẩy tất cả những sai lầm này lên người ta.
Thế cho nên trò khôi hài này cuối cùng là để cho mọi người ở bên ngoài xem, càng ngày càng kéo đến đông, đường đường là con gái của Thừa tướng lại mặc hỉ phục xông vào thanh lâu, muốn bắt gian phu quân tương lai.
Có người thương, nói nữ tử số khổ.
Cũng có người mắng, nói Bùi Tương đố kị quá mức không chịu yên phận làm vợ cả.
"Nếu ngươi còn muốn bước chân vào Hầu phủ, tốt nhất là đi ngay đi. Nếu không, ngươi biết tiểu gia ta nói được làm được, hôn sự này, thật sự không cần đâu."
Sắc mặt Chu Chỉ có chút khó coi, thực sự không nói giỡn.
Bùi Tương vốn còn muốn khàn giọng lên án ta, vừa nghe lời này, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là vẫn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm ta: "Một ngày nào đó, ta sẽ xé bỏ khuôn mặt này của ngươi!"
"Được, ta chờ."
Ta bám lấy Chu Chỉ khiêu khích trắng trợn.
Bùi Tương tức giận, nhưng vẫn bị người của Chu Chỉ mang về Hầu phủ, mà lễ đại hôn vốn nên cử hành trong hôm nay cũng cứ như vậy tan thành mây khói.
Lang quân chưa từng tham dự, tân nương tử một mình bái đường.
Có thể nói là nhục nhã vô cùng.
Trong thanh lâu, những vị khách khác cũng vì chuyện này mà nghị luận sôi nổi, tạm thời trở thành trò cười cho thiên hạ
Lúc này ở trong thanh lâu Chu Chỉ thưởng thức chén trà trong tay, giọng điệu thản nhiên: "Người Nguyệt Nương muốn giết chính là cô ta sao?"
Lúc trước hắn đã bảo vệ ta nên cũng biết tất cả những gì ta đã trải qua.
Rõ ràng là đại công tử Bùi gia vì đánh cược với bạn bè mới giả bộ thành tiểu tử nghèo đến lừa ta.
Cũng là do hắn nói hắn yêu thích ta, cuộc đời này không phải ta không cưới.
Hắn chưa từng bàn bạc với ta đã về nhà muốn từ hôn.
Bùi Tương hại ta từ một cô nương trong sạch bị bán vào thanh lâu, còn dìm chết hai đứa em của ta.
Mà đầu sỏ gây chuyện, cuối cùng vẫn là thiên kim tiểu thư hàng ngàn người trong kinh thành hâm mộ, thậm chí còn có thể được thiên tử ban hôn, vô thượng ân sủng vinh quang.
Kẻ giết người không đền mạng, từ nay về sau có thể an khang phú quý cả đời.
Đây là đạo lý gì?
Ông trời không chịu giáng một sét đánh chết nàng ta, trừng phạt ác nhân như vậy thì ta đương nhiên phải tự mình động thủ.
"Tiểu Hầu gia, là muốn ngăn cản ta báo thù sao?"
Ta cứ lẳng lặng nhìn Chu Chỉ như vậy, trong mắt hắn vẫn không có gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ sự buồn vui nào, chỉ bình tĩnh nói ra một sự thật.
"Con gái Thừa tướng được đế vương tứ hôn. Nếu chết ở phủ ta, sẽ rước không ít phiền toái cho ta. Nguyệt Nương hiền lành như vậy đương nhiên biết tiểu gia ta không thích phiền toái nhất."
Bởi vì không thích phiền toái, cho nên cho dù không thích Bùi Tương, cũng sẽ vì thánh chỉ kia mà cưới, bởi vì thê tử là ai không quan trọng.
Cho dù không phải Bùi Tương, đó cũng sẽ là nữ tử khác.
Nếu chưa từng để ở trong lòng, vậy thì cũng không cần để ý, cũng không muốn vì nàng ta mà phiền toái.
Cho nên, hắn cũng không muốn giúp ta báo thù.
Có lẽ là hắn thấy được sự thù hận của ta trần trụi, dù trước mặt hắn cũng không có nửa điểm che dấu.
Chu Chỉ hơi dừng lại, sau đó cúi người nâng cằm ta lên, trong mắt hàm chứa một tia cười, như là đang trêu ghẹo.
"Trừ phi Nguyệt Nương có thể làm cho ta cam tâm tình nguyện yêu người. Như vậy, đừng nói một Bùi Tương, cho dù là toàn bộ Bùi gia, ta cũng có thể thay ngươi giết hết."
Ta đương nhiên biết lời này của hắn là nghiêm túc.
Nhưng ta cũng biết..
Muốn làm Chu Chỉ yêu ta, còn không bằng ta rút kiếm trực tiếp xông vào Hầu phủ, sau đó giết Bùi Tương còn khả thi hơn.
Hắn chính là một người lạnh lùng.
Cho nên ta thuận thế trèo lên hắn, cười ngọt ngào: "Vậy tiểu Hầu gia cần phải thử một lần chứ?"
Có thể yêu hay không, dù sao cũng phải thử một lần mới biết được.
Chỉ cần vào Hầu phủ.
Ta có thể tự tay giết Bùi Tương.
Nguyệt Ẩn
Tiểu Hầu gia đang ở sương phòng nghe ta đánh đàn, hắn khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe, nhìn không hề giống kẻ phóng đãng phong lưu.
Nghe xong một khúc, hắn bắt đầu bình luận.
"Hôm nay đàn không tệ, không uổng công mấy ngày nay ta dốc lòng dạy dỗ."
Vốn dĩ ta chẳng biết kỳ nghệ, dù sao cũng chỉ là nữ tử nông gia, không có tiền bạc đi học những thứ lịch sự tao nhã này.
Nhưng đã tới kỹ viện thanh lâu.
Nếu không có một món tài nghệ có thể biểu diễn, không thể thu phục được quan to hiển quý ở kinh thành, thì sẽ trở thành cô nương hạng thấp trong thanh lâu, ai cũng có thể giẫm đạp làm nhục, sinh tử không do chính mình làm chủ.
Nhưng ta còn chưa muốn chết.
Cho nên, ta bám lấy Chu Chỉ.
Hắn là tiểu Hầu gia phong lưu phóng đãng nhất kinh thành, Chu Chỉ lại được thánh thượng yêu quý nhất, là đại hồng nhân chạm tay có thể bỏng bên cạnh đế vương.
Trời sinh bộ dạng tuấn tú, phượng tử long tôn, thân phận hết sức hiển hách, chiếm hết trái tim thiếu nữ của đám quý nữ kinh thành.
Ngay cả Bùi gia đại tiểu thư, Bùi Tương cũng không phải ngoại lệ.
Chỉ vì thấy được tiểu Hầu gia ở khoảng cách xa xa trong yến hội cung đình đã đem lòng ái mộ, từ đó về sau trà cơm không thiết, nói bằng giá nào cũng phải gả cho hắn.
Một người là tiểu Hầu gia rất được đế vương sủng ái.
Một người là trưởng nữ của đương kim thừa tướng.
Chỉ so về thân phận hai người cũng đã rất xứng đôi. Hơn nữa Bùi Tương thật sự mê muội, nói không muốn gả cho người khác, còn làm loạn đến trước mặt đế vương, khiến cho người kinh thành đều biết, mới có được hôn ước kia.
Hôm nay là ngày cưới của hai người.
Nhưng ở thanh lâu, có vị công tử sau khi say rượu cứ quấn lấy ta, Chu Chỉ sau khi biết việc này, bất chấp ngày cưới hỏi Bùi Tương, cưỡi ngựa tới thanh lâu tìm ta.
Vì ta mà ra tay hào phóng, không cho người ngoài đến gần ta.
Tự nhiên ta cũng thấy cảm kích hắn.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu Hầu gia, giờ lành đã đến, tiểu Hầu gia sao còn chưa đi đón tân nương tử?"
Ta vừa rót đầy chén rượu, cửa sương phòng đã bị người đẩy mạnh, Bùi Tương mặc hỉ phục, cầm trường kiếm trong tay, vừa đến đã muốn giết ta.
"Bùi Tương, ngươi làm gì vậy!"
Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Chỉ từ nhỏ đã tập võ, thân thủ nhanh nhẹn đứng trước mặt ta, đánh rơi trường kiếm trong tay Bùi Tương.
"Chu Chỉ, chàng còn hỏi ta muốn làm gì sao?"
Bùi Tương nhìn người trong lòng trước mắt, nước mắt dâng lên. Nàng ta vốn là mỹ nhân hiếm có trong kinh thành, khóc một cái lê hoa đái vũ, thực sự khiến người ta thương tiếc.
Nhưng không may, Chu Chỉ không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Cho dù ta ở bên cạnh hắn ba năm, cũng không thấy rõ nội tâm của Chu Chỉ.
Hắn nhìn như phóng đãng vô lại, nhưng cũng chưa bao giờ chạm vào ta, bảo vệ, tôn trọng ta tốt đến mức đáng lẽ người như ta không nên được hưởng đãi ngộ này.
Nói hắn thích ta thì không đúng lắm.
Nếu thích thì đã đưa ta rời khỏi thanh lâu từ lâu rồi chứ không phải thấy hứng thú hoặc là rảnh rỗi mới đến gặp ta.
Chu Chỉ từng nói với ta: "Tình yêu trên thế gian này toàn giả dối, nếu có một ngày ta thành lập gia thất, chắc chắn là do hôn ước trói buộc, muốn lấy được trái tim của tiểu gia, tuyệt đối không thể."
Cho nên hắn cũng không yêu Bùi Tương.
Tân nương là ai vốn chẳng quan trọng.
Bùi Tương còn đang khóc lóc kể lể, chỉ tay về phía ta, ta vừa cụp mắt đã nhìn thấy móng tay đỏ tươi kia, như là nhuộm màu máu tươi.
"Hôm nay là đại hôn của ta và chàng, thế mà chàng lại đến thanh lâu vì kỹ nữ mà tiêu pha hào phóng, bỏ mặc ta. Ta đường đường là con gái Thừa tướng, chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế, tiện nhân này mê hoặc chàng, ta đương nhiên muốn giết ả!"
Bùi Tương gào khàn cả giọng.
Sau đó lại xông về phía ta một lần nữa, nhưng lại bị Chu Chỉ ngăn lại.
"Nếu ngươi còn cố tình gây sự, hôn lễ ngày hôm nay không cần làm nữa. Kể cả hôn sự này, cũng bỏ luôn đi!"
Trong mắt Chu Chỉ không có quá nhiều cảm xúc, hắn che chở cho ta, chẳng qua là vì món đồ chơi nhỏ nuôi hai năm không cho phép người khác giẫm đạp.
Việc Bùi Tương đang làm như đấm vào mặt hắn ta.
Tiểu Hầu gia phóng khoáng, thể diện của hắn là nhất.
Bùi Tương tính tình nhỏ nhen chẳng qua là muốn làm loạn một chút, cùng lắm là giết ta cho hả giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn hủy bỏ hôn ước này.
Trái tim si mê sai lầm, nhất định sẽ hèn mọn đến mức tận cùng.
"Không, ta đã là người của chàng rồi."
"Chu Chỉ, hôn ước này là thánh thượng ban tặng, chàng không thể không cần ta!"
Hai mắt nàng ta đẫm lệ, lại còn muốn dùng thánh thượng giữ lại mặt mũi cho mình. Mà lại không biết Chu Chỉ thích nhất là người ngoan ngoãn, dùng thánh chỉ uy hiếp hắn, chỉ càng khiến hắn chán ghét.
Ta cứ đứng nhìn như vậy, nhìn ánh mắt Chu Chỉ càng ngày càng mất kiên nhẫn, không có chút thương xót nào với vị nương tử này.
Nếu tân nương là người khác, ta sẽ không làm kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương như thế này.
Nhưng người đó lại là Bùi Tương.
Nàng ta dìm chết đệ đệ và muội muội của ta, còn bán ta vào thanh lâu.
Là kẻ thù không đội trời chung.
Cho nên ta cố ý chậm rãi vươn tay ôm lấy cánh tay Chu Chỉ ở trước mặt Bùi Tương, sau đó cười duyên nói: "Trước kia Bùi gia đại tiểu thư vênh váo hung hăng như vậy. Ta chưa từng nghĩ còn có ngày có thể nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn như thế này của nàng ta."
Ta chính là cố ý chọc giận nàng ta như vậy đó.
Lúc Bùi Tương vừa xông vào sương phòng, trong lòng chỉ có lửa giận. Không để ý tới dung mạo của ta, chỉ một lòng muốn giết tiện nhân mê hoặc phu quân của nàng ta mà thôi.
Bây giờ nghe thấy ta lên tiếng, mới ngẩng đầu lên quan sát, lúc ban đầu là nghi hoặc sau đó đến thịnh nộ, ánh mắt nhìn ta càng thêm thù hận.
"Ngươi đúng là đồ ti tiện không biết thân biết phận, trước kia đã dùng mị thuật hút hồn đệ đệ ta, bây giờ còn muốn đoạt phu quân của ta, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!"
Nàng ta mắng rất khó nghe, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt.
Nhưng ta cũng không còn là tiểu cô nương chỉ biết khóc như lúc trước, vốn có món nợ máu gặp nhau không khỏi đỏ mắt, ta đương nhiên cũng không ngại đâm thêm mấy thanh đao vào ngực nàng ta.
"Đoan trang như ngươi có thể thu phục được trái tim phu quân sao?"
Ta nói chuyện không kiêng nể đâm thẳng vào điểm yếu của nàng ta, Bùi Tương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, trừng mắt hung tợn nhìn ta, cũng không chịu thua, mắng câu sau còn khó nghe hơn câu trước.
"Một kỹ nữ vô liêm sỉ có tư cách gì mà dám diễu võ dương oai ở trước mặt bản cô nương! Trước kia ta dám ném ngươi vào thanh lâu thì bây giờ ta cũng có thể giết ngươi!"
Nàng ta đưa mắt về hướng gia đinh.
Mấy nô bộc kia lập tức tiến lên, ý đồ lấy tay kéo ta, nhưng tất cả đều bị Chu Chỉ đá văng ra.
"Ta đã nói, Nguyệt Nương là người của ta. Nếu ngươi còn làm loạn thì không cần thành thân nữa."
Chu Chỉ tức giận thật rồi.
Người này trước sau như một luôn che chở cho ta.
Hắn nói ân tình này hắn nhất định sẽ báo đáp, thế gian này hỗn loạn, hắn sẽ ở trong hỗn loạn bảo vệ ta một đời chu toàn.
Từ đó về sau, không còn ai dám làm khó ta nữa.
"Ả ta lúc trước cố ý mê hoặc đệ đệ ta, khiến cho nó muốn từ bỏ hôn ước với công chúa, cưới ả tiện nhân không biết liêm sỉ này vào cửa. Hôm nay lại tới dụ dỗ chàng, sao chàng lại không thấy rõ chứ?"
Bùi Tương tủi thân hậm hực, đổ dồn hết lỗi lầm cho ta, cho dù thanh lâu này là Chu Chỉ chủ động tới, cũng là hắn cam tâm tình nguyện tiêu xài hoang phí vì ta.
Nàng ta giống như kẻ mù đều muốn đẩy tất cả những sai lầm này lên người ta.
Thế cho nên trò khôi hài này cuối cùng là để cho mọi người ở bên ngoài xem, càng ngày càng kéo đến đông, đường đường là con gái của Thừa tướng lại mặc hỉ phục xông vào thanh lâu, muốn bắt gian phu quân tương lai.
Có người thương, nói nữ tử số khổ.
Cũng có người mắng, nói Bùi Tương đố kị quá mức không chịu yên phận làm vợ cả.
"Nếu ngươi còn muốn bước chân vào Hầu phủ, tốt nhất là đi ngay đi. Nếu không, ngươi biết tiểu gia ta nói được làm được, hôn sự này, thật sự không cần đâu."
Sắc mặt Chu Chỉ có chút khó coi, thực sự không nói giỡn.
Bùi Tương vốn còn muốn khàn giọng lên án ta, vừa nghe lời này, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là vẫn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm ta: "Một ngày nào đó, ta sẽ xé bỏ khuôn mặt này của ngươi!"
"Được, ta chờ."
Ta bám lấy Chu Chỉ khiêu khích trắng trợn.
