Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi
Chương 38
Ngày mùa đông ngắn, thời gian luôn trôi quá nhanh, nháy mắt đã đến nguyên tiêu.
Trong An Ngưng hiên của Huyên Nhược các, Dương Lương viện ngồi trên giường, cầm xem quyển kinh Phật. Đại cung nữ hồi môn Lục Khỏa của nàng bưng chén thuốc đến: "Tiểu chủ, thuốc xông rồi, người uống đi cho nóng ạ."
Dương Lương viện thở dài: "Thật đúng là cẩn thận quá! Chén thuốc này... Thôi đi, ta uống vậy."
"Tiểu chủ, người không nên suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta cũng không có cách nào khác." Sao Lục Khỏa lại không biết tiểu chủ nhà nàng đang nghĩ gì, nhưng dù có suy nghĩ thì cũng chẳng chút ích lợi, cũng chỉ tăng thêm buồn phiền mà thôi.
"Nếu ban đầu đã đưa ra quyết định, ta cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay," Dương Lương viện uống thuốc xong, đưa chén không cho Lục Khỏa: "Mặc cho người ức hiếp thôi. Trong An Tích hiên, mấy ngày nay thật yên tĩnh, ả ta không náo loạn à?"
"Từ lúc Chu Tần chết thì không náo loạn nữa," Lục Khỏa cũng hơi nghi hoặc: "Chẳng lẽ là nghĩ thông rồi ạ?"
"Ả ta nghĩ thông, vậy ta nên tính thế nào?" Dương Lương viện nghĩ đến lúc đầu tiện nhân kia hãm hại, chỉ thiếu một chút nữa thôi: "Mặc kệ là cũng cách gì, ta muốn ả ta sống không bằng chết." Mỗi khi nghĩ như vậy, Dương Lương viện đều hận không thể ăn thịt của ả, uống máu của ả. Nếu không phải bởi vì ả tiện nhân kia, sao nàng có thể tự tay đưa con của mình cho người khác để cầu tự bảo vệ mình?
"Tiểu chủ, nếu Đức phi nương nương đã đồng ý với người, vậy người cũng đừng nhúng tay vào nữa, để tránh ô uế tay mình." Lục Khỏa biết tiểu chủ nhà mình khổ, nhưng lại lo lắng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó không biết Đức phi có ra tay bảo vệ các nàng hay không.
Dương Lương viện hít một hơi thật sâu: "Không đời nào, ta và tiện nhân kia phải đến chết mới thôi, không phải ả ta chết thì ta mất mạng, dù sao đời ta cũng đã chấm dứt rồi."
"Tiểu chủ, sao người cứ nghĩ luẩn quẩn như vậy?" Lục Khỏa khóc, từ nhỏ nàng đã cùng lớn lên với chủ tử nhà mình, tất nhiên là rất hiểu tính tình của chủ tử: "Cho dù không có chuyện lúc tước, tiểu chủ tử cũng không thể nuôi bên cạnh người."
"Không, Lục Khỏa, ngươi không thể cảm nhận được loại cảm giác này." Lệ đã lấp đầy vành mắt Dương Lương viện: "Bởi vì tiện nhân kia, ngay cả cơ hội tranh thủ cố gắng cũng không có. Mỗi tối, ta nhắm mắt lại sẽ thấy một đứa bé trăng trắng mập mạp khỏi hỏi tại sao ta không cần nó, tại sao muốn đưa nó cho người khác? Ta có thể không hận ư, sao ta có thể buông tha cho ả được?"
"Tiểu chủ..."
"Ban đầu không phải ả mua chuộc người bên cạnh ta sao? Vậy chúng ta lấy đạo của người trả lên người của họ, gần đây ả cũng ầm ĩ nhiều rồi, nói vậy nô tài bên cạnh nàng ta cũng oán hận không ít nhỉ?" Dương Lương viện chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng trở nên độc ác như vậy: "Ả tiện nhân kia không phải từ chỗ Tôn Quý tần đã mất được không ít thứ tốt sao? Vậy hãy để cho nàng ta nếm thử trước đi."
"Tiểu chủ, người bớt đau buồn, nô tỳ làm cho người là được." Lục Khỏa biết hiện nay chỉ có thể như vậy."
