Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 80

Chương 80


Những cuối tuần sau đó, Thẩm Ký Vọng đều đi cùng Lương Tê Nguyệt về nhà họ Lương dùng bữa.


Có Thẩm Ký Vọng ở đó, Lương Trọng Viễn không cần phải vào bếp, chỉ việc ngồi xem TV trong phòng khách, rồi sẽ có người gọi ông vào ăn cơm. Bát đũa cũng không cần ông rửa, ai đó ăn xong sẽ chủ động dọn dẹp rồi vào bếp làm việc.


Lương Tê Nguyệt thường ngày không thích làm việc nhà, nhưng cô sẽ cùng Thẩm Ký Vọng ra vào, thỉnh thoảng giúp anh vo gạo, rửa rau, làm mấy việc lặt vặt như cắt hành gừng, hay giúp anh lau khô bát đũa rồi cất vào tủ khử trùng.


Lương Trọng Viễn đứng nhìn một bên có chút chạnh lòng, hiếm khi thấy Lương Tê Nguyệt chủ động làm việc, cứ lẽo đẽo theo sau người kia.


Thẩm Ký Vọng đang rửa bát trong bếp bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy ánh mắt ai oán của Lương Trọng Viễn từ phòng khách. Suy nghĩ một lát, anh dường như hiểu ra điều gì.


Lương Tê Nguyệt vừa mới đút cho anh một quả dâu tây, anh liền nói không ăn nữa, bảo cô mang một ít sang chia cho ba cô. Lương Tê Nguyệt ngoan ngoãn bưng đĩa trái cây đi tìm ba.


Lương Trọng Viễn vừa nhìn thấy cảnh cô đút trái cây cho người ta trong bếp, liền quay mặt đi: “Ba không ăn đồ thừa của người khác.” 


Lương Tê Nguyệt: “…”


Nhận thấy ba mình đang giận dỗi, Lương Tê Nguyệt mới hiểu ra dụng ý của Thẩm Ký Vọng khi bảo cô mang sang đây. Cô nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói làm nũng: “Ba ơi, con chỉ đút cho anh ấy có một quả thôi, chỗ này là của ba hết mà.”


Lương Trọng Viễn nhướng mày, tâm trạng rõ ràng tốt hơn. Lương Tê Nguyệt bưng đĩa trái cây đến trước mặt ông, tự mình lấy một quả ăn, dâu tây ngọt lịm, mọng nước. “Dâu này ngọt lắm, ba nhanh nếm thử đi.”


Phía nhà bếp, Thẩm Ký Vọng đã rửa bát xong, đứng ở cửa, lau khô tay vừa bị ướt, nhìn thấy Lương Trọng Viễn cầm một quả dâu tây đưa vào miệng, rồi gật đầu. Lương Tê Nguyệt không biết đã nói gì mà Lương Trọng Viễn bật cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Thẩm Ký Vọng nhìn cảnh hai ba con vui vẻ hòa thuận, cũng mỉm cười.


Sau khi ăn tối ở nhà họ Lương, Thẩm Ký Vọng lại chơi cờ vây với Lương Trọng Viễn một lúc, đến khoảng mười giờ thì nói muốn về.


Lương Tê Nguyệt theo lệ tiễn anh ra cửa. Hai người quyến luyến nhau ngoài đó nửa tiếng, bóng dáng cô mới xuất hiện trong phòng khách.


Lương Tê Nguyệt gọi Lương Trọng Viễn đang chuẩn bị lên lầu ngủ lại, một tay đặt trên lan can cầu thang, ngước nhìn ông: “Ba ơi, ngày mai là sinh nhật Thẩm Ký Vọng, con muốn ở lại cùng anh ấy.” Ý là ngày mai cô sẽ không về nhà.


“Biết rồi.” Lương Trọng Viễn hiểu ý cô nói, bàn chân đang dừng lại tiếp tục bước lên lầu, rồi để lại một câu: “Chúc nó sinh nhật vui vẻ nhé.” 


Nghe lời chúc của ba, Lương Tê Nguyệt lớn tiếng gọi theo bóng lưng ông: “Cảm ơn ba, con sẽ chuyển lời lại cho anh ấy ạ!”



