Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 49

Chương 49


Tối đó Lương Tê Nguyệt không đến nhà ăn, tâm trạng không tốt, cũng chẳng có chút hứng thú ăn uống gì.


Cô vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì Đào Nghi đã kéo tay, với vẻ mặt gian xảo, rủ rê cô đi ra ngoài.


“Thất Thất, đàn anh Thẩm đang đợi cậu ở dưới lầu đấy. Nghe mấy bạn cùng lớp nói, hình như anh ấy đã đứng đợi được một lúc rồi.”


Động tác lau tóc của Lương Tê Nguyệt khựng lại, cô ghé đầu nhìn xuống dưới.


Ngay trước cổng ký túc xá có một cây hoa mộc miên tuyệt đẹp, che khuất một nửa thân hình chàng trai. Khí chất của anh quá nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua cái đầu, dù chưa thấy rõ mặt, Lương Tê Nguyệt đã nhận ra người đang đứng đó chính là Thẩm Ký Vọng.


Xung quanh có không ít nữ sinh trở về ký túc xá, ánh mắt đều lén lút hướng về phía anh.


Đào Nghi: “Thất Thất, hay là cậu nên treo anh ấy thêm chút nữa đi…”


Chưa dứt lời, đầu cô đã bị người khác gõ một cái. Đó là Nguyễn Tịnh: “Cậu ấy xuống lầu rồi kìa.”


Đào Nghi: “…”


Cô ấy bày ra bộ dạng “hận rèn sắt không thành thép”, vừa lắc đầu vừa thở dài: “Thật là không giữ được giá mà.”


Nhưng mà nếu là cô ấy, cô ấy cũng khó lòng cầm cự được khi một chàng trai đẹp như thế đứng đợi mình dưới ký túc xá. Phụ nữ mà, luôn mềm lòng, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.


Lương Tê Nguyệt thuộc kiểu người xuống lầu rồi lại hối hận. Đáng lẽ chân phải bước về phía Thẩm Ký Vọng, cô lại đổi hướng, đi về phía siêu thị bên trái anh.


Thẩm Ký Vọng đã phát hiện ra cô, anh tiến lên một bước, nắm lấy tay cô.


“Thất Thất.”


Lương Tê Nguyệt thuận miệng tìm một lý do: “Em xuống mua đồ thôi.”


Ý là: Em không phải xuống để gặp anh đâu.


Thẩm Ký Vọng không buông tay. Vừa mở lời, anh đã giải thích với cô về chuyện cho cô leo cây hôm nọ: “Một người thầy của anh gần đây bị ốm, phải phẫu thuật. Hôm đó anh đã đến thăm thầy.”


“Lúc em gọi điện cho anh, điện thoại anh sắp hết pin rồi, cho nên…”


“Biết rồi.”


Thật ra sau này Ôn Dịch Thanh đã kể lại chuyện này cho Lương Tê Nguyệt nghe.


Còn về việc vì sao Vu Thư cũng có mặt, là bởi vì vị giáo sư đó vừa hay là người từng hướng dẫn cô ta và Thẩm Ký Vọng cùng làm đề tài nghiên cứu.


Nghe nói thầy còn từng có ý muốn tác hợp hai người họ.


Lương Tê Nguyệt nhận ra mình hình như không thể nào không để tâm đến sự tồn tại của Vu Thư.


Nhưng cô cũng biết mình không thể tiếp tục như vậy.


Thẩm Ký Vọng và Vu Thư chẳng có gì mờ ám, anh cũng không làm điều gì có lỗi với cô.


Anh không sai.


Không ai sai cả.


Cái sai là ở mối quan hệ tay ba phức tạp này.


Thẩm Ký Vọng thấy cô mặc đồ ngủ xuống, tóc vẫn còn ướt, đuôi tóc còn đọng vài giọt nước, liền cởi chiếc áo khoác mỏng trên người mình ra, khoác lên vai cô.


“Sau này gội đầu xong phải nhớ sấy khô, con gái để tóc ướt như vậy rất dễ bị cảm lạnh.”


Anh lúc nào cũng trao cho cô một nhát dao dịu dàng.


Trái tim Lương Tê Nguyệt lập tức mềm đi, cô vươn tay ôm lấy anh, giọng nói khẽ khàng trong lòng anh: “Vâng.”