"Lục Khỏa tốt, đời này coi như ta có lỗi với ngươi," Dương Lương viện nắm tay nàng nói.
"Nô tỳ tự nguyện," Lúc đầu Lục Khỏa vốn có thể tự chuộc mình, nhưng vì lo lắng cho chủ tử nhà mình nên từ bỏ.
Trong An Ngưng hiên chủ tớ tình thâm, bên Thiêm Hi lâu Thẩm Ngọc Quân cũng có chút không vui.
"Ngươi nói cái gì, Hoàng thượng bảo ta tự mình làm một trăm túi hương?" Hôm nay Thẩm Ngọc Quân mới từ cung Lưu Vân của Phùng Yên Nhiên về thì từ chỗ của Tiểu Đặng Tử biết được phân phó này của Hoàng thượng: "Hoàng thượng còn nói gì không?"
Tiểu Đặng tử len lén giương mắt nhìn tiểu chủ nhà mình, mới mở miệng nói: "Hoàng thượng nói, tay nghề của tiểu chủ cực tốt, người ngoài nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, chi bằng dùng ít công sức làm nhiều túi hương thêm một chút, các vật nhỏ như quạt gì đó, ngài ấy có thể dùng để thay đổi." Trong khoảng thời gian này không biết tại sao chủ tử nhà hắn lại đổi tính, tặng lễ cho Hoàng thượng mỗi ngày, không phải là bao gối, thì chính là các vật nhỏ như đệm giàu. Suy nghĩ này của Hoàng thượng không phải đã hiện ra mặt rồi sao.
Thẩm Ngọc Quân méo miệng: "Hừ, ta biết rồi." Bây giờ nàng hơi hối hận vì tặng đồ cho Hoàng thượng, ra vẻ lấy lòng. Hai ngày nay nàng còn nghĩ làm một lễ vật lớn để tặng sinh thần Hoàng thượng, hiện giờ không cần nghĩ nữa, chỉ cần buông tay thêu một trăm túi hương là được.
Thẩm Ngọc Quân vừa ngồi xuống uống hai ngụm nước đã thấy Trúc Vân, Trúc Vũ đi vào. Vốn còn muốn phân phó Trúc Vân mở khố phòng tìm ít vải vóc ra, nhưng thấy biểu hiện trên mặt Trúc Vân thì vội vàng cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, lại dặn dò Tiểu Đặng Tử giữ cửa.
"Thế nào? Có phải có phát hiện gì hay không?" Trong lòng Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn như đến chuyện này, dù sao cũng liên quan đến bản thân, một ngày chưa hiểu rõ, nàng sẽ một ngày khó an.
Trúc Vân gật đầu: "Hai người nô tỳ ở noãn phòng phát hiện một cái bình nhỏ bị phong kín." Nói xong, Trúc Vân lấy chiếc bình nhỏ trong tay áo ra, đặt lên chiếc bàn con trên tháp.
Thẩm Ngọc Quân nhìn cái bình nhỏ bằng cỡ bàn tay trên bàn con, đen nhánh, chắc là đã được Trúc Vân rửa rồi, ngược lại cũng sạch sẽ.
"Toàn bộ thân bình đều bị phủ kín sáp ong," Trúc Vân nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình, một lát sau mới hỏi: "Tiểu chủ muốn mở ra không?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng không vội vàng đáp lại, chỉ chăm chú nhìn chiếc bình kia suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng: "Bảo Tiểu Đặng Tử đi hỏi thăm Hoàng thượng đang ở đâu?"
"Vâng," Trúc Vân thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngọc Quân thừa nhận bản thân nhát gan, không dám nhìn trộm. Trong cung này khắp nơi đều là bí mật không thấy được ánh sáng, nàng cũng không phải là người truy đến tận gốc, có một số việc ngươi không nên biết thì tốt hơn, hơn nữa Hoàng thượng từng nói sẽ bảo vệ nàng.
Đại quân Bắc chinh sắp xuất phát, mấy ngày nay Cảnh đế cũng rất bận rộn. Lúc này nghe Tiểu Lộ Tử nói Thiêm Hi lâu cho mời, hắn cảm thấy Thẩm thị cũng không phải là nữ nhân càn quấy, chắc là có chuyện gì, bèn đặt tấu chương trong tay xuống.
