Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 70
Chương 70
Ngày Thẩm Ký Vọng xuất viện, người đến đón anh là Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh.
Lương Tứ bận việc không đến được, nói sẽ đến thăm anh sau vài hôm nữa.
Khang Tuấn đứng bên cạnh giúp anh thu dọn đồ đạc, sau đó đi làm thủ tục xuất viện. Đợi trợ lý của mình đi khỏi, Thẩm Ký Vọng mới hỏi hai người họ: “Điều tra được đến đâu rồi?”
Từ khi biết đến sự tồn tại của Thẩm Tễ Minh, Thẩm Ký Vọng đã nhờ hai người họ tìm hiểu riêng về con người cũng như quá khứ của đối phương.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Thẩm Ký Vọng thấy biểu cảm của họ thì nhướng mày, ngỡ rằng mình sẽ nhận được tin tốt, nhưng rồi cả hai lại thẳng thừng dội cho anh một gáo nước lạnh.
Võ Kiệt: “Thập Lục à, nói thật, cậu đối đầu với Thẩm Tễ Minh…”
Ôn Dịch Thanh: “Cơ hội thắng không cao.”
Ôn Dịch Thanh đã dùng một từ khá uyển chuyển rồi.
Võ Kiệt thở dài: “Về tính cách, người ta ôn hòa dịu dàng, dễ tính, lại biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Ôn Dịch Thanh: “Cậu thì hoàn toàn không có.”
Thẩm Ký Vọng: “……”
Võ Kiệt lại thở dài lần nữa: “Còn về ngoại hình và gia thế, hai người cũng ngang nhau.”
Ôn Dịch Thanh: “Cậu chẳng có lợi thế gì.”
Thẩm Ký Vọng: “???”
Võ Kiệt nói thẳng tuột: “Hơn nữa, người đàn ông này còn là phiên bản tiến hóa của cậu.”
Chưa kể đến tên và ngoại hình của hai người hơi giống nhau, một số trải nghiệm cũng tương tự.
Thẩm Tễ Minh có quê gốc ở Hồng Kông, ba mẹ ly hôn từ nhỏ, thuộc gia đình đơn thân.
Ba anh, ông Thẩm Gia Hoành, là một doanh nhân, ông đã đưa gia đình di cư sang Anh từ rất sớm.
Thời đi học, anh ta là học sinh giỏi xuất sắc, một hình mẫu chuẩn mực của học sinh ngoan, cư xử lịch thiệp, lễ phép, không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc, gia giáo cực tốt, đời tư cũng rất sạch sẽ.
Cũng như Thẩm Ký Vọng, anh ta học ngành Tài chính, còn là Nghiên cứu sinh của Đại học Cambridge.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta làm việc vài năm trong ngân hàng, sau đó chuyển sang đầu tư quỹ, chủ yếu phụ trách đầu tư ở khu vực Nam Phi và Đông Nam Á.
Những năm gần đây, anh ta có ý định chuyển hướng đầu tư sang Trung Quốc nên mới dự định về nước phát triển.
Nhân phẩm tốt, lại có ngoại hình, sự nghiệp thành công, quan trọng là ba anh ta và ba của Lương Tê Nguyệt còn là bạn thân.
Thẩm Ký Vọng nghe xong lời đánh giá của họ, liền buột miệng nói ra một ưu điểm của mình: “Người đàn ông đó năm nay cũng phải ba mươi rồi nhỉ, tôi không trẻ hơn anh ta sao?”
Ôn Dịch Thanh nói lời rất khéo đâm vào tim người khác: “Lớn tuổi hơn, sẽ biết chiều chuộng hơn.”
Thẩm Ký Vọng: “……”
Võ Kiệt cố gắng nhớ lại thông tin mình đã tìm hiểu được, cố gắng vạch ra một điểm bất lợi nào đó cho Thẩm Tễ Minh, rồi đột nhiên nảy ra một ý: “Thật ra, không phải là không có chỗ cậu hơn được anh ta…”
Trong mắt Thẩm Ký Vọng lại một lần nữa ánh lên tia sáng: “Nói đi.”
Võ Kiệt: “Chỉ là, trước khi quen Thất Thất, anh ta từng có một mối tình, còn cậu thì chưa.”
Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt là mối tình đầu của nhau.
Chẳng phải mối tình đầu là ánh trăng sáng sao, lợi thế duy nhất của Thẩm Ký Vọng chính là điểm này.
