Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 44
Chương 44
Tháng ba, Nam Thanh khai giảng.
Cơn gió đầu xuân còn mang chút se lạnh, xen lẫn những hạt mưa phùn lất phất. Trên lối đi của trường, tiếng bước chân không ngớt, học sinh che ô đi về phía khu nhà học.
Trong đám đông, dáng người Thẩm Ký Vọng nổi bật hẳn. Vốn đã cao ráo, chân dài, khí chất hơn người, hôm nay anh còn ăn mặc khác lạ hơn mọi ngày.
Áo gile len dệt kim cổ chữ V màu xanh navy, vai rộng rõ rệt, bên trong là sơ mi trắng dài tay đóng thùng, thắt thêm cà vạt kẻ sọc đen trắng. Một bộ đồ rất đậm chất học đường.
Thẩm Ký Vọng gấp ô lại, đặt ngoài cửa lớp, bước vào liền thấy Lương Tứ và nhóm bạn. Ba người họ ngồi ở hàng thứ hai, chừa một chỗ trống bên cạnh cho anh.
Võ Kiệt đợi anh ngồi xuống rồi ghé sát lại xem xét bộ đồ này, còn cả chiếc kính không độ trên sống mũi, tấm tắc: “Hôm nay cậu cosplay nam sinh cấp ba à?”
Nhìn kỹ thì đúng là toát lên cái vẻ của hot boy học bá chăm học ở trường hồi cấp ba.
Cũng giống như một từ mà các nữ sinh hay nói.
— Thanh lịch, cấm dục.
Thẩm Ký Vọng liếc mắt nhìn cậu ta hờ hững: “Hiện tại tôi cũng là nam sinh.”
Anh ngồi xuống thấy cổ hơi vướng, đưa tay nới lỏng cà vạt, lộ ra phần xương cổ tay ở ống tay áo, xương nổi rõ. Trên cổ tay đeo một sợi dây đỏ, bị Võ Kiệt tinh mắt nhìn thấy.
“Chà, cái này ở đâu ra vậy, hình như trước giờ chưa thấy nhỉ.”
Võ Kiệt nắm lấy tay anh định xem xét, cho đến khi thấy món đồ trang trí hình số, cậu ta liền hiểu ra ngay lập tức: “Hiểu rồi, tôi im lặng đây.”
Ôn Dịch Thanh rõ ràng cũng thấy, chỉ cười mà không nói gì.
Lương Tứ liếc một cái, mỉa mai: “Sến.”
Thẩm Ký Vọng dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật đáp lại: “Hôm nay anh trai không ăn nho à.”
*Ý 16 là anh 4 ăn không được thì chê nho chua =)))
Lương Tứ bị tiếng “anh trai” của anh làm nổi hết da gà, cầm sách đứng dậy định đập anh.
Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh kẹp ở giữa đóng vai trò hòa giải, mỗi người giữ một người.
Cảnh tượng bốn chàng trai “quấn quýt” nhau khiến các nữ sinh phía sau lập tức phấn khích, rút điện thoại ra chụp lia lịa cảnh “tình tứ trêu chọc” này.
…
Một tiết học trôi qua, chuông tan học reo đúng lúc.
Thẩm Ký Vọng vẫn đứng trên bục giảng thảo luận vấn đề với giáo sư. Chàng trai hơi cúi người, một tay chống lên mép bục, dáng vẻ cao ráo, chăm chú lắng nghe thầy nói.
Lương Tê Nguyệt nhanh chóng xuất hiện ở cửa lớp học. Hôm nay cô học ở cùng một khu nhà với Thẩm Ký Vọng, chỉ cách hai tầng lầu, vừa tan học là cô đã vội chạy đến.
Cô dựa vào cánh cửa, ló đầu ra, vẫy tay chào Võ Kiệt là người nhìn thấy cô trước, nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt Võ Kiệt rơi vào bộ đồ gile len dệt kim và sơ mi của cô, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hôm nay Thẩm Ký Vọng lại đóng vai nam sinh cấp ba. Hóa ra là đồ đôi.
Không chỉ có cậu ta, các sinh viên khác trong lớp cũng nhận ra. Họ nhìn Lương Tê Nguyệt, rồi lại nhìn Thẩm Ký Vọng.