Lúc Cảnh đế đến Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân vẫn ngồi trên tháp ngây người. Nghe tiểu thái giám ngâm xướng, nàng mới vội vàng hồi thần, nhanh chóng ra nghênh tiếp.
"Hoàng thượng cát tường!" Thẩm Ngọc Quân vừa đi tới cửa đã đụng phải Cảnh đế.
"Đứng lên đi," Cảnh đế kéo Thẩm Ngọc Quân, cảm thấy hôm nay sắc mặt của nàng không đúng, xem ra đúng là có chuyện: "Kêu trẫm qua đây, sao lại không lên tiếng?"
Hôm nay sau khi Thẩm Ngọc Quân đã nghĩ sâu tính kỹ mới quyết định giao chuyện của Thiêm Hi lâu cho chính chủ, điều nàng nên biết cũng đã biết không sai biệt lắm, còn những thứ khác, nàng không muốn biết cũng không dám biết.
"Hoàng thượng, hôm nay tần thiếp đường đột," Thẩm Ngọc Quân phúc lễ với Cảnh đế lần nữa: "Thật sự là tần thiếp cũng không biết nên làm cái gì, mới mời người qua đây làm chủ."
"Ồ, rốt cuộc là có chuyện gì?" Lúc này ngược lại Cảnh đế có chút hứng thú với chuyện Thẩm Ngọc Quân nói: "Xem dáng vẻ này của nàng, yên tâm đi, không phải chuyện lớn gì, trẫm làm chủ cho nàng."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thở phào một hơi, kéo bàn tay lớn của Cảnh đế đi vào trong nhà: "Mấy ngày trước, Thu Cúc vẫn luôn nói đường ống thông trong noãn phòng bị chặn, hôm nay tần thiếp dặn dò Trúc Vân và Trúc Vũ phụ giúp, nào ngờ các nàng phát hiện vật kia dưới miệng ống dẫn." Thẩm Ngọc Quân kéo Cảnh đế đi tới trước, chỉ vào chiếc bình đen nhỏ trên bàn con.
Thật ra từ lúc bước vào phòng Cảnh đế đã phát hiện chiếc bình kia, thuận theo lời Thẩm Ngọc Quân nói tự nhiên nhìn về phía chiếc bình: "Tiểu Lộ Tử, xem là cái gì?"
"Vâng," Lộ công công nghĩ bụng Hi Đức dung đúng là phát hiện bảo bối, nhùn cái bình nhỏ này, toàn thân bình đều dùng sáp mật phong kín, nếu trong đó không có gì, trừ phi người phong nó là một kẻ ngu.
"Hoàng thượng, bên ngoài bình được dùng sáp mật để bọc lại." Lộ công công nghĩ Hi Đức dung này vẫn rất có tâm tư. Lúc đầu cũng không biết Hoàng hậu nghĩ như thế nào lại đem Thiêm Hi lâu này cho nàng.
Hôm nay không biết là thật sự vô ý phát hiện, hay là cố ý khai quật ra? Nhưng cho dù như thế nào, hiện tại xem ra Hi Đức dung tuyệt đối là một người thông minh, đào được bảo bối như thế cũng không tùy ý mở ra nhìn. Tâm tư rất trong sáng! Trong cung thiếu là thiếu nữ nhân rõ ràng rất thông minh nhưng trong thời khắc mấu chốt lại giả vờ hồ đồ như Hi Đức dung. Rất tốt, trong lòng biết hết nhưng không tìm việc cho mình, sống cũng dễ dàng hơn.
Cảnh đế cong miệng cười, hải mắt tỏa sáng, cảm thấy hứng thú nói: "Nếu như vậy, cái bình này trẫm mang đi. Chờ mở ra, trẫm sẽ nói cho nàng biết."
"Hoàng thượng người làm chủ là tốt rồi," Thẩm Ngọc Quân còn sợ Hoàng thượng mở bình ngay tại Thiêm Hi lâu của nàng đây, như vậy còn không bằng nàng tự mở, im hơi lặng tiếng cũng dễ hủy thi diệt tích: "Còn bên trong là vật gì, tần thiếp cũng không muốn biết. Tần thiếp tự nhận, suy nghĩ nông cạn, không nhận được nhiều chuyện hao tâm tổn trí như vậy."