Thẩm Ký Vọng hôn lên trán cô: “Vậy sau này, đừng cúp điện thoại của anh nữa nhé.”


Hôm đó, lẽ ra anh định gọi lại, nhưng Võ Kiệt bảo khi con gái đang giận thì cứ để cô ấy bình tĩnh trước, đợi cô ấy nguôi giận rồi hãy đi tìm.



Thẩm Ký Vọng chưa từng yêu đương, không biết phải làm gì khi bạn gái giận, nên đã nghe theo lời khuyên của bạn.


Lương Tê Nguyệt: “Tùy vào biểu hiện của anh thôi.”


“Biểu hiện gì?” Thẩm Ký Vọng cúi đầu nhìn cô, hỏi thẳng: “Hay là em nói cho anh biết, sau này em giận anh phải làm sao để dỗ em?”


Lương Tê Nguyệt: “Anh không biết dỗ người sao.”


Thẩm Ký Vọng: “Không biết.”


Thiếu gia nhà họ Thẩm trước giờ có bao giờ phải dỗ dành ai đâu.


Lương Tê Nguyệt quay mặt đi, lẩm bẩm một câu rất nhỏ.


Giọng cô quá nhỏ, Thẩm Ký Vọng nghe không rõ, anh lại kề sát hơn: “Cái gì cơ?”


“Không nghe thấy thì thôi!” Lương Tê Nguyệt đưa tay đẩy anh ra, không muốn nói lại lần thứ hai, cô quay đầu định bỏ đi thì cổ tay bị anh kịp thời kéo lại.


Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi cô, giọng anh bất lực: “Nghe thấy rồi.”


Điều cô vừa nói là—


“Hôn em một cái.”


Anh hôn em một cái là em hết giận ngay.



Gần cuối kỳ, Lương Tê Nguyệt bắt đầu tập trung ôn thi, không còn thường xuyên đi hẹn hò với Thẩm Ký Vọng như trước nữa.


Địa điểm mà hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau nhất chính là thư viện.


Người ta thường thấy Lương Tê Nguyệt ôm quyển sổ vẽ, vừa vẽ vừa sửa, còn Thẩm Ký Vọng thì ngồi bên cạnh cô yên lặng đọc sách, một người động, một người tĩnh, lại tạo nên một sự hài hòa đến kỳ lạ.


Tuần thi cuối kỳ kết thúc suôn sẻ, trường học từ sự náo nhiệt thường ngày trở về vẻ tĩnh lặng, sinh viên mang hành lý về nhà.


Kỳ nghỉ hè, sau hơn nửa tháng nằm nhà, Lương Tê Nguyệt đi vẽ ký họa ở tỉnh ngoài.


Trong thời gian đó, cô và Thẩm Ký Vọng giữ liên lạc qua điện thoại.


Hôm đó, Thẩm Ký Vọng vừa hoàn thành một bản kế hoạch đầu tư dự án ở nhà, thấy khát nước định đi uống, khi cầm ly nước, ánh mắt anh dừng lại trên sợi dây đỏ đeo ở cổ tay, chợt nhớ đến hình ảnh cô gái trẻ thành kính cầu nguyện trước tượng Bồ Tát hôm nào.


Thẩm Ký Vọng cảm thấy hình như mình hơi nhớ cô rồi.


Anh mở điện thoại, gọi cho Lương Tê Nguyệt, nhưng không ai nghe máy.


Anh lại gửi cho cô một tin nhắn.


Không đợi được hồi âm của cô, Thẩm Ký Vọng làm việc sau đó có chút lơ đễnh.


Lâu ngày không gặp cô, sợi dây nhung nhớ cứ thế kéo căng.


Khoảng một tiếng sau, Lương Tê Nguyệt mới nhắn tin trả lời, nói rằng cô vừa đi xem triển lãm thời trang về.


Thẩm Ký Vọng gọi điện thoại thẳng cho cô.


“Sao thế, nhớ em rồi hả?” Lương Tê Nguyệt nhận được điện thoại, buông lời trêu chọc.


“Ừm.” Không ngờ Thẩm Ký Vọng lại khẽ đáp lời: “Khi nào em về.”


“Chắc còn khoảng một tuần nữa?” Lương Tê Nguyệt tính toán thời gian rồi trả lời.


Thẩm Ký Vọng: “Về xong là khai giảng luôn à?”