Ngày 16 tháng 12 năm đó vừa vặn là thứ Bảy, không cần đi làm.


Lương Tê Nguyệt ngủ dậy tự nhiên, ăn sáng xong thì định đến một tiệm bánh ngọt gần Đại học Nam Thanh để đặt bánh sinh nhật. Tiệm bánh đó đã mở ở Nam Thanh rất lâu, cô chủ tốt tính, bánh cũng làm ngon, hồi Lương Tê Nguyệt còn học đại học, bạn cùng phòng sinh nhật đều mua bánh ở đó.


Bà chủ thấy có người vào, nói câu “Hoan nghênh quý khách.” 


“Chào bà chủ.” Lương Tê Nguyệt đóng cửa kính lại, ngăn gió lạnh bên ngoài, lúc nói chuyện miệng còn phả ra hơi trắng.


Mùa đông lạnh giá, nhiệt độ rất thấp, hôm nay cô mặc cũng rất ấm, khăn quàng cổ, găng tay đều đeo đủ, áo khoác là chiếc áo phao màu trắng dài đến đầu gối.


Nghe cô nói là đến đặt bánh, bà chủ liền đưa tập ảnh để cô chọn mẫu, còn hỏi thêm một câu: “Tặng cho ai thế cháu?” 



Lương Tê Nguyệt: “Bạn trai cháu ạ.”


Bà chủ thấy cô cười tươi rói, biết là cô và bạn trai hẳn đang rất hạnh phúc. Trước đây cũng có cô gái đến đây đặt bánh, còn nói muốn tự tay làm để thể hiện tình cảm, cô chủ bèn hỏi Lương Tê Nguyệt có muốn tự làm không.


“Cháu có thể làm ạ?” Lương Tê Nguyệt nghe hỏi vậy, có chút háo hức. 


Bà chủ: “Bây giờ còn sớm, cô cũng không bận, có thể dạy cháu. Nhưng nếu là người mới, cháu đừng nên làm những mẫu quá phức tạp.” 


Lương Tê Nguyệt cũng không muốn thử thách quá khó, cô nói đơn giản làm một chiếc bánh kem dâu tây là được.


Điều bất ngờ là Lương Tê Nguyệt, người không biết nấu ăn, lại có vẻ khá khéo léo trong việc làm bánh kem. Dưới sự hướng dẫn của bà chủ, cô nhanh chóng làm xong cốt bánh, cắt ra, phết kem đồng đều từng lớp, dán các lát dâu tây xung quanh, lớp trên cùng đặt nguyên quả, rồi rắc đường bột. Lương Tê Nguyệt còn dùng socola làm một tấm biển nhỏ gắn lên bánh.


Khi Thẩm Ký Vọng gọi điện đến, Lương Tê Nguyệt vừa làm xong bánh, anh nói đã đến khu vực Đại học Nam Thanh rồi.


Lương Tê Nguyệt trả tiền, cầm bánh đi ra ngoài, rất nhanh đã thấy xe của Thẩm Ký Vọng đỗ bên đường. Cửa sổ ghế lái hạ xuống một nửa, để lộ nửa bên mặt tinh xảo của người đàn ông, góc cạnh rõ ràng, đường nét lạnh lùng sắc nét. Anh đang cúi đầu xem điện thoại, một tay đặt trên vô lăng, gõ gõ một cách lơ đãng.


Một lát sau, có một cô gái mặc váy chạy nhanh đến bên xe, cúi người bắt chuyện với anh. Thẩm Ký Vọng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, anh có thói quen nhìn người đối diện khi nói chuyện, nhưng anh chỉ liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn rõ cô gái đó trông như thế nào, ánh mắt đã bắt được bóng dáng Lương Tê Nguyệt.


Anh nói với cô gái đang xin số liên lạc: “Xin lỗi, tôi đang đợi vợ tôi.” 


Thẩm Ký Vọng còn đưa tay chỉ về phía Lương Tê Nguyệt đang xuất hiện sau lưng cô gái. Cô gái quay lại nhìn, vẻ mặt thất vọng rời đi.


