Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 1

Chương 1


Mùa hè ở Nam Thành kéo dài.


Đã cuối tháng Chín, nhiệt độ vẫn chực chạm mốc ba mươi độ, hơi nóng không hề giảm. Nắng hè gay gắt nung khô mặt đất, không khí dường như cũng bỏng rát.


Lương Tê Nguyệt ngồi trong xe có máy lạnh, dù đã cách ly được cái nóng bên ngoài, nhưng mặt trời treo cao vẫn chói chang đến nhức mắt.


Chỉ cần nghĩ đến việc phải huấn luyện quân sự suốt hai tuần dưới cái nóng oi bức này, mặt cô liền ủ rũ.


Tháng trước, cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Nam Thanh, chính thức trở thành một tân sinh viên và đã tham gia nhóm chat của khóa.


Lương Tê Nguyệt lập tức tắt thông báo của nhóm và lặng lẽ lặn sâu.


Một hôm, cô chợt hứng thú mở nhóm ra xem, thấy mọi người đang thảo luận rất sôi nổi, nói rằng khóa quân sự năm nay kéo dài mười hai ngày, diễn ra dưới thời tiết này quả là khổ sở.


“Rốt cuộc là ai đã phát minh ra cái môn quân sự này, tôi hận.” — Một tân sinh viên than thở.


“Nhưng sau khi quân sự xong sẽ có dạ tiệc chào tân, được xem biểu diễn đấy.”


Ai cũng biết, dạ tiệc chào tân của Đại học Nam Thanh hoành tráng đến mức có thể tổ chức thành một đêm concert.


Không chỉ có các tiết mục đặc sắc từ các khoa, trường còn mời một số cựu sinh viên là người nổi tiếng đến tham gia.


Mọi người bắt đầu bàn tán xem năm nay sẽ có ngôi sao nào xuất hiện.


“Tớ thì khác, tớ muốn nhìn thấy Thẩm Ký Vọng hơn.”


Thấy cái tên này, ngón tay Lương Tê Nguyệt đang lướt xem tin nhắn bỗng khựng lại.


Đội hình trò chuyện nhanh chóng bị phá vỡ, chủ đề xoay quanh ba chữ Thẩm Ký Vọng”.


Các biệt danh như “hot boy học đường Nam Thanh”, “hát chính ban nhạc Số học”, “nam thần khoa Tài chính”, “mỹ nhân lệ chí” liên tục được nhắc đến.


Thậm chí, mọi người còn bắt đầu đăng ảnh vào nhóm để các lính mới biết người này là ai.


Phần lớn là ảnh chụp lén, được nói là tìm thấy trên diễn đàn của trường.


Bức ảnh duy nhất có độ phân giải rõ ràng là một tấm ảnh thẻ.


Tóc ngắn đen, xương lông mày cao, đỉnh lông mày sắc nét và sâu.


Đường nét gương mặt rõ ràng, góc cạnh, tựa như được điêu khắc tinh xảo bằng bút pháp công phu, là kiểu gương mặt sắc nét cực kỳ dễ nhận biết.


Đôi mắt có hình dáng tựa hoa đào, con ngươi đen nhánh như đá quý, sâu thẳm và sáng ngời.


Phía dưới, đuôi mắt phải tự nhiên cong lên, điểm xuyết một nốt ruồi lệ duyên dáng.


Một khuôn mặt quá đỗi xuất sắc. Chỉ cần nhìn một lần, cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, rung động.


Đây không phải lần đầu Lương Tê Nguyệt thấy khuôn mặt này, nhưng tim cô vẫn đập nhanh.


Không biết đây là lần thứ mấy, cô mở thư viện ảnh, bức ảnh gần nhất được lưu chính là tấm ảnh thẻ của chàng trai.


“Thất Thất.” Ba Lương ngồi ghế trước đột nhiên gọi Lương Tê Nguyệt, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Ba Lương thấy mặt cô hơi đỏ, hỏi cô có nóng không, có cần bật máy lạnh xuống thấp hơn không.