Cảnh đế nghe xong, đưa tay vén những sợi tóc tản mát trên trán: "Nếu như thế, vậy trẫm sẽ không nói cho nàng biết, tránh cho nàng tốn nhiều tâm tư."
"Đa tạ Hoàng thượng thương cảm!" Thẩm Ngọc Quân không muốn tìm phiền não cho mình, nhưng xem hành động của Hoàng thượng, nếu như không tốt, đoán chừng Thiêm Hi lâu này nàng ở cũng không bao lâu nữa.
Cảnh đế trở lại điện Càn Nguyên còn chưa kịp ngồi xuống đã phân phó Lộ công công đi theo phía sau: "Mở ra."
Lộ công công cũng không hổ là lão luyện, chỉ qua thời gian một chung trà, toàn bộ sáp mật trên bình đều được xử lý, thứ ở trong bình cũng được lấy ra. Một tờ giấy ngả vàng, hai chiếc túi gấm nhỏ tinh xảo.
Cảnh đế vươn tay muốn lấy tờ giấy kia, nhưng giữa chừng bị Lộ công công ngăn lại: "Hoàng thượng, vẫn nên để nô tài làm."
Cảnh đế nghe vậy khoát khoát tay, chỉ thấy trong điện Càn Nguyên nhiều thêm một người mặc áo đen: "Ngươi tới đi."
"Vâng," nam tử kia không chút do dự, lập tức lấy tờ giấy kia, nhẹ nhàng mở ra để tránh không bị hư hại. Chờ trang giấy mở ra, nam tử vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy Cảnh đế giơ tay lên ra hiệu.
"Nâng tay lên," Cảnh đế nhìn mặt trái của trang giấy.
Lộ công công vừa nhìn, tim run lên một cái, Hi Đức dung phát hiện không những là bảo bối, mà còn là một bảo bối thấy máu, nhưng đối với nàng cũng không phải thứ tốt lành gì.
Mai hoa lạc đến, Lạc Mai hương, túy tâm phù dung, cực lạc tiêu dao, Hoàng thượng, người nhận giặc làm mẫu thân rồi.
Cảnh đế nhìn chằm chằm hàng chữ này, không hề nháy mắt, hiện tại hắn vẫn nhớ rõ tình trạng cái chết của sinh mẫu, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn chưa bao giờ quên. Không ngờ hôn nay Hi Đức dung đánh bậy bạ lại kiến giải được nghi ngờ nhiều năm của hắn: "Mặt chính viết cái gì?"
"Bẩm Hoàng thượng, là một công thức làm hương liệu."
"Lạc Mai hương?" Cảnh đế dường như có thể khẳng định.
"Vâng," nam tử áo đen nói tiếp: "Có điều nô tài thấy công thức này hình như có vấn đề."
"Hừ, đương nhiên là có vấn đề," Cảnh đế vừa nhìn thấy của nợ kia thì biết vấn đề nằm ở đâu: "Quả nhiên là tâm tư lợi hại, trẫm vẫn luôn không nghĩ ra chỉ bằng vào thủ đoạn của bà ta sao có thể đấu thắng Chu Quý phi? Thì ra bà ta còn có vật tốt mực này."
Lộ công công nghe vậy cũng không dám nói nhiều, mắt Hoàng thượng đã đỏ lên, xem ra lại có người gặp xui xẻo. Sinh mẫu của Hoàng thượng --- Văn Ương Thái hậu năm đó chết không rõ ràng, ngay cả Thái y cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân cái chết. Hoàng thượng vẫn luôn truy tìm, trước đây mấy ngày Tôn gia gặp rủi ro, một đầu mối thật vất vả mới có được, không ngờ Hi Đức dung này ngoài ý muốn chắp tay dâng lên.
"Tiểu Lộ tử," Cảnh đế bình ổn tâm trạng: "Ngươi lấy địa đồ cung điện đến đây."
