Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 46
Chương 46
Lương Tê Nguyệt không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng với cô, nó thật chậm.
Giữa hai đôi môi quấn quýt, cô cảm nhận hơi thở anh xâm nhập từng chút một.
Đầu lưỡi anh khẽ chạm vào hàm răng trước của cô, như thăm dò.
Cơ thể Lương Tê Nguyệt nhanh hơn ý thức, ngoan ngoãn hé môi.
Nhưng anh lại rút lui.
Thẩm Ký Vọng vốn định để cô lấy hơi trước, nào ngờ, cô gái đột ngột vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón gót chân, ngước cằm lên, chủ động hôn lại.
Đầu óc Thẩm Ký Vọng chưa bao giờ trống rỗng như lúc này, mọi giác quan dường như mất hết, chỉ còn lại xúc cảm ở đôi môi là đặc biệt mãnh liệt.
Chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ đã tự mình thông suốt, nhân lúc anh thất thần, đầu lưỡi mềm mại tấn công vào thành trì của anh.
Anh bản năng đưa tay ôm eo cô, vừa vặn một vòng tay, mềm mại và mời gọi.
Không nhịn được nữa.
Lực hôn của anh đột nhiên tăng mạnh, hoàn toàn giành lại quyền chủ động, nghiêng đầu hôn cô, mang theo chút mạnh mẽ.
“Ưm—” Lương Tê Nguyệt không kìm được khẽ rên một tiếng.
Thẩm Ký Vọng ngậm lấy môi dưới của cô, cắn nhẹ một cái, cười vừa ranh mãnh vừa bất cần: “Ngoan, đừng phát ra tiếng.”
Nếu không, anh sẽ không kiểm soát được bản thân.
Lương Tê Nguyệt xấu hổ đấm vào vai anh, nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị lòng bàn tay rộng lớn của anh bao trọn, rồi những ngón tay cô bị ép mở ra, ngón tay anh đan vào.
Đó là một tư thế mười ngón tay đan chặt.
Khoảnh khắc này, Lương Tê Nguyệt mới cảm thấy hóa ra họ thực sự là một đôi tình nhân, một đôi tình nhân thân mật không khoảng cách.
Cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc ấy, giống như viên kẹo cô yêu thích, thậm chí, còn ngọt hơn kẹo gấp trăm lần.
Họ trao nhau một nụ hôn thật dài dưới ánh pháo hoa—
Nụ hôn đầu tiên, chỉ dành riêng cho hai người họ.
Từ ngây ngô đến nồng nàn, đôi môi ẩm ướt hút lấy nhau, khi đầu lưỡi chạm vào, dường như chạm đến tận linh hồn.
Thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.
Khi tách nhau ra, Lương Tê Nguyệt khẽ th* d*c, hai má đỏ bừng, môi còn đỏ hơn, ánh nước long lanh.
Đôi môi mỏng của Thẩm Ký Vọng cũng dính chút son môi của cô, màu đỏ nhạt, có một vẻ gợi cảm khó tả.
Đôi mắt hoa đào ấy nhìn cô, mê hoặc lòng người, như biển sâu, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn chìm đắm.
Lương Tê Nguyệt bị anh nhìn đến mức hơi ngượng, vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.
Thẩm Ký Vọng hiểu ý hành động này của cô, xoa đầu cô: “Hôn xong rồi mới thấy ngượng à?”
Người vừa nãy còn mạnh dạn nói muốn hôn anh là ai kia chứ.
Lương Tê Nguyệt: “Làm gì có.”
Cô phủ nhận xong lại không nhịn được hỏi: “Sao anh lại hôn giỏi thế?”
Cô cảm thấy cả người mình bây giờ vẫn còn mềm nhũn, cảm giác tê dại vẫn chưa tan hoàn toàn.
Thẩm Ký Vọng: “Đàn ông thì chuyện này tự thông suốt thôi.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô khẽ hừ một tiếng, nếu không phải biết mình là mối tình đầu của anh, với kiểu hôn tự thông suốt, thuần thục như vậy, cô đã nghĩ anh từng hôn người khác rồi.
“Chưa hôn ai khác cả.” Anh dường như luôn dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, rồi đưa ra câu trả lời cô muốn: “Chỉ có em thôi.”
