Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 29
Chương 29
Sau đêm hội Gala Năm mới, Câu lạc bộ Âm nhạc có một bữa tiệc mừng công, toàn bộ chi phí do Chủ nhiệm của họ bao trọn.
Có người đề nghị đi chơi ở núi Châu Sơn gần đó. Trên đó có một công viên trên đỉnh núi, một quán thịt nướng mới mở. Vừa leo núi xong có thể đi ăn, một công đôi việc.
Trưa thứ bảy, cả đoàn xuất phát đến địa điểm.
Lương Tê Nguyệt đeo một chiếc ba lô hai quai, bên trong đựng hai chai nước và một ít đồ ăn vặt, để lót dạ khi đói dọc đường.
Cô còn chuẩn bị một số loại thuốc dự phòng.
Khi mọi người tập hợp, Lương Tứ theo thói quen nhận lấy ba lô của em gái, nhíu chặt mày: “Em nhét cả một vali hành lý vào trong đấy à?”
Ý là sao lại nặng đến thế.
Thẩm Ký Vọng nghe thấy lời cằn nhằn của Lương Tứ, không nói hai lời, đưa tay nhận lấy chiếc ba lô, khoác lên vai mình một cách dễ dàng.
Lương Tứ: “??”
Lương Tê Nguyệt lườm anh trai một cái đầy vẻ chê bai, ý là “Anh xem người ta kìa.”
Sau đó, cô theo sát phía sau Thẩm Ký Vọng, ngọt ngào gọi: “Cảm ơn anh Thập Lục, anh khỏe thật đó.”
Lương Tứ: “…”
Mãi mới leo được l*n đ*nh núi, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi. Ở đó có một đoạn đường lát đá, kéo dài vào một khuôn viên kiểu sân vườn.
Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục xuất hiện, dẫn họ đi lên, đưa đến một khu đất trống ngoài trời.
Hôm nay có khoảng ba, bốn mươi người đến, được chia làm hai bàn. Lương Tê Nguyệt nhanh tay lẹ mắt chọn ngay chỗ bên cạnh Thẩm Ký Vọng.
Cô nhìn những lát thịt trên bàn nướng, hỏi: “Anh Thập Lục, anh muốn ăn gì, em nướng cho anh nhé.”
Lương Tứ vừa ngồi xuống ghế bên phải cô nghe vậy liền cười khẩy: “Trước đây em có đối xử với anh như thế đâu.”
Trước đây mỗi lần đi ăn đồ phải nướng như thế này, Lương Tê Nguyệt luôn là người ngồi chờ, sẽ nói với anh ấy: “Em muốn ăn cái kia, anh nướng cho em.”
Thẩm Ký Vọng nhận được một cái lườm lạnh lùng từ bạn cùng phòng, bèn từ chối đặc ân này: “Không cần đâu.”
Nếu anh mà nhận lời, chắc chắn tối nay Lương Tứ sẽ không cho anh vào ký túc xá.
Mùi thơm thịt nướng dần lan tỏa trong không khí, k*ch th*ch vị giác. Lương Tê Nguyệt ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chờ Lương Tứ bên cạnh nướng món mực cô yêu thích, thì bất ngờ có một giọng nữ vang lên: “Trùng hợp quá, các cậu cũng tụ tập ở đây à?”
Giữa mùi bột thì là nồng nàn, Lương Tê Nguyệt chợt ngửi thấy một mùi nước hoa. Cô quay đầu nhìn, thấy một cô gái lạ mặt.
Nhưng đứng phía sau cô gái đó là người cô quen, chính là chị Khương Ly.
Ánh mắt cô gái lạ mặt kia lướt qua người Lương Tê Nguyệt, rồi dừng lại ở Lương Tứ.
“Lương Tứ, đây là em gái anh đúng không?”
Lương Tứ vốn là nhân vật nổi bật trong trường, chuyện anh có một cô em gái năm nhất là điều mà nhiều sinh viên Nam Thanh đều biết.
Lương Tê Nguyệt nhìn Lương Tứ, thần sắc anh không đổi, nhưng cô vẫn cảm nhận được một luồng từ trường kỳ lạ giữa anh ấy và cô gái này.
“Đúng vậy, xin hỏi chị là?”
“Chào em, chị là Tần Ngữ.” Ánh mắt Tần Ngữ dừng lại trên người Lương Tứ, khó đoán.