"Vâng," với tình trạng hiện tại Lộ công công không dám qua loa chút nào, dù sao lần trước Hoàng thượng tức giận là lúc Lương vương mưu nghịch. Thật tình hắn nghĩ thủ lĩnh thái giám ngự tiền như hắn cũng không dễ lăn lộn!"
Cảnh đế nhìn địa đồ cung điện bày trên ngự án, hỏi: "Trẫm nhớ Chiêu Dương cung còn trống."
"Hoàng thượng nhớ không sai ạ, Chiêu Dương cung đúng là còn trống," Lộ công công ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, Hoàng thượng nói lời này, hắn luôn không quản hậu cung, trước đây phần lớn đều do Hoàng hậu toàn quyền quản lý. Vị trí của cung Chiêu Dương có thể so với cung Cảnh Nhân của Hoàng hậu, Hoàng hậu lại không ngốc, dù thế nào cũng sẽ không nhét người vào cung Chiêu Dương.
Cảnh đế nghe vậy cầm bút son vòng một vòng lên địa đồ: "Ngươi đi bảo Nội Vụ phủ nhanh chóng dọn dẹp Đông trắc điện của Chiêu Dương cung, sau đó đến Thiêm Hi lâu, nói Hi Đức dung dọn dẹp chuẩn bị dọn qua. Trẫm muốn đào ba thước đất của Thiêm Hi lâu lên."
Hiện tại Lộ côn công cảm thấy, sợ là Hi Đức dung kia, không biết chừng còn là khuê nữ của ông trời ấy chứ, vị trí của Thiêm Hi lâu đã không tồi, không ngờ lần này lại dọn đến cung Chiêu Dương. Thiêm Hi lâu không thể so với cung Chiêu Dương, hơn nữa Hi Đức dung nếu như lại hăng hái tranh giành, phỏng chừng nhập chủ cung Chiêu Dương cũng không xa: "Vâng, nô tài đi làm ngay."
Sau khi Lộ công công lui ra, Cảnh đế phân phó nam tử áo đen: "Ngươi đi tra xét, Lạc Mai hương trong Cảnh Nhân cung còn hay không?"
"Vâng." Một cơn gió tới, người đã không còn.
Cảnh đế nhìn hai túi gấm nhỏ trên bàn, cười khẩy một tiếng: "Túy tâm phù dung, túy tâm hoa, thuốc phiện?" Hắn chưa bao giờ nghĩ hai thứ đồ này có một ngày lại xuất hiện trước mặt hắn. Nếu như không nhờ tiểu cô nương kia, e là hắn còn phải tốn chút thời gian mới có thể hiểu ra. Người đời đều cho rằng sinh mẫu của hắn là bệnh chết, chỉ có hắn biết bà chết vì cái gì, lại chết như thế nào.
"Rầm!" Cảnh đến đấm một quyền vào ngự án: "Không vội, từ từ sẽ tới, sẽ có một ngày thanh toán rõ ràng."
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân mới tiễn Lộ công công đi, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, lại có chút hụt hẫng, cuối cùng phải rời khỏi Thiêm Hi lâu, cũng may cung Chiêu Dương không có chủ vị, nàng vẫn có thể tiếp tục thanh thản.
"Tiểu chủ," Thu Cúc vừa vui mừng vừa thấp thỏm: "Chúng ta phải dọn đến Chiêu Dương cung rồi."
"Đúng vậy," Thẩm Ngọc Quân có thể đoán ra tiếp theo Hoàng thượng định làm gì, đoán chừng Thiêm Hi lâu này sẽ có một khoảng thời gian không được an bình. Nhưng cũng may mắn, những cái này không liên quan gì với nàng, dù sao nàng cũng sẽ rời đi: "Mấy ngày này các ngươi kiểm kê đồ vật, đến lúc đó tránh khỏi luống cuống tay chân."
"Tiểu chủ an tâm, nô tỳ sẽ an bài tốt." Trúc Vân biết vấn đề của Thiêm Hi lâu, hiện giờ sẽ rời khỏi đây, đúng là có chút không nỡ, nhưng càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày. Nàng không phải lo lắng cho mình, chỉ lo cho chủ tử, dù sao hai chủ tử ở đây trước kia đều chết cực thảm.