“Vậy sau này, cũng sẽ chỉ có mình em thôi chứ?” Lương Tê Nguyệt theo bản năng hỏi.
Nhận ra lại thấy câu hỏi này có vẻ quá sâu sắc.
Họ mới bắt đầu hẹn hò, về tương lai, mọi thứ đều là ẩn số.
Nhưng con gái là thế, nghĩ đến hiện tại, sẽ muốn cả tương lai.
Đúng lúc cô nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, anh phát ra một âm ngắn gọn từ cổ họng.
“Ừ.”
Chỉ có em thôi.
Và sau này cũng vậy.
…
Sau khi rời khỏi Thủy cung, tình cảm của hai người rõ ràng đã ấm lên rất nhiều, Thẩm Ký Vọng nắm chặt tay cô không buông, mười ngón tay đan vào nhau.
Khi đối phương không nhìn, cả hai đều vô thức l**m môi, khóe miệng khẽ cong lên.
“Tiếp theo đi đâu?” Thẩm Ký Vọng chủ động hỏi.
Lịch trình hẹn hò cả ngày hôm nay đều do một mình Lương Tê Nguyệt sắp xếp.
Lương Tê Nguyệt chậm rãi vài giây mới trả lời anh: “Đi, đi xem phim.”
Thẩm Ký Vọng: “Được.”
Lương Tê Nguyệt đã mua vé xem phim trước trên mạng, địa điểm là rạp chiếu phim gần Đại học Nam Thanh, nên trước hết phải lái xe về.
Lương Tê Nguyệt vừa ngồi vào xe, Thẩm Ký Vọng ở ghế lái đột nhiên ghé sát qua, cô theo phản xạ đặt tay lên vai anh.
Nghe thấy tiếng “cạch” của dây an toàn, Lương Tê Nguyệt mới kịp nhận ra điều gì đó.
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cái tật xấu lên xe không thắt dây an toàn này của cô bao giờ mới sửa được đây.
Thẩm Ký Vọng nhìn bàn tay cô đang đặt trên vai mình, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang ý cười trêu chọc, rất không đứng đắn: “Không khí đã đến mức này rồi, lẽ nào anh nên làm gì đó để không phụ lòng em?”
Các cặp đôi trẻ vừa học được cách hôn nhau rất dễ bị nghiện.
Lương Tê Nguyệt lần này thật sự không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, hành động nhanh hơn suy nghĩ một bước, tay cô theo đường vai anh, vòng qua ôm lấy cổ anh.
Vai của chàng trai rộng và khỏe, xương cứng cáp, nhưng chạm vào lại rất dễ chịu.
Tư thế gần gũi này khiến nụ hôn của Thẩm Ký Vọng càng thêm sâu, cánh tay ôm chặt eo cô, mu bàn tay chàng trai trắng lạnh, ngón tay thon dài, gân mạch rõ ràng, vừa cấm dục vừa quyến rũ.
Nhìn từ xa, có thể thấy mờ mờ hình ảnh một đôi tình nhân tựa vào nhau trong xe.
—
Đến rạp chiếu phim thì hai người đến muộn một chút, bên trong đèn đã tắt hết, tối om.
Thẩm Ký Vọng cầm vé, nắm tay cô đi về phía ghế đã đặt. Ghế của họ ở khá xa phía sau, khi đi qua lối đi giữa, Lương Tê Nguyệt vô tình chạm vào giày của người khác, liền nói: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Giọng nữ vang lên với nụ cười, còn có vài phần quen thuộc.
Ánh mắt Khương Ly lướt qua nhanh chóng trên đôi tay đang nắm chặt của cô và Thẩm Ký Vọng, rồi dừng lại vài giây trên đôi môi quá đỗi ửng hồng của Lương Tê Nguyệt, rồi cô ấy khẽ gật đầu: “Trùng hợp quá, đàn em.”
Sau khi chào hỏi xong, Lương Tê Nguyệt mới phát hiện bên cạnh cô ấy còn ngồi một chàng trai, hơi quen nhưng nhất thời cô không nhớ ra là ai.
Thẩm Ký Vọng thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai khác, kéo cô về phía mình, ra hiệu cô ngồi vào chỗ.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Lương Tê Nguyệt vẫn còn nhìn người khác, Thẩm Ký Vọng “chậc” một tiếng, rất khó chịu, vừa định lên tiếng thì nghe cô hỏi mình: “Thẩm Ký Vọng, anh có quen chàng trai này không?”