Tần Ngữ, cái tên này lóe lên một tia ký ức quen thuộc trong đầu Lương Tê Nguyệt.
Cô nhớ ra rồi, tên bạn gái cũ mà chị Khương Ly từng nhắc đến.
Các cô gái thường có một giác quan thứ sáu, có thể đại khái đánh giá hợp hay không hợp ngay từ lần gặp đầu tiên.
Rõ ràng Lương Tê Nguyệt không có cảm giác “vừa gặp như đã quen từ lâu” với cô gái bất ngờ xuất hiện này như với chị Khương Ly.
Cô giả vờ như không biết gì, nhìn sang Lương Tứ, đôi mắt to ngơ ngác như đang hỏi “Anh, đây là ai, sao anh không giới thiệu?”
Tần Ngữ có chút bối rối, đặc biệt là sau câu nói tiếp theo của Lương Tứ, anh nói: “Là đàn chị khoa Ngoại ngữ trong trường.”
Anh giới thiệu cô ta với tư cách một người bạn học bình thường.
“Ồ—” Lương Tê Nguyệt tỏ vẻ chợt hiểu ra, rồi mới chính thức chào hỏi: “Chào đàn chị ạ.”
Nói xong, cô lướt mắt qua Tần Ngữ, vẫy tay với Khương Ly phía sau: “Chị Khương Ly, trùng hợp quá, câu lạc bộ của chị cũng đến đây liên hoan ạ.”
Cô vừa nói không quen biết Tần Ngữ xong, giây tiếp theo đã thân mật gọi tên Khương Ly, đủ thấy cô thân thiết với người sau hơn.
Những thành viên năm nhất không rõ quan hệ giữa mấy người này, nhưng các sinh viên năm hai, năm ba có mặt đều biết chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ hóng hớt.
Không quen với bạn gái cũ của anh trai mình, mà lại thân thiết với cô gái đang theo đuổi anh trai mình, đây là tình tiết gì vậy?
Khương Ly gật đầu với cô. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài nhung màu xanh mực, chất liệu mềm mại, bên ngoài khoác áo lông trắng.
Bên cạnh có một nam sinh đứng khá gần, mặt đỏ ửng nói gì đó, cô ấy mỉm cười, vẻ đẹp lúc cười lúc nói của người đẹp toát lên vạn phần phong tình.
Khương Ly đột nhiên cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ đang dán chặt vào mình, ánh mắt lướt qua nhóm thành viên Câu lạc bộ Âm nhạc.
Lương Tứ đang cúi đầu nướng thịt, không hề nhìn về phía này.
Chắc là cô cảm giác sai rồi.
“Không làm phiền mọi người liên hoan nữa, bọn tôi đi trước…”
Lời Khương Ly chưa dứt đã bị Tần Ngữ cắt ngang: “Đã trùng hợp gặp nhau thế này, chi bằng Câu lạc bộ Âm nhạc và Câu lạc bộ Khiêu vũ giao lưu đi, bọn tôi ăn cùng bàn với các cậu luôn thì sao?”
Khương Ly biết cô ta đang toan tính gì, nhưng lại không làm theo ý cô ta: “Nhưng bên kia chúng tôi đã đặt chỗ rồi, chỗ bên chủ quán cũng…”
“Bọn tôi đâu có không ăn ở đây, chỉ chuyển chỗ thôi mà.” Tần Ngữ lại ngắt lời cô ấy, nói với nụ cười gượng gạo, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào.
Khương Ly tỏ vẻ không sao cả: “Được thôi, nhưng cô phải hỏi xem chủ nhiệm người ta có đồng ý không đã?”
Tần Ngữ hướng mắt về phía Thẩm Ký Vọng, người nãy giờ vẫn im lặng. Cô ta còn chưa kịp mở lời, giọng Lương Tê Nguyệt đã vang lên: “Anh, em đã bảo anh rồi mà, đừng có đặt mực với thịt ba chỉ nướng chung một chỗ! Chỗ có tí tẹo…”
Lương Tứ: “Thế em muốn nướng cái nào.”
Lương Tê Nguyệt: “Đương nhiên là phải nướng mực trước rồi. Đang nướng gần chín rồi, anh đột nhiên đặt thịt ba chỉ sống vào, dễ bị cháy lắm.”
“Anh đặt thịt ba chỉ sang chỗ trống bên kia đi, đừng có chen chúc với mực nữa.”
