Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 39
Chương 39
Ở Tam Á có một nơi tên là Thiên Nhai Hải Giác, rất nhiều du khách đến đây đều check-in tại địa điểm này.
Hôm sau, khi Lương Tê Nguyệt đề nghị đến đó chơi, Lương Tứ bỗng dưng ‘não bộ lên sóng’, hỏi cô: “Đó là nơi các cặp đôi đi, chúng ta đến đó làm gì?”
Võ Kiệt, chuyên gia ‘kiến tạo cơ hội’ này, lập tức lên tiếng giúp: “Ai nói chỉ các cặp đôi mới được đi! Tôi nghe nói ở đó còn có một tảng đá Tài Lộc, tôi đang muốn đến đó cầu tài đây.”
Lương Tứ: “Mê tín.”
Võ Kiệt khoác vai anh đi: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà, nhỡ đâu một ngày nào đó tôi phát tài thì sao!”
Lương Tứ: “Cậu nằm mơ thì nhanh hơn đấy.”
Võ Kiệt: “…”
Mặc dù bị chặn họng, nhưng cậu ta vẫn thành công thuyết phục được Lương Tứ.
Lương Tê Nguyệt chớp chớp mắt, hơi ngơ ngác, vẫn chưa hiểu màn vừa rồi của Võ Kiệt là dành cho cô và Thẩm Ký Vọng.
Thẩm Ký Vọng trực tiếp nắm lấy tay cô, hành động rất tự nhiên: “Đi thôi, không phải muốn đến Thiên Nhai Hải Giác sao.”
Lương Tê Nguyệt chưa kịp hiểu hết ý tứ sâu xa trong câu nói của anh, trợn tròn mắt, nhìn bàn tay đang bị anh nắm, rồi lại nhìn Ôn Dịch Thanh vẫn đang đứng trước mặt họ, cuống cuồng nháy mắt ra hiệu cho anh.
Ôn Dịch Thanh mỉm cười với cô, để lại một câu đầy ẩn ý:
“Thất Thất, đôi mắt em không giấu được điều gì đâu.”
Bất kể là trước đây hay sau này, khi em nhìn người mình thích, trong mắt em sẽ chỉ chứa đựng hình bóng của riêng người đó mà thôi.
…
Tảng đá Tài Lộc mà Võ Kiệt nhắc đến có tên là Nam Thiên Nhất Trụ, nằm ngay tại khu Thiên Nhai Hải Giác, được hình thành do sự xói mòn và phong hóa của nước biển, tạo thành hình nón, đứng sừng sững giữa trời biển.
Võ Kiệt vừa đến nơi là đi thẳng đến tảng đá Tài Lộc đó, la hét đòi chụp ảnh kỷ niệm.
Lương Tứ không thể cãi lại cậu, đành cầm điện thoại chụp lia lịa.
Lương Tê Nguyệt thì kéo Thẩm Ký Vọng đi xem những tảng đá có hình thù kỳ lạ gần đó, nhân cơ hội Lương Tứ không có ở bên, còn nhờ Ôn Dịch Thanh chụp cho họ một tấm ảnh chung.
Phía sau hai người là tảng đá Nhật Nguyệt Thạch, hai tảng đá đan xen nhau đứng trên mặt biển phía xa, trông giống hình trái tim, vì thế mang ý nghĩa là đá Tình Yêu, tượng trưng cho sự dựa dẫm, gắn bó không rời.
Ôn Dịch Thanh nhìn hai người trong ống kính, Thẩm Ký Vọng đứng cạnh Lương Tê Nguyệt, cao hơn cô một cái đầu, dáng người thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước. Còn Lương Tê Nguyệt đứng bên cạnh anh, không nhìn ống kính, cô đang nhìn anh.
Phía sau là biển xanh, trời xanh thẳm, mây trôi lững lờ, gió nhẹ thổi tung tà váy của cô gái và vạt áo của chàng trai, quấn quýt hơi thở thanh xuân của họ vào nhau.
Ôn Dịch Thanh ghi lại khoảnh khắc này, cố định vĩnh viễn.
Khi Lương Tứ tìm thấy họ, Lương Tê Nguyệt đang cầm điện thoại tự chụp, Thẩm Ký Vọng và Ôn Dịch Thanh đứng một bên, đang trò chuyện gì đó.
Mọi thứ có vẻ rất bình thường, nhưng lại có gì đó hơi bất thường.
Lương Tứ luôn cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ, nhưng không thể gọi tên.
Mọi người không nán lại khu thắng cảnh này quá lâu, ở đây ngoài biển ra thì chỉ có đá, nhìn thoáng qua là hết, không thú vị như tưởng tượng. Sau khi chụp vài bức ảnh, họ chuẩn bị quay về.
