Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 22
Chương 22
Sáng ngày thứ hai của Hội thao trường là các cuộc thi chạy dài và chạy ngắn, trong đó có nội dung 1500m nữ mà Lương Tê Nguyệt đã đăng ký.
Các nội dung chạy ngắn thường chia ra vòng loại và chung kết, nhưng các nội dung chạy dài như 1500m nữ và 3000m nam vì ít người đăng ký, lại quá hao tốn thể lực, nên sẽ thi thẳng vòng chung kết.
Lương Tê Nguyệt được xếp vào nhóm thứ hai. Thành tích sau khi công bố sẽ được so sánh với nhóm thứ nhất, ai có thời gian ngắn hơn sẽ thắng, tổng cộng có bảy thứ hạng.
Cô đứng dưới bóng râm của chiếc lều, Đào Nghi vừa đấm bóp chân vừa bóp vai cho cô, chăm sóc vô cùng chu đáo, cứ như tiếp sức cho một võ sĩ quyền anh vậy, còn hỏi cô có muốn ngậm chút gì trong miệng không.
Lương Tê Nguyệt: “Tớ đi chạy, không phải đi đánh quyền.”
Nguyễn Tịnh thì đáng tin cậy hơn, đưa cho cô một cốc nước muối: “Cứ chạy xong là được, đừng áp lực quá.”
“Ừm.” Lương Tê Nguyệt uống một ngụm nước, trả lời hơi lơ đãng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cổng sân vận động.
Nguyễn Tịnh nhìn thấu tâm tư cô: “Đang đợi anh Thập Lục của cậu à?”
Lương Tê Nguyệt thu ánh mắt lại, có chút buồn buồn: “Anh ấy chắc sẽ không đến đâu.”
Qua thông tin từ Võ Kiệt, hôm nay Thẩm Ký Vọng không tham gia thi đấu, hôm qua anh thi nhảy cao xong là về phòng ngủ rồi.
Cô cũng không biết mình đang mong chờ hão huyền điều gì nữa.
Hôm qua trước khi chia tay, cô nói với Thẩm Ký Vọng rằng hôm nay cô sẽ chạy 1500m, anh chỉ đáp lại một câu “Cố lên” rồi không có động thái gì thêm.
Trọng tài thổi còi, báo hiệu nhóm thứ hai chuẩn bị.
1500m là hơn ba vòng rưỡi một chút, vạch xuất phát và vạch đích không cùng một chỗ. Đào Nghi và Nguyễn Tịnh định ra chỗ đích để đón cô, vẫy tay chào rồi đi.
Lương Tê Nguyệt cúi đầu đi đến vạch xuất phát, vừa dán tấm thẻ số mà trọng tài vừa phát lên bụng mình. Cô mở ra mới thấy số thẻ của mình lại là “16”.
Lập tức, sự bực bội ban nãy tan biến hết. Lương Tê Nguyệt chắp hai tay lại, lẩm bẩm: “Anh Thập Lục, phù hộ cho em nha.”
“Phù hộ cái gì?”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc xen vào.
Nghe thấy giọng nói này, Lương Tê Nguyệt ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin được.
Sân thi đấu và bên ngoài được ngăn cách bằng một sợi dây đỏ. Chính Thẩm Ký Vọng đang đứng ngay ở vạch xuất phát, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đặt trên người cô.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của anh nhìn chằm chằm vào tấm thẻ số “16” trong tay cô.
Và không chỉ có Thẩm Ký Vọng đến, phía sau anh còn có Lương Tứ, Ôn Dịch Thanh và Võ Kiệt – tất cả đều đến cổ vũ cho cô.
Võ Kiệt hỏi: “Cậu ta có thể phù hộ em cái gì?”
“Phù hộ em chạy nhanh hơn chứ sao.” Lương Tê Nguyệt cười híp mắt nhìn Thẩm Ký Vọng.
Cô không ngờ anh lại đến, nhưng anh đã đến, cô vui quá chừng.
Võ Kiệt: “Tại sao 16 lại có thể phù hộ em chạy nhanh hơn?”
Lương Tê Nguyệt: “Bởi vì gặp được người mình thích sẽ có động lực chứ sao.”
Kể từ khi tấm màn ngăn cách tình cảm bị xé toạc, dù có người lạ bên cạnh, Lương Tê Nguyệt cũng không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Thẩm Ký Vọng.