Cuộc đối thoại giữa hai anh em bề ngoài xoay quanh đồ ăn, nhưng đặt trong tình cảnh này lại mang hàm ý khác.
Khương Ly gần như hiểu ra ngay lập tức, ngay cả Thẩm Ký Vọng cũng nhận ra lời này Lương Tê Nguyệt nói với mình.
“Không được, mấy em năm nhất sợ người lạ.” Thẩm Ký Vọng từ chối.
Nhóm thành viên năm nhất của Câu lạc bộ Âm nhạc nghe anh nói vậy, xì xầm to nhỏ.
“Chủ nhiệm gọi bọn mình là ‘mấy em năm nhất’ ư? Tôi nghe có nhầm không?”
“Thậm chí tôi còn nghe ra chút cưng chiều trong ba chữ đó.”
“Tôi mặc kệ, anh ấy đang gọi tôi là ‘em’ đấy, tôi đúng là sợ người lạ thật.”
“Câu lạc bộ Khiêu vũ có nhiều gái xinh lắm, mọi người thực sự không muốn giao lưu à?”
“Hội chứng sợ xã hội như tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm thôi.”
“Tôi cũng thế, thịt nướng còn chưa kịp ăn miếng nào.”
Thẩm Ký Vọng ngồi ngay cạnh Lương Tê Nguyệt, cánh tay anh gác lên lưng ghế cô, đột nhiên ghé sát hỏi: “Mực chín chưa.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hơi thở của anh lúc nói chuyện phả vào mặt Lương Tê Nguyệt.
“Chín rồi, chín rồi, không có thịt ba chỉ thì chín sớm hơn rồi.”
Thẩm Ký Vọng: “Em không thích thịt ba chỉ à?”
Lương Tê Nguyệt: “Không thích.”
Thẩm Ký Vọng: “Tại sao?”
Lương Tê Nguyệt: “Nhiều mỡ.”
“…”
Nhóm sinh viên đối diện đang ăn thịt ba chỉ nhìn lại mình, do dự vài giây rồi hạ quyết tâm—
Ăn hết bữa này rồi giảm cân!
Tần Ngữ nghe cuộc đối thoại tự nhiên như không có ai của hai người, lúc này mới nhớ ra hình như bạn cùng phòng từng nói chuyện em gái Lương Tứ gần đây đang theo đuổi Thẩm Ký Vọng.
Thảo nào.
Cô ta rất muốn nhắc nhở cô em gái này, Thẩm Ký Vọng không dễ theo đuổi đến thế đâu.
Khương Ly đã cùng nhóm thành viên Câu lạc bộ Khiêu vũ rời đi ngay sau khi Thẩm Ký Vọng từ chối. Tần Ngữ nhìn thấy nhóm người đi càng lúc càng xa, đành tự tìm bậc thang bước xuống: “Vậy không làm phiền mọi người nữa, có dịp thì chơi chung.”
—
Màn đêm buông xuống. Vị trí này rất đẹp, có thể nhìn toàn cảnh sông nước, hai bên là ánh đèn rực rỡ của vạn nhà.
Ăn uống no nê, mọi người bắt đầu chơi trò chơi. Võ Kiệt luôn là người khuấy động không khí nhất trong những dịp như thế này, nên cậu đóng vai trò người dẫn chương trình.
Cậu đề nghị chơi một trò khởi động trước — Bom Số.
Đúng như tên gọi, trước tiên sẽ đặt một số là bom, đoán trong phạm vi từ 1 đến 100, rồi dần dần thu hẹp phạm vi. Ai đoán trúng số bom cuối cùng sẽ phải chịu phạt.
Phản ứng đầu tiên của Lương Tê Nguyệt sau khi nghe luật chơi là: “Hình phạt là gì?”
Võ Kiệt lấy ra một quả bóng bay căng tròn từ phía sau, cười ranh mãnh: “Hình phạt đương nhiên là nổ tung rồi.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Võ Kiệt viết một con số lên tờ giấy, rồi vỗ vỗ quả bóng bay trên tay: “Bom đã được cài đặt, mọi người đã sẵn sàng chưa, bắt đầu nhé.”
“Nào, từ 1 đến 100.”
Thứ tự chơi bắt đầu từ trái sang phải, Lương Tê Nguyệt xếp cuối cùng, phạm vi sẽ ngày càng thu hẹp, nên cô sẽ rất nguy hiểm.