Một ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu họ, có điều gì đó dường như sắp sáng tỏ, nhưng họ không dám chắc chắn.
Cho đến khi Võ Kiệt gọi to về phía bục giảng: “Thầy ơi, tan học rồi ạ, bạn gái người ta đến đón rồi kìa.”
Mọi người: “!!!”
Thẩm Ký Vọng nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy bóng dáng bạn gái mình xuất hiện.
Lương Tê Nguyệt không nghĩ Võ Kiệt sẽ nói ra công khai như vậy. Cô vẫn còn đang dựa ở cửa, mắt mở to, trông hơi ngẩn ngơ.
Giáo sư nhận ra Võ Kiệt, biết cậu là bạn cùng phòng với Thẩm Ký Vọng, nên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy cầm sách giáo khoa trên bục giảng lên, xua tay: “Cho về, cho về.”
Khi đi đến cửa lớp, thầy còn dừng lại một chút, nhìn Lương Tê Nguyệt. Cô bị nhìn nên có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt dây đeo ba lô trên vai, cúi người chào: “Cảm ơn thầy ạ.”
“À không, em xin chào tạm biệt thầy ạ.” Cô vội vàng sửa lại.
Giáo sư cười, thấy cô đáng yêu nên thân thiện đáp lại: “Chào em.”
Lương Tê Nguyệt nghe thấy tiếng cười khúc khích nho nhỏ vang lên trong lớp. Cô che mặt lại, không muốn người khác nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Thấy cô cúi gằm mặt suýt va vào bức tường bên cạnh, Thẩm Ký Vọng đưa tay chặn lại, lòng bàn tay rộng lớn của anh chạm vào trán cô.
Lương Tê Nguyệt lúc này mới buông tay, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Cách ăn mặc hôm nay của cô rất nữ tính: tóc đuôi ngựa buộc cao với chiếc nơ đỏ bản to phía sau, mặt trang điểm nhẹ nhàng, phấn mắt màu hồng có nhũ lấp lánh, đôi mắt to lanh lợi, hàng mi dài cong vút.
Cô còn kẻ mắt, đuôi mắt hai bên hơi cong lên, kết hợp với khuôn mặt trái xoan, lớp trang điểm tông hồng khiến cô vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Thế nhưng, ánh mắt Thẩm Ký Vọng không dừng lại trên mặt cô quá lâu, mà từ từ di chuyển xuống, rơi vào đôi chân dưới chiếc váy ca-rô của cô, trắng ngần thon dài, xương thịt cân đối, đứng thẳng tắp.
Anh khẽ cau mày, hỏi: “Không lạnh sao?”
“Không lạnh ạ.” Lương Tê Nguyệt nhìn đôi chân mình, lắc đầu: “Em mặc ‘quang thoái thần khí’ mà.”
Thấy ánh mắt khó hiểu của Thẩm Ký Vọng, Lương Tê Nguyệt biết anh chưa nghe thấy từ này bao giờ. Cô kiễng chân ghé sát tai anh, giải thích: “‘Quang thoái thần khí’, là quần tất đó.”
Cô không để ý thấy, yết hầu đẹp đẽ của chàng trai hơi lên xuống một cách không tự nhiên khi nghe hai từ cuối cùng.
Nhưng người kia lại không hề hay biết, ghé mặt lại gần hỏi đầy vẻ đắc ý: “Có phải là không nhìn ra không?”
Vùng cổ Thẩm Ký Vọng dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của cô gái, hơi nhồn nhột, anh nói: “Mặc quần dài có tốt hơn không?”
Lương Tê Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Đồ trai thẳng!”
Con gái khoe chân là để đẹp mà.
“Này hai vị.” Giọng Võ Kiệt xen vào: “Tình tứ có thể đợi chúng tôi ăn cơm xong được không?”
Cậu ta xoa xoa cái bụng đang kêu ọc ọc: “Tôi còn chưa ăn cơm trưa, hai người ở đây phát cơm chó cho tôi ăn.”
Người ngoài nhìn thấy rõ ràng cảnh vừa rồi, Lương Tê Nguyệt vừa kiễng chân, Thẩm Ký Vọng liền tự nhiên cúi đầu xuống nghe cô nói.