Ôn Dịch Thanh: “Chưa chắc, một số cô gái sẽ không để tâm đâu, như Lương Tứ trước đây cũng từng hẹn hò vài lần, nhưng giờ cậu ấy và Khương Ly vẫn rất tốt.”
“Thật ra Thập Lục cậu không cần phải so sánh với Thẩm Tễ Minh đâu.” Ôn Dịch Thanh an ủi anh, rồi nói ra điều quan trọng nhất: “Chỉ cần Thất Thất còn thích cậu, thì cậu thắng rồi.”
Võ Kiệt đồng tình: “Đúng đúng đúng, Thẩm Tễ Minh kia có tốt đến mấy thì sao, Thất Thất cũng đâu có thích anh ta.”
“Lỡ như.” Thẩm Ký Vọng khẽ cười nhạo một tiếng, giọng nói hơi nhẹ: “Lỡ như cô ấy thích thì sao.”
Nếu Thẩm Tễ Minh ưu tú như những gì họ nói, thì làm gì có cô gái nào mà không rung động chứ.
Vừa nghĩ đến khả năng này, cảm giác sợ hãi và bất an dâng lên trong lòng, quấn chặt lấy anh như dây leo, không thể thoát ra được.
Võ Kiệt nhìn dáng vẻ hiện tại của anh: “Thập Lục, cậu trở nên mất tự tin từ khi nào vậy.”
Thẩm Ký Vọng mà họ quen biết kiêu ngạo, tự tin, làm việc tùy hứng, không sợ hãi bất cứ điều gì, trong từ điển không có hai chữ “sợ hãi”.
Ôn Dịch Thanh: “Vì bây giờ cậu ấy đã có điểm yếu.”
Đã có Lương Tê Nguyệt – điểm yếu này.
Cuộc nói chuyện với Vu Thư đã trôi qua hơn một tuần, nhưng Lương Tê Nguyệt vẫn còn suy nghĩ về chuyện ngày hôm đó.
Mặt trời buổi sáng mọc lên từ phía Đông, xuyên qua cửa sổ kính lớn rải ánh vàng rực rỡ, vị trí văn phòng của Lương Tê Nguyệt có tầm nhìn tuyệt vời, cô nhìn ra phong cảnh bên ngoài và thẫn thờ.
Cánh cửa văn phòng đang mở bỗng bị gõ nhẹ từ bên ngoài, trợ lý Mộc Mộc ôm một bó hoa hồng phấn bước vào, bước chân nhanh nhẹn thường ngày dừng lại khi thấy bóng dáng Lương Tê Nguyệt, nét mặt có chút ngạc nhiên: “Chị Seven, sao hôm nay chị lại đến sớm vậy?”
Ngày thường vào giờ này, Lương Tê Nguyệt vẫn chưa đến văn phòng, Mộc Mộc sẽ tranh thủ thời gian này để cắm hoa.
Bây giờ thì hơi khó xử.
Bó hoa trên tay cô chưa được tháo ra, còn nguyên vẹn, rất nổi bật, đã từng có một bó hoa tương tự bị Lương Tê Nguyệt thẳng tay ném vào thùng rác.
“Hôm nay dậy sớm.” Lương Tê Nguyệt trả lời câu hỏi vừa rồi của cô ấy, nhấc chiếc cốc nước trên bàn lên: “Chị ra phòng trà lấy nước, em cứ tự nhiên.”
Mộc Mộc nhìn bóng lưng cô rời đi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn vào máy lọc nước trong văn phòng, ở đây chẳng phải có nước sẵn sao?
Và ý của câu “em cứ tự nhiên” của cô là gì?
Mộc Mộc cúi đầu nhìn bó hoa trên tay, mất vài giây phản ứng rồi chợt hiểu ra.
Khi Lương Tê Nguyệt lấy nước xong và quay lại văn phòng, Mộc Mộc đã đi rồi, cô định đóng cửa lại, ánh mắt thoáng thấy bó hoa lớn đặt trên bàn, khựng lại.
Những bông hồng phấn quây quần bên nhau, xen kẽ lá bạch đàn xanh và hoa baby trắng, rực rỡ và tươi tắn.
Bên ngoài được bọc bằng giấy gói màu trắng, thắt nơ bướm xinh xắn.
Mộc Mộc đã không tháo bó hoa ra, để nguyên vẹn ở đó.