“Không quen.”
Lương Tê Nguyệt liếc anh: “Anh chưa nhìn mà đã nói không quen.”
“Vậy em nhìn lâu thế là muốn làm quen với người ta à?”
“Không phải, em đang nhìn tình địch của anh trai em.”
Ghế của Khương Ly ở hai hàng phía trước họ, vừa vặn hơi chếch sang một bên, Lương Tê Nguyệt nhìn nghiêng mặt chàng trai, thấy anh ta cười một cái, khóe miệng có lúm đồng tiền, cô mới đột nhiên nhớ ra đã gặp ở đâu.
Tiệc nướng trên đỉnh núi, Câu lạc bộ Khiêu vũ, tiệc tùng—
Chính là chàng trai đứng cạnh Khương Ly cười nói vui vẻ hôm đó.
Lâu như vậy rồi vẫn còn liên lạc, còn cùng nhau đi xem phim, hai người này không lẽ đã thành đôi rồi?
Lương Tê Nguyệt lấy điện thoại ra chụp lén một bức ảnh hai người họ, sau đó gửi cho Lương Tứ.
Mẹ của Xá Xíu: Anh Lương Tứ! Nguy!
Mẹ của Xá Xíu: Chị dâu tương lai của em sắp bị cướp mất rồi!
Lương Tứ nhận được tin nhắn của cô khi vừa tắm xong trong ký túc xá, Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh đang chơi game đôi, thấy anh ra khỏi phòng tắm thì gọi anh một tiếng, hỏi lát nữa có muốn ăn khuya cùng không.
Anh không đáp lời, ngón tay phóng to bức ảnh, mắt theo đó híp lại.
Ánh sáng trong rạp chiếu phim mờ ảo, chỉ có màn hình phía trước phát ra chút ánh sáng yếu ớt, hai nhân vật chính trong ảnh ngồi rất gần nhau, gần như dính sát, như một đôi đang thủ thỉ bên tai nhau.
Khương Ly mặc chiếc áo hai dây mát mẻ, vai trần gợi cảm, ngón tay xinh đẹp sơn móng tay, một tay che miệng cười, ngón tay thon thả, cả người gần như tựa vào vai chàng trai.
Lương Tê Nguyệt chờ mãi mới nhận được tin nhắn của Lương Tứ, chỉ vỏn vẹn một chữ.
— “Ồ.”
Ồ?
Lúc này mà anh vẫn còn giả vờ lạnh lùng?
Lương Tê Nguyệt không định để ý đến anh nữa, cứ để anh cô đơn cả đời đi.
Ngay khi cô vừa đặt điện thoại xuống định tập trung xem phim, màn hình điện thoại lại sáng lên.
LS: Em đang ở rạp chiếu phim à?
Mẹ của Xá Xíu: Vâng, em đang đi xem phim với bạn trai yêu quý của em. Tình cờ gặp chị Khương Ly và “bạn trai tương lai” của chị ấy, à không, có thể đã là bạn trai rồi.
LS: Muộn rồi.
Mẹ của Xá Xíu: ??
LS: Anh đến đón em về ký túc xá.
Lương Tê Nguyệt nhìn câu cuối cùng anh gửi thì bật cười.
Quả nhiên, ai đó vẫn không nhịn được mà muốn đến xem.
Sau đó Lương Tê Nguyệt tập trung xem phim. Cô chọn một bộ phim hài, các diễn viên chính đều là những diễn viên gạo cội, các tình tiết gây cười và lấy nước mắt xen kẽ, có cả tiếng cười lẫn nước mắt.
Khi tan rạp, mọi người đều có chút tiếc nuối, trên mặt ít nhiều đều có nụ cười và nước mắt, phần lớn là do quá vui mừng mà bật khóc.
Lương Tê Nguyệt kéo Thẩm Ký Vọng cố ý ở lại ghế thêm một lúc, thấy Khương Ly đứng dậy rời đi mới đi theo.
Vừa ra đến cửa rạp chiếu phim, Lương Tê Nguyệt đã nhìn thấy Lương Tứ trong đám đông, chàng trai có gương mặt góc cạnh, khí chất nổi bật, đứng ở đó là rất dễ nhận thấy.