May mắn là vòng đầu tiên mọi người đều chơi khá thận trọng, không dám đưa ra con số quá lớn.
“Từ 3 đến 77.”
Sau mười người, phạm vi mới chỉ giảm được 15 con số. Võ Kiệt có chút bất mãn: “Làm người làm việc gì cũng phải có tinh thần dũng cảm tiến lên chứ.”
Vừa dứt lời, nam sinh tiếp theo đọc một con số “76”.
“…”
Võ Kiệt lộ vẻ thất vọng: “Từ 3 đến 76.”
Những người phía sau mạnh dạn hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút. Đến lượt Lương Tê Nguyệt, phạm vi số hiện tại là “8 đến 59”.
Võ Kiệt cảm thấy cứ thế này có thể chơi thêm hai ba vòng nữa. Tuy nhiên, giây tiếp theo, anh nghe Lương Tê Nguyệt không chút do dự đọc ra:
“16.”
“!!!”
Những người ngồi đối diện nhìn thấy Võ Kiệt đang đứng sau lưng Lương Tê Nguyệt cười một cách gian xảo, liền biết cô đã trúng rồi.
Và ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không ổn lắm.
Cô không ngờ lần đầu chơi trò này lại trúng bom ngay.
Mà con số đầu tiên nảy ra trong đầu cô lại chính là con số này.
“Được rồi.” Lương Tê Nguyệt chấp nhận thua, nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu phạt.
Nhưng tiếng bóng bay nổ lớn như cô dự đoán lại không hề xảy ra.
Có người kịp thời bịt tai cô lại.
Phản ứng đầu tiên của Lương Tê Nguyệt là Lương Tứ, nhưng khi cô ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh kia, nhịp tim cô đột nhiên loạn nhịp trong một khoảnh khắc.
Người ngồi bên phải cô chính là Thẩm Ký Vọng.
Phía sau vang lên tiếng “Woa ồ” của Võ Kiệt: “Thập Lục, anh hùng cứu mỹ nhân nha.”
Hơi thở mang mùi bạc hà nhanh chóng rút đi, Lương Tê Nguyệt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Ký Vọng:
“Dù sao thì tôi cũng là quả bom đó.”
Cũng không biết khi viết con số này, anh chàng này có bao nhiêu phần trăm là cố ý.
Võ Kiệt: “Vậy để công bằng, ván này để cậu viết số bom.”
Thẩm Ký Vọng ban nãy đã nói không tham gia trò chơi này, chỉ đứng một bên xem họ chơi.
Nên việc để anh ra đề cũng hợp lý.
Võ Kiệt nhướng mày sau khi xem con số anh viết trên tờ giấy nhỏ. Anh có một cảm giác kỳ lạ, lần này người trúng có lẽ vẫn là Lương Tê Nguyệt.
Để Lương Tê Nguyệt có cảm giác tham gia hơn, Võ Kiệt nói: “Ván này đổi thứ tự đi, từ phải sang trái.”
Cậu chỉ vào Lương Tê Nguyệt: “Em gái Thất Thất, em là người đầu tiên, em đi trước đi, từ 1 đến 100.”
Lương Tê Nguyệt sau vòng trước, đã kịp kìm lại con số đầu tiên nảy ra trong đầu, thay vào đó cô nghĩ đến con số may mắn của mình.
“7.”
“…”
Không khí im lặng trong giây lát.
Lương Tê Nguyệt thấy Thẩm Ký Vọng cười một cách bất đắc dĩ, từ từ mở tờ giấy trong tay ra, con số “7” viết rõ ràng trên đó.
Lần này Lương Tê Nguyệt tự giác bịt tai mình.
Cô hẳn là cái hố đen trò chơi trong truyền thuyết rồi.
…
Sau đó chơi thêm vài vòng, Lương Tê Nguyệt vẫn trúng thêm mấy lần. Cô than phiền: “Trò này quá khắc nghiệt với em rồi.”
Người khác không trúng lần nào, cô lại trúng ba bốn lần.
Thẩm Ký Vọng nhìn khuôn mặt ỉu xìu của cô, nhớ lại dáng vẻ cô chịu phạt ban nãy, anh bật cười và đề nghị: “Đổi trò khác đi.”
Lương Tứ nghe anh nói vậy có chút bất ngờ, tên này học được cách thương hoa tiếc ngọc từ bao giờ thế.