Lương Tê Nguyệt liếc nhìn, rồi dời tầm mắt, cúi đầu bắt đầu vẽ bản nháp.
Khi bước vào trạng thái làm việc, cô tập trung cao độ, chỉ đến khi cảm thấy cổ hơi mỏi mới chuyển sự chú ý.
Lương Tê Nguyệt đặt bút xuống, ngửa đầu tựa vào ghế sau, cầm lấy chiếc điện thoại bị mình bỏ quên nãy giờ.
Thẩm Tễ Minh đã nhắn tin cho cô một tiếng trước, hẹn cô ăn trưa.
Studio MuS bao cơm trưa, nếu không báo trước với Mộc Mộc để hủy suất ăn, mọi người sẽ mặc định ăn ở studio.
Lương Tê Nguyệt đã vẽ bản nháp cả buổi sáng nên hơi mệt, cũng không muốn đi ra ngoài, nên đã từ chối lời mời của Thẩm Tễ Minh.
Sau khi bị cô từ chối, Thẩm Tễ Minh không nói gì, ngược lại còn bày tỏ sự quan tâm đến cô.
SGần đây em bận lắm sao? Vẫn phải ăn uống đúng giờ nhé.
7Hơi bận một chút, bên em có cơm trưa rồi.
SNghe nói cơm trưa ở studio MuS rất phong phú, liệu anh có cơ hội được ăn ké không?
7Anh nghe ai nói vậy?
SNghe vị Tổng giám đốc họ Thẩm kia đấy.
Trong lúc Lương Tê Nguyệt đang thắc mắc làm sao hai người này lại có quen biết, Thẩm Tễ Minh gửi cho cô một ảnh chụp màn hình, hiển thị vòng bạn bè của Thẩm Ký Vọng.
Người đàn ông trước đây nửa năm không đăng một bài nào, giờ đây ngày nào cũng chia sẻ hoạt động của mình trên vòng bạn bè.
Thẩm Ký Vọng đăng toàn ảnh cơm trưa, với những dòng chú thích đại khái giống nhau, ghi lại từ “Ăn ké ngày thứ nhất” cho đến gần đây nhất là “Ăn ké ngày thứ năm mươi”.
Góc chụp của mỗi bức ảnh đều rất tùy tiện, ngoài đồ ăn, ở các góc ảnh luôn xuất hiện chân váy của phụ nữ, giày cao gót, một bàn tay thoáng qua, và bóng lưng phản chiếu trên cửa kính.
Đều là dấu vết về sự hiện diện của Lương Tê Nguyệt.
Bài đăng gần nhất là một tuần trước.
Bố của Xá XíuCô ấy mua đấy.
Kèm theo là ảnh một bát cháo.
Một câu nói rất khó hiểu, nhưng Thẩm Tễ Minh đã hiểu.
Nói đến chuyện hai người kết bạn WeChat, đó là vì một sự kiện diễn đàn kinh tế nào đó cách đây một thời gian, cả hai đều có tên trong danh sách khách mời.
Thẩm Ký Vọng gặp anh ta còn chủ động chào hỏi, nói rằng có duyên gặp gỡ thế này thì kết bạn WeChat đi.
Nhưng sau khi kết bạn với Thẩm Tễ Minh, anh không hề chủ động nói chuyện, mà thay vào đó lại thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè.
Thẩm Tễ Minh thông minh đến mức chỉ thoáng cái đã đoán ra ý đồ của anh.
Nhưng anh ta không quá bận tâm.
Chỉ cần hai người họ chưa quay lại với nhau, anh ta vẫn còn cơ hội theo đuổi.
7Anh đừng để ý đến anh ấy.
Lương Tê Nguyệt không cần nghĩ cũng biết, những bài đăng đó của Thẩm Ký Vọng chắc chắn chỉ hiển thị với mình Thẩm Tễ Minh.
Nếu không với tính cách của Lương Tứ, thấy được chắc chắn sẽ nói cho cô, rồi buông một câu mỉa mai “Nó bị điên à”.
Lương Tê Nguyệt tự dưng thấy hơi áy náy với Thẩm Tễ Minh, cảm thấy vì mình mà anh ta mới bị Thẩm Ký Vọng “quấy rối” như vậy.
Cô nhắn lại tin nhắn hẹn ăn tối của anh ta, đổi lại thời gian anh chọn, hỏi tối nay cùng nhau đi ăn được không.