Trên đường về, họ đi ngang qua một câu lạc bộ đua xe kart. Lương Tê Nguyệt hứng thú, nói muốn thử chơi.
Lương Tứ là người đầu tiên không đồng ý: “Đua xe kart không hợp với em, anh dẫn em đi chơi xe đụng.”
“Anh coi thường ai đấy!” Lương Tê Nguyệt nổi giận: “Em nhất quyết chơi cái này!”
Người lớn thì phải tìm kiếm chút cảm giác mạnh.
“Không được.” Thái độ của Lương Tứ không thay đổi.
Lương Tê Nguyệt liền ngồi xổm xuống đất, ôm gối, làm nũng: “Anh không cho em chơi thì em không đi nữa.”
Cô thu mình lại, mặt mày ủ rũ, giọng điệu tủi thân, giống như đứa trẻ trên phố không mua được món đồ yêu thích thì không chịu đi cùng ba mẹ.
Nhưng Lương Tứ hoàn toàn không làm theo kịch bản của cô, nhấc chân định bỏ đi: “Được thôi, vậy bọn anh đi nhé.”
Đi được vài bước mà không nghe thấy động tĩnh gì, anh quay lại thì thấy ba người bạn cùng phòng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đang an ủi Lương Tê Nguyệt.
Võ Kiệt: “Anh em không cho chơi thì bọn anh dẫn em chơi.”
Ôn Dịch Thanh: “Dù sao cũng là Thập Lục trả tiền, không có anh em cũng được.”
Thẩm Ký Vọng: “Ừm.”
Lương Tứ tức giận quay lại, chống hai tay lên hông, nhìn họ: “Mấy cậu không nhìn ra là con bé đang giả vờ à?”
Võ Kiệt: “Có nhìn ra chứ, thì sao?”
Ôn Dịch Thanh: “Em ấy muốn chơi thì cứ chiều theo thôi.”
Thẩm Ký Vọng: “Ừm.”
Lương Tứ: “…”
Võ Kiệt còn trực tiếp đuổi khéo: “Cậu không chơi thì về trước đi.”
Cậu ta quay sang Lương Tê Nguyệt, chỉ vào bên trong câu lạc bộ: “Em Thất Thất, đi thôi, đi thôi, chúng ta vào trong.”
Lương Tê Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, màn diễn xuất đã chuẩn bị chưa kịp phát huy hết đã thành công, cô vội vàng đứng dậy, nhảy chân sáo đi vào trong.
Lương Tứ đứng phía sau nhìn bóng dáng của ba người bạn cùng phòng và cô em gái ‘diễn viên’ kia không chút lưu luyến, bất lực thở dài một hơi rồi cũng đi theo.
Người của câu lạc bộ định hướng dẫn an toàn cho nhóm trai xinh gái đẹp đến chơi xe kart này, nhưng trừ Lương Tê Nguyệt ra, bốn chàng trai kia đều đã từng chơi, nên nói không cần huấn luyện viên, họ có thể tự dạy nhau.
Trông hệt như một nhóm học bá đang gạch đầu dòng các trọng điểm ôn thi cuối kỳ cho một học tra vậy.
Học tra Lương Tê Nguyệt sau khi được gạch hết trọng điểm, cảm thấy mình đã có thể ra chiến trường, nóng lòng muốn thử sức.
Hôm nay cô mặc váy nên hơi bất tiện, cần phải thay đồ. Một lát sau, Lương Tê Nguyệt bước ra từ phòng thay đồ.
Cô mặc một bộ đồ đua xe màu đỏ, vòng cổ bảo hộ ôm lấy cổ, dây đai thắt chặt eo, mái tóc xõa được cô buộc gọn lên, trên tay ôm một chiếc mũ bảo hiểm xuất hiện trước mặt mọi người.
Ba chàng trai cũng đã thay đồ xong, đứng ở khu vực xuất phát.
Lương Tứ nói chiếc mũ bảo hiểm anh ấy vừa chọn có vấn đề, đi vào đổi cái khác.
Lúc này Thẩm Ký Vọng bước đến bên Lương Tê Nguyệt, anh cũng mặc bộ đồ đua xe màu đỏ, hai người đứng cạnh nhau trông như đồ đôi tình nhân.
Anh cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay cô đội lên cho cô, cài khóa lại cẩn thận, vừa làm vừa dặn dò: “Vòng đầu tiên đừng lái quá nhanh, làm quen đường đua đã, nhớ kỹ, chân trái phanh, chân phải ga, không được đạp cùng lúc.”
Những điều này Võ Kiệt và những người khác đã nói qua, Thẩm Ký Vọng vẫn không yên tâm nên lặp lại một lần nữa.
Vì Lương Tứ nói cô là lần đầu tiên chơi.
Thẩm Ký Vọng lại cho cô một liều thuốc trấn an: “Anh sẽ chạy theo sau em.”
“Vâng!”
Có câu nói này của anh, sự căng thẳng của Lương Tê Nguyệt giảm đi rất nhiều.
Lương Tê Nguyệt ngồi vào xe kart, nhân viên xuất phát giúp cô điều chỉnh vị trí đặt chân, thắt dây an toàn, sau đó khởi động động cơ—
Lương Tê Nguyệt đạp ga xuất phát, đường đua ban đầu là một đường thẳng, cô lái rất chậm, ghi nhớ lời Thẩm Ký Vọng vừa nói, quan sát hướng đi tổng thể của đường đua.
Đến vòng thứ hai, Thẩm Ký Vọng rõ ràng cảm thấy cô đang tăng tốc, khi chuẩn bị vào khúc cua, cô nhả chân ga để giảm tốc độ, đánh lái, sau khi ra khỏi cua mới tăng tốc, toàn bộ động tác vô cùng nhuần nhuyễn.
Sự lo lắng ban đầu của Thẩm Ký Vọng giảm đi đáng kể, nhưng đến vòng thứ ba, trái tim anh lại treo ngược lên.
Lương Tê Nguyệt lại tăng tốc.
Thẩm Ký Vọng bắt đầu hiểu tại sao lúc nãy Lương Tứ lại không cho cô chơi.
Không phải lo cô không biết chơi, mà là sợ cô chơi quá hoang dại.
Phía trước có nhân viên phất cờ ca-rô đen trắng, Lương Tê Nguyệt biết mình chỉ còn vòng cuối cùng, trước khi kết thúc, cô thực hiện một cú drift rất đẹp mắt.
Võ Kiệt đang chờ ở đích nhìn thấy cảnh đó hơi ngạc nhiên.
“Kỹ thuật của em Thất Thất này được đấy chứ, đúng là tay lái lụa tương lai của núi Thu Danh.”
Lương Tứ đã quá quen với điều này: “Tôi chỉ sợ nó trở thành tay lái lụa thôi.”
Trong máu Lương Tê Nguyệt có chút nổi loạn, thích một số môn thể thao mạo hiểm.
Việc đầu tiên cô làm sau khi tròn mười tám tuổi là đi nhảy bungee một lần.
Nhưng Lương Trọng Viễn không cho phép cô chạm vào những thứ đó, nên dù thích thì cô cũng hiếm khi chơi.
Lần nhảy bungee đó cũng là điều táo bạo nhất mà cô từng làm.
Lần này cũng là vì Lương Trọng Viễn không có bên cạnh, nên cái máu đó trong cô lại trỗi dậy.
Thẩm Ký Vọng là người cuối cùng về đích, anh tháo mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt hoàn chỉnh, đưa tay vuốt lại mái tóc bị nón làm rối.
Có một bóng người chạy về phía anh, Lương Tê Nguyệt hớn hở chia sẻ thành tích chiến đấu vừa rồi của mình, phía sau lưng cô chỉ thiếu một cái đuôi đang ngoe nguẩy xin lời khen.
Thẩm Ký Vọng hơi bị chọc tức, giơ tay véo má cô, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cằm cô, khiến miệng cô phải khép lại.
Lương Tê Nguyệt lập tức bị bấm nút tạm dừng: “Ưm?”
Thẩm Ký Vọng: “Lương Tê Nguyệt, em cũng hoang dại ghê nhỉ, lần đầu chơi mà đã học người ta drift? Không sợ tự mình bay ra ngoài à?”
Lương Tê Nguyệt cố gắng ngước cằm lên nói: “Em chỉ muốn thử thôi, khá là…”
Hai chữ “k*ch th*ch” phía sau bị cô nuốt ngược vào bụng dưới ánh mắt ngày càng tối sầm của Thẩm Ký Vọng.
Lương Tứ bước đến, nghe thấy câu nói vừa rồi của Thẩm Ký Vọng, cảm thấy hơi khó tin.
Lương Tứ: “Thẩm Thập Lục, câu này thật không giống với lời cậu nói ra chút nào, lúc cậu đua xe thì con bé còn đang ở đâu nghịch đất sét đấy.”
Những thứ anh chơi còn hoang dại hơn Lương Tê Nguyệt nhiều.
Cậu thiếu gia này bị làm sao vậy, bình thường bản thân chơi liều mạng như thế, bây giờ lại quay sang giáo huấn người khác.