“Không cần đâu ba.”


Màn hình tắt đen, cô ôm điện thoại vào lòng, khóe môi ẩn chứa một nụ cười.


Khi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, cảm giác nóng bức vì thời tiết lúc nãy dường như đã tan biến phần nào. Nghĩ đến việc sau này sẽ được gặp anh ở trường, trong mắt cô tràn đầy mong đợi.


Chiếc xe dừng lại ở đích đến sau nửa giờ.


Hôm nay, Đại học Nam Thanh đón một lượng lớn tân sinh viên. Cổng trường treo băng rôn đỏ rực, người chen chúc, xen lẫn trong đó là những sinh viên tình nguyện mặc áo đồng phục đang hỗ trợ.



Ba Lương vừa đưa con gái đến cổng trường thì nhận được điện thoại khẩn cấp  công ty có việc gấp cần quay về xử lý, nên bữa trưa đã hẹn trước với Lương Tê Nguyệt đành phải hủy bỏ.


“Ba vừa gọi điện cho bác con rồi, lát nữa anh họ sẽ đến đón con.”


Ba Lương xoa đầu con gái, dịu dàng dặn dò: “Hai anh em có thể ăn trưa cùng nhau, cũng đã hơn một tháng hai đứa chưa gặp nhau rồi.”


Anh họ của Lương Tê Nguyệt tên là Lương Tứ, cũng là sinh viên Đại học Nam Thanh, hiện đang học năm thứ ba.


Hai người chơi thân với nhau từ nhỏ. Dù cấp ba không học chung thành phố nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, nghỉ lễ cũng hay gặp nhau vài lần.


Biết tin Lương Tê Nguyệt đỗ Nam Thanh, Lương Tứ là người đầu tiên đến “chúc mừng” cô.


“Điểm chuẩn năm nay của Nam Thanh chắc giảm mạnh hả, sao em đậu được vậy?”


“…”


Chỉ một câu nói đùa, Lương Tứ đã chọc giận Lương Tê Nguyệt. Sau đó phải đích thân tặng quà nhập học mới tạm thời dỗ được cô.


Đây là lần đầu Lương Tê Nguyệt đến ngôi trường mới. Có người quen dẫn đường dĩ nhiên là điều tốt, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lương Tứ, anh cũng nhận lời rất nhanh chóng.


Sau khi tiễn ba mình lái xe đi, Lương Tê Nguyệt đẩy vali hành lý bước vào cổng trường.


Cô nhìn ngó cảnh quan trong trường mới, lấy điện thoại ra mở danh bạ, đang định gọi cho Lương Tứ thì anh gọi đến trước.


Lương Tứ nói mình đang bận việc không thể đi ngay được, sẽ nhờ một người bạn đến đón cô. Anh còn dặn Lương Tê Nguyệt không quen đường thì đừng đi lung tung, cứ đứng chờ ở cổng.


Thời tiết quá nóng, Lương Tê Nguyệt tìm một chỗ có bóng cây để đứng. Cạnh cổng trường có một cây bông gòn đẹp mắt, tán cây hình dù, hoa màu hồng nở rộ thành từng chùm trên cành. Bóng râm vừa vặn bao phủ lấy Lương Tê Nguyệt, che cho cô khỏi ánh nắng gay gắt.


Nhưng Lương Tê Nguyệt đã đợi bốn mươi phút, người cần đợi vẫn chưa tới. Trong lòng cô thầm mắng Lương Tứ tìm đâu ra một người bạn không đáng tin cậy như vậy.


Việc chờ đợi lâu cùng với thời tiết nắng nóng khiến cô đổ mồ hôi, một lọn tóc nhỏ bết vào trán.


Sự kiên nhẫn của cô cạn kiệt, cô gửi cho Lương Tứ một tin nhắn, nói rằng cô không đợi nữa.


Đúng là không thể dựa vào đàn ông, em tự lo cho mình đây.