Lương Tê Nguyệt ngồi vào ghế phụ, cố tình đóng cửa xe thật mạnh để thể hiện tâm trạng của mình lúc này. Cô còn đưa ra một lời khuyên với Thẩm Ký Vọng bên cạnh: “Thẩm Ký Vọng, lần sau anh ra ngoài hay là đeo cái mặt nạ vào đi.” 


Thẩm Ký Vọng: “…” 


“Được, em đeo thì anh đeo.”


Như vậy cũng có thể cắt bớt được vài đóa hoa đào của cô. Giọng anh nghiêm túc như không phải nói đùa, còn bàn bạc với cô nên đeo màu gì. 


“Này, em chỉ nói đùa thôi!” Lương Tê Nguyệt không nhịn được lên tiếng trước.


Thẩm Ký Vọng nghiêng người về phía cô, đưa tay nhéo má cô, cảm giác mềm mại, cười nói: “Không ghen nữa à?” 


Lương Tê Nguyệt lầm bầm: “Bạn trai mình đẹp trai quá thì biết làm sao, trách mắt nhìn của em tốt quá thôi.” Cô vừa khen anh lại vừa tự khen mình.


Thẩm Ký Vọng: “Anh cũng thấy vậy.” Anh luôn có nhận thức rất rõ ràng về ngoại hình của mình. 


Ánh mắt anh nhìn vào hộp bánh trên tay cô: “Đi mua bánh à? Dịch Thanh cũng mua rồi.”


Tối qua, khi hai người bàn về việc tổ chức sinh nhật cho Thẩm Ký Vọng thế nào, Lương Tê Nguyệt nói muốn mời vài người bạn đến cùng chung vui. Thẩm Ký Vọng ban đầu không muốn, nói muốn có không gian riêng của hai người.


Lương Tê Nguyệt: “Ăn mừng với họ xong rồi chúng ta vẫn có thể tiếp tục riêng tư mà.” 


Thực ra là vì dạo này mọi người đều khá bận, bình thường ít gặp nhau, Lương Tê Nguyệt muốn nhân cơ hội này tụ họp mọi người lại.



Bước vào xã hội rồi khác với lúc còn đi học, thời gian không còn dư dả, ai cũng bận rộn với công việc riêng, cả nhóm rất khó tìm được thời gian ngồi lại trò chuyện.


Thẩm Ký Vọng nghe cô nói vậy, bèn gọi điện cho Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh. Võ Kiệt nghe xong rất vui, dạo này công việc bận tối mắt, rất muốn tìm gì đó để thư giãn, liền nói đồng ý ngay. Ôn Dịch Thanh cũng nói không thành vấn đề, còn bảo sẽ mang một chiếc bánh sinh nhật đến cho Thẩm Ký Vọng.


Lương Tê Nguyệt thì thông báo cho các bạn nữ, Đào Nghi vừa trở về từ đoàn làm phim, nói cô ấy rảnh, sẽ rủ Nguyễn Tịnh đi cùng. Khương Ly và Lương Tứ cũng sẽ đến.


Lương Tê Nguyệt kiêu hãnh khoe với anh: “Cái này là tự tay em làm đấy.” 


Thẩm Ký Vọng có chút bất ngờ, một dòng ấm áp chảy qua tim anh. Bàn tay anh không giữ vô lăng đưa đến nắm tay cô, vừa nhìn đường phía trước, vừa hôn lên mu bàn tay cô: “Vậy lát nữa anh phải ăn nhiều một chút mới được.”



Địa điểm tổ chức tiệc là căn biệt thự của Mộ Lâm. Lương Tê Nguyệt nhớ lại lần đầu tiên cô cùng anh mừng sinh nhật cũng là ở đây.


Lương Tê Nguyệt đã lâu không gặp người bạn thân thuở nhỏ của Thẩm Ký Vọng, so với mấy năm trước, gương mặt baby của Mộ Lâm tuy không thay đổi nhiều, nhưng da có vẻ rám nắng hơn một chút, khí chất rõ ràng nam tính hơn. Nghe Thẩm Ký Vọng nói Mộ Lâm hiện đang làm việc tại Sở Công an Nam Thành, đã trở thành một cảnh sát tốt phục vụ nhân dân.