Khương Ly cũng nhìn thấy anh, ánh mắt hai người giao nhau chớp nhoáng trong không trung, giây tiếp theo cô rời mắt đi trước, sự chú ý chuyển sang chính mình, có người khoác một chiếc áo khoác lên vai cô.
Khương Ly đưa tay lên, cố ý xoa đầu anh ta, cười rạng rỡ: “Biết điều lắm, em trai.”
Làm xong động tác này, cô liếc nhanh về phía Lương Tứ, rồi nghiến răng.
Người đàn ông này là gỗ à, lại còn đứng yên không nhúc nhích.
Khương Ly thuận thế khoác tay vào cánh tay chàng trai bên cạnh, làm ra vẻ e ấp: “Lát nữa đi đâu đây, ăn khuya nhé?”
“Các vũ công các cô không phải chú trọng quản lý vóc dáng nhất sao.” Giọng Lương Tứ vang lên phía sau cô.
“Đúng vậy.” Nụ cười trên mặt Khương Ly càng rộng hơn, cô ấy khẽ vén mái tóc bên tai, quay đầu nhìn Lương Tứ đang đứng sau mình, ánh mắt và giọng điệu vô tội được thể hiện rất khéo léo: “Nhưng điều này hình như không liên quan gì đến bạn học Lương nhỉ?”
Cô ấy thu ánh mắt lại, nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Chỉ bạn trai tôi mới có thể quản tôi.”
Lương Tê Nguyệt, một người con gái, ngửi thấy mùi không bình thường từ câu nói hơi làm dáng của Khương Ly.
Cô nhìn chằm chằm vào Khương Ly và chàng trai, phát hiện hai người có vài nét tương đồng.
Lương Tê Nguyệt quay sang nhìn bạn trai mình: “Thẩm Ký Vọng, anh có thấy…”
“Mới phát hiện à?” Thẩm Ký Vọng cúi xuống thì thầm vào tai cô, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Đó là em họ của cô ấy.”
Lương Tê Nguyệt: “!!!”
Quả thật là như vậy à.
“Sao anh biết? Anh trai em có biết không?”
Thẩm Ký Vọng: “Em nghĩ sao.”
Lương Tê Nguyệt nhìn biểu cảm của Lương Tứ, ánh mắt anh không hướng về phía cô, mà đang nhìn Khương Ly.
Nhưng nhìn cái vẻ mặt sắp bốc hỏa của anh ấy, chắc là không biết.
Điện thoại của chàng trai bên cạnh Khương Ly đột nhiên reo lên, anh ta nhìn qua, sắc mặt hơi đổi, lập tức buông tay cô ấy ra và nói: “Em có chút việc, phải đi trước đây.”
Anh ta nhìn Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng phía sau, ngay từ lúc chào hỏi trong rạp chiếu phim đã biết mấy người này quen nhau.
“Lát nữa chị về ký túc xá với bạn, cẩn thận nhé.”
Khương Ly vừa nhìn thấy tên người gọi của anh ta, cũng biết chuyện gì đang xảy ra, rất thấu hiểu nói: “Ừ, vậy chị về đến ký túc xá sẽ báo cho em biết.”
* Trong tiếng Trung chỉ có xưng hô bạn – tôi nên anh 4 không biết sự thật
Sau khi chàng trai đi, Khương Ly mới quay người lại, nhìn thẳng vào Lương Tứ, cô ấy chắp tay sau lưng, thân người hơi nghiêng về phía trước, hỏi anh: “Không biết bạn học Lương có rảnh không, đưa tôi về…”
Lương Tứ trực tiếp cắt ngang lời cô: “Không rảnh.”
Người khác không rảnh mới nhờ anh đưa về.
Anh là cái gì, vật thay thế sao.
Biểu cảm trên mặt Khương Ly thoáng lạnh đi một chút, vì giọng điệu quá cứng rắn của anh.
“Không đưa thì thôi.” Khương Ly cũng nổi nóng, cô ấy xoay chiếc túi xách nhỏ trên tay một vòng trên không rồi lại đeo lên vai, bước qua anh bằng đôi giày cao gót: “Tôi đâu phải không tìm được người đưa về, tôi đây cả đống người theo đuổi.”
Cô bước chân rất mạnh, như trút hết cơn giận trong lòng.