Không biết cô nói gì mà một bên tai của Thẩm Ký Vọng còn đỏ lên.
Chẳng phải là đang tình tứ trêu chọc nhau sao!
Lương Tê Nguyệt hơi ngại ngùng trốn ra phía sau Thẩm Ký Vọng, còn Thẩm Ký Vọng khéo léo chuyển chủ đề: “Đi ăn ở đâu?”
Võ Kiệt nhìn thời tiết bên ngoài, mưa vẫn còn rơi, đi ra ngoài thì đường khó đi, cậu ta đề nghị: “Đi nhà ăn gần nhất đi.”
Những người khác không có ý kiến, đều đồng ý.
Trên đường đi, Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt dùng chung một chiếc ô.
Lương Tê Nguyệt hôm nay ra ngoài không mang ô, đi cùng Đào Nghi đến lớp. Vừa nãy lúc học, cô hỏi Thẩm Ký Vọng có mang ô không, biết anh có ô rồi nên bảo Đào Nghi về trước.
May mắn là hôm nay Thẩm Ký Vọng mang một chiếc ô đôi, đủ lớn, nhưng khi che ô, anh vẫn nghiêng ô về phía Lương Tê Nguyệt.
Có một cặp đôi đi trước họ, Lương Tê Nguyệt thấy tay chàng trai đặt trên vai cô gái, che chở cô trong vòng tay, cử chỉ thân mật một cách tự nhiên.
Cô quay sang nhìn Thẩm Ký Vọng bên cạnh, cả hai đi song song, chỉ có quần áo cọ xát vào nhau, tay cũng không hề chạm vào đối phương.
Thẩm Ký Vọng chú ý thấy một vũng nước nhỏ dưới chân, khi cô đang thất thần, anh kéo nhẹ cánh tay cô, nhắc nhở: “Nhìn đường.”
Lương Tê Nguyệt thu ánh mắt lại, ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”
Họ đến muộn, phần lớn sinh viên đã lấy đồ ăn và ngồi vào bàn. Khi thấy năm người bước vào cửa, tiếng ồn ào trong nhà ăn vốn yên tĩnh hơn lại lớn hơn một chút.
Đồ đôi của Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt quá rõ ràng, cả hai lại có ngoại hình bắt mắt, chỉ cần đứng đó thôi, ánh mắt mọi người cũng sẽ vô thức đổ dồn về phía họ.
“Trời ơi, Thẩm Ký Vọng hôm nay mặc đồ này, đẹp trai vãi.”
“Lại còn đeo kính nữa, kiểu cấm dục, tuyệt vời luôn.”
“Tôi học cùng trường cấp ba với cậu ấy, cứ như trở về cái thời cậu ấy mặc đồng phục học sinh đứng phát biểu dưới cột cờ vậy.”
“Thế là cậu ấy thực sự quen em gái của Lương Tứ à?”
“Đúng rồi, diễn đàn trường hôm nay bùng nổ rồi.”
Sáng nay, lúc đang học, ban đầu có một bài đăng tên là “Hot boy trường Nam Thanh được nuôi dưỡng hơn hai năm hình như bị người ta hái mất rồi” đột nhiên được đăng lên.
Bấm vào, bức ảnh đầu tiên là cú tấn công bằng góc nghiêng của Thẩm Ký Vọng, sống mũi cao thẳng, đường viền hàm rõ nét, đang cúi đầu viết gì đó trong sách giáo khoa, trông rất chăm chú và quyến rũ.
Lớp trưởng lớp Nam Đức: Xin lỗi, làm lại, đăng nhầm rồi!
Kéo xuống là một bức ảnh khác, đó là một bàn tay rõ ràng là của nam giới, khuỷu tay co lại đặt trên bàn. Tay trái anh cầm bút, gân xanh trên mu bàn tay rõ rệt, đốt xương nổi bật, ngón tay thon dài, trắng trẻo.
Lúc đầu, mọi người bàn tán xôn xao về độ đẹp của bàn tay anh, sau đó mới phát hiện ra trọng tâm bị lệch.
Phóng to bức ảnh sẽ thấy sợi dây đỏ đeo trên cổ tay anh, có treo một vật trang trí nhỏ đơn giản, là số 7.