Mộ Lâm đã ngủ lại đây từ tối qua, Thẩm Ký Vọng không mang chìa khóa, nên bấm chuông cửa trực tiếp. Trong nhà bật điều hòa, Mộ Lâm chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, vừa dụi tóc vừa ngáp dài ra mở cửa cho họ.


Cửa vừa mở ra, gió lạnh bên ngoài tranh thủ luồn vào, lạnh thấu xương, không chút nương tay. Mộ Lâm rõ ràng bị lạnh, nét mặt thay đổi đột ngột, nhăn nhó, thốt lên một tiếng “Ái chà” rồi “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.


Thẩm Ký Vọng: “…” 


Lương Tê Nguyệt: “…” 


Lương Tê Nguyệt rút lại lời cô vừa nói, anh ta chẳng thay đổi gì cả.


Một lúc sau, cánh cửa lớn mới được mở ra trở lại, Mộ Lâm khoác thêm chiếc áo phao, nhìn hai người đang đứng bên ngoài, Thẩm Ký Vọng đang làm ấm tay cho Lương Tê Nguyệt, ánh mắt dịu dàng. Chiếc găng tay hình dâu tây, màu hồng nhạt, Lương Tê Nguyệt vừa chia cho anh một chiếc, trông có vẻ nhỏ nhắn một cách kỳ lạ trên tay Thẩm Ký Vọng.


Mới sáng sớm, Mộ Lâm đã bị ‘tấn công’ bằng một miếng “cơm chó”, mở miệng nói giọng có chút khó chịu: “Còn vào nữa không đấy?” 


Thẩm Ký Vọng nghe thấy giọng anh ta, còn chưa kịp tính sổ chuyện vừa rồi, đã giơ chân dài muốn đá anh ta, nhưng Mộ Lâm nhanh nhẹn né được.


Mộ Lâm: “Thẩm Thập Lục, cậu đúng là có vợ quên anh em mà!” 


Thẩm Ký Vọng: “Anh em đâu có quan trọng bằng vợ tôi.” 


Mộ Lâm: “…” 


Mộ Lâm nói giọng mỉa mai: “Ôi. Gọi ‘vợ’ rồi cơ đấy, cậu biết xấu hổ chút đi.” 


Thẩm Ký Vọng lại muốn đá anh ta.


Sự ngây ngô tiềm ẩn của thiếu niên bỗng trỗi dậy, cả hai bắt đầu đùa giỡn nhau. Lương Tê Nguyệt khẽ thở dài, im lặng giúp họ đóng cửa lại.



Tiệc sinh nhật hôm nay là buổi họp mặt thân mật, bên nam có Võ Kiệt, Ôn Dịch Thanh và Mộ Lâm, bên Lương Tê Nguyệt có hai cô bạn. Cộng thêm Khương Ly và Lương Tứ, và cả cặp đôi Mộ Sương – Tạ Dịch Thần, họ còn dẫn theo cặp song sinh đáng yêu của mình đến.



Mộ Sương và Tạ Dịch Thần không quen thân với mấy người bạn cùng phòng của Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt, nhưng sự xuất hiện của hai đứa trẻ nhà họ đã nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người, ai nấy đều đi tới trêu chọc bọn trẻ.


Tạ Mộ Duy và Tạ Mộ Nhất, một cậu bé khôi ngô, một cô bé dễ thương, mặc áo khoác phao màu khác nhau, thân hình nhỏ bé cuộn tròn như hai chiếc bánh nếp, da trắng trẻo xinh xắn. Chúng cũng không sợ người lạ, dưới sự hướng dẫn của ba mẹ ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, miệng nói một câu “Chào anh”, một câu “Chào chị”.


Võ Kiệt: “Gọi chú cũng được, gọi anh thì anh thấy hơi chột dạ.” 


Ôn Dịch Thanh: “Cậu không phải hay tự nhận mình mãi mãi là thiếu niên mười tám tuổi sao?” 