Đàn em người ta đã theo đuổi thành công, hai người tình tứ ngọt ngào, còn cô vẫn dậm chân tại chỗ, mẹ nó cô không theo đuổi nữa!
Khương Ly cảm thấy rất cần phải tự mình nói cho anh biết quyết định này, quay đầu lại hét vào mặt anh: “Trước đây là tôi quấn lấy anh, làm phiền anh, nhưng từ bây giờ, anh cứ coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra.”
“Bởi vì, tôi, không, theo, đuổi, anh, nữa.”
Nói xong, Khương Ly hoàn toàn giải phóng bản tính, lầm bầm: “Trời đất còn rộng lớn, tôi đâu cần vì cái khúc gỗ không biết mở lòng như anh mà bỏ cả khu rừng. Tôi chỉ cần ngoắc tay một cái, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ đây đến Nam Thanh—á Lương Tứ anh làm gì vậy!”
Khương Ly đang nói dở thì cả người bay lên không, mất trọng lực, vì cô bị người ta vác thẳng lên vai, đầu chúi xuống đất.
Lương Tứ vác cô đi, nhưng lời nói lại tự vả mình: “Đưa em về ký túc xá.”
Mặt Khương Ly hướng về lưng anh, vừa đấm vào lưng cậu, đôi chân dài vừa đạp loạn xạ trong không khí: “Anh bị điên à, bây giờ tôi không cần anh đưa nữa!”
Bước chân người đàn ông không dừng lại.
Khương Ly: “Lương Tứ, anh bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì sao.”
Khương Ly không làm gì được người đàn ông này, đành phải chuyển ánh mắt cầu cứu sang Lương Tê Nguyệt đang đi phía sau: “Đàn em, cứu chị, bảo anh trai em thả chị xuống.”
Lương Tê Nguyệt nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Thẩm Ký Vọng: “Chúng ta có nên…”
Thẩm Ký Vọng trực tiếp bịt tai cô lại: “Em không nghe thấy gì cả.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Khương Ly: “…”
Khương Ly thấy Lương Tê Nguyệt đưa ánh mắt “phải chịu” nhìn mình, cô ấy lại bắt đầu tấn công Lương Tứ bằng lời nói.
“Đồ Lương Tứ thối tha, đồ khốn nạn! Chơi trò tổng tài bá đạo với tôi à!”
“Mẹ nó anh đi nhanh thế, không thể quan tâm đến cảm giác của tôi à, tôi sắp nôn rồi.”
Cô ấy vừa uống một chai trà trái cây lớn, bây giờ bụng rất đầy, lại còn bị vai anh cứng ngắc cấn vào, đau chết đi được.
Lương Tứ nghe cô nói vậy mới đặt cô ấy xuống. Khương Ly vừa chạm đất, cảm giác khó chịu ban nãy giảm đi rất nhiều, cô ấy đẩy Lương Tứ ra định đi, nhưng đôi giày cao gót không ủng hộ, vừa đi được vài bước đã bị Lương Tứ nắm cổ tay lại.
“Lương Tứ, bây giờ tôi mới nhìn rõ anh, anh có phải là kẻ thích bị ngược đãi không, tôi vừa nói không theo đuổi anh nữa thì anh mới bám lấy tôi.”
Khổ nỗi anh lại chẳng nói gì, như một khúc gỗ im lặng, khiến người ta không thể hiểu anh đang nghĩ gì.
Lương Tứ nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh hỏi: “Đỡ hơn chưa.”
Khương Ly muốn vùng tay ra nhưng không được: “Đồ Lương Tứ thối tha! Đồ khốn nạn! Đồ vương bát đản…”
Lương Tứ: “Ngoài chữ ‘đản’ ra em có thể chửi cái gì khác không?”
Khương Ly: “???”
Người này có sở thích gì kỳ quái vậy, nghe người ta chửi mà còn đòi hỏi.
“Anh bị điên à!”
“Câu này em vừa chửi rồi.”
“…”
—
Tác giả có lời muốn nói
Màn truy thê của anh trai đến trước rồi.
Lương Tứ: Con đường tôi đi, sau này chính là con đường cậu phải đi.
Thẩm Ký Vọng: …
Hết chương 46
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 46
10.0/10 từ 42 lượt.