Thẩm Ký Vọng nhìn Lương Tê Nguyệt, sắc mặt và giọng nói đều có chút lạnh lùng: “Em không được chơi nữa.”
Cảm thấy anh dường như đang hơi giận, Lương Tê Nguyệt cũng không dám cãi lại anh nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng “Vâng”.
Lương Tứ thấy cô nhanh chóng chịu thua như vậy, có chút ghen tị: “Sao em nghe lời cậu ta thế? Anh nói thì em không nghe?”
“Bởi vì—” Lương Tê Nguyệt đảo mắt, đổi cách nói cho câu cô định nói trong lòng “Bởi vì anh ấy là bạn trai em”.
“Bởi vì em chỉ nghe lời trai đẹp thôi.”
Lương Tứ: “…”
Lúc về trời đã nhá nhem tối, chơi cả buổi chiều, họ tiện thể tìm một chỗ gần đó để ăn tối.
Thành phố ven biển có nhiều hải sản, nên lựa chọn hàng đầu của họ là một bữa tiệc hải sản thịnh soạn.
Khi các món ăn được dọn ra, Lương Tê Nguyệt nhìn cua ghẹ Hàm Lạc hấp, sò điệp nướng mỡ hành, tôm sú, tu hài, hàu nướng… trên bàn, món nào cũng là món cô yêu thích.
Nhân lúc Lương Tứ đi lấy nước uống không có ở đây, Lương Tê Nguyệt cố tình chọn một con tôm rất lớn, bóc vỏ cẩn thận rồi mới đặt vào bát của Thẩm Ký Vọng.
“Không cần, em ăn đi.”
Võ Kiệt tình cờ ngồi cạnh Lương Tê Nguyệt, giải thích cho cô: “Thập Lục này hơi có bệnh sạch sẽ, không ăn đồ người khác chạm vào, em Thất Thất đừng bận tâm nhé.”
Lương Tê Nguyệt không biết điều này, trên nét mặt thoáng qua một chút ngại ngùng.
Ôn Dịch Thanh nhìn Lương Tê Nguyệt đang cúi đầu, và Thẩm Ký Vọng bên cạnh cô, người đã giữ vẻ mặt lạnh lùng kể từ khi rời câu lạc bộ.
Cậu kéo Võ Kiệt đang bận rộn ăn uống sang một bên: “Chúng ta đi lấy nước uống đi.”
“Ấy, cua của tôi còn chưa ăn xong mà.” Võ Kiệt nói: “Vả lại không phải anh Tứ đi lấy rồi sao, chúng ta còn phải đi à…”
Ôn Dịch Thanh: “Phải.”
Ôn Dịch Thanh kéo cậu ta ra một khoảng cách, nhắc nhở Võ Kiệt: “Lát nữa về thì cứ im lặng mà ăn cơm đi, đừng nói lung tung nữa.”
Võ Kiệt khó hiểu: “Tôi có nói lung tung đâu.”
Ôn Dịch Thanh nhắc nhở cậu ta: “Cậu thấy Thập Lục như thế này bao giờ chưa?”
Thẩm Ký Vọng hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, những người quen biết anh một chút đều có thể nhận ra tâm trạng anh hiện tại không tốt.
Anh đang giận, giận Lương Tê Nguyệt.
Bởi vì khi chơi xe kart, cô đã không đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng, một người đang cố gắng ăn, một người lại chưa động đũa miếng nào.
Thẩm Ký Vọng nhìn người bên cạnh vẫn đang nỗ lực bóc tôm, khẽ thở dài.
Vô tâm vô phế.
Ngay khi Lương Tê Nguyệt chuẩn bị đưa con tôm không biết là thứ mấy vừa bóc xong vào miệng, cổ tay cô đột nhiên bị giữ lại—
Hơi thở độc quyền của đàn ông tiến lại gần, Thẩm Ký Vọng cúi đầu, ghé miệng, cắn lấy con tôm đó.
Lương Tê Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, trơ mắt nhìn thức ăn của mình cứ thế bị anh “cướp” đi.
Cô chớp mắt, vẫn nhớ lời Võ Kiệt vừa nói.
“Anh không phải không ăn đồ người khác chạm vào sao?”
Thẩm Ký Vọng ngước mắt lên, hàng mi dài và dày, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt phải gần ngay trước mặt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, cuốn hút và mê hoặc.
“Em là người khác?”
—
Tác giả có lời muốn nói
Tên khác của truyện này là: #Lương Tê Nguyệt bé bỏng được cưng chiều và mấy người anh trai tốt bụng của cô ấy#
Hết chương 39
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 39
10.0/10 từ 42 lượt.