Lương Tê Nguyệt: “Đúng rồi, thời gian vừa kịp. Em nói anh nghe này, hôm nay em siêu may mắn luôn, vừa gặp được một giáo sư của CSM, nói chuyện với thầy ấy, học hỏi được rất nhiều.”


CSM mà Lương Tê Nguyệt nói đến là một trường nghệ thuật ở London, một trong bốn học viện thiết kế thời trang hàng đầu thế giới.


Thẩm Ký Vọng tình cờ nghe Lương Tứ nói, đó là trường mà sau này Lương Tê Nguyệt muốn thi lên cao học.


Nhưng Lương Tê Nguyệt chưa bao giờ kể với anh về chuyện này, Thẩm Ký Vọng cũng chỉ coi như không biết.



Khi nói về điều mình hứng thú, rõ ràng Lương Tê Nguyệt nói nhiều hơn hẳn, cô và anh tâm sự qua điện thoại một lúc lâu, sau đó nói bụng đói phải đi ăn nên cúp máy.


Lương Tê Nguyệt nhìn chiếc điện thoại đã tắt màn hình trên tay, rồi lại mở xem thời gian nói chuyện với Thẩm Ký Vọng vừa nãy.


Đào Nghi nói, trước đây cô quá bám dính Thẩm Ký Vọng, làm gì cũng muốn có anh bên cạnh, vì thế anh sẽ quá quen với sự hiện diện của cô.


Cần phải tạo khoảng cách giữa hai người một cách thích hợp, để Thẩm Ký Vọng nếm trải cảm giác nhớ cô.


Anh sẽ chủ động hơn.


Lương Tê Nguyệt nhận ra chiêu này hình như khá hiệu quả.



Thời gian khai giảng đúng như Lương Tê Nguyệt dự tính, cô trở về Nam Thành, hôm sau thì quay lại Nam Thanh.


Sau khi bước vào năm hai, Lương Tê Nguyệt rõ ràng trở nên bận rộn hơn. Ngoài thời gian học trên lớp, cô còn phải lo các công việc trong hội sinh viên, cũng như các hoạt động của câu lạc bộ và lớp học kỹ năng thứ hai.


So với cô, Thẩm Ký Vọng, người đã là sinh viên năm tư, lại có vẻ nhàn rỗi hơn nhiều.


Anh rất ít khi xuất hiện ở trường, cũng ít về ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng mới thấy bóng dáng anh trong một vài tiết học bắt buộc của năm tư.


Khi những câu chuyện về anh vắng đi, sự chú ý của mọi người chuyển sang bạn gái anh là Lương Tê Nguyệt.


Gần đây Lương Tê Nguyệt hơi phiền não, cô lại bị Lục Thời Minh đeo bám.


Mọi chuyện phải quay lại hồi nghỉ hè. Hôm đó Lương Tê Nguyệt vừa về từ tỉnh ngoài, vừa ra khỏi ga tàu cao tốc thì gặp phải kẻ móc túi.


Có lẽ tên trộm thấy cô chỉ là một cô gái, đi một mình, nên đã chọn cô làm mục tiêu ra tay, hắn đã lấy đi chiếc máy ảnh đắt tiền nhất trên người cô.


Nếu là bình thường, vì an toàn tính mạng, Lương Tê Nguyệt có lẽ sẽ bỏ qua chiếc túi đó, nhưng bây giờ bên trong có chiếc máy ảnh, chứa đựng tất cả tâm huyết của cô trong hơn một tháng qua.


Vì vậy, cô vẫn muốn cố gắng cứu vãn một chút.


Ngay khoảnh khắc máy ảnh bị đánh cắp, Lương Tê Nguyệt đã kịp phản ứng, cô cắm đầu đuổi theo, vừa chạy vừa la lớn với người đi đường: “Bắt trộm! Có trộm!”


Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng kêu xé lòng của cô, thật sự có người hiệp nghĩa ra tay tương trợ, một người đàn ông phóng vụt qua sau lưng cô, giật phắt chiếc máy ảnh từ tay tên trộm.


Nhưng tên trộm cũng không phải dạng vừa, trên tay hắn còn có dao, lập tức rút ra. Ánh dao lóe lên khiến Lương Tê Nguyệt giật mình thót tim.


Lương Tê Nguyệt vừa nhìn rõ người nằm trên mặt đất là ai, liền hô lớn: “Lục Thời Minh, coi chừng!”