Võ Kiệt nghe thấy câu tỏ tình bất ngờ này, ánh mắt trêu chọc hướng về phía Thẩm Ký Vọng, còn Ôn Dịch Thanh thì lộ vẻ mặt “CP tôi đẩy thuyền đang phát đường kìa.”
Trái ngược hoàn toàn, Lương Tứ nhìn về phía Thẩm Ký Vọng: “Để không cho nó chạy nhanh, cậu biến đi!”
Thẩm Ký Vọng: “…”
—
Sau khi khởi động xong, trọng tài thổi còi—
Hơn chục cô gái mặc đồ thể thao lao ra dọc theo đường chạy.
Lương Tê Nguyệt bắt đầu duy trì tốc độ không nhanh không chậm, giữ vị trí trong top 5.
Đến vòng thứ hai, có hai ba cô gái vượt qua cô, nhưng đến vòng thứ ba, cô lại vươn lên vị trí thứ tư.
Vòng cuối cùng, Lương Tê Nguyệt bắt đầu tăng tốc, chạy đặc biệt nhanh khi cách vạch đích khoảng hai trăm mét.
Bởi vì cô đã nhìn thấy Thẩm Ký Vọng đang đứng ở vạch đích.
— Gặp được người mình thích, quả thật sẽ có động lực.
Lương Tứ thấy cô chạy đến định dang tay ra đỡ, nhưng Lương Tê Nguyệt lại vượt qua anh, lao thẳng vào ôm lấy Thẩm Ký Vọng đứng phía sau.
“…”
Thẩm Ký Vọng không ngờ cô lại xông thẳng đến ôm mình, ngây người mất một hai giây, định đẩy cô ra thì bị Lương Tứ lạnh lùng ngăn lại: “Đừng để nó ngã!”
Thẩm Ký Vọng không dám cử động nữa, sợ cô thật sự bị ngã.
Lương Tê Nguyệt cố tình làm bộ chân mềm nhũn.
Với thể lực thường xuyên chạy bộ của cô, quãng đường chưa đầy bốn vòng này thực ra chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cô biết điểm dừng, khẽ lợi dụng một chút rồi buông tay, vẻ mặt áy náy nói với Thẩm Ký Vọng: “Em xin lỗi anh Thập Lục, em vừa rồi chạy nhanh quá, đáng lẽ em định ôm anh trai em cơ.”
Lương Tứ: “…”
Em nghĩ anh sẽ tin sao.
Lương Tứ dù hơi bất lực nhưng vẫn làm theo, lấy chai nước đã chuẩn bị sẵn cho cô, còn chu đáo vặn mở nắp chai.
Anh cố ý nói: “Lần sau nhớ đừng chạy nhanh quá.”
Lương Tê Nguyệt ngậm miệng chai, hơi chột dạ gật đầu.
Đào Nghi chen qua đám đông, mặt mày hớn hở chúc mừng Lương Tê Nguyệt: “Thất Thất, cậu về thứ hai!”
Cô và Nguyễn Tịnh thấy Lương Tứ và mọi người ở đây nên biết không cần ra đón Lương Tê Nguyệt nữa, bèn chạy đến chỗ trọng tài xem kết quả thi đấu.
Lương Tứ xoa đầu cô: “Cũng giỏi phết.”
Võ Kiệt cũng làm theo, xoa đầu cô: “Giỏi, giỏi.”
Ôn Dịch Thanh không động tay, chỉ hòa theo đội hình nói một câu “Giỏi.”
Lương Tê Nguyệt nhìn sang Thẩm Ký Vọng nãy giờ không nói lời nào, cô chủ động ghé đầu qua, nói với anh: “Anh Thập Lục, anh muốn xoa đầu em không?”
Những người khác đều tự động xoa đầu cô, nhưng đối với anh, Lương Tê Nguyệt lại chủ động đưa đầu đến.
Thẩm Ký Vọng: “…”
Anh không nói gì, quay người định bỏ đi, dù sao cũng đã xem xong cuộc đua rồi.
Lương Tê Nguyệt còn gọi vọng theo: “Anh làm cho đủ thủ tục đi chứ, nói một câu ‘giỏi’ cũng được mà.”