Ban đầu không ai phát hiện ra ý nghĩa của con số này.
Cho đến khi có một bình luận xuất hiện, nhắc đến tên Lương Tê Nguyệt.
Mọi người mới chợt hiểu ra.
7, Lương Tê Nguyệt.
Chủ nhân của vật đánh dấu này không thể rõ ràng hơn.
…
Mấy người lấy đồ ăn xong thì tìm một bàn sáu người. Võ Kiệt vừa ngồi xuống, nhìn Thẩm Ký Vọng ngồi đối diện chéo, bẻ ngón tay đếm: “Lạ thật, số lần có thể ăn cơm cùng Thập Lục ở nhà ăn này tôi đếm trên mười ngón tay là hết rồi.”
Thẩm Ký Vọng đá vào chân cậu ta dưới gầm bàn: “Ăn còn không cản được miệng cậu.”
Võ Kiệt nghiêng người né, va vào vai Ôn Dịch Thanh.
“Cậu xem hai người họ mặc đồng phục học sinh ngồi đó, đối diện là Lương Tứ, có giống như đang yêu sớm bị giáo viên bắt được và khiển trách không.”
Ôn Dịch Thanh như mọi khi phối hợp với cậu ta: “Hơi giống.”
Lương Tứ nghe câu này, lên tiếng: “Tôi già đến mức đó à?”
Võ Kiệt: “…”
Anh trai à, trọng tâm của anh là cái này sao?
Nhưng Lương Tứ nhanh chóng trở lại vai trò người anh trai. Nhìn thấy món ăn trong khay cơm của Lương Tê Nguyệt, anh cười lạnh một tiếng: “Cậu ngay cả em gái tôi không ăn cần tây cũng không biết, cậu làm bạn trai kiểu gì vậy?”
Lúc Lương Tê Nguyệt lấy cơm, Thẩm Ký Vọng xếp hàng trước cô. Lấy xong phần của mình, anh hỏi cô muốn ăn gì. Cô lúc đó không thèm nhìn mấy món ăn, nói một câu: “Giống anh đi.”
Nhưng không may, có một món là thịt bò xào cần tây, mà Lương Tê Nguyệt lại không ăn cần tây.
Thẩm Ký Vọng lúc này mới chú ý đến hành động nhỏ cô gắp cần tây sang chỗ trống bên cạnh: “Kén ăn à?”
Tay Lương Tê Nguyệt khựng lại, mím môi, khi quay sang nhìn anh, cô lại nói lời phủ nhận: “Không có.”
“Em, em ăn mà.”
Cô đang định đưa miếng cần tây đã gắp ra vào miệng, thì tay bị người khác giữ lại trước một bước.
Thẩm Ký Vọng: “Em không muốn ăn thì đừng ăn.”
Rõ ràng là một câu chiều theo ý cô, nhưng Lương Tê Nguyệt nghe lại không thấy vui.
Cô nhớ lại trước đây khi còn ở nhà, cô cũng kén ăn trước mặt Lương Trọng Viễn. Lúc đó, ba cô đã nói:
— “Thói quen kén ăn không tốt, dinh dưỡng không cân bằng, con ăn thử một chút đi.”
— “Bây giờ ba còn quản được con, sau này bạn trai con cũng không biết có quản được con không.”
Nhưng bây giờ, Thẩm Ký Vọng dường như hoàn toàn không quan tâm cô có kén ăn hay không.
“Vâng.”
Lương Tê Nguyệt đè nén cảm xúc trong lòng, cuối cùng vẫn không đụng đến những miếng cần tây đó.
—
Con trai ăn cơm luôn nhanh hơn một chút. Khi Lương Tê Nguyệt ăn được nửa chừng thì họ đã ăn xong.
Sau đó, Lương Tứ nhận được một cuộc điện thoại, nói giáo sư tìm anh có việc nên đi trước. Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh tự giác không làm kỳ đà cản mũi, nên về ký túc xá trước.
Lương Tê Nguyệt không muốn Thẩm Ký Vọng đợi mình quá lâu, nên tăng tốc độ ăn, kết quả không may bị sặc.
Thẩm Ký Vọng: “Ăn chậm thôi.”