Cung Cảnh Nhân cũng nhận được tin tức, lần này Hoàng hậu thật sự không tức giận, đó là bởi vì nàng có chuyện càng lo lắng hơn: "Sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn Hi Đức dung chuyển chỗ?" Hoàng hậu hơi sợ, nắm chặt khăn gấm trong tay: "Có phải phát hiện ra gì rồi không?"
Dung ma ma vừa nghe tin tức này, trong lòng như bị một cú sốc lớn, vội vàng trả lời Hoàng hậu: "Lão nô cũng không rõ. Chỉ biết hôm nay Hi Đức dung phái người đến Càn Thanh cung mời Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng rời Thiêm Hi lâu không bao lâu, để Nội Vụ phủ tu sửa Chiêu Dương cung, lạu phân phó Hi Đức dung thu dọn đồ đạc. Nói đến Hi Đức dung, từ khi tiến cung tới nay quả thật chưa từng chủ động đi tìm Hoàng thượng, nô tỳ chỉ sợ, Hi Đức dung phát hiện ra gì đó?"
Bang!
Hoàng hậu vỗ bàn đứng dậy: "Nhất định là phát hiện gì rồi," môi Hoàng hậu run run, ngay cả giọng nói cũng phát run: "Ngươi nói Hoàng thượng sẽ xử lý bổn cung như thế nào?"
"Nương nương người đừng vội," dù sao Dung ma ma cũng đã có tuổi, trải qua nhiều chuyện: "Nô tỳ nghĩ chuyện này có chút không đúng, nếu như Hi Đức dung đó là vì hương liệu và lư hương xảy ra vấn đề, vậy nàng ta chắc chắn sẽ không dời cung, nhất định là còn có vấn đề khác."
Hoàng hậu nghe vậy suy nghĩ một lát, bỗng xoay người nhìn Dung ma ma: "Điềm xấu của Thiêm Hi lâu?"
Vừa nãy Dung ma ma cũng có nghĩ theo hướng này, hai chủ tử trước đây của Thiêm Hi lâu đều chết không rõ ràng, năm đó Hoàng hậu cũng điều tra, nhưng không tra được vấn đề gì. Bây giờ xem ra không đơn giản như vậy, sợ rằng không phải Hi Đức dung phát hiện ra gì: "Nương nương, hiện giờ chúng ta phải bình tĩnh, không được quýnh lên để lộ điều gì. Hơn nữa nô tỳ quan sát một năm nay, e là Hi Đức dung chưa dùng qua hương liệu do nương nương tặng."
"Chỉ hy vọng như vậy," hương liệu này cũng không phải bắt nguồn từ Hoàng hậu, vốn là do Bắc Cương tiến cống. Bình thường Hoàng hậu cũng có dùng hương liệu, nhưng không thích mai hương, có một năm nàng ban tặng hương liệu này cho một biểu muội bà con xa nhà mẹ đẻ, không ngờ biểu muội kia tự do là đúng dùng mai hương kia mỗi này, tinh thần phấn chấn, nhưng nếu như mấy ngày không dùng thì tinh thần hao mòn không chịu nổi. Sau này, Hoàng hậu mới biết Lạc Mai hương là chất độc.
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi nghe nói Thẩm Ngọc Quân phải dời đến cung Chiêu Dương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất lực nở nụ cười: "Sớm biết sẽ như vậy."
"Nương nương, Hoàng thượng cũng quá thiên vị rồi," Uyển Hà ấm ức thay nương nương nhà mình, năm đó nương nương nhà nàng vốn có thể nhập chủ cung Chiêu Dương, không ngờ Hoàng hậu kia đồng ý, Hoàng thượng lại không lên tiếng, chỉ giao cung Trọng Hoa cho nương nương nhà nàng. Cũng từ sau lúc đó, nương nương nhà nàng mới bắt đầu thanh tâm quả dục: "Hi Đức dung này mới tiến cung mấy ngày, vậy mà đã khiến Hoàng thượng đồng ý để nàng dọn đến Chiêu Dương cung."