Võ Kiệt cũng nhân tiện nói: “Vậy chúng ta chơi trò khác đi, ‘Gặp Bảy Bỏ’ thì sao?”
Luật chơi rất đơn giản, cứ đến số là bội số của 7 hoặc số có chứa chữ số 7 thì phải vỗ tay, không được đọc ra.
Nếu ai đọc ra hoặc không vỗ tay đều tính là thua, sẽ có hình phạt, thời gian giới hạn là năm giây.
“Được, được.” Mọi người đều đồng ý.
Ví dụ, một người hô 5, người tiếp theo đáng lẽ là 6, nhưng người đó có thể nói 5 + 2, thì người tiếp theo không được hô, mà phải nhảy cóc.
Mọi người xung quanh đều thấy phiên bản nâng cao này khá k*ch th*ch, đều đồng ý “Chơi!”
Lương Tê Nguyệt lại muốn khóc thét, vì cô học kém môn toán, ở chung với nhóm học bá này chẳng khác nào bị nghiền nát chỉ số IQ.
Ban đầu cô còn theo kịp, nhưng sau đó họ cộng những con số ngày càng lớn, từ hai chữ số lên ba chữ số.
Lương Tê Nguyệt hoàn toàn không thể tính toán kịp trong vòng năm giây, trở thành “nạn nhân” đầu tiên của trò chơi này.
Võ Kiệt: “Em gái Thất Thất, sao lại là em nữa rồi?”
Từ “lại” thể hiện rõ sự đồng cảm của cậu dành cho cô.
“Sự thật hay thử thách?”
Đây là hình phạt họ đã thống nhất từ đầu.
Tuy đồng cảm nhưng hình phạt vẫn phải thực hiện.
Lương Tê Nguyệt không quen lắm với những người có mặt, không muốn chọn Sự thật: “Thử thách đi.”
Võ Kiệt bảo cô rút một tờ giấy từ chiếc hộp nhỏ cậu mang đến. Đọc xong nội dung bên trong, cậu nở nụ cười gian xảo.
“Nhìn thẳng vào mắt một người khác giới bất kỳ trong 10 giây.”
Vừa dứt lời, Thẩm Ký Vọng cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Giây tiếp theo, Lương Tê Nguyệt bên cạnh anh giơ tay lên, giọng nói kiên quyết và lớn tiếng: “Em chọn Thẩm Ký Vọng!”
Nói xong, cô quay người lại đối diện với anh, đôi mắt to nhìn anh đầy mong chờ.
“Em sẵn sàng rồi, bắt đầu được chưa ạ.”
“…”
Lần đầu thấy người chơi thử thách lại tích cực đến vậy.
Thẩm Ký Vọng tuy bất đắc dĩ nhưng không từ chối, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chỉ hơi nâng mắt nhìn cô.
Mười giây thôi mà, không có gì to tát.
“1——”
Võ Kiệt bắt đầu đếm giờ: “2——3——”
Thẩm Ký Vọng bắt đầu thấy sao thời gian trôi chậm quá.
Ánh mắt anh có chút né tránh, bị Lương Tê Nguyệt phát hiện. Cô đột nhiên ghé sát lại, lòng bàn tay mềm mại của con gái áp vào da thịt anh, hai má anh bị cô dùng hai tay giữ lấy.
“Chưa hết giờ đâu, không được cử động nhé.”
Tim Thẩm Ký Vọng như bị siết lại. Vì cô tiến đến gần, đôi mắt to xinh đẹp của cô đang tập trung nhìn anh.
Mắt cô ngập tràn hình bóng anh, chỉ có một mình anh trong đó.
Giống như ánh mặt trời rực lửa mùa hè, nồng nhiệt, mãnh liệt, thiêu đốt tầm mắt.
“6——7——8——”
Ngoài giọng đếm giây của Võ Kiệt, xung quanh im lặng đến lạ lùng. Thẩm Ký Vọng thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập.
Anh nhớ lại đôi mắt này anh đã từng thấy vào đúng ngày sinh nhật mình.
Cảm giác đó lại dâng lên, có thứ gì đó như muốn phá vỡ rào cản, không thể kiểm soát và không thể trốn tránh.
“10, hết giờ!”
Trong lòng Thẩm Ký Vọng như có tiếng nói vang lên
— Mày xong đời rồi.
Hết chương 29
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 29
10.0/10 từ 42 lượt.