Võ Kiệt khẽ ho một tiếng: “Cho tôi chút thể diện đi, bạn hiền.”


Đào Nghi nghe hai đứa trẻ đáng yêu như vậy gọi mình là chị, lòng mềm nhũn, nói mình cũng muốn sinh một đứa. 


Nguyễn Tịnh: “Không phải gen của ai cũng ưu tú như vậy đâu.” 


Đào Nghi: “…” Hơi bị ‘chạm’ rồi đó.


Hai cục cưng đi đến trước mặt Thẩm Ký Vọng, ngoan ngoãn gọi: “Chú họ, chúc chú sinh nhật vui vẻ.” 


Thẩm Ký Vọng đáp lời, nói cảm ơn. 


Mộ Sương chỉ vào Lương Tê Nguyệt đang đứng cạnh Thẩm Ký Vọng: “Vị này phải gọi là thím họ.” 


“Thím họ~” Hai đứa trẻ gọi bằng giọng non nớt.


Nghe chúng gọi bạn cùng phòng của mình là “chị”, nhưng lại gọi mình là “thím”, Lương Tê Nguyệt bỗng thấy vai vế của mình như được nâng lên một bậc. 


“Ngoan quá.” 


Lương Tê Nguyệt xoa đầu chúng.


Cô nhớ Tạ Mộ Nhất hình như thích ăn kẹo, liền lấy một ít kẹo Đào Nghi vừa mua cho bé. Định chia cho Tạ Mộ Duy bên cạnh nữa, thì cậu bé chỉ vào em gái: “Cháu không ăn, cho em gái.” 


Mới bé tí mà đã biết thương em gái rồi.


Khi mọi người đã đông đủ, họ chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Thẩm Ký Vọng. Ôn Dịch Thanh mang đến một chiếc bánh kem, cao ba tầng, đủ cho mọi người. Lương Tê Nguyệt đặt chiếc bánh nhỏ cô tự làm sang một bên trước.


Đèn trong biệt thự tạm thời được tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối, Thẩm Ký Vọng đứng ở trung tâm, Lương Tê Nguyệt đứng bên cạnh nhìn anh ước nguyện, dưới ánh nến, khuôn mặt anh đẹp trai và quyến rũ. Khoảnh khắc này, anh như là trung tâm của vũ trụ, tất cả mọi người đều vây quanh anh.


Giây phút sau, Lương Tê Nguyệt nghe thấy điều ước của anh: “Điều ước của tôi là—” 


“Lương Tê Nguyệt.”


Điều ước của Lương Tê Nguyệt, chính là điều ước của Thẩm Ký Vọng.


Mọi người lần lượt hiểu ra ý nghĩa câu nói đó. 



Võ Kiệt là người đầu tiên hò reo: “Không khí đến đây rồi, phải hôn một cái chứ!” 


Ngay sau đó Đào Nghi cũng la lên theo: “Hôn một cái!”


Lương Tê Nguyệt ngượng ngùng che mặt, nhưng tay cô nhanh chóng bị kéo ra, cô cảm nhận được Thẩm Ký Vọng đang tiến lại gần. Tay anh đan vào tay cô, các ngón tay khít khao, đặt ra phía sau, ép lên eo cô.


Cô vừa ngẩng đầu lên, Thẩm Ký Vọng đã cúi xuống, nụ hôn cũng theo đó mà đặt xuống. Môi chạm môi. Tim hai người cùng đập nhanh hơn, rung động vì đối phương. Lương Tê Nguyệt cảm thấy máu huyết trong cơ thể như đang được làm tươi mới hơn.


Nhớ rằng còn có nhiều người xung quanh, hai người hôn nhau một lúc rồi dứt ra. Võ Kiệt còn muốn hò reo tiếp, Thẩm Ký Vọng đã đoán được phản ứng của Lương Tê Nguyệt, kéo cô vào lòng, che đi vẻ ngượng ngùng của cô, giọng nói như cảnh cáo: “Đủ rồi nha.”