Thẩm Tễ Minh nói “được”, rồi nhanh chóng gửi một địa điểm.
SEm hình như không thích đồ Tây lắm, tối nay hay là thử món Quảng Đông ở quán này nhé? Hoặc em có muốn đi đâu khác không, anh nghe theo em.
Lương Tê Nguyệt không biết sao anh ta lại phát hiện ra điều đó, đồng thời cũng cảm thán sự chu đáo và tinh tế của anh ta.
Là người chủ động mời đi ăn, anh ta sẽ chọn sẵn địa điểm để cô lựa chọn, nếu cô không thích, thì để cô tự chọn chỗ khác.
Dù là trường hợp nào, quyền quyết định vẫn giao cho cô.
7Cứ đến quán anh chọn đi.
SĐược, vậy tối anh sẽ đến đón em.
Vì lựa chọn của cô thuận theo ý anh ta, nên lần này anh ta không cho cô lựa chọn nữa, trực tiếp nói rằng anh ta sẽ đến đón cô sau giờ tan làm.
Khiến cô tự nhiên chấp nhận sự sắp xếp của anh ta một lần nữa, không tìm được lý do để từ chối.
Đã đồng ý đi ăn với người ta, đương nhiên cô cũng sẽ không từ chối việc anh ta đến đón mình tan làm.
Đồng thời cũng tăng thêm một cơ hội tiếp xúc.
Đây là điều Đào Nghi đã phân tích sau khi Lương Tê Nguyệt kể cho cô nghe chuyện này.
Đào Nghi: “Thất Thất, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của vị tiên sinh họ Thẩm này rồi, cậu bị anh ta nắm thóp rồi!”
Nguyễn Tịnh: “Anh ta cũng khá biết cách đấy, trước đây có từng hẹn hò chưa nhỉ?”
Trong nhóm chat “Hội Phụ Nữ Giàu 700”, Đào Nghi và Nguyễn Tịnh đều đang trực tuyến, Lương Tê Nguyệt nhận phần cơm trưa của mình xong mới trả lời tin nhắn của họ trong nhóm.
7Không biết, tớ chưa hỏi.
Nhưng Thẩm Tễ Minh năm nay đã ba mươi tuổi rồi, đàn ông ở tuổi này từng hẹn hò cũng là chuyện bình thường.
Lương Tê Nguyệt không bận tâm về điều đó.
Đào NghiVậy cậu đổi sang người khác thì có còn nghĩ như vậy không, giả sử đàn anh Thẩm từng hẹn hò với cô gái khác trước cậu.
Động tác ăn cơm của Lương Tê Nguyệt khựng lại.
Cô vô thức đưa câu nói của Đào Nghi vào trường hợp của mình, nếu Thẩm Ký Vọng từng thích người khác…
Nguyễn TịnhSẽ để tâm, hơn nữa cậu ấy sẽ khóc suốt bảy ngày bảy đêm.
Lương Tê Nguyệt: “……”
Phải nói là Nguyễn Tịnh thực sự hiểu cô.
Nếu là Thẩm Ký Vọng, cô thực sự sẽ để tâm, cực kỳ để tâm.
Cô không muốn chia sẻ Thẩm Ký Vọng với bất kỳ ai.
Cô mong Thẩm Ký Vọng chỉ từng thích một mình cô.
Cứ cho là cô độc đoán đi, tình yêu đôi khi lại ích kỷ như thế đấy.
Đào NghiTóm lại, vẫn là không thích người kia thôi. Xem ra Thất Thất cậu không có ý với vị tiên sinh họ Thẩm kia rồi?
Nguyễn TịnhCậu ấy chỉ có ý với một vị tiên sinh họ Thẩm khác.
Bị vạch trần tâm tư, Lương Tê Nguyệt nhận ra hai người này vòng vo một hồi hình như lại đang nói giúp cho Thẩm Ký Vọng.
7: Tớ thật sự rất tò mò, cái thẻ hội viên anh ấy đưa cho các cậu rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền.
7: Tớ trả gấp đôi.
Đào NghiKhông thể nói.
Nguyễn TịnhVì cậu không trả nổi.
7……
Sau đó Lương Tê Nguyệt lấy lý do mình cần ăn cơm để kết thúc cuộc trò chuyện lần này.
Cô vừa mới vứt thức ăn thừa vào thùng rác ngoài kia, trợ lý Mộc Mộc đã xuất hiện phía sau cô, cầm điện thoại, vẻ mặt kích động nói: “Chị Seven, chị lên hot search rồi!”
Lương Tê Nguyệt: “???”
Mộc Mộc mở bảng xếp hạng chủ đề trên Weibo, ở vị trí thứ năm có một từ khóa là #Kiều Âm hoa hồng trong tuyết#.
Bài đăng đầu tiên là từ một fan của Kiều Âm, là ảnh Kiều Âm mặc chiếc váy sa thêu hoa hồng trong tập đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ và vài tấm ảnh động cô ấy trình diễn trên sàn catwalk.
Bên dưới bình luận ca ngợi chiếc váy này đẹp tuyệt trần, còn có người trong khu bình luận quảng bá chương trình tạp kỹ Thời Trang Thành Phố này, sau đó liền “đào” ra Lương Tê Nguyệt.
Tên, trường học, quê quán, những thông tin cá nhân này nhanh chóng bị phơi bày trước công chúng.
Lương Tê Nguyệt thấy vậy có cảm giác bàng hoàng, cô nghĩ cộng đồng mạng bây giờ thật lợi hại, chỉ bằng một cái tên mà có thể tra ra nhiều thứ như vậy.
Trước đây Lương Tê Nguyệt đã nói với tổ chương trình rằng mình không có tài khoản Weibo, vì vậy khi tuyên truyền, họ không tag cô, chỉ ghi tên cô nên cô đã không chia sẻ bài đăng chính thức của chương trình như những người khác.
Và cũng đã quên bẵng chuyện này.
Thêm vào đó, gần đây cô đang chuẩn bị trang phục đặt làm riêng cho một khách hàng lớn của studio, bận rộn tối mặt tối mũi, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những chuyện này.
Tối qua là tập đầu tiên củaThời Trang Thành Phốđược phát sóng, Kiều Âm đã giành vị trí quán quân nhờ chiếc váy trình diễn cuối cùng trên sàn catwalk, hình ảnh đẹp được lan truyền, fan hâm mộ của cô ấy đua nhau chụp ảnh màn hình chia sẻ trong Super Topic, lượng thảo luận không ngừng tăng lên.
Một tài khoản Weibo lớn đã cắt ghép một đoạn video, là tổng hợp những phân cảnh của Lương Tê Nguyệt và Kiều Âm.
Nguồn vui hôm nay đến từ #Bộ đôi Kỳ Quái#
Khi ghi hình chương trình tạp kỹ, sẽ có một phòng thu riêng để ghi lời bình, được lồng ghép vào một số đoạn phim giữa chừng.
Đoạn video bắt đầu bằng cảnh đạo diễn ngoài máy quay đang hỏi họ.
“Tại sao hai người lại muốn đến với chương trình Thời Trang Thành Phố.”
Kiều Âm mở lời, vẫn giữ phong độ phỏng vấn như mọi khi: “Quản lý của tôi bảo tôi đến.”
Lương Tê Nguyệt sao chép câu trả lời: “Sếp tôi bảo tôi đến.”
“……”
Phần bình luận chạy chữ tràn ngập những câu “hahahahahaha”, “Hai người này đến phá sân khấu à”, “Hai người bị sắp đặt rõ ràng rồi”.
Đến phần trò chơi sau đó, các nhóm khác đều là nghệ sĩ nói gì thì nhà thiết kế làm nấy, Lương Tê Nguyệt và Kiều Âm hoàn toàn ngược lại, người đưa ra quyết định là Lương Tê Nguyệt.
Kiều Âm – người chơi tệ, trở thành “cô bé theo sau” của cô, Lương Tê Nguyệt nói gì Kiều Âm cũng nói “tuyệt vời”, rồi cứ thế mà chiến thắng.
Mỗi lần thắng trò chơi, Kiều Âm lại vui mừng như một đứa trẻ, ca ngợi Lương Tê Nguyệt không ngớt.
Trong phần chơi nối lời bài hát, đến lượt Kiều Âm là chủ cuộc chơi, bài hát nào cô ấy cũng có thể hát.
Lương Tê Nguyệt thì cứ đứng sau vỗ tay, vỗ không ngừng, trong mắt đầy vẻ mãn nguyện, cư dân mạng còn làm cho cô một biểu tượng cảm xúc hình hải cẩu vỗ tay.
Tâm trạng của Lương Tê Nguyệt: Chơi hai vòng game, cuối cùng cô ấy cũng lớn rồi, thật cảm động.
Weibo chính thức của Thời Trang Thành Phố rất biết cách chiều lòng người, tranh thủ lúc độ nóng vẫn còn, tung ra một chút cảnh hậu trường của Lương Tê Nguyệt và Kiều Âm.
Phân đoạn của Kiều Âm là những bức ảnh quảng bá kiểu đẹp lung linh, đến lượt Lương Tê Nguyệt, họ lại tung ra cảnh đầu tiên nhân viên gõ cửa phòng cô.
Người trong video trông như vừa ngủ dậy, mặt mộc, còn dùng tay dụi dụi đôi mắt chưa mở hoàn toàn, nghe nói đã bắt đầu quay mới tỉnh hẳn, rồi rầm một tiếng đóng cửa lại.
Màn hình thêm hiệu ứng, sáu dấu chấm hỏi trên đầu anh quay phim.
Nhân viên: Tôi là ai, tôi đang ở đâu.
Lương Tê Nguyệt: Chỉ cần tôi đóng cửa lại là mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Quả nhiên, đợi đến khi Lương Tê Nguyệt chỉnh trang xong xuất hiện lại trước ống kính, câu đầu tiên cô nói là có thể cắt đoạn đó đi không.
Máy quay trên màn hình gật đầu.
Bé ơi, đừng tin lời ma quỷ của họ.
Tôi làm chứng, đoạn này không hề bị cắt.
Lương Tê Nguyệt: “……”
Bây giờ cô rất muốn gọi điện thoại mắng tổ chương trình.
Nhưng bên dưới có rất nhiều bình luận khen cô mặt mộc rất xinh, thậm chí có người còn đăng ảnh gốc không chỉnh sửa của cô, nói là ảnh chụp lén trước đây.
Trong ảnh, Lương Tê Nguyệt ngồi trên ghế ven đường, tay ôm hộp takoyaki, miệng nhét một viên, má trái phồng lên, mắt to tròn, vẻ mặt rất thỏa mãn khi ăn.
Bản thân Lương Tê Nguyệt cũng không biết mình bị chụp từ lúc nào.
Tiểu Lý, người thường phụ trách nhận đơn đặt hàng của studio, đi tới, thấy Lương Tê Nguyệt thì vẻ mặt hưng phấn: “Chị Seven, em vừa nhận được mấy cuộc điện thoại, đều chỉ đích danh muốn tìm chị thiết kế trang phục riêng, em đã hẹn lịch với họ rồi.”
Mộ Sương đi theo sau cô ấy, tay cầm điện thoại, vừa nghe xong một cuộc gọi, cười nói: “Trùng hợp, bạn chị cũng muốn gặp em.”
Mộ Sương bảo cô chuẩn bị tinh thần bận rộn suốt gần một tháng tới, nhưng Lương Tê Nguyệt lại có cảm giác háo hức, cảm giác được công nhận giúp cô tìm lại sự hứng thú sáng tạo, cũng lấy lại được sự tự tin của mình.
Buổi tối, khi Thẩm Tễ Minh đến đón cô tan làm, anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng của cô có sự thay đổi rõ rệt, trên mặt luôn nở nụ cười nhẹ.
Gặp cô, câu đầu tiên anh ta hỏi là: “Em có cần đeo kính râm hay đội mũ không? Có sợ bị người khác nhận ra không?”
Lương Tê Nguyệt không ngờ anh ta cũng biết chuyện cô lên hot search, nghe ra giọng điệu hơi trêu chọc của anh ta, có chút ngạc nhiên: “Sao anh cũng quan tâm đến mấy thông tin giải trí đó vậy?”
Cô còn tưởng anh ta chỉ xem tin tức tài chính kinh tế thôi.
Thẩm Tễ Minh lịch sự mở cửa xe ghế phụ cho cô, một tay chống lên nóc xe, cúi xuống: “Những cái khác thì không quan tâm, nhưng của em thì có.”
Một câu nói rất mập mờ.
Giọng điệu mang theo chút v* v*n thoang thoảng.
Nhưng Lương Tê Nguyệt nhìn khuôn mặt thanh tao, sáng sủa của anh ta lại không hề thấy khó chịu.
Quán Quảng Đông mà Thẩm Tễ Minh nói nằm gần Đại học Nam Thanh, là một tiệm ăn lâu đời, vị trí địa lý tốt, có rất nhiều sinh viên và nhân viên văn phòng ghé thăm, vì vậy kinh doanh rất phát đạt.
Ban đầu anh ta muốn đặt phòng riêng, nhưng được báo là đã kín lịch, nên anh chọn phương án thứ hai là ngồi ở sảnh lớn.
Nhân viên dẫn hai người đến một bàn bốn người cạnh cửa sổ, Thẩm Tễ Minh nhận lấy thực đơn rồi đưa cho Lương Tê Nguyệt: “Em gọi món đi, anh không kén chọn.”
Lương Tê Nguyệt: “Bây giờ người không kén ăn khá hiếm đấy.”
Không giống người nào đó, rất kén chọn, chẳng thích ăn gì.
Lương Tê Nguyệt không biết tại sao lúc này mình lại đột nhiên nghĩ đến Thẩm Ký Vọng, cô thất thần vài giây rồi sự chú ý nhanh chóng quay trở lại thực đơn.
Trong lúc chờ món, nhân viên phục vụ mang ra cho họ một phần củ cải muối, và hai phần thố canh, là gà đen hầm dừa, không dùng bát mà trực tiếp bưng nguyên quả dừa lên.
Sau đó là cháo hải sản nấu tươi, gà hấp muối gừng, bồ câu quay hun khói lá thông, hai món quay thập cẩm, rau thập cẩm xào chay, năm món ăn một món canh và một phần chè pudding sữa.
Thẩm Tễ Minh uống một ngụm canh, vẻ mặt lộ ra vài phần hoài niệm: “Hơi giống canh bà nội anh nấu.”
Lương Tê Nguyệt biết anh là người Hồng Kông, nói rằng bây giờ ở gần như vậy, nếu nhớ nhà muốn về thì cứ về.
“Thật ra tháng trước anh có về một lần, nhưng bị bà nội đuổi ra rồi.” Thẩm Tễ Minh ngước nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa nụ cười đầy ẩn ý: “Bà nói lần sau về phải dẫn theo cháu dâu mới được.”
Lương Tê Nguyệt nghe lời anh ta nói, bị sặc nước canh, ho khan vài tiếng.
“Anh làm em sợ rồi sao?”
Thẩm Tễ Minh đưa cho cô một chiếc khăn giấy để lau, khi Lương Tê Nguyệt nhận lấy do động tác quá nhanh, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay anh ta, cô rụt tay lại rất nhanh, vẻ mặt hơi không tự nhiên.
Một cảm giác rất lạ, cũng không phải là ghét.
“Tê Nguyệt, em không cần phải căng thẳng như vậy.” Thẩm Tễ Minh nhận ra sự bất thường của cô, giọng nói ôn hòa, nhưng mang theo sự tự trách: “Có lẽ anh hơi vội vàng rồi.”
Câu tiếp theo anh ta còn trực tiếp thổ lộ tâm tư của mình: “Anh rất thích em.”
“Mặc dù ban đầu cuộc gặp gỡ của chúng ta là do hai bên gia đình sắp đặt, nhưng những lần sau anh hẹn em đều là do anh chủ động.”
“Em là cô gái thứ hai khiến trái tim anh rung động trong đời.” Anh ta không né tránh chuyện tình trường của mình, thành thật thổ lộ với cô: “Mối tình đầu của anh là thời đại học, đối phương là một người Anh, chúng anh quen nhau trong một buổi họp lớp. Cô ấy chủ động theo đuổi anh, nhưng sau nửa năm hẹn hò thì chia tay, vì cô ấy nói anh quá vô vị.”
“Anh đã níu kéo một lần, cô ấy không đồng ý, sau đó anh mới biết là cô ấy đã phản bội anh.”
Khi Thẩm Tễ Minh kể về chuyện cũ, trong mắt không có sự hoài niệm giống như đang kể chuyện của người khác.
“Sau đó anh không hẹn hò nữa, chuyên tâm vào sự nghiệp, muốn tạo dựng được thành tựu.” Anh ta hoàn toàn chọc thủng lớp cửa sổ ngăn cách giữa hai người: “Cho đến ngày gặp được em.”
“Trước đây người khác hỏi anh thích mẫu con gái như thế nào, anh không trả lời được, anh cũng từng nghĩ liệu mình có còn biết yêu nữa không. Gặp em rồi, anh mới phát hiện, anh không có mẫu người mình thích, mà chỉ có người mình yêu.”