Điện thoại có tin nhắn đến, anh nhìn qua.
LS: Em gái tôi không vui, cậu dỗ con bé đi.
Thẩm Ký Vọng hơi khó hiểu.
Anh nhìn sang Lương Tê Nguyệt bên cạnh, cô hình như từ nãy đến giờ cứ cúi đầu ăn cơm, nói ít hơn một chút.
Vậy ra, đây là không vui sao?
Cuối cùng cũng ăn hết miếng cơm cuối cùng, Lương Tê Nguyệt đứng dậy: “Em đi đổ rác.”
Khi cô đi đến chỗ đổ rác thải nhà bếp ở cửa, có hai nam sinh đang nói chuyện ở góc khuất.
“Mày nói em gái Lương Tứ với Thẩm Ký Vọng quen nhau được bao lâu?”
“Sẽ không lâu đâu, với cái tính của Thẩm Ký Vọng, ai mà quản được cậu ta.”
“Những cô gái như Vu Thư ấy, trước đây tao còn tưởng hai người họ sẽ ở bên nhau.”
Lương Tê Nguyệt nhạy bén bắt được một cái tên xa lạ, là cái tên cô chưa từng nghe qua.
“Cũng không biết cậu ta có phải vì nể mặt Lương Tứ mới đồng ý quen người ta không.”
“Khó nói lắm, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, tình anh em tự nhiên quan trọng hơn phụ nữ…”
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, một giọng nam trầm ấm xen vào cuộc đối thoại của mấy người đó.
“Không liên quan gì đến mấy người.”
Hai nam sinh kia thấy nhân vật chính mà mình vừa bàn tán xuất hiện ngay trước mặt, tai nóng bừng sau khi bị bắt quả tang, liền nhanh chóng bỏ chạy.
Thẩm Ký Vọng đi đến, nhìn Lương Tê Nguyệt đang đứng cạnh thùng rác, bước tới rút lấy khay cơm trên tay cô, giúp cô đổ hết thức ăn thừa còn lại rồi kéo cô đến bồn rửa tay bên cạnh.
Anh đứng bên cạnh cô, dáng người cao lớn hơi cúi xuống, phối hợp với chiều cao của cô, nắm lấy tay cô, cẩn thận xoa từng ngón tay.
Lòng bàn tay cô gái có da thịt, ngón tay cũng vậy, chạm vào mềm mại.
Trong tiếng nước chảy róc rách, anh lên tiếng: “Đừng nghe họ nói, anh trai em không có bản lĩnh lớn đến thế đâu.”
Anh đang giải thích với cô.
Sự nhận thức này khiến tâm trạng Lương Tê Nguyệt tốt lên ngay lập tức.
Thẩm Ký Vọng: “Món ăn ở nhà ăn không hợp khẩu vị em à? Chúng ta ra ngoài ăn thêm chút gì đó nhé?”
Anh có thể nghĩ đến lý do cô không vui có lẽ là chuyện này.
Lương Tê Nguyệt: “Không cần, em no rồi.”
Thẩm Ký Vọng đưa tay lên, đầu ngón tay còn dính nước, cái lạnh chạm vào một bên má Lương Tê Nguyệt. Cô nghe thấy giọng anh: “Ăn ít như vậy, bạn gái anh gầy đến thế này còn muốn giảm cân sao?”
Bạn gái anh.
Bốn từ này thốt ra từ miệng anh, Lương Tê Nguyệt mãi mãi không thể chống lại.
Cô bây giờ đã là bạn gái anh rồi.
Cô còn bất an điều gì chứ.
“Không có.” Giọng cô khi nói hai từ này đã mềm mại hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh quá biết cách nắm bắt cô.
Chỉ cần anh dỗ dành một chút, Lương Tê Nguyệt sẽ đầu hàng.
Lương Tê Nguyệt cảm thấy, mình thực sự là quá không có bản lĩnh.
—
Tác giả có lời muốn nói
Tính cách nam nữ chính không hoàn hảo, nữ chính cũng là lần đầu yêu.
Đừng mắng bé con của tôi, đều là lỗi của Thẩm 16 hết.
Hết chương 44
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 44
10.0/10 từ 42 lượt.