"Chỉ e không phải do Hi Đức dung tự mình cầu được," Đức phi nghĩ lại tính tình của Cảnh đế: "Trong lòng Hoàng thượng rất rõ ràng. Xem ra Thiêm Hi lâu sẽ bị đào ba thước đất rồi." Hoàng thượng và bồi thường hay vốn có tính toán để Hi Đức dung nhập chủ cung Chiêu Dương, chỉ sợ chỉ có chính hắn mới biết rõ. Cũng không biết Hi Đức dung này có mệnh hưởng hay không? Đừng giống với mệnh của Lý Uyển nghi và Kim Đức dung mới được: "A..."
"Vậy nương nương cứ nhìn như vậy thôi ạ?" Uyển Hà vẫn có chút tức giận, Hoàng thượng thật là không hề để ý đến tình cảm nhiều năm của nương nương.
"Không nhìn thì có thể làm gì?" Đức phi thở dài: "Hoàng thượng cũng không phải tiên đế, hắn đã sớm tự cai quản triều chính, xây dựng ảnh hưởng rất sâu. Nhìn Tôn gia, Diệp gia, Hoàng thượng ra tay vô cùng nghiêm túc. Bổn cung không dám làm bậy, nếu cản Hoàng thượng, Tiền gia của ta có thể chịu tội không đứng dậy nổi."
Động tác của ám vệ rất nhanh, buổi trưa Cảnh đế ra lệnh, buổi tối đã có mặt.
Cảnh đế đứng dưới tấm biển Chính Đại Quang Minh, đưa lưng về cửa cung: "Tra ra gì không?"
Nam tử quỳ một chân xuống đất: "Bẩm Hoàng thượng, trong cung Hoàng hậu còn một ít Lạc Mai hương, nô tài đã lấy một chút về. Nhưng nô tài tra xét ghi chép của Cảnh Nhân cung, trước đây Hoàng hậu có ban Lạc Mai hương cho Hi Đức dung. Có điều nô tài tra thêm khố phòng của Thiêm Hi lâu, cũng không tìm được hương liệu kia."
Cảnh đế nghe vậy, ngược lại không có phản ứng thừa nào: "Hi Đức dung không thích hương."
"Chuyện này, có thể nô tài biết," Lộ công công đúng lúc mở miệng: "Lúc Tiền Lương đệ thị tẩm tấn vị, Hi Đức dung đã lấy hương đó làm hạ lệ đưa qua cho nàng ta."
Cảnh đế nhìn Lộ công công: "Tiền Lương đệ có dùng không?"
Lộ công công cũng không dám tìm chết, nói: "Chuyện này nô tài không rõ lắm, nhưng Tiền Lương đệ vô cùng thích hương liệu." Thật ra hắn gần như có thể khẳng định Tiền Lương đệ có dùng hương liệu đó. Dù sao trong những người mới vào cung lúc đó, hắn thấy Tiền Lương đệ kia vẫn rất có đầu óc, bây giờ nhìn lại có tính tình kia.
"Ngày mai bảo thái y đến bắt mạch bình anh cho Tiền Lương đệ," Cảnh đế thở dài: "Làm xong, bảo hắn đến chỗ của trẫm một chuyến."
"Vâng."
"Còn chuyện Lạc Mai hương, việc này không cần truyền ra," Cảnh để không muốn Thẩm Ngọc Quân vì chuyện này mà thay đổi tính tình, nàng thích giả hồ đồ, vậy hãy để nàng tiếp tục hồ đồ đi.
Lộ công công nghĩ một lát, vẫn mở miệng nói: "Hoàng thượng, nô tài còn một chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?"
"Dương Lương viện của Huyên Nhược các đã mang thai ba tháng." Lộ công công cảm giác sau đó hắn sẽ có một khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng. Đây đều là chuyện gì vậy? Một đám có thai cũng không báo lên, giống như cùng chơi trốn tìm, chờ Hoàng thượng tự mình phát hiện ra.
Cảnh đế hừ cười một tiếng: "Tiểu Lộ Tử, ngươi đi điều tra cho trẫm xem trong cung này còn ai mang thai nữa, trẫm không muốn chốc lát lại nhảy ra một người."
Lộ công công lén nhìn Hoàng thượng: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã cho người điều tra, cũng chỉ có Tiền Lương đệ và Dương Lương viện mang thai. Có điều lúