Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 93: PN7

Chương 93: Ngoại truyện 7


Tin mới nhất: Mục tiêu của Khương Ly là Ôn Dịch Thanh, có người thấy cô ấy ăn cơm cùng người này trong căn tin!


A a a, không thể nào! Sao cô ấy lại ra tay với “công” mỹ nhân dịu dàng của tôi, anh ấy là của Võ Kiệt mà!


Võ Kiệt: ??? Nhà tôi cũng bị trộm luôn ư?


Từ Nhiên đang uống nước thì nhìn thấy những bình luận này trên diễn đàn của trường, suýt nữa thì phun ra.


Cô hỏi cô bạn thân: “Cậu bảo là đi tìm Lương Tứ mà, sao giờ lại đổi người cho bài tập cuối kỳ rồi?”


Khương Ly: “Lương Tứ không chịu, tớ cũng đâu thể ép buộc.”


Từ Nhiên: “Chậc chậc chậc, lời này nghe chẳng giống cậu chút nào.”


Khương Ly: “Nhưng mình cũng không phí công đâu, coi như đã thâm nhập được vào nội bộ ký túc xá của họ rồi.”


Ôn Dịch Thanh là người đặc biệt dễ nói chuyện, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cô, liền gật đầu đồng ý.


Khương Ly: “Cảm ơn cậu đã vì nghệ thuật mà hi sinh.”


Võ Kiệt: “!!!”


Ôn Dịch Thanh: “???”


Hiếm khi anh lắp bắp: “Tớ… tớ không c** q**n áo đâu nhé.”


“Nói nhầm nói nhầm.” Khương Ly cười, nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của anh: “Là cảm ơn cậu đã đóng góp cho nghệ thuật.”


Sau khi giải quyết xong bài tập cuối kỳ, tâm trạng Khương Ly rõ ràng tốt hơn hẳn, cô còn ngân nga hát khi về đến ký túc xá.


Từ Nhiên nhìn cô như vậy, không kìm được đưa ra lời khuyên: “Ôn Dịch Thanh cũng tốt mà, hay cậu đổi người theo đuổi đi. Ôn Dịch Thanh vừa đẹp trai, lại ôn hòa dịu dàng, nhìn là biết sẽ biết chiều người.”


“Cậu cần gì cứ phải chọn Lương Tứ.”


Từ Nhiên vẫn không thể chấp nhận chuyện bạn gái cũ của Lương Tứ là Tần Ngữ. Cô cho rằng cô bạn thân của mình xứng đáng với người tốt hơn.


“Không giống nhau.” Khương Ly nói.


Cô chống cằm, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lương Tứ: “Chỉ có anh ấy mới khiến mình rung động, đây mới là tình yêu.”


Từ Nhiên thấy cô lúc này vẻ mặt đang x**n t*nh phơi phới, đành lắc đầu.



Thứ Sáu là ngày mọi người trình bày thành quả bài tập cuối kỳ.


Giáo viên lớp Khương Ly mượn hội trường lớn của trường, nói là sân khấu ở đó rộng hơn.


Thứ tự lên sân khấu được sắp xếp theo họ của học sinh trong lớp, Khương Ly ở giữa.


Sắp đến giờ trình diễn mà Ôn Dịch Thanh vẫn chưa xuất hiện, cô không khỏi hơi lo lắng.


Nhưng cô lại nghĩ Ôn Dịch Thanh không phải là người thất hứa, đã đồng ý với cô thì nhất định sẽ đến. Dù có việc đột xuất không thể đến thì cũng sẽ báo trước cho cô.


Khương Ly đang bực mình vì lần trước quên không xin thông tin liên lạc của Ôn Dịch Thanh, giờ không biết làm sao tìm được anh, đang định đi thẳng đến ký túc xá của họ thì khu chờ xuất hiện một tràng xì xào bàn tán.


“Sao Lương Tứ lại ở đây?”


“Cậu ấy không phải là người mẫu mà ai đó mời đến đấy chứ?”


“Không thể nào, cậu ấy mà lên sàn thì đã thắng một nửa rồi.”


Khương Ly nhìn theo hướng âm thanh, quả nhiên thấy bóng dáng Lương Tứ. Lông mày rậm, mắt sâu, dáng người cao lớn, áo phông trắng kết hợp quần jean sáng màu. Trang phục đơn giản nhưng khí chất nổi bật, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý.


Khương Ly nghe những lời bàn tán của các bạn học, không khỏi có chút buồn bực. Cô thấy khả năng anh xuất hiện ở đây vào lúc này để làm người mẫu cho người khác là rất cao.


Rốt cuộc là ai, ai có thể khiến anh gật đầu đồng ý chứ.


Khương Ly đang nghĩ xem trong lớp mình có ai quen biết Lương Tứ không, thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ im lặng hẳn.


Cô hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên.


Vừa vặn đối diện với ánh mắt nhìn về phía mình của Lương Tứ.


Đồng tử anh rất đen, khi nghiêm túc nhìn người khác trông rất đỗi thâm tình. Lúc nói, yết hầu hơi chuyển động, thốt ra hai chữ: “Quần áo.”


Bộ não Khương Ly bị đơ, không kịp phản ứng: “Cái gì?”


Quần áo gì cơ?


“Quần áo cần mặc.” Anh không để tâm đến những ánh mắt không ngừng đổ dồn về xung quanh, giải thích: “Dịch Thanh có việc đột xuất, tôi thay cậu ấy.”


Đột nhiên một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, Khương Ly choáng váng.


Lương Tứ thấy hiếm khi cô cũng lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như vậy, khóe môi khẽ cong lên, cố tình nói: “Không cần thì tôi đi đây.”


“Cần!” Khương Ly tỉnh táo lại ngay lập tức, không thèm nghĩ ngợi đã nắm lấy tay anh, nụ cười rạng rỡ: “Đi theo tớ.”


Bàn tay mềm mại của cô gái chạm vào da thịt mình, Lương Tứ bị cô kéo tay, muốn vùng ra: “Tôi tự đi được.”


“Cậu… cậu đừng có động tay động chân.”


Khương Ly không buông tay, trêu chọc: “Chỉ là nắm tay thôi mà, cậu làm gì mà trinh tiết thế.”


Lương Tứ: “…”


Anh nhận ra mình căn bản không thể nói lại cô.


Tác phẩm lần này của Khương Ly là một bộ vest nam cổ chữ V sâu. Việc yêu cầu chiều cao và hình thể là có lý do, bởi vì nếu không có cơ bắp hỗ trợ, bộ đồ sẽ trông lỏng lẻo, cần một khung xương lớn mới có thể mặc đẹp.


Lương Tứ vừa bước lên sân khấu, các cô gái bên dưới đã bắt đầu la hét.


Anh không biết đi catwalk, chỉ dùng tư thế đi đứng bình thường, dáng người thẳng tắp, đã đủ đẹp mắt.


Khương Ly thiết kế bộ đồ này dựa trên tỷ lệ vàng của nam giới. Tỷ lệ đầu vai của anh gần như hoàn hảo, vai rộng, eo thon, hình tam giác ngược, cứ như thể được may đo riêng cho anh, vừa vặn không chê vào đâu được.


Thiết kế cổ chữ V sâu ẩn hiện cơ bụng của anh, những đường nét cơ bắp trên cùng rõ ràng, là một vẻ đẹp hoang dã mà quần áo cũng không thể che giấu được. Vừa hoang dã vừa quyến rũ, hormone nam tính bùng nổ. Hoàn toàn giải phóng mặt ẩn giấu thường ngày của anh.


Khương Ly cũng nghe thấy những tiếng la hét đó. Cô đứng ở khu vực hậu trường, không kìm được thò đầu ra khỏi tấm màn, vừa vặn nhìn thấy Lương Tứ đang đi trở vào.


Từng bước, từng bước chậm rãi.


Mỗi bước đi như đang dẫm lên tim cô.


Khương Ly hơi hoảng loạn quay đầu đi. Rõ ràng trước đây cô đã gặp rất nhiều chàng trai, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mình sắp “chơi quá đà”.


Lương Tứ sau khi xuống sàn diễn hoàn toàn khác với anh chàng đang đi catwalk lúc nãy. Anh nóng lòng muốn cởi bỏ chiếc áo đang mặc trên người. Lúc thử anh còn nghĩ đó chỉ là một bộ vest bình thường, mặc vào mới thấy có gì đó không ổn.


Bên ngoài, Khương Ly đang giục anh lên sàn, nói sắp đến lượt anh rồi.


Lương Tứ nhắm mắt lại, vẻ mặt bực bội, cảm thấy mình không nên mềm lòng nhất thời mà đồng ý với Ôn Dịch Thanh.


Khương Ly không nghe thấy tiếng động bên trong, lại gọi tên anh một lần nữa: “Lương Tứ, cậu thay đồ xong chưa.”


Xuyên qua tấm rèm cửa, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh vọng ra: “Chưa.”


Khương Ly cười đắc ý: “Vậy là thay xong rồi, tớ vào đây nhé.”


“Khoan đã—”


“Xoạt—”


Tay cô gái đã kéo tấm rèm ra hoàn toàn.


Cúc áo vest trên người anh còn chưa cài, toàn bộ phần bụng lộ ra, cơ bụng sắc nét và đường nhân ngư chìm vào cạp quần, mang theo vẻ quyến rũ, toát ra hormone nam tính chết người.


Khương Ly cảm thấy adrenaline của mình tăng lên, mắt sáng rực, huýt sáo một tiếng kiểu lưu manh.


Lương Tứ: “…”


Cô nhấc chân bước vào, Lương Tứ theo bản năng lùi lại, nhưng lại phát hiện phía sau là tường, không thể lùi được nữa.


Mắt Khương Ly ánh lên vẻ ranh mãnh, trên mặt gần như viết đầy dòng chữ “cậu có kêu gào khản cổ cũng không ai cứu cậu đâu”.


Lương Tứ: “Cậu, cậu muốn làm gì.”


“Tớ muốn…” Khương Ly dừng lại trước mặt anh, đưa tay ra chạm vào chiếc áo vest trên người anh. Bị Lương Tứ chặn lại, nhưng cô lại nhân cơ hội sờ vào mu bàn tay anh.


“Khương Ly!” Lương Tứ nhanh chóng rụt tay lại, lời lẽ cảnh cáo cô.


Ngón tay cô nắm lấy chiếc cúc áo duy nhất, rồi giúp anh cài lại, chuyển hướng câu chuyện: “Không muốn gì hết.”


Khương Ly lùi lại, khi rời đi còn tiện tay kéo rèm lại.


Tấm rèm không cách âm, Lương Tứ có thể nghe rõ cô đang nói chuyện với người khác ở bên ngoài.


Có người hỏi Khương Ly, bảo cô thả anh ra cho họ nhìn.



Khương Ly: “Đừng vội, lát nữa sẽ thấy.”


Cô không biết, cũng không nhìn thấy, Lương Tứ trong phòng thử đồ thở ra một hơi, lưng tựa vào tường, hô hấp có chút rối loạn.


Tai anh lại đỏ rồi.


Trong đầu anh vang vọng lại câu nói lúc Khương Ly rời đi.


“Phúc lợi thế này, chỉ có mình tớ được xem thôi.”



Không nghi ngờ gì nữa, Khương Ly đã đạt điểm cao nhất trong bài tập cuối kỳ lần đó. Cô nhân cơ hội nói muốn mời Lương Tứ đi ăn.


Đúng như dự đoán, Lương Tứ không đồng ý.


Thế là Khương Ly chuyển sang nhắm vào bạn cùng phòng của anh, nói là mời cả ký túc xá họ đi ăn.


Gái xinh mời thì lý nào lại không đi.


Võ Kiệt biết mục tiêu của Khương Ly là Lương Tứ, bất chấp tất cả, trực tiếp lôi kéo anh đi cùng.


Địa điểm ăn uống được chọn là một quán ăn vỉa hè gần Nam Thanh. Không khí náo nhiệt, mùi thịt nướng thơm lừng, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy.


Võ Kiệt đến nơi liền khen Khương Ly biết tìm chỗ, nói họ bình thường cũng hay đến đây ăn khuya.


Khương Ly: “Tớ biết, tớ cố tình chọn chỗ này.”


Võ Kiệt: “À?”


Khương Ly nhìn Lương Tứ đang ngồi đối diện cô, thẳng thắn nói: “Tớ đã tìm hiểu kỹ rồi mà.”


Ý là cô biết Lương Tứ thường xuyên đến đây.


Võ Kiệt hiểu ra khi thấy ánh mắt cô, liền dùng khuỷu tay chọc vào Lương Tứ bên cạnh, lộ ra ánh mắt tò mò.


Khương Ly đột nhiên đứng dậy, nói với Võ Kiệt: “Chúng ta đổi chỗ đi.”


Lần này Võ Kiệt phản ứng rất nhanh, chưa kịp ngồi nóng ghế đã đổi chỗ với cô.


Sau khi Khương Ly ngồi xuống bên cạnh Lương Tứ, cô còn cố tình kéo ghế sát về phía anh, cánh tay hai người chạm vào nhau, da thịt kề sát.


Lương Tứ rụt tay đang đặt trên bàn lại, đặt hai tay lên đầu gối.


Khương Ly thấy dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh của anh, bật cười: “Sao cậu ngồi giống như cán bộ già vậy.”


Nói xong, cô còn bắt chước tư thế ngồi của Lương Tứ, đặt tay xuống đùi, rồi nghiêng người về phía anh, nói với ba người kia: “Mọi người xem tớ và cậu ấy bây giờ nghiêm túc thế này, có giống đang chụp ảnh cưới không.”


Võ Kiệt cười ha ha vài tiếng: “Đúng là rất giống, nào nào nào, tớ chụp cho mấy tấm.”


Lương Tứ cau mày, cảnh cáo Võ Kiệt đang lấy điện thoại ra: “Đừng làm loạn.”


“Này.” Khương Ly bên cạnh bất mãn: “Cậu nên nói hai từ này với tớ mới phải.”


Lương Tứ: “…”


Anh luôn cảm thấy không thoải mái trước những lời trêu chọc nửa đùa nửa thật của cô.


“Rốt cuộc cậu muốn làm gì.”


“Theo đuổi cậu chứ gì.” Khương Ly thừa nhận rất thẳng thắn: “Không rõ ràng sao.”


Lương Tứ: “Chúng ta không hợp.”


Khương Ly: “Chúng ta còn chưa thử, làm sao cậu biết không hợp.”


Lương Tứ: “Chính là không hợp.”


Khương Ly: “Ồ.”


Cô quả thực là dầu muối không thấm. Dường như sự từ chối của anh đối với cô không hề quan trọng.


Lương Tứ cảm thấy cô chỉ đang chơi đùa, còn mình chỉ là con mồi bị cô nhắm đến.


Sau kỳ thi cuối kỳ là kỳ nghỉ hè. Khương Ly là người bản địa Nam Thành, có thể bắt taxi về nhà.


Cô hỏi thăm Võ Kiệt về thời gian Lương Tứ về, rồi rình rập ở dưới ký túc xá nam chờ đợi.


Khi Lương Tứ xuống lầu, anh gặp một người bạn cùng lớp, người này nháy mắt với anh, anh thấy khó hiểu. Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng người đứng ở cổng ký túc xá, anh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Hôm nay Khương Ly mặc đồ rất giản dị, một bộ đồ thể thao màu đen, eo thon, da trắng, chân dài. Cô đeo ba lô, nhảy chân sáo đi tới, đứng lại trước mặt anh, cười tươi: “Trùng hợp quá, bạn học Lương Tứ.”


Lương Tứ mặt không cảm xúc: “Cậu nói câu này không thấy chột dạ sao.”


Trùng hợp hay không thì chính cô còn rõ hơn ai hết.


Anh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do tên Võ Kiệt kia gây ra.


“Không chột dạ tí nào, duyên phận vốn là do con người tạo ra mà.” Khương Ly lần nào nói chuyện cũng có một bộ lý lẽ riêng của cô.


Lương Tứ nghiêng người bước qua cô. Khương Ly theo sát phía sau, bàn bạc với anh: “Hôm nay tớ cũng về nhà, có thể đi nhờ xe cậu được không?”


Lương Tứ có xe riêng đỗ ở trường, định lái xe về nhà.


Lương Tứ: “Chúng ta không cùng đường.”


Khương Ly: “Cậu còn chưa biết nhà tớ ở đâu, làm sao biết không cùng đường.”


Lương Tứ: “Dù cùng đường tôi cũng không cho cậu đi nhờ.”


Khương Ly: “Tớ có thể trả tiền cho cậu, coi như làm thêm?”


Lương Tứ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói “cậu thấy tôi giống người thiếu tiền sao”.


“Bạn học, cho tớ đi nhờ một chút thì sao, cậu đâu có mất miếng thịt nào.” Khương Ly lộ vẻ sợ hãi: “Tớ là một cô gái, lại còn xinh đẹp thế này, một mình về nhà không an toàn chút nào.”


Biết rõ cô đang giả vờ, Lương Tứ vẫn không kìm được hỏi: “Cậu cũng biết sợ à?”


Khương Ly: “Có cậu ở đây thì không sợ nữa.”


Lương Tứ: “…”


Anh không nên hỏi mới phải.


Hai người đi đến bãi đậu xe. Lương Tứ mở khóa xe, tự mình ngồi vào ghế lái.


Khương Ly đứng bên cạnh xe, hai tay kéo dây đeo vai, vẻ mặt ngoan ngoãn, có chút đáng thương.


Lương Tứ hạ cửa kính xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt, giọng nói truyền ra bên trong, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Lên xe.”


Khuôn mặt Khương Ly nở một nụ cười rạng rỡ, đi vòng qua xe đến ghế phụ lái, mở cửa xe, ngồi vào, mọi hành động diễn ra suôn sẻ, rất quen thuộc.


“Bạn học Lương Tứ, cậu đúng là đại đại đại người tốt.”


Lương Tứ: “Phải trả tiền đó.”


Khương Ly: “Được thôi, nếu tiền không đủ thì có thể lấy thân báo đáp.”


Cô lại giở trò rồi.


Lương Tứ liếc cô một cái: “Nói năng lung tung nữa thì xuống xe.”


“Thắt dây an toàn vào.” Anh nhắc nhở.


Khương Ly “Ồ” một tiếng, đưa tay kéo dây an toàn bên trên bên phải, kéo một cái, không kéo ra được, còn nghe thấy tiếng dây an toàn “xoẹt” một cái bật lại.


Lương Tứ: “Dùng sức một chút.”


Khương Ly: “Người ta sức yếu mà.”


Giọng điệu rất làm màu, nhưng kỳ lạ là nghe cô nói ra lại không hề thấy khó chịu.


Lương Tứ khẽ thở dài, dường như bất lực, xoay người lại, một tay chống vào bảng điều khiển trung tâm, vươn dài cánh tay giúp cô.


Động tác của Lương Tứ rất cẩn thận, cố gắng tránh chạm vào cơ thể cô. Khương Ly cũng hiếm khi ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên không nhúc nhích, nhưng mắt thì không ngừng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không hề che giấu.


Sau khi anh giúp cô thắt dây an toàn xong, cô còn rất lịch sự nói: “Cảm ơn cậu nhé.”


Lương Tứ: “Không có gì.”


Anh ngồi thẳng lại, hai tay nắm vô lăng, hỏi cô: “Địa chỉ.”


Khương Ly đọc một địa danh, cùng hướng với nhà anh, còn nói: “Tớ thật sự cùng đường với cậu mà.”


Lương Tứ không đáp lời, không cho cô cơ hội tiếp tục phát huy.


Khương Ly rất dễ buồn ngủ khi ngồi xe, cộng thêm việc hôm nay dậy sớm đi chặn người, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.


Âm nhạc rock trong xe đã được Lương Tứ chuyển sang nhạc nhẹ êm dịu. Suốt chặng đường, không khí yên tĩnh.



Là điện thoại của Lương Tứ, anh kết nối với Bluetooth, vừa nhấc máy là âm thanh được phát ra ngoài.


“A a a a, anh Lương Tứ, em đậu Nam Thanh rồi!”


Một giọng nói vô cùng kích động, rõ ràng nghe ra là giọng con gái. Cơn buồn ngủ của Khương Ly lập tức tan biến.


Giọng Lương Tứ vang lên bên tai, mang theo nụ cười rõ rệt: “Điểm chuẩn Nam Thanh năm nay có phải sale sập sàn không, sao em lại đậu được?”


Khương Ly quay đầu nhìn anh.


Khuôn mặt vốn cứng rắn của chàng trai lúc này trở nên dịu dàng hơn vài phần vì hàng lông mày hơi cong và khóe môi mỉm cười, vô cùng cuốn hút.


Những lời nói ra nghe có vẻ trêu chọc, nhưng chắc là vì quan hệ tốt nên mới đùa giỡn như vậy.


Anh Lương Tứ?


Mối quan hệ anh em gì đó, luôn là điều khiến người ta suy nghĩ nhiều nhất.


“Anh Lương Tứ thối!” Cô gái bên kia điện thoại hừ một tiếng, giọng điệu rất nũng nịu: “Rõ ràng em đậu bằng thực lực mà.”


Lương Tứ biết nên dừng đúng lúc, ngưng cười, lần này thuận theo lời cô: “Vậy thì em giỏi thật.”


“Đương nhiên.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Lương Tứ: “Nói đi, muốn quà gì? Ăn mừng em đậu Nam Thanh.”


“Quà thì không phải anh tự nghĩ ra sao, em tự nói thì còn gì là bất ngờ.” Cô gái có chút bất mãn.


Nói chuyện một lát, cô gái bên kia dường như còn có việc khác, nên nói sẽ cúp máy trước, gặp mặt rồi nói tiếp.


Lương Tứ xoa xoa trán, nhớ ra bên cạnh mình còn có người ngồi, mở lời hỏi: “Con gái các cậu thường thích quà gì.”


Khương Ly nghĩ anh thật là vô tư, lại đi hỏi cô câu hỏi này.


“Không biết, đừng hỏi tớ.” Giọng cô chua loét.


Lương Tứ: “Tôi nghiêm túc mà.”


Khương Ly nghe thấy câu này lại càng bực bội hơn: “Lương Tứ cậu có tim không vậy, tớ không rộng lượng đến mức đưa ra ý tưởng mua quà cho tình địch đâu.”


Lương Tứ sững sờ một lát, sau đó mới phản ứng được ý trong lời cô, cảm thấy có chút hoang đường: “Cậu không nghe thấy con bé gọi tôi là anh sao?”


“Nghe thấy rồi.” Khương Ly lầm bầm: “Ai biết cậu có bao nhiêu em gái.”


Lương Tứ: “Một.”


Khương Ly: “Ồ.”


Lương Tứ: “Em họ có quan hệ huyết thống.”


Khương Ly: “…”


Nhận ra mình đã hiểu lầm, vẻ mặt Khương Ly từ âm u chuyển sang tươi sáng: “Em gái giỏi quá, cũng đậu Nam Thanh, đúng là nên mua quà ăn mừng.”


Lương Tứ chưa từng thấy cô gái nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.


Khương Ly đưa ra ý kiến cho anh: “Sinh viên năm nhất có thể mua máy tính hoặc máy tính bảng gì đó, vừa học vừa xem phim đều dùng được; em ấy có thích thú nhồi bông lớn không, cũng có thể mua một con tặng em ấy, ở nơi đất khách quê người, có thể tăng thêm cảm giác an toàn…”


“Thực ra còn có cách thực tế hơn, là lì xì trực tiếp.”


Khương Ly liệt kê rất nhiều lựa chọn cho anh, Lương Tứ đã đại khái có ý tưởng trong đầu, nói một câu “cảm ơn”.


Khương Ly: “Không cần khách sáo, em gái cậu chính là em gái tớ.”


Lương Tứ: “…”


Cô đúng là rất biết cách “leo cây”.


Đến nơi, Lương Tứ đỗ xe, Khương Ly tháo dây an toàn, nói muốn trả tiền cho anh.


“Không cần.” Lương Tứ nói. Lời anh nói đòi trả tiền lúc nãy vốn chỉ là đùa.


Nhưng Khương Ly lại rất cố chấp, nói nhất định phải trả.


“Tớ không mang tiền mặt, chuyển khoản qua Wechat được không, tớ thêm Wechat cậu nhé.”


Lương Tứ lấy điện thoại của mình ra, đưa cho cô.


Khương Ly: “???”


Ý anh là, bảo cô tự thêm vào?


Khương Ly nhận lấy điện thoại của anh, mở màn hình, hỏi mật khẩu khóa màn hình là gì.


Lương Tứ: “Ngày sinh của tôi.”


Nói xong anh lại nhận ra không đúng, cô chắc là không biết ngày sinh của mình, đang định nói ra con số cụ thể, thì thấy cô đã mở khóa thành công.


Lương Tứ: “Cậu…”


Khương Ly thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của anh, cười nói: “Sao tớ lại không biết ngày sinh của người mình thích chứ.”


Lương Tứ: “Vậy người cậu biết cũng nhiều đấy.”


Khương Ly cân nhắc kỹ ý tứ trong câu nói đó của anh, khóe mắt cong lên, ghé sát lại nhìn anh: “Cậu ghen hả?”


Lương Tứ quay mặt đi không cho cô nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình.


“Không có.”


“Vậy tớ cũng không có,” Khương Ly mở Wechat của anh, tìm kiếm Wechat của mình, thêm bạn, chấp nhận, thao tác rất thuần thục.


Cô cũng không có thói quen xem trộm riêng tư của người khác, thêm xong liền trả lại điện thoại cho anh, trước khi xuống xe để lại một câu.


“Người đàn ông có thể khiến tớ nhớ ngày sinh, ngoài ba tớ ra, cậu là người thứ hai.”



Lương Tứ mua quà nhập học cho Lương Tê Nguyệt, cô bé đều rất thích. Lương Tê Nguyệt còn nói sao anh lại đột nhiên hiểu tâm lý con gái thế, có phải đã có người yêu rồi không.


Lương Tứ: “Không có.”


Lương Tứ nói bây giờ anh không có tâm trí để yêu đương.


Lương Tê Nguyệt: “Tình yêu thì mặc kệ anh có tâm trí hay không, nó sẽ đột nhiên đến với anh thôi.”


Lương Tứ lập tức gõ vào đầu cô bé một cái: “Cái đồ độc thân từ trong bụng mẹ như em thì hiểu cái gì.”


Lương Tê Nguyệt lầm bầm: “Em hiểu mà.”


Sau khi khai giảng năm ba, Khương Ly thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Lương Tứ. Hầu hết sinh viên trong trường đều biết cô đang theo đuổi Lương Tứ.


Đôi khi là đợi anh dưới ký túc xá nam vào buổi sáng, gặp được người thì nhét một phần bữa sáng vào tay anh, rồi chưa kịp để anh từ chối đã nhanh chóng chuồn đi mất.


Võ Kiệt ở bên cạnh ghen tị: “Tôi cũng muốn có người mang bữa sáng cho.”


Lương Tứ: “Cho cậu này.”


“Không dám không dám.” Võ Kiệt lắc đầu lia lịa: “Bữa sáng chị dâu tặng tôi không dám động vào.”


Khi Lương Tứ có tiết học, Khương Ly lại đến nghe ké.


Cô xinh đẹp, ngồi bên cạnh mấy chàng trai ký túc xá của họ rất nổi bật, giáo viên dễ dàng nhận ra sự hiện diện của cô.


“Bạn học này không phải lớp chúng ta đúng không, ai dẫn người nhà đến thế.”


Võ Kiệt không sợ chết hô tên bạn cùng phòng: “Lương Tứ.”


Khương Ly tự mình giơ tay: “Báo cáo thầy, em không phải người nhà của cậu ấy.”


Động tác lật sách của Lương Tứ khựng lại, khóe môi từ từ mím thành một đường thẳng, rồi lại nghe cô nói bên cạnh: “Em vẫn đang theo đuổi cậu ấy ạ.”


Lời nói táo bạo và nhiệt tình khiến các bạn học xung quanh cùng nhau hò reo.


Tan học, Khương Ly chủ động giúp Lương Tứ thu dọn sách vở trên bàn. Lương Tứ nói để anh tự làm.


Khương Ly: “Cậu không thấy sao, tớ đang tăng cơ hội tiếp xúc thân mật với cậu đó.”


Lương Tứ: “…”


Thấy rõ, nhưng có ai lại nói thẳng suy nghĩ của mình ra như vậy chứ.


Mấy người họ đi căn tin ăn cơm, Khương Ly đi theo cùng, xếp hàng lấy cơm ngay sau lưng họ.


Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ nhỏ bó eo, cổ vuông tay bồng, chiều dài hơi ngắn, chưa đến đầu gối, để lộ một đoạn đùi nhỏ, bắp chân thon thả, da trắng. Dáng đứng rất đẹp, tư thế uyển chuyển, eo thon chân dài.


Phía sau có vài chàng trai đang thì thầm nói những người học nhảy múa đúng là khác biệt, chân rất đẹp.


Lương Tứ nghe thấy, hơi cau mày, đột nhiên quay sang nói với Khương Ly: “Đổi vị trí.”



Khương Ly: “Hả?”


Anh một tay giữ vai cô, tự mình đứng ra phía sau cô, thân hình cao lớn gần như che khuất hoàn toàn bóng dáng cô.


Lương Tứ quay đầu, nhìn hai chàng trai vừa nói chuyện, ánh mắt cảnh cáo.


Lấy cơm xong, Võ Kiệt cầm khay cơm nhanh chóng tìm được chỗ trống, bảo họ đi theo mình.


Khương Ly cảm thấy Lương Tứ cứ đi theo sau lưng mình, lùi lại một bước, muốn đi sóng vai với anh để dễ nói chuyện, ai ngờ anh lại nói: “Đi nhanh lên.”


Khương Ly: “Rõ ràng là cậu đi chậm mà.”


Cô quay đầu lại, đôi chân dưới chiếc váy ngắn bước sải dài.


Nhìn kỹ sẽ thấy, Lương Tứ phía sau bước đi cùng nhịp với cô.


Sau đợt chiêu mộ thành viên của các câu lạc bộ, câu lạc bộ Khiêu vũ có một buổi liên hoan, Khương Ly với tư cách là chủ nhiệm, đề xuất đi ăn thịt nướng ở công viên trên đỉnh núi Châu Sơn. Vì cô biết được từ Võ Kiệt rằng câu lạc bộ Âm nhạc của họ cũng đặt địa điểm liên hoan ở đó.


Đến nơi, Khương Ly thấy hôm nay có khá nhiều người đến liên hoan, cô còn gặp em họ mình đang học ở trường đại học bên cạnh.


Cô thấy Tần Ngữ đi đến bắt chuyện với Lương Tứ và nhóm bạn của anh, ý định tìm Lương Tứ của cô tạm thời gác lại, bắt đầu nói chuyện với em họ mình.


Em họ Khương Ly tiến lại gần hơn, hỏi nhỏ Khương Ly rằng con gái sinh nhật nên tặng quà gì thì tốt.


Khương Ly nhìn khuôn mặt hơi đỏ của em họ, trêu chọc: “Con gái quan hệ thế nào, tặng quà phải tùy người chứ.”


Em họ cô hơi ngại gãi đầu: “Con gái mình thích.”


Nói xong cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: “Sao em cảm thấy hơi lạnh.”


Khương Ly nhìn theo ánh mắt cậu, thấy nhóm người câu lạc bộ Âm nhạc, Lương Tứ nổi bật ở giữa, đang cúi đầu nướng thịt.


“Trên đỉnh núi gió to.” Khương Ly thấy trên người cậu chỉ mặc hai lớp áo, đưa tay giúp cậu kéo áo lại: “Lần sau mặc ấm hơn nhé em trai.”



“Khương Ly, cậu con trai vừa rồi có quan hệ gì với cô.”


Giữa chừng Khương Ly đi vệ sinh, vừa ra đã gặp Tần Ngữ đang đợi cô ở cửa.


Khương Ly: “Có liên quan gì đến cô sao.”


Cô đi đến bồn rửa tay, trong gương phản chiếu khuôn mặt Tần Ngữ, cô ta tỏ vẻ lo lắng: “Nếu cô thích Lương Tứ thì hãy nghiêm túc một chút.”


“Tôi không biết có phải cô vì muốn chọc tức tôi mà theo đuổi anh ấy hay không, chuyện giữa hai chúng ta hy vọng cô đừng lôi kéo anh ấy vào.”


Tần Ngữ liếc nhìn sàn nhà, ở góc khuất phòng vệ sinh nam, có một bóng người vẫn đứng yên tại chỗ. Cô ta tiếp tục nói: “Trước đây tôi cứ nghĩ cô thích A Hạo nên đã định buông bỏ anh ấy rồi. Chính anh ấy nói với tôi, người anh ấy thích là tôi, và tôi cũng thích anh ấy, nên chúng tôi mới đến với nhau. Tình cảm dù sao cũng cần có sự đồng thuận từ hai phía.”


A Hạo chính là chàng trai mà Tần Ngữ thích trước đây. Theo đuổi Khương Ly không được, nên đã quen Tần Ngữ.


Những lời đồn đại Khương Ly hay lả lơi đàn ông đều là do cậu ta nói ra, còn nói Khương Ly thích cậu ta, luôn gửi tin nhắn mờ ám, cậu ta nhất thời bị những lời ngon ngọt của cô mê hoặc.


Tần Ngữ: “Tôi cảm thấy mình đã rất có lỗi với Lương Tứ, chia tay là do tôi chủ động đề nghị, vì tôi nhận ra người mình thích vẫn là A Hạo. Vì vậy, tôi thật lòng hy vọng Lương Tứ có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý với anh ấy.”


“Hay là tôi nên trao cho cô giải ‘Bạn gái tốt nhất’ nhỉ?” Khương Ly hất những giọt nước còn đọng lại trên lòng bàn tay, cười lạnh.


Cô đi đến góc khuất, trước cửa phòng vệ sinh nam bên cạnh, bóng dáng Lương Tứ đứng đó. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã đối diện với ánh mắt anh nhìn tới.


“Cậu không thật sự tin những lời cô ta nói chứ.”


Sắc mặt Tần Ngữ cứng đờ, không biết làm thế nào Khương Ly lại phát hiện ra Lương Tứ cũng ở đó.


Lương Tứ lướt qua cô, nhìn Tần Ngữ phía sau, giải thích trước mặt cô ta: “Là tôi đề nghị chia tay, vì cô đã quấy rối bạn tôi.”


“Thẩm Ký Vọng à?” Khương Ly nhớ lại cảnh cô ấy chủ động bắt chuyện với Thẩm Ký Vọng lúc nãy, che miệng giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, không phải cô nói người cô thích là A Hạo sao.”


Tần Ngữ: “…”


“Tiểu Ngữ, cậu không sao chứ?”


Giọng một bạn học của Tần Ngữ vang lên từ phía sau. Nhìn thấy Lương Tứ và Khương Ly đều ở đó, cùng với Tần Ngữ sắc mặt không tốt, liền nghĩ là hai người họ đang hợp sức bắt nạt người.


Tần Ngữ không còn mặt mũi nào ở lại đó nữa, nói một câu “Mình không sao” rồi vội vã rời đi.


Khương Ly dựa lưng vào tường, nhìn cô gái kia còn quay lại lườm mình một cái: “Không đi giải thích sao, lát nữa không biết lời đồn sẽ truyền đi thế nào nữa.”


Trước đây đã có tin đồn nói cô là người thứ ba, đã lén lút đưa đẩy với Lương Tứ khi hai người họ còn quen nhau, chen chân vào mối quan hệ của họ, dẫn đến việc họ chia tay.


Sự thật là, lúc họ yêu nhau Khương Ly còn chưa quen biết Lương Tứ.


“Đào hoa của cậu thật tệ.”


Lương Tứ đáp lại: “Đào hoa của cậu thì không tệ à?”


Khương Ly nghe ra mùi chua trong câu nói của anh, chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Cánh đào hoa nào của tớ tệ hả?”


Lại còn “cánh đào hoa nào”, xem ra là rất nhiều.


“Ai mà biết được,” Lương Tứ quay mặt đi.


“Cậu muốn biết, tớ có thể nói cho cậu nghe mà.” Khương Ly tiến lại gần anh, ngẩng đầu nhìn khóe môi mím chặt của anh, còn mình thì đang cười.


Người đàn ông này, có biết bộ dạng ghen tuông của mình đáng yêu đến mức nào không.


Lương Tứ: “Không muốn biết.”


Khương Ly: “Ồ, vậy tớ không nói nữa.”


Cô nhìn chiếc cằm vẫn đang căng thẳng của anh, đột nhiên mở lời giải thích về những lời nói bậy bạ của Tần Ngữ lúc nãy: “Cái cậu A Hạo kia, tớ chưa từng thích cậu ta.”


“Tớ cũng không phải vì muốn chọc tức Tần Ngữ mà theo đuổi cậu.”


Lương Tứ: “Ồ, cậu không cần giải thích với tôi.”


Khương Ly: “Cậu đã giải thích rồi, đương nhiên tớ cũng phải nói rõ với cậu.”


Trước đây cả trường đều đồn người đề nghị chia tay trước là Tần Ngữ, anh cũng không ra mặt giải thích.


Vừa rồi anh lại giải thích trước mặt cô.


“Tôi không thích người khác nói dối trước mặt tôi.”


Lương Tứ đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, cảm xúc vô cùng sâu sắc: “Cho nên, Khương Ly, tốt nhất là những gì cậu nói lúc nãy là thật.”


Không phải vì muốn chọc tức người khác mà theo đuổi anh.


Khương Ly lúc này mới nhận ra thái độ lúc nóng lúc lạnh của Lương Tứ đối với cô là vì điều này.


“Đương nhiên không phải.” Khương Ly thấy rất vô lý: “Cô ta làm gì có năng lực lớn như vậy.”


“Muốn chọc tức cô ta thì còn dễ hơn, tớ đi theo đuổi bạn trai hiện tại của cô ta còn nhanh hơn.”


“Cậu dám.” Lương Tứ buột miệng thốt ra.


Khương Ly cười, không kìm được đưa tay chạm vào cằm anh, nhân cơ hội chiếm tiện nghi: “Cậu xem cậu kìa, lại ghen rồi, cậu là hũ giấm hả?”


Lương Tứ không né tránh cái chạm của cô, nói ra câu không thành thật: “Không có.”


Em họ Khương Ly gần đây luôn tìm cô, hỏi cô làm sao để theo đuổi con gái.


Lần trước cô giới thiệu quà sinh nhật, cô gái kia rất thích, em họ liền nói muốn mời cô đi ăn để cảm ơn.


Đến nơi, Khương Ly thấy không chỉ có em họ mà còn có những chàng trai khác, tuổi tác đều xấp xỉ cậu, toàn là các em trai.


Gặp Khương Ly, mỗi người đều gọi một tiếng “chị”, nghe rất ngọt ngào.


Khương Ly hỏi em họ chuyện gì thế này.


Em họ: “Chị giúp em theo đuổi được người, mấy anh em này của em tùy chị chọn.”


Cách cậu cảm ơn cô là tìm cho cô một người bạn trai.


Khương Ly cười, nói không cần, cô đã có người mình thích, đang theo đuổi rồi.


Em họ ngạc nhiên: “Ai mà có khả năng khiến chị của em phải theo đuổi chứ.”


Thậm chí còn có người mà chị cậu chưa theo đuổi được.


“Sắp rồi.” Khương Ly nói.


Sau lần hai người nói rõ với nhau, Khương Ly cảm thấy thái độ của Lương Tứ đối với cô rõ ràng đã thay đổi.


Em họ chỉ vào mấy người anh em của mình: “Không làm bạn trai cũng không sao, chị cứ coi như có thêm mấy đứa em trai đi.”


Khương Ly vẻ mặt ghét bỏ: “Một mình cậu đã đủ phiền rồi.”


Em họ giả vờ bị tổn thương: “Chị ơi, lời này của chị thật là đau lòng.”


Ngay trước bàn họ ngồi vừa vặn có sinh viên Nam Thanh, cảnh tượng này đã bị một cô gái chụp lại và đăng lên diễn đàn trường.



Mấy người này là sinh viên trường khác đúng không, cô ta còn không tha cho cả em trai trường khác sao?


Nhiều em trai quá, có thể chia cho tôi một người không.


À, không phải cô ấy vẫn đang theo đuổi Lương Tứ sao.


Không theo đuổi được, chắc là Lương Tứ khó theo đuổi, nên đổi người rồi.


Tình chị em cũng thơm mà, dù sao cô ấy cũng không thiếu đàn ông, không cần thiết phải treo cổ trên một cái cây.


Tan học, Lương Tứ vừa về đến ký túc xá, đã thấy Võ Kiệt phía sau đang cầm điện thoại, vẻ mặt ngập ngừng nhìn mình.


Lương Tứ: “Táo bón thì vào nhà vệ sinh đi.”


Võ Kiệt: “Anh Tứ, em thấy chắc là hiểu lầm thôi, anh phải tin chị dâu chứ.”


Lương Tứ: “???”


Màn hình điện thoại của Võ Kiệt vẫn sáng, Lương Tứ vừa cúi đầu đã nhìn thấy trang cậu vừa lướt qua chưa kịp thoát ra.


Võ Kiệt vừa định che lại không cho anh xem, thì bị anh nắm chặt cổ tay, không thể giãy giụa.


Đó là một bức ảnh, Khương Ly ngồi ở vị trí trung tâm, xung quanh có vài chàng trai vây quanh, tuổi tác trông không lớn lắm.


Chàng trai gần cô nhất khoác vai cô, cúi đầu nói chuyện với cô, tư thế hai người rất thân mật.


Cô không hề tỏ ra kháng cự, trên môi nở nụ cười nhẹ, khóe môi hơi cong, nhìn biểu cảm của chàng trai có chút bất lực nhưng chiều chuộng.


Chỉ một ánh mắt giao tiếp thôi đã đủ để thấy mối quan hệ của hai người rất tốt.


Lương Tứ nhận ra khuôn mặt của chàng trai đó, chính là người đã trò chuyện rất vui vẻ với cô trong buổi liên hoan trên đỉnh núi lần trước.


“Anh, anh Tứ, tay em đau đau đau—”


Võ Kiệt không kìm được kêu lên, cảm thấy bàn tay bị anh nắm sắp gãy đến nơi rồi.


Lương Tứ buông cậu ra, nói một câu “xin lỗi”.


Võ Kiệt nhìn vết đỏ hằn trên cổ tay mình, cố nhịn nước mắt nói “không sao”.


Trong lòng lại nghĩ, đàn ông ghen tuông thật đáng sợ.


Điện thoại Lương Tứ lúc này reo lên, người gọi đến chính là nữ chính trong bức ảnh lúc nãy.


Anh liếc nhìn, đôi mắt đen lạnh lẽo, mặc kệ tiếng chuông tiếp tục reo, không có ý định nghe máy.


Lúc này, Khương Ly đang ở dưới ký túc xá nam, lại gọi thêm một cuộc nữa, lần này chuông reo vài giây thì bị đối phương dập máy.


“Dập máy của mình?” Khương Ly không hiểu.


Trời rất lạnh, cô đã đứng hứng gió lạnh ở đây một lúc, trong lòng còn ôm đồ ăn khuya chuẩn bị cho anh.


Lúc nãy cô ăn cơm bên ngoài, thấy món nào ngon liền gói một phần cho anh, vốn là muốn mang đến cho anh.


Nhưng bây giờ còn chưa gặp được mặt người.


Thấy sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá, Khương Ly không nán lại quá lâu.


“Thôi, anh ấy không có phúc ăn, mình mang về chia cho bạn cùng phòng vậy.”



Ngày hôm sau, Khương Ly lại xuất hiện dưới ký túc xá nam, muốn hỏi Lương Tứ tối qua tại sao lại dập máy của cô.


Cô vừa nhét bữa sáng vào lòng anh, rất nhanh đã bị anh trả lại: “Không cần.”


Giọng điệu nói chuyện rất lạnh nhạt, dường như lại trở về lúc ban đầu.


Khương Ly không hiểu gì cả.


Thấy cô định đuổi theo, Lương Tứ liếc nhìn cô một cái: “Cũng đừng đi theo tôi.”


Sự lạnh lùng trong mắt anh khiến Khương Ly buộc phải dừng bước.


Tính khí cô bỗng bốc lên. Chuyện tối qua anh dập máy cô còn chưa hỏi rõ, sáng sớm đã thái độ với cô.


Khương Ly bước nhanh qua anh, ném phần bữa sáng trong tay vào thùng rác phía trước, động tác rất mạnh, như cố tình làm cho ai đó xem.


Lương Tứ nhìn vẻ dứt khoát của cô khi vứt đồ.


Cứ như đang nhìn thấy chính mình.


Khương Ly trở về ký túc xá, tẩy trang, thay quần áo, rồi nằm lên giường ngủ bù. Tối qua cô về đã muộn, sáng sớm lại dậy sớm đi căn tin mua bữa sáng cho Lương Tứ, căn bản là chưa ngủ đủ. Ai ngờ người kia lại không lĩnh tình, đổi lại là thái độ lạnh nhạt.


Khương Ly tức giận mấy ngày liền không đi tìm Lương Tứ.


Một đêm nọ, em họ cô gọi điện thoại, nói hẹn người đi xem phim nhưng bị cho leo cây, hỏi cô có thể đến đi cùng cậu không.


Khương Ly nghĩ dù sao mình cũng không có việc gì làm, đi xem phim thư giãn tâm trạng cũng tốt, nên đã đồng ý.


Ban đầu xem một bộ phim tình cảm. Trong phim có một nữ phụ luôn theo đuổi nam chính, ngay lúc nam chính sắp chấp nhận cô ấy, thì nữ chính xuất hiện.


Thật không may, nữ chính kiểu người đó lại là Bạch Liên Hoa như Tần Ngữ, còn cô thì giống như nữ phụ.


Khương Ly nhớ lại chuyện mình từng nghe Từ Nhiên nói, là Lương Tứ chủ động theo đuổi Tần Ngữ. Những lời đồn khác có thể là giả, nhưng lời từ bạn thân nói ra thì tám chín phần là thật.


Cô theo đuổi Lương Tứ lâu như vậy, vốn tưởng anh sắp đồng ý, mấy ngày trước anh lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Có phải anh đột nhiên nhận ra, người anh thích vẫn là kiểu như Tần Ngữ, nên muốn cô biết khó mà lui.


Khương Ly càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, không muốn tiếp tục xem phim nữa, nói muốn về.


Em họ thấy tâm trạng cô không tốt, nói không xem phim này nữa, chuyển sang xem một bộ phim hài mới ra rạp.


Ra khỏi rạp đã rất muộn. Lúc tan rạp Khương Ly mới phát hiện Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng cũng ở đó, liền chào hỏi họ.


Thật bất ngờ, Lương Tứ cũng ở đó.


Anh đứng giữa đám đông, khuôn mặt tuấn tú, khí chất nổi bật, rất thu hút sự chú ý.


Em họ bên cạnh xoa xoa cánh tay mình, nói sao bên ngoài lạnh thế. Cậu nhìn Khương Ly chỉ mặc một chiếc váy, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô.


Khương Ly tuy là chị, nhưng từ nhỏ đến lớn đều được mấy người anh em họ chiều chuộng, sự quan tâm này cũng là thói quen của họ.


Sau đó em họ nhận được một cuộc điện thoại, nói bạn cậu có chút chuyện nên phải đi trước.


Khương Ly mấy ngày không gặp Lương Tứ, cơn giận trước đó đã tan đi phần lớn. Giờ nhìn thấy anh, không kìm được muốn bắt chuyện, hỏi anh có thể đưa cô về ký túc xá không.


“Không rảnh.”


Khương Ly đã nhún nhường, nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó.


Tình tiết phim lúc nãy vẫn còn rõ mồn một, Khương Ly cảm thấy rất chán nản, vẻ mặt mình lúc này có hơi giống đeo bám dai dẳng.


Cô quyết định dùng liều thuốc mạnh, nói ra câu “Tôi không theo đuổi cậu nữa”.


Lương Tứ nghe câu này, sắc mặt càng lạnh hơn, rồi lại đổi giọng nói đưa cô về ký túc xá.


Giữa chốn đông người, anh còn vác cô lên vai mang về trường.


Khương Ly vật lộn suốt chặng đường nhưng không có kết quả. Về đến dưới ký túc xá, anh còn ném chiếc áo khoác đang khoác trên người cô vào thùng rác bên cạnh.


Khương Ly: “Cậu bị điên à, đó là áo của người khác.”


Lương Tứ: “Tôi đền.”


“Đây là vấn đề đền hay không sao!”


Khương Ly muốn đưa tay vào thùng rác nhặt chiếc áo đó về, bị Lương Tứ một tay giữ lại: “Không được nhặt, bẩn.”


“Hay là, chiếc áo của cậu ta quan trọng với cậu đến vậy?”


Lại là giọng điệu chua loét quen thuộc đó, lần này Khương Ly không thuận theo anh nữa, cố tình chọc tức anh: “Phải, đặc biệt quan trọng.”


Giọng Lương Tứ lạnh băng: “Thế cũng không được nhặt.”


“Cậu hết câu không được lại câu không được, Lương Tứ, cậu là gì của tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu.”


Khương Ly đang ép anh, ép anh nói ra tình cảm của mình dành cho cô. Người đàn ông này đúng là đồ hũ nút. Rõ ràng chỉ cần nói một câu “Anh ghen rồi” là cô sẽ vui vẻ ngay.


Anh đứng yên tại chỗ, một lúc sau vẫn không nói gì. Khương Ly hơi thất vọng, đang định rút tay về, anh lại nghĩ cô muốn đi nhặt chiếc áo khoác đó.


Lương Tứ nắm chặt tay cô không buông, nhìn chằm chằm vào cô, đầu hàng nói ra câu đó.


“Anh ghen rồi, nên không được nhặt.”


——————


Tác giả có lời muốn nói


Lương Tứ là một hũ giấm siêu lớn.


Còn một chương nữa là hết rồi, sẽ viết dài hơn nha ~

Hết ngoại truyện 7


Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Story Chương 93: PN7
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...