Bùi Tương tức giận, nhưng vẫn bị người của Chu Chỉ mang về Hầu phủ, mà lễ đại hôn vốn nên cử hành trong hôm nay cũng cứ như vậy tan thành mây khói.
Lang quân chưa từng tham dự, tân nương tử một mình bái đường.
Có thể nói là nhục nhã vô cùng.
Trong thanh lâu, những vị khách khác cũng vì chuyện này mà nghị luận sôi nổi, tạm thời trở thành trò cười cho thiên hạ
Lúc này ở trong thanh lâu Chu Chỉ thưởng thức chén trà trong tay, giọng điệu thản nhiên: "Người Nguyệt Nương muốn giết chính là cô ta sao?"
Lúc trước hắn đã bảo vệ ta nên cũng biết tất cả những gì ta đã trải qua.
Rõ ràng là đại công tử Bùi gia vì đánh cược với bạn bè mới giả bộ thành tiểu tử nghèo đến lừa ta.
Cũng là do hắn nói hắn yêu thích ta, cuộc đời này không phải ta không cưới.
Hắn chưa từng bàn bạc với ta đã về nhà muốn từ hôn.
Bùi Tương hại ta từ một cô nương trong sạch bị bán vào thanh lâu, còn dìm chết hai đứa em của ta.
Mà đầu sỏ gây chuyện, cuối cùng vẫn là thiên kim tiểu thư hàng ngàn người trong kinh thành hâm mộ, thậm chí còn có thể được thiên tử ban hôn, vô thượng ân sủng vinh quang.
Kẻ giết người không đền mạng, từ nay về sau có thể an khang phú quý cả đời.
Đây là đạo lý gì?
Ông trời không chịu giáng một sét đánh chết nàng ta, trừng phạt ác nhân như vậy thì ta đương nhiên phải tự mình động thủ.
"Tiểu Hầu gia, là muốn ngăn cản ta báo thù sao?"
Ta cứ lẳng lặng nhìn Chu Chỉ như vậy, trong mắt hắn vẫn không có gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ sự buồn vui nào, chỉ bình tĩnh nói ra một sự thật.
"Con gái Thừa tướng được đế vương tứ hôn. Nếu chết ở phủ ta, sẽ rước không ít phiền toái cho ta. Nguyệt Nương hiền lành như vậy đương nhiên biết tiểu gia ta không thích phiền toái nhất."
Bởi vì không thích phiền toái, cho nên cho dù không thích Bùi Tương, cũng sẽ vì thánh chỉ kia mà cưới, bởi vì thê tử là ai không quan trọng.
Cho dù không phải Bùi Tương, đó cũng sẽ là nữ tử khác.
Nếu chưa từng để ở trong lòng, vậy thì cũng không cần để ý, cũng không muốn vì nàng ta mà phiền toái.
Cho nên, hắn cũng không muốn giúp ta báo thù.
Có lẽ là hắn thấy được sự thù hận của ta trần trụi, dù trước mặt hắn cũng không có nửa điểm che dấu.
Chu Chỉ hơi dừng lại, sau đó cúi người nâng cằm ta lên, trong mắt hàm chứa một tia cười, như là đang trêu ghẹo.
"Trừ phi Nguyệt Nương có thể làm cho ta cam tâm tình nguyện yêu người. Như vậy, đừng nói một Bùi Tương, cho dù là toàn bộ Bùi gia, ta cũng có thể thay ngươi giết hết."
Ta đương nhiên biết lời này của hắn là nghiêm túc.
Nhưng ta cũng biết..
Muốn làm Chu Chỉ yêu ta, còn không bằng ta rút kiếm trực tiếp xông vào Hầu phủ, sau đó giết Bùi Tương còn khả thi hơn.
Hắn chính là một người lạnh lùng.
Cho nên ta thuận thế trèo lên hắn, cười ngọt ngào: "Vậy tiểu Hầu gia cần phải thử một lần chứ?"
Có thể yêu hay không, dù sao cũng phải thử một lần mới biết được.
Chỉ cần vào Hầu phủ.
Ta có thể tự tay giết Bùi Tương.
Nguyệt Ẩn
Đánh giá:
Truyện Nguyệt Ẩn
Story
Chương 1: Kẻ thù đỏ mắt gặp nhau
10.0/10 từ 42 lượt.