Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 55

Chương 55


“Thế là cậu cứ thế đồng ý về nước à?”


Phản ứng đầu tiên của Đào Nghi khi biết Lương Tê Nguyệt về nước vì lý do này là: “Cậu không thấy cái cô tên Mộ Sương đó đang vẽ vời cho cậu sao?”


Những sinh viên mới ra trường còn non nớt rất dễ bị dụ dỗ bởi những lời lẽ như thế của giới tư bản, họ dùng ước mơ của bạn để thu hút, sau đó phác họa một tương lai tươi sáng, khiến bạn cảm thấy mình có thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời.


“Tôi sẽ trao cho cô một bầu trời, để cô thỏa sức phát huy” chẳng phải là kiểu câu nói hứa hẹn suông điển hình sao.


“Đúng là nghe giống thật.” Lương Tê Nguyệt đáp: “Nhưng chị ấy đẹp quá, tớ nghĩ chị ấy sẽ không lừa tớ đâu.”


Đào Nghi: “???”


“Những bộ phim truyền hình hồi nhỏ cậu xem uổng công hết rồi sao, không biết phụ nữ càng đẹp càng hay lừa người à?”


Lương Tê Nguyệt: “…”


“Mà sao tớ cứ thấy cái tên Mộ Sương này quen quen nhỉ.” Đào Nghi cứ cảm thấy hình như mình đã nghe ở đâu đó, cô ấy vừa định lên mạng tìm kiếm thì phát hiện trong lịch sử tìm kiếm của mình đã có sẵn.


Nhấp vào kết quả đầu tiên là bách khoa toàn thư Baidu về cô ấy, khi thấy dòng chữ “Người sáng lập Studio MuS” thì cô mới nhớ ra.


Mộ Sương – đệ nhất mỹ nhân trong giới tiểu thư danh giá ở Nam Thành, cha là Chủ tịch tập đoàn Mộ thị – Mộ Bá Sơn, cột quan hệ còn có một mục ghi “chồng Tạ Dịch Thần”.


Đào Nghi: “Tớ nhớ ra rồi, tớ nói cho cậu biết, chồng chị ấy là người nhà họ Tạ, Tổng giám đốc MQ Truyền thông, đẹp trai dã man luôn…”


Lương Tê Nguyệt: “…”


Sao trọng tâm lại bị lạc đề rồi, ban nãy không phải đang nói về Mộ Sương sao.


Cô theo dòng người bước lên cầu thang máy bay, thu nhỏ cửa sổ cuộc gọi thoại, qua tai nghe vọng lại giọng nói kích động của Đào Nghi, cô cúi đầu nhìn thẻ lên máy bay của mình, tìm chỗ ngồi.


Một nữ tiếp viên hàng không lịch sự đến gần hỏi cô có cần giúp đỡ không, rồi hướng dẫn cô đi về phía sau.


Chỗ của Lương Tê Nguyệt vừa hay cạnh cửa sổ, vừa ngồi xuống, cô đã thấy Đào Nghi gửi cho mình một bức ảnh chụp chung của hai người.


Có lẽ là ở một buổi tiệc tối nào đó, Mộ Sương đứng chính giữa, mặc chiếc váy dạ hội màu bạc trang nhã, đoan trang, tông xoẹt tông với người đàn ông bên cạnh mặc vest màu bạc, như trang phục đôi.


Lần đầu nhìn thấy, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sắc sảo, là một khuôn mặt cực kỳ cuốn hút.


Thế nhưng, dù sở hữu vẻ ngoài nghiêm chỉnh, đứng đắn, anh lại nhuộm tóc bạc, vừa lạnh nhạt lại tăng thêm vài phần cấm dục, khi nhìn Mộ Sương bên cạnh, ánh mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng.


Lương Tê Nguyệt thậm chí còn cảm thấy hình như mình đã từng gặp anh ở đâu đó.


Đào Nghi ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: “Tớ tin chị ấy không phải đang vẽ vời cho cậu đâu, chị ấy là đưa cho cậu một cái bánh để cậu tự vẽ đấy!”


Tiểu thư nhà giàu có quyền lực chiêu mộ nhân tài lại trực tiếp thế này sao.


Đưa thẳng cho người ta một bầu trời.


Lương Tê Nguyệt cười nói: “Cũng có thể nói như vậy.”


Chuột máy tính trong tay Đào Nghi lướt sang trái, chuyển đến một bức ảnh khác, bối cảnh giống với bức vừa nãy, nhưng bên cạnh có thêm vài người, chắc là bạn bè thân thích của họ.


“Ôi trời, gen di truyền của gia đình này đỉnh thật đấy.”



Thoạt nhìn toàn là trai xinh gái đẹp.


Đào Nghi chăm chú nhìn từng khuôn mặt từ trái sang phải, bất chợt dừng lại ở một người đàn ông.


Cô lại nhìn kỹ vài lần, xác nhận đó chính là Thẩm Ký Vọng, không nghi ngờ gì nữa.


Cô chợt nhớ ra, hình như nhà họ Tạ của Tạ Dịch Thần có chút quan hệ với nhà họ Thẩm.


“Thất Thất, cái đó, Thẩm…”


“Máy bay sắp cất cánh rồi, cúp máy đây nhé, gặp nhau rồi nói chuyện sau.”


Lương Tê Nguyệt không nghe thấy câu cuối cùng của Đào Nghi, dưới lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không, cô vội vàng nói “tạm biệt” rồi tắt điện thoại.



Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay Nam Thành.


Mùa hè ở Nam Thành vẫn nóng như thường lệ, vừa ra khỏi cabin, hơi nóng đã ập đến, Lương Tê Nguyệt đi vào sảnh sân bay để lấy hành lý ký gửi.


Đang định đi về phía cổng ra, một cô gái tóc ngắn từ bên cạnh xuất hiện, chặn cô lại.


“Chào cô Seven, tôi là Mộc Mộc, nhân viên của Studio MuS.” Sợ cô không tin, cô gái còn đưa ra thẻ làm việc để chứng minh: “Là sếp tôi bảo tôi đến đón cô.”


Lương Tê Nguyệt nhìn qua, trên thẻ có ảnh chân dung nền xanh, tên, chức vụ và số hiệu của cô gái.


“Chào Mộc Mộc.” Lương Tê Nguyệt bắt tay cô ấy một cách đơn giản: “Cứ gọi tôi là Seven được rồi.”


Mộc Mộc: “Vâng, chị Seven.”


Lương Tê Nguyệt: “…”


Hình như không tránh được từ “chị” này rồi.


Nhưng Lương Tê Nguyệt cũng không để tâm nhiều.


Cô biết, cách xưng hô của họ chỉ là để bày tỏ sự tôn trọng, chứ không phải vì quan hệ tuổi tác.


Ra khỏi sân bay, một chiếc xe đã đậu sẵn bên đường, Mộc Mộc định giúp Lương Tê Nguyệt đặt vali vào cốp sau, nhưng bị cô từ chối.


“Vali của tôi hơi nặng, để tôi tự làm được rồi.”


Trong những năm ở nước ngoài, Lương Tê Nguyệt đã quen với việc tự giải quyết vấn đề, việc gì có thể tự làm được thì không làm phiền người khác.


Đường đi thông thoáng, cho đến ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại chờ đợi.


Mộc Mộc chủ động bắt chuyện: “Chị Seven, nghe sếp tôi nói chị là người Nam Thành, cảm giác trở về quê hương thế nào ạ?”


Cảm giác… vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


Lương Tê Nguyệt thường say xe, cô hạ cửa sổ lấy chút không khí, nhìn ngắm thành phố xung quanh.


Thật ra mấy năm nay cứ lễ tết cô đều về đón cùng Lương Trọng Viễn, chỉ là xuống máy bay thì về nhà, ăn xong lại vội vã ra sân bay, không để ý nhiều đến những thay đổi xung quanh.


Vẫn là cảnh xe cộ đông đúc, đường phố nhỏ của thành phố.



Người qua lại tấp nập, yên bình và an lành.


Chỉ khi trở về nơi này, cô mới có cảm giác thuộc về.


Lương Tê Nguyệt trả lời bằng ba từ: “Rất tốt.”


Ánh mắt cô đang nhìn ngắm xung quanh bỗng dừng lại ở một nơi.


Đối diện là một quán bar, với cái tên tiếng Anh rất quen thuộc với cô.


— Seven.


Nhưng cửa lớn đóng im ỉm, chắc là chưa đến giờ mở cửa.


Lương Tê Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt.


Nửa tiếng sau, chiếc xe đến nơi.


Studio MuS nằm ở khu thương mại, không chỉ đắt đỏ mà còn là cả một tòa nhà văn phòng ba tầng.


Gần đó có ga tàu điện ngầm và khu phố thương mại, giao thông vô cùng thuận tiện.


Mộc Mộc lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, bấm thang máy: “Chị Seven, sếp tôi có việc ra ngoài vào buổi chiều, chị ấy bảo tôi đưa chị đi tham quan studio trước.”


Lương Tê Nguyệt: “Được, làm phiền cô.”


Bước vào Studio MuS, cảm nhận đầu tiên của Lương Tê Nguyệt là không khí làm việc rất tốt.


Các nhân viên ở đây trông tuổi đời không lớn, phần lớn là người cùng lứa, có người ngoan ngoãn ngồi làm việc ở chỗ của mình, có người tụm năm tụm ba thảo luận công việc, không khí thoải mái.


Một chàng trai gần cửa phát hiện ra sự hiện diện của Lương Tê Nguyệt trước, hai mắt sáng lên: “Cô gái xinh đẹp này đến để đặt may quần áo à?”


Cậu ta đứng dậy, mái tóc xoăn bồng bềnh lắc lư trước mặt cô, cậu làm một động tác chào hỏi kiểu quý ông chuẩn mực: “Xin chào, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng 001 của Studio MuS.”


Vừa dứt lời, đầu cậu bị Mộc Mộc vỗ một cái: “Chăm sóc cái đầu cậu, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta.”


“Đồng nghiệp mới ạ?” Chàng trai tóc xoăn nghe xong còn phấn khích hơn: “Thuộc bộ phận nào vậy, nếu không phải bộ phận của tụi em là em phải giành người về đấy!”


Mộc Mộc: “Bộ phận của sếp.”


“…”


Chàng trai tóc xoăn làm một động tác chắp tay: “Xin cáo lui.”


Mộc Mộc nói với chàng trai tóc xoăn “mau làm việc đi”, giây tiếp theo giọng điệu chuyển ngay sang dịu dàng: “Chị Seven, mời đi lối này.”


Mộc Mộc dẫn Lương Tê Nguyệt đi một vòng quanh studio, những nhân viên khác nhìn thấy cô đều có phản ứng giống như chàng trai tóc xoăn vừa nãy, ai cũng nói muốn đào cô về.


Mộc Mộc: “Nói với tôi vô ích, có giỏi thì đào người của sếp ngay trước mặt sếp đi.”


“Thế thì bọn em sẽ bị sếp đánh mất.”


“Sếp sẽ không đánh đâu, nhưng bà chủ thì có lẽ.”


“Không cần sếp ra tay, một ánh mắt của bà chủ cũng đủ làm em tan chảy rồi.”



Lương Tê Nguyệt biết sếp của studio là Mộ Sương, vậy còn “bà chủ” là ai?


Mộc Mộc dường như đã nhận ra sự thắc mắc của cô, giải thích: “Bà chủ là chồng của sếp chúng em, tụi em thường gọi anh ấy như vậy khi nói chuyện riêng, còn nếu đối diện thì vẫn gọi là sếp Tạ.”


“Đây là văn phòng của sếp chúng em, phiền chị Seven đợi một lát ở bên trong.”


Mộc Mộc tưởng bên trong không có ai nên trực tiếp đẩy cửa, phía sau có người nhắc nhở: “Sếp Thẩm vẫn còn ở bên trong…”


Lương Tê Nguyệt nghe thấy họ “Thẩm”, bước chân khựng lại.


Thật kỳ lạ, đôi khi trực giác của phụ nữ lại chuẩn đến vậy.


Giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc của người đàn ông truyền vào tai cô, mang theo sự dỗ dành bất lực:


“Bảo bối, mẹ cháu nói hôm nay cháu không được ăn kẹo nữa.”


Lời vừa dứt, bốn mắt nhìn nhau.


Năm tháng không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt anh, trái lại còn mài giũa nên một vẻ quyến rũ hơn cho người đàn ông.


Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, chỉn chu khoác lên người anh, vừa nghiêm chỉnh lại vừa có chút phong trần, ống tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay trắng lạnh, cà vạt đen được thắt ngay ngắn trước ngực, dây lưng da cao cấp.


Đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây đen giẫm trên sàn nhà, toát ra khí chất trưởng thành, cao quý, thanh lịch và đoan chính.


Khuôn mặt ấy, đường nét rõ ràng hơn trước, đôi mắt đào hoa đen láy, sâu thẳm và đẹp đẽ, vẫn hút hồn người.


Khi nhìn về phía cô, vẫn là cảm giác mà Lương Tê Nguyệt thường nghĩ đến.


Một ánh nhìn vạn năm.


Mộc Mộc đứng ở cửa hơi khó xử: “Xin lỗi sếp Thẩm, em không biết anh đang ở…”


Thẩm Ký Vọng không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn Lương Tê Nguyệt, không chớp mắt, sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất.


Anh đã trải qua quá nhiều giấc mơ như thế, cô xuất hiện trong những bối cảnh khác nhau, rồi cuối cùng lại biến mất.


Lương Tê Nguyệt chỉ nhìn Thẩm Ký Vọng một cái, ánh mắt chuyển sang cô bé đang bám vào ống quần anh.


Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, khoảng ba bốn tuổi, nhỏ xíu, quay lưng lại với cô, trông như một cục bột nếp phóng đại.


Bàn tay nhỏ bé bám vào ống quần tây của người đàn ông, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Con muốn ăn kẹo~”


Thẩm Ký Vọng bế cô bé lên đặt ngồi trên đùi mình, lặp lại lời vừa nãy: “Không có đâu.”


“Oa oa…”


Anh vừa nói xong, cô công chúa nhỏ này liền giả vờ bật khóc như vòi nước.


Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy tiếng khóc của cô bé, mà lại chào hỏi Lương Tê Nguyệt trước.


“Lâu rồi không gặp.”


Cô bé thấy không ai để ý đến mình, liền tăng âm lượng, bàn tay nhỏ nắm chặt vải trên vai người đàn ông, cũng không quên lau nước mũi.


Tiếng khóc của cô bé vang vọng khắp văn phòng, Lương Tê Nguyệt đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng tái ngộ của hai người, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống trước mắt.



Anh đang ôm một đứa trẻ trong lòng, cô bé rất xinh xắn, ngũ quan chưa hoàn toàn phát triển nhưng đã mang nét đẹp của một mỹ nhân, khuôn mặt trắng nõn, đầy collagen, mũi nhỏ, môi anh đào, khi khóc trông càng đáng yêu.


Đó là vẻ ngoài chỉ có thể sinh ra từ sự kết hợp gen cực kỳ ưu tú.


Đôi mắt có vẻ giống Mộ Sương khoảng năm sáu phần.


Lương Tê Nguyệt nhớ lại lúc trò chuyện với Mộ Sương, cô ấy có nhắc đến việc mình có hai đứa con.


Nhưng con của Mộ Sương thì có quan hệ gì với Thẩm Ký Vọng?


Mộc Mộc lúc này mới nhận thấy bầu không khí không ổn giữa hai người, nhìn Thẩm Ký Vọng rồi lại quay sang Lương Tê Nguyệt, máu tò mò trong cô ấy dần trỗi dậy.


Lương Tê Nguyệt như không nghe thấy câu “Lâu rồi không gặp” của anh, ánh mắt nhìn anh vừa xa lạ vừa bình thản, cô hơi nghiêng người, chuẩn bị rời đi.


“Vì sếp của các cô không có ở đây, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”


Mộc Mộc: “Nhưng sếp chúng em lát nữa sẽ về rồi…”


Ý định rời đi của Lương Tê Nguyệt rất rõ ràng, không hề do dự, cho đến khi một lực nhẹ nhưng không thể phớt lờ nắm lấy gấu váy cô.


Lương Tê Nguyệt cúi đầu, cô bé vừa ngồi trong lòng người đàn ông giờ đã xuất hiện bên cạnh chân cô, bàn tay nhỏ nắm lấy gấu váy, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh, ngọt ngào gọi: “Chị xinh đẹp.”


“Chị có kẹo không ạ.”


Lương Tê Nguyệt: “???”


Trẻ con bây giờ cảnh giác thấp đến vậy sao, tùy tiện xin kẹo của một người lạ.


Nhưng Lương Tê Nguyệt thực sự có.


Cô thích ăn kẹo, trong túi luôn có sẵn vài viên, khi tâm trạng không tốt thì ăn một viên.


Như không cho cô cơ hội từ chối, cô bé chỉ tay vào Thẩm Ký Vọng phía sau, ánh mắt đầy mong đợi.


“Chú bảo chị có.”


Lương Tê Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, vừa vặn đối diện với ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô của Thẩm Ký Vọng.


Cô nở một nụ cười vô hại với cô bé, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng:


“Anh ấy lừa em đấy.”


Ý là cô không có.


Quả nhiên, cô bé nghe xong câu này cảm thấy như thế giới sụp đổ, lại bắt đầu gào khóc.


“Oa oa…”


Thẩm Ký Vọng vừa dỗ dành được cô bé: “…”



Tác giả có lời muốn nói 


Ngay cả con nít mà cũng lợi dụng, quả là “mất hết nhân tính” (mặt chó) —

Hết chương 55


Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Story Chương 55
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...