Nhưng may mắn là có người nhanh hơn. Lợi dụng lúc tên trộm đang tập trung vào Lục Thời Minh, người đến từ phía sau đã tấn công. Đầu gối hắn khụy xuống, cả người bất ngờ quỳ rạp trên mặt đất, tiếp theo tay bị vặn ngược sang bên trái, cánh tay bị khóa lại—


Một chiếc chân được bọc trong quần dài màu đen, đầu gối ghì chặt lên lưng hắn, khiến hắn không thể cử động.


Con dao “loảng xoảng” rơi xuống đất, tên trộm thét lên một tiếng đau đớn, đầu nghiêng sang một bên, mặt ấn sâu vào nền đất thô ráp.


Một loạt động tác khống chế nhanh nhẹn, trôi chảy không gì sánh kịp.


Điều quan trọng là người khống chế tên trộm lại là một anh chàng cực kỳ đẹp trai.


Trông anh khá cao, ước chừng phải tầm mét chín?


Lương Tê Nguyệt mở to mắt, ngây người nhìn người đàn ông có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan nghiêm nghị, sắc nét này rút từ túi ra một chiếc còng tay, thuần thục còng tay tên trộm, nhẹ nhàng kéo hắn đứng dậy khỏi mặt đất.


“Thần ca, đúng là anh rồi, phản ứng quá nhanh luôn.” Trong đám đông xuất hiện một người đàn ông, giơ ngón cái về phía anh.


Tạ Dịch Thần gạt tay anh ta ra, giao tên trộm cho người đó, nói ngắn gọn: “Làm việc đi.”


Người đàn ông thuận tay đỡ Lục Thời Minh vẫn đang nằm bất động trên đất dậy, nhìn đầu gối và lòng bàn tay bị trầy xước vì cử động quá mạnh, đã rỉ máu, anh nhắc nhở: “Nhớ sát trùng vết thương.”


Anh đi đến trước mặt Lương Tê Nguyệt, chìa giấy tờ tùy thân ra cho cô xem: “Chào cô, tôi là cảnh sát Nam Thành. Lát nữa cô cần theo tôi về trụ sở để hỗ trợ điều tra.”


“Điều tra gì ạ?” Lương Tê Nguyệt nắm bắt được từ khóa trong lời nói của anh.


Theo diễn biến bình thường, không phải chỉ cần về làm bản tường trình là xong sao?


Tạ Dịch Thần giải thích với cô: “Kẻ vừa trộm đồ của cô gần đây đã gây ra một vụ án trộm cắp, chúng tôi cần tìm hiểu xem cô có phải là một trong những mục tiêu của hắn hay không.”



Sau đó mọi chuyện nhanh chóng được điều tra rõ ràng. Kẻ gây án biết mình bị truy nã, chuẩn bị trốn sang tỉnh khác, nhưng vì hết tiền nên muốn trộm thứ gì đó có giá trị để bán, kiếm ít lộ phí, thế là hắn nhắm vào Lương Tê Nguyệt.


Tạ Dịch Thần đưa cô ra khỏi trụ sở cảnh sát: “Làm mất thời gian của cô rồi, cảm ơn cô đã hợp tác.”


“Không có gì, không có gì ạ. Phối hợp với công việc của chú cảnh sát là nghĩa vụ của công dân chúng cháu.” Lương Tê Nguyệt nói.


“Chú cảnh sát?” Anh cảnh sát trẻ bên cạnh bật cười, vỗ vai Tạ Dịch Thần: “Thần ca, đã bảo anh đừng có tỏ vẻ già dặn quá mà, giờ bị người ta gọi là chú luôn rồi.”


Lương Tê Nguyệt vội vàng phủ nhận: “À không phải đâu ạ…”


Cô đã quen miệng gọi như thế.


Trước đây, cô luôn nghe người lớn nói “chú cảnh sát”, bây giờ gặp người thật mặc cảnh phục, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.


Ban đầu cô định gọi là anh, nhưng gọi như vậy lại có cảm giác như đang trêu chọc người ta.


Lương Tê Nguyệt cúi chào anh, chữa lại: “Nếu không có gì nữa thì cháu xin phép đi trước, cảm ơn cảnh sát Tạ.”


“…”


Quả nhiên, họ của vị cảnh sát này cũng khá đặc biệt.