Võ Kiệt không nhịn được cười thành tiếng trước hành động này của cô, ngay cả Lương Tứ cũng lộ ra nụ cười bất lực.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào phía này, chỉ có Ôn Dịch Thanh nhận thấy Thẩm Ký Vọng đột nhiên tăng tốc bước chân, có vẻ như đang bỏ chạy thục mạng vì không chịu nổi sự tấn công dồn dập của ai đó.
—
Chiều ngày cuối cùng của Hội thao, số người đến xem rõ ràng tăng lên đáng kể. Mọi người đồng loạt ngồi trên khán đài hai bên sân vận động, thậm chí còn có người chuẩn bị băng rôn cổ vũ.
Hôm nay diễn ra nội dung được mong chờ nhất: Chạy tiếp sức.
Đội tham gia chạy tiếp sức 4x100m nam là bốn người trong phòng ký túc xá của Thẩm Ký Vọng. Vừa thấy họ bước ra, tiếng hò reo trên khán đài tăng lên rõ rệt.
Võ Kiệt đứng ở vị trí vận động viên thứ nhất, giơ tay chào kiểu quân đội đầy phong độ lên khán đài.
Ôn Dịch Thanh ở vị trí thứ hai cúi xuống thắt chặt dây giày, Lương Tứ là người thứ ba, đang vận động gân cốt, làm nóng người trước khi thi đấu.
Còn Thẩm Ký Vọng, anh thong thả đi đến vị trí thứ tư, trên trán vẫn đeo chiếc băng đô đen mà Lương Tê Nguyệt đã thấy hôm thi nhảy cao. Mắt anh hơi mở, mang chút vẻ mệt mỏi, vươn vai.
Một nam sinh bên cạnh thấy bộ dạng đó của anh, nửa đùa nửa thật nói: “Anh Thẩm, cái vẻ chưa ngủ dậy của anh bây giờ có phải là chiêu nghi binh không? Nếu lát nữa anh chạy chậm đi một chút thì em mới tin.”
Trong mấy ngày thi đấu, khoa Tài chính gần như chiến thắng áp đảo, đạt thứ hạng cao trong các nội dung nhảy cao, nhảy xa, chạy ngắn và chạy dài. Hiện tại, họ đang dẫn đầu bảng tổng sắp điểm của tất cả các khoa.
Đặc biệt là Thẩm Ký Vọng, anh tham gia nội dung nào là không bao giờ giành giải nhì.
Lúc này, phần lớn nữ sinh trên khán đài đều đang hô vang tên anh.
Thẩm Ký Vọng hơi ngẩng cằm, đôi mắt đã hoàn toàn mở to, đẹp và có hồn, anh cười một cách kiêu ngạo: “Chưa ngủ dậy anh cũng thắng cậu.”
“Chậc.” Nam sinh kia cười mắng.
Thẩm Ký Vọng đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía trước thì bắt gặp ngay Lương Tê Nguyệt đang ngồi trên khán đài đối diện.
Cô gái nhỏ đang giơ cao một tấm bảng trên đầu, trên đó viết dòng chữ in đậm màu đen “Lương Tứ Cố Lên”, vô cùng nổi bật.
Cô đang trao đổi qua không khí với Lương Tứ ở vị trí thứ ba, nét mặt sinh động, vừa hoạt bát lại vừa đáng yêu.
Vì khoa của họ ít nam sinh, không đủ người tham gia, nên cô gái nhỏ mới công khai cổ vũ cho khoa khác một cách đường hoàng.
Đào Nghi bên cạnh đột nhiên chọc vào tay cô, cười vẻ lén lút, ra hiệu cho Lương Tê Nguyệt nhìn về phía vị trí thứ tư.
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người tỏa sáng nhất trong mắt cô trên đường chạy.
Chàng trai đứng dưới nắng gắt, dáng vẻ hiên ngang giữa gió, mái tóc đen khẽ bay, hơi ngẩng đầu nhìn về phía này.
Xung quanh có biết bao nhiêu người, tuy không biết anh có nhìn thấy cô không, nhưng cách đám đông, cô vẫn bị đôi mắt anh làm cho mê hoặc.
Thẩm Ký Vọng thấy cô gái nhỏ ngây người nhìn về phía mình, hơi mỉm cười. Anh định thu ánh mắt về thì thấy cô hạ tấm bảng vừa giơ xuống—
Rồi nhặt một tấm bảng lớn hơn từ dưới đất lên giơ trên đầu.
Chữ trên tấm bảng này rõ ràng lớn hơn hẳn, viết năm chữ to đùng: “Thẩm Ký Vọng Cố Lên”.
Xung quanh còn vẽ đầy những trái tim màu hồng.
Thẩm Ký Vọng: “…”
Mãi đến khi trọng tài thổi còi yêu cầu mọi người đứng vào vị trí chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, Thẩm Ký Vọng mới hoàn hồn khỏi sự thất thần ban nãy.
Anh cúi đầu cười, hai vai rung nhẹ. Khuôn mặt kiêu căng, phóng khoáng đó vì nụ cười mà càng thêm quyến rũ, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng rung động theo.
Nam sinh vừa nói chuyện với anh thấy anh cười kiểu đó, không khỏi nghi ngờ anh đã đổi chiến thuật, từ chiêu nghi binh thành mỹ nam kế.
Tuy nhiên, dù là chiến thuật nào, cậu ta cũng không thể chạy nhanh hơn Thẩm Ký Vọng.
Khoảng cách đã được kéo giãn từ vận động viên thứ nhất, và rõ ràng hơn ở người thứ hai, thứ ba. Khi Lương Tứ trao gậy tiếp sức vào tay Thẩm Ký Vọng, anh vụt chạy như một tia chớp, gió thổi tung vạt áo, nhưng không thể bắt kịp anh.
Hai bên sân vận động, cây cối đung đưa theo gió, xanh tốt mơn mởn. Cái nóng và sự khô hanh của mùa hè như được đốt cháy lên ngay lúc này.
Kèm theo đó là tiếng nhạc từ hệ thống loa phát thanh:
Tôi không giống bất cứ ai bạn từng gặp
I’m running for the front…
Tôi sẽ dũng cảm tiến về phía trước, dốc sức chạy”
Thẩm Ký Vọng duy trì tốc độ nước rút ngay từ đầu, anh chạy thẳng về phía trước, giẫm lên bóng mình, lao tới dưới ánh mặt trời.
Hay nói cách khác, bản thân anh chính là một mặt trời, rực rỡ và thu hút mọi ánh nhìn, dễ dàng chiếm trọn sự chú ý của tất cả mọi người, không thể rời mắt, cũng không thể né tránh.
100m rất ngắn, trong tiếng cổ vũ của mọi người, Thẩm Ký Vọng không chút nghi ngờ lao qua vạch đích màu đỏ.
Chàng trai quay người về phía khán giả, dang rộng hai tay, thở nhẹ, giơ cao gậy tiếp sức màu đỏ trong tay.
Anh ngẩng đầu, cười rạng rỡ, vẻ kiêu ngạo và phóng khoáng, đôi mắt long lanh đầy ánh sáng, chói lòa vạn phần.
Khoảnh khắc này, anh tỏa sáng rực rỡ, có thể dùng những từ ngữ ngông cuồng nhất thế gian để miêu tả anh.
“Because the battle’s already been won
Bởi vì trận chiến đã được định thắng rồi
I’m sold out…
Tôi được săn đón”
Tiếng hò reo của khán giả thậm chí át cả tiếng nhạc, vang vọng khắp trời.
Lương Tê Nguyệt cũng như phần lớn mọi người, phấn khích đứng bật dậy. Các cô gái xung quanh không ngừng hô lớn:
“Đẹp trai quá, đẹp trai muốn nổ tung trời ơi!”
“Cứu tôi với, anh ấy cười một cái, tôi tiêu rồi!”
“Anh ấy chạy thẳng vào tim tôi rồi, chết tiệt.”
Lương Tê Nguyệt cũng bị không khí xung quanh làm cho xúc động, cô lại chìm vào đám đông như trong đêm Gala chào tân.
Nhưng ánh mắt cô chỉ dành cho một mình anh.
Anh là vầng trăng cô không thể chạm tới.
Cũng là mặt trời cô không thể né tránh.
—
Tác giả có lời muốn nói
Chú thích: Lời bài hát trong chương này lấy từ bài hát sold out, bản dịch có thể không đồng nhất.
Hết chương 22
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 22
10.0/10 từ 42 lượt.