Không phải là không có cô gái theo đuổi Thẩm Tễ Minh, nhưng anh ta không màng chuyện tình cảm, cũng cảm thấy mình dường như không còn kỳ vọng gì vào tình yêu nữa.
Cho đến khi gặp Lương Tê Nguyệt, trái tim vốn bình lặng của anh mới đập trở lại.
Hóa ra không phải là không có, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi.
“Anh năm nay đã ba mươi tuổi rồi, anh biết mình lớn hơn em sáu tuổi, theo đuổi em là câu trả lời sau khi anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng, là muốn tiến tới hôn nhân với em.” Thẩm Tễ Minh có chút tiếc nuối vì không thể gặp cô sớm hơn, nhưng đôi khi số phận là như vậy.
Những kinh nghiệm trong quá khứ đã biến một chàng trai thành một người đàn ông độc lập, Thẩm Tễ Minh có nhận thức rất rõ ràng về bản thân: “Anh có tự tin, cũng có khả năng mang đến cho em một tương lai tốt đẹp.”
“Nhưng em không cần phải có gánh nặng gì, em không muốn kết hôn cũng không sao, chỉ là, em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta thử hẹn hò được không?”
Phải thử rồi mới biết có kết quả hay không.
Thẩm Tễ Minh muốn tranh thủ thêm cho mình một chút: “Ít nhất thì em không ghét anh, đúng không?”
“Không.” Lương Tê Nguyệt trả lời rất nhanh.
Thật lòng mà nói, những lời anh ta vừa nói khá là lay động lòng người, giọng điệu chân thành, anh ta không hề giữ lại gì cho mình, nhưng lại chừa cho cô đường lui.
Ý anh ta là anh muốn hẹn hò với cô trên cơ sở hướng tới hôn nhân, nhưng cô có thể không cần như vậy, dù sau này muốn chia tay cũng được.
Điều này đối với anh ta mà nói, vốn dĩ là không công bằng.
Nhưng anh ta không bận tâm.
Thực ra, Thẩm Tễ Minh quả thật là một đối tượng hẹn hò không tồi, ba của hai người là bạn thân, cả hai đã hiểu rõ về nhau.
Lương Trọng Viễn sẵn lòng giới thiệu con gái mình cho anh ta, điều đó chứng tỏ Thẩm Tễ Minh đã vượt qua được cửa ải của ba cô.
Anh ta cũng thực sự phù hợp với hình mẫu con rể trong lòng Lương Trọng Viễn, dù là ngoại hình, tính cách, nhân phẩm, hay gia thế đều không có gì để chê.
Một viên ngọc quý “bị bỏ quên trong biển cả” như vậy được cô gặp gỡ, quả thật cần một chút may mắn.
Khi tiếp xúc với anh ta, Lương Tê Nguyệt cũng cảm thấy rất thoải mái, anh trưởng thành, chững chạc, nói chuyện lịch sự, là một người rất tinh tế, biết bao dung, biết tiến biết lùi.
Có lẽ cũng liên quan đến tuổi tác và kinh nghiệm sống của anh ta.
Lương Tê Nguyệt chưa bao giờ nói với anh ta về sở thích của mình, nhưng anh ta đều âm thầm ghi nhớ trong lòng, lần sau gặp mặt sẽ rất quan tâm đến cô.
Giống như vị trí ngồi hôm nay, cô chỉ vô tình nói một lần rằng mình thích ngồi cạnh cửa sổ, những lần sau anh đặt chỗ đều là cạnh cửa sổ.
Nhưng anh ta không cố ý thể hiện ra.
Con gái vốn là những người dễ bị chi tiết nhỏ làm cho rung động.
Lương Tê Nguyệt bây giờ hơi hiểu cảm giác “phù hợp” mà Đào Nghi nói.
Cô nhìn khuôn mặt anh ta, người bình thường luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lần đầu tiên cô thấy anh ta biểu lộ sự căng thẳng và mong chờ như vậy.
Vẻ nghiêm túc của anh ta khiến Lương Tê Nguyệt hơi khó lòng từ chối.
Sau một hồi suy nghĩ, Lương Tê Nguyệt nói: “Anh cho em vài ngày suy nghĩ được không?”
—
Là tôi thì Thẩm 16 ra chuồng gà =))
Hết chương 70
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 70
10.0/10 từ 42 lượt.