Nghe cách xưng hô của cô, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tạ Dịch Thần hiếm hoi nở một nụ cười nhạt, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong rất nhẹ rồi nhanh chóng biến mất.


Bóng dáng cao lớn của anh xoay người bước vào đồn cảnh sát, trong không khí trầm giọng đáp lại một câu:


“Không có gì, cô bé.”


Lương Tê Nguyệt nghe giọng nói và cách xưng hô này, vô cớ nghĩ đến bạn trai mình, Thẩm Ký Vọng.


Sau đó, Lương Tê Nguyệt đưa Lục Thời Minh đến bệnh viện xử lý vết thương, dù sao cậu ta cũng bị thương vì giúp cô lấy lại máy ảnh.


May mắn là cậu ta chỉ bị xây xát ngoài da, bôi thuốc một thời gian là lành.


Nhưng khi đã bình tĩnh lại, Lương Tê Nguyệt bắt đầu chất vấn cậu ta: “Cậu theo dõi tôi?”


Nếu không, tại sao ngay khoảnh khắc đồ cô bị mất, cậu ta lại xuất hiện kịp thời như vậy.


Lục Thời Minh: “Không! Tôi thật sự không có!”


Lương Tê Nguyệt không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt khiến cậu ta có chút sợ hãi.


Lục Thời Minh cũng không dám không nói thật với cô, hình ảnh của cậu ta trong mắt cô đã quá tệ rồi.


Cậu ta nói gặp cô tình cờ trên đường vào tuần đầu tiên Lương Tê Nguyệt đi tỉnh ngoài, sau đó liền đi theo cô đến vài nơi.


Biết cô lần này sẽ đi tàu cao tốc về, cậu ta còn mua cùng chuyến.


“Cậu còn bảo không phải theo dõi tôi?” Lương Tê Nguyệt cảm thấy năng lực hiểu tiếng người của cậu ta có vấn đề hay sao, cô bực bội nói: “Lẽ ra lúc nãy tôi nên bảo cảnh sát Tạ bắt luôn cả cậu lại.” 


“Lục Thời Minh, tôi tưởng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích cậu.”


“Tôi biết.” Lục Thời Minh cúi đầu, vẻ mặt hiếm hoi lộ rõ sự buồn bã: “Tôi cũng biết cậu và Thẩm Ký Vọng đã ở bên nhau, tôi không hề có ý định chen chân vào giữa hai người.”


Cậu ta chỉ muốn nhìn cô từ xa thôi.


Cậu ta chưa nói với cô, lần họ đi du lịch Tam Á, cậu cũng có mặt.


Họ đi thủy cung hẹn hò, cậu cũng ở đó.


Cậu ta còn thấy Lương Tê Nguyệt hôn Thẩm Ký Vọng.


Có lẽ cậu ta thật sự là người thích bị hành hạ, rõ ràng biết cô không thích mình, nhưng vẫn cứ làm như vậy.



Sau khi khai giảng, Lục Thời Minh thường xuyên chạy sang phía Nam Thanh. Cậu ta lấy cớ là muốn đến thư viện mượn sách, nhưng không có thẻ, nên muốn mượn thẻ của Lương Tê Nguyệt dùng tạm.


Nhìn bàn tay vẫn còn dán băng cá nhân của cậu ta, Lương Tê Nguyệt nhớ đến chuyện cậu ta bị thương vì mình, cô mềm lòng, cho cậu mượn thẻ.



Hôm đó, Lương Tê Nguyệt muốn đến thư viện mượn sách, nhớ ra thẻ mượn sách vẫn còn trong tay Lục Thời Minh, liền nhắn cậu ta mau trả lại.


Khi trả thẻ, Lục Thời Minh còn mang đến cho cô một ly đá xay xoài, nói là cảm ơn cô.


“Không cần.” Lương Tê Nguyệt không nhận, chỉ lấy thẻ của mình.


Cô mượn sách xong đi ra, thấy Lục Thời Minh vẫn đứng ở cửa, cô đi lướt qua cậu ta.


Ly đá xay xoài mua cho cô đã được Lục Thời Minh tự mình uống hết. Mùa hè là mùa xoài ngon, vị chua ngọt vừa phải, sảng khoái.