Lương Tê Nguyệt cất điện thoại vào túi, đẩy vali đi vào trong. Đi được một đoạn thì gặp bậc thang. Khi cô đang định nhấc vali lên thì có một giọng nam vang lên bên cạnh: “Chào em, em là tân sinh viên phải không, có cần anh giúp gì không?”


Lương Tê Nguyệt nhìn sang, đó là một tình nguyện viên mặc áo đồng phục gile đỏ.


Cô là người không thích làm phiền người khác nên lập tức từ chối: “Không cần, cảm ơn anh.”


“Không có gì, em học khoa nào? Để anh đưa em đến khu vực báo danh tân sinh viên.” Cậu ta trực tiếp bỏ qua hai chữ đầu tiên của cô, kéo vali của cô định đi vào trong.


Thực ra, từ nãy cậu ta đã đứng gần đó, âm thầm quan sát cô một lúc.


Cô gái này, đúng kiểu gu của cậu ta.


Gương mặt xinh xắn, làn da trắng mịn, ngũ quan hài hòa, đôi mắt tròn to long lanh như nước mùa thu.


Vừa rồi khi nói chuyện với cậu ta, cô còn cười mỉm, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, quả thực là một cô gái ngọt ngào.


Hôm nay cậu ta đã hỗ trợ không ít tân sinh viên, nhưng chỉ có cô gái này khiến cậu ta rung động.


Lát nữa giúp cô xách hành lý xong, cậu ta có thể thuận lý thành chương xin số WeChat.


Lương Tê Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì vị đàn anh nhiệt tình kia đã kéo vali của cô định bước lên bậc thang.


Nhưng cậu ta nhấc vali bằng một tay, không nhấc nổi.


“…”


Cô biết ngay sẽ là như vậy mà.


“Đàn em, lúc nãy là do anh chưa chuẩn bị kỹ, anh làm được mà.”


Cậu ta thấy chiếc vali không lớn lắm, tin chắc rằng lúc nãy có vấn đề ở khâu nào đó.



Lương Tê Nguyệt nhìn đàn anh chuyển từ một tay sang hai tay để xách vali của mình, dồn hết sức, mặt hơi đỏ lên.


Chiếc vali rất nể mặt, nhúc nhích được một cái, rồi… vẫn không nhấc lên nổi.


Lương Tê Nguyệt sợ cậu ta cứ tiếp tục cố gắng sẽ dẫn đến kết quả “vali hỏng, người bị thương”.


Cô đang định bước tới can ngăn thì nghe thấy tiếng bước chân từ bậc thang, tiếng bước chân đều đặn, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ.


Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên cần kéo của chiếc vali.


Làn da trắng lạnh, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, gân xanh mờ nhạt phủ trên mu bàn tay, toát ra cảm giác mạnh mẽ.


“Thẩm… Thẩm Ký Vọng?” Nam sinh nhận ra người trước mặt.


Lương Tê Nguyệt nghe thấy cái tên này, tim như hụt một nhịp, ánh mắt cô lần theo cánh tay đó, lướt qua đường hàm tinh tế, nhìn rõ khuôn mặt.


Hoàn toàn trùng khớp với bức ảnh cô lưu trong điện thoại.


Chỉ là tóc có vẻ ngắn hơn trước, làm tôn lên ngũ quan rõ ràng hơn, đường nét gương mặt phân minh.


Anh mặc một chiếc áo phông đen không tay, để lộ cánh tay rắn chắc, cổ thon dài, đường nét rõ ràng kéo dài đến hai bên xương quai xanh, bờ vai rộng.


Sau đó, anh hơi cúi người, con ngươi sâu thẳm và sáng nhìn lướt qua nam sinh, ánh mắt dừng lại trên chiếc vali, rồi khẽ nhướng mày, im lặng ra hiệu.


Mặc dù anh không nói gì, nhưng nam sinh kia dường như hiểu ý trong ánh mắt đó, tay nhanh hơn não buông lỏng ra trước.


“Cảm ơn, cô ấy giao cho tôi.” Vừa mở lời, giọng anh đã rất dễ nghe.


Thẩm Ký Vọng đẩy chiếc vali đến bên cạnh mình, lúc này mới quay đầu nhìn Lương Tê Nguyệt, tự giới thiệu: “Chào em. Thẩm Ký Vọng”


Giọng anh có từ tính, trầm thấp, thu hút.


Có những người chẳng cần làm gì, chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng đủ khiến người ta xao xuyến.


“Anh trai em bảo anh đến đón em.” Thẩm Ký Vọng nhìn cô với ánh mắt vừa xa lạ vừa hờ hững, lộ ra chút xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy anh ngủ quên.”


Khi nhận được điện thoại của Lương Tứ, anh đang ngủ trong ký túc xá, mơ màng nghe thấy phải đi đón ai đó, cúp máy xong lại ngủ tiếp. Đến khi tỉnh hẳn, anh mới nhớ ra chuyện Lương Tứ dặn.


“Không sao ạ.” Lương Tê Nguyệt nói.


Lương Tê Nguyệt không ngờ người bạn Lương Tứ nói lại chính là anh. Sự bực bội tích tụ trong lòng cô lúc nãy như quả bóng bị xì hơi, biến mất sạch sẽ.


Thẩm Ký Vọng nghiêng người, bàn tay xoay ngược, năm ngón tay siết chặt, một tay nhấc bổng chiếc vali mà đàn anh kia đã phải vất vả mới lay động được, động tác rất nhẹ nhàng. Anh bước chân ổn định lên bậc thang phía trước, nói sẽ đưa cô đi tìm Lương Tứ.


Lương Tê Nguyệt bước theo anh, đắn đo mãi, rồi thăm dò gọi: “Đàn anh, sao anh nhận ra em vậy?”


Thẩm Ký Vọng nghe cô nói, quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.


Áo sơ mi trắng, quần yếm màu cam, giày vải. Mắt to, da trắng sáng rực, cả người cô bé như một quả quýt, lấp lánh và tươi mới.


Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Nguyên văn lời anh em là, người trông giống học sinh tiểu học nhất ấy.”


Lương Tê Nguyệt: “…”


Cô cúi đầu nhìn mình. Cái gì mà học sinh tiểu học, giống chỗ nào cơ chứ?


Lương Tê Nguyệt nhấn mạnh: “Em trưởng thành rồi ạ.”


Thẩm Ký Vọng: “Ừ.”


Lương Tê Nguyệt không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình: “Thật là qua loa.”


Thẩm Ký Vọng bị cô chọc cười, khóe môi cong lên rõ rệt hơn, đổi cách nói: “Đôi mắt.”


Thực ra Lương Tứ đã gửi cho anh một bức ảnh của cô. Thẩm Ký Vọng bị chứng khó nhận diện khuôn mặt, bình thường không nhớ mặt ai, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cô, anh đã thấy đôi mắt cô rất đẹp.


Mắt hai mí, hình dáng đầy đặn như quả hạnh nhân, con ngươi đen thuần khiết, không vương tạp chất, trong sáng và có thần.



Trong đầu anh lướt qua những mảnh ký ức vụn vặt, cảm thấy mình dường như đã từng thấy đôi mắt này ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.



Tại khu vực báo danh tân sinh viên.


Sinh viên năm hai và năm ba báo danh sớm hơn tân sinh viên hai ngày, một số thành viên Hội Sinh viên được phân công làm công tác chào đón. Lương Tứ là một trong số đó.


Người làm cùng Lương Tứ còn có lớp trưởng cùng lớp, nhưng sáng nay cậu ta ăn uống không tốt, bụng cứ đau quặn, chỉ còn lại Lương Tứ một mình trụ lại, thực sự không thể rời đi.


Vì vậy, anh mới gọi điện thoại nhờ bạn cùng phòng là Thẩm Ký Vọng giúp đón người.


Nhan sắc của Lương Tứ cũng từng lọt vào danh sách nam thần của Nam Thanh, anh có vẻ ngoài chính trực, mang nét anh khí ngời ngời, ngũ quan đoan chính, khí chất phi thường.


Mấy tân sinh viên trong hàng đang lén nhìn anh.


Một cô gái bước đến từ bên cạnh, mặt đỏ bừng hỏi anh: “Chào anh, xin hỏi khu vực báo danh của Khoa Tài chính ở đâu ạ?”


Lương Tứ cúi đầu đối chiếu thông tin trên bảng, không ngẩng đầu lên, dùng ngón tay cầm bút chỉ sang bên cạnh.


Cô gái thất vọng nhìn anh một cái, nói “Cảm ơn anh” rồi bước sang bên.


Đàn anh của Khoa Tài chính nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, thắc mắc: “Chúng ta kém nổi bật đến vậy sao? Hay là do chữ viết không đủ lớn?”


“Không phải vấn đề chữ viết, là vấn đề con người.” Đàn chị bên cạnh lại là người thấu đáo, nói ra trọng điểm, không quên an ủi anh ta: “Cậu phải cảm ơn hôm nay người ngồi đó không phải là Thẩm Ký Vọng, nếu không với khả năng thu hút ong bướm của cậu ta, chắc chắn sinh viên các khoa khác cũng sẽ đổ xô đến đây hỏi đường.”


“…”


Vừa dứt lời, nhân vật chính mà họ đang bàn tán đã xuất hiện, sự xôn xao trong đám đông tăng lên rõ rệt.


Thẩm Ký Vọng với thân hình nổi bật xuyên qua đám đông đi về phía này.


Điều đặc biệt là, phía sau anh còn có một cô gái đi theo.


Tóc dài, đội mũ trên đầu, cô đang cúi đầu bước đi, góc nhìn này chỉ thấy được chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi hồng hào, cằm hơi tròn.


Lương Tứ cũng nhìn thấy cô, đứng dậy bước ra khỏi lều để đón Lương Tê Nguyệt, trong lòng tính toán làm thế nào để xoa dịu cảm xúc của cô nhanh nhất.


Theo thời gian anh dự tính, Lương Tê Nguyệt lẽ ra phải đến nửa tiếng trước, không cần nghĩ cũng biết là do Thẩm Ký Vọng đến muộn.


Anh đã hứa mà không đi đón cô, lại còn tìm một người không đáng tin cậy khiến cô phải chờ đợi lâu như vậy.


Tiểu công chúa chắc chắn sẽ nổi đóa.


Cô bước chân đều đặn theo sau Thẩm Ký Vọng. Gặp Lương Tứ, Lương Tê Nguyệt thể hiện trọn vẹn sự chu đáo của một người em gái, lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán anh.


Cô còn nhỏ nhẹ hỏi anh làm công tác chào đón có vất vả không, có mệt không.


Khiến Lương Tứ bối rối.


Tiếng vali lăn bánh dừng lại dưới chân anh. Thẩm Ký Vọng bị ánh nắng gay gắt chiếu vào nên hơi nheo mắt lại, ngay lập tức đứng vào dưới bóng râm của lều.


Một bàn tay trắng nõn thon thả đưa ra trước mặt anh, móng tay màu hồng nhạt, hai ngón tay sạch sẽ kẹp một chiếc khăn giấy trắng tinh.


Thẩm Ký Vọng cúi mắt, nhìn vào một khuôn mặt tươi cười. Lương Tê Nguyệt cong cong khóe mắt nói: “Đàn anh, anh cũng lau đi.”


Anh chỉ do dự một hai giây rồi đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”


Lương Tê Nguyệt: “Không có gì ạ.”


Vốn dĩ là chuẩn bị cho anh.


Lương Tứ đoán rằng Lương Tê Nguyệt hôm nay chắc hẳn tâm trạng đặc biệt tốt nên không trách chuyện mình không đi đón cô, anh thở phào nhẹ nhõm.


“Cảm ơn chú em nhé.” Anh vỗ vai Thẩm Ký Vọng, chỉ vào chiếc vali của Lương Tê Nguyệt.


Em gái mình, anh hiểu rõ, chiếc vali này chắc chắn rất nặng.



Lương Tứ từng nhấc nó một lần, còn nghi ngờ không biết cô có bỏ gạch vào trong không.


Lúc đó Lương Tê Nguyệt vô tội nói chỉ là quần áo và mỹ phẩm thôi.


Còn bảo là do anh yếu nên không nhấc nổi.


Lúc này, lớp trưởng bị đau bụng lúc nãy đã quay lại. Cậu ta đã uống thuốc và đỡ hơn một chút, nên thay ca cho Lương Tứ.


Thấy Thẩm Ký Vọng cũng ở đó, cậu ta chào hỏi.


Thẩm Ký Vọng đáp lại, thấy đã đón được người, anh định quay lại ngủ bù, nói với Lương Tứ: “Tôi đi đây.”


“Anh Lương Tứ, em đói rồi.” Lương Tê Nguyệt bất ngờ lên tiếng, xoa bụng, vẻ mặt tủi thân.


Lương Tứ nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt hiểu rõ: “Đúng giờ ăn là em lại đói, còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức.”


Nói là vậy, anh vẫn chiều ý cô: “Dẫn em đi ăn.”


“Đàn anh đi cùng bọn em luôn đi ạ.” Lương Tê Nguyệt kịp thời gọi Thẩm Ký Vọng đang chuẩn bị rời đi lại, nói ra mục đích của mình: “Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ lúc nãy.”


Lương Tứ cũng thấy cô nói đúng, giơ tay khoác vai Thẩm Ký Vọng, không cần hỏi ý kiến đã kéo anh đi: “Bữa này tôi đãi.”


Đạt được mục đích, Lương Tê Nguyệt thong thả bước theo sau họ.


Khoảng cách này giúp cô dễ dàng nhìn thấy Thẩm Ký Vọng hơn.


Cô có thể đường hoàng nhìn vào bóng lưng anh.


Chàng trai dáng người cao ráo, quay lưng về phía cô, để lộ gáy tóc đẹp, thân hình cao lớn và thẳng tắp, vóc dáng vượt trội.


Lá cây xung quanh lay động, ánh sáng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, lốm đốm, từng tia vàng làm bóng anh kéo dài ra.


Làn gió nhẹ hiếm hoi của mùa hè thổi qua áo anh, tạo nên những đường cong đẹp mắt, thoáng hiện ra vòng eo thon gọn, dường như cả ngọn gió cũng ưu ái chàng trai.


Lương Tứ đứng bên cạnh không biết nói gì đó, anh quay đầu lại, mái tóc đen bay nhẹ, cong môi cười, đôi mắt rạng rỡ.


Sáng hơn cả mặt trời trên bầu trời.


Khoảnh khắc đó, nụ cười của chàng trai hòa quyện với ký ức vài năm trước.


Đó là khởi đầu cho sự rung động tuổi thiếu nữ của cô.


Lương Tê Nguyệt ngước nhìn bầu trời xanh không một gợn mây, khóe miệng cong lên.


Hôm nay thời tiết thật đẹp.


Bởi vì, em lại được gặp anh.



Tác giả có lời muốn nói


Truyện mới đã ra lò đây! 


Câu chuyện về Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng, hy vọng các bạn sẽ thích nhé ~ 


Giai đoạn đầu là nữ theo đuổi nam, giai đoạn sau là nam theo đuổi nữ, từ vườn trường đại học đến bối cảnh đô thị, gương vỡ lại lành. 


Ba chương đầu khi mở truyện sẽ phát 50 hồng bao nhé.



Editor 


Trăng sẽ chỉ edit lời của tác giả liên quan đến truyện thôi nhé. 


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Hết chương 1.


Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh Story Chương 1
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...