Mọi người chơi ở biệt thự đến hơn mười giờ thì rời đi, ai về nhà nấy. Thẩm Ký Vọng hôm nay có uống một chút rượu, nồng độ rất nhẹ, nhưng cũng không thể lái xe. Lương Tê Nguyệt là người lái xe đưa anh về.


Đến nhà anh, Lương Tê Nguyệt nấu cho Thẩm Ký Vọng một ít trà giải rượu. Uống xong, đầu óc anh tỉnh táo hơn một chút, nói muốn gọi tài xế để mình có thể đưa cô về nhà.


Lương Tê Nguyệt nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ vì uống rượu của anh, không nhịn được hôn nhẹ một cái: “Không cần đâu, tối nay em không về.”


Ánh mắt mơ màng ban đầu của Thẩm Ký Vọng lập tức tập trung khi nghe cô nói. Anh nhìn thẳng về phía cô.


Ánh mắt hai người giao nhau, Lương Tê Nguyệt là người tránh đi trước, đứng dậy lấy chiếc bánh kem cô làm hôm nay. “Cái bánh này là em tự tay làm, anh còn chưa ăn miếng nào…”


Cô chưa nói hết câu, Thẩm Ký Vọng đã ôm cô từ phía sau, bắt đầu hôn từ cổ cô. Lương Tê Nguyệt né sang một bên, giọng nói có chút không vững: “Ăn, ăn bánh trước đi.”


Thẩm Ký Vọng kéo chiếc áo len cô đang mặc xuống, để lộ làn da mịn màng, cắn nhẹ vào một bên vai cô, giọng khàn đặc: “Không thể ăn em trước sao.”


Câu nói thẳng thắn của anh khiến đầu óc Lương Tê Nguyệt nóng bừng, má cô ửng hồng. Cô kiên trì với ý định ban nãy: “Ăn, ăn bánh kem.” 


“Được, nghe em.” Thẩm Ký Vọng hiếm hoi nhượng bộ.


Thấy cô mở hộp bánh, để lộ chiếc bánh dâu tây bên trong, anh đưa tay cầm lấy một quả dâu tây trên cùng đút vào miệng cô. Giây phút tiếp theo, môi anh cũng dán lên. Nước dâu tây ngọt mát tan ra trong khoang miệng, nhưng Lương Tê Nguyệt không kịp thưởng thức, chỉ cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh.


Thẩm Ký Vọng tạm thời rời môi cô, cúi xuống cắn một miếng kem, màu trắng sữa dính trên môi anh, rồi anh lại hôn cô. Lương Tê Nguyệt hoàn toàn không kịp phản ứng, hơi thở lại bị anh đoạt lấy.


Cô nghe thấy anh nói bên tai mình: “Bánh ăn rồi, có thể ăn cái khác chưa?”


Ăn cái khác. Lương Tê Nguyệt giờ nghe đến từ “ăn” cũng thấy hơi nhạy cảm. Cô cảm thấy cơ thể mình được anh bế lên, cánh tay người đàn ông vững vàng và mạnh mẽ, vừa hôn cô vừa đi về phía phòng ngủ của mình.


Lưng cô chìm vào chiếc chăn mềm mại. Một cảm xúc vừa lạ lẫm lại vừa sợ hãi xuất hiện. Thẩm Ký Vọng dường như nhận ra, động tác hôn trở nên dịu dàng hơn. Cơ thể cô cũng dần dần thả lỏng.


Nhưng giây phút cơn đau ập đến, cô không kìm được phát ra tiếng kêu, vừa nũng nịu vừa dịu dàng. Âm thanh khiến Thẩm Ký Vọng suýt chút nữa không kiểm soát được. Tóc đen trên trán anh hơi ẩm ướt, ánh mắt rực lửa, vẻ si mê vô cùng quyến rũ.


Lương Tê Nguyệt bị anh mê hoặc, vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn anh. Giọng nói đứt quãng, nhưng vẫn có thể nhận ra một câu trọn vẹn:


“Thẩm Ký Vọng.” 


“Sinh nhật vui vẻ.”

Hết chương 80


Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Story Chương 80
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...