Cậu ngậm một ngụm đá xay lớn trong miệng, xen lẫn chút thịt xoài, giả vờ vô ý hỏi: “Tôi nhớ trước đây cậu rất thích ăn xoài, nhưng hình như bây giờ ít thấy cậu ăn.”


“Vì Thẩm Ký Vọng bị dị ứng xoài.” Lương Tê Nguyệt thuận miệng đáp.


“Ồ, thì ra là vậy.” Lục Thời Minh cảm thấy vị xoài vốn ngọt thanh bỗng trở nên rất chua, nhưng vẫn cố nuốt trọn ngụm đá xay chưa tan hết vào cổ họng: “Nhưng tôi vẫn thích xoài.”


“Thất Thất.” Nam chính mà họ vừa nhắc đến lúc này vừa hay xuất hiện.


Thẩm Ký Vọng bước nhanh, đi về phía này.


Anh đưa tay, hành động rất tự nhiên nhận lấy cuốn sách trong tay Lương Tê Nguyệt, ánh mắt dịu dàng tràn đầy, nhưng khi ngước lên, ánh nhìn chuyển lạnh, hướng về phía Lục Thời Minh.


“Chào anh Thẩm.” Lục Thời Minh giơ ly đá xay xoài trong tay lên, cười hầm hố chào anh.


Thẩm Ký Vọng gật đầu, giọng nói rất nhạt: “Cứ tưởng cậu năm tư rồi, không ngờ mới năm hai.”


Ý là: Sao rảnh rỗi thế.


Lục Thời Minh cười đáp trả: “Tôi đây không bận rộn như anh Thẩm, bận đến mức không có thời gian ở bên bạn gái.”


“Lục Thời Minh.” Lương Tê Nguyệt lên giọng cảnh cáo gọi tên cậu ta.


Lục Thời Minh lập tức nhận lỗi, thái độ xin lỗi cũng vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi anh Thẩm, tôi nói lỡ lời, xin lỗi anh.”


Thiếu gia nhà họ Lục tính cách ngông cuồng, người có thể khiến cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi đếm trên đầu ngón tay.


Hai chàng trai nhìn chằm chằm vào nhau, ánh mắt đấu đá, một luồng khí lạnh ngầm cuộn trào.


Thẩm Ký Vọng vòng tay ôm lấy vai Lương Tê Nguyệt, trước mặt Lục Thời Minh, anh cúi đầu đột ngột hôn cô một cái: “Bảo bối, hôm nay mình đi ăn ở đâu?”


Lương Tê Nguyệt bị sự thân mật bất ngờ của anh làm cho đầu óc hơi choáng váng, nhưng nhanh chóng hồi phục: “Ủa, sáng nay em đã nói với anh là chiều em có tiệc liên hoan câu lạc bộ mà?”


Thẩm Ký Vọng: “Liên hoan câu lạc bộ quan trọng hay anh quan trọng?”


Lương Tê Nguyệt: “???”


Dưới ánh mắt đe dọa của Thẩm Ký Vọng, cô nói ra câu trả lời khiến anh hài lòng: “Đương nhiên là anh.”


Thẩm Ký Vọng khoác vai cô bước đi: “Vậy thì không đi liên hoan nữa, ở bên anh.”


“Không hay lắm đâu, em đã hứa đi rồi mà.”


“Vậy thì dẫn anh đi cùng.”


“Sao tự nhiên anh dính người thế?” Lương Tê Nguyệt bị anh ôm đi, cô quay đầu nhìn về phía Lục Thời Minh đang đứng, nhưng đầu cô lại bị Thẩm Ký Vọng mạnh mẽ quay lại, cuối cùng cô cũng nhận ra: “Anh ghen đấy à?”


Thẩm Ký Vọng không nói, nhưng đã ngầm đồng ý.


Lương Tê Nguyệt hơi vui, bạn trai mình biết ghen là một tiến bộ không tồi.


“Anh ghen với cậu ta làm gì?”


Anh luôn biết thái độ không ưa Lục Thời Minh của cô.


“Em và cậu ta sẽ không có gì đâu, em chỉ cho cậu ta mượn thẻ mượn sách, cậu ta đến trả…”


Nói được nửa chừng, Thẩm Ký Vọng nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn thẳng xuống, chặn lại những lời cô muốn nói tiếp theo.


“Đừng nhắc đến cậu ta nữa được không.”


Nghe là thấy phiền.

Hết chương 49


Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Story Chương 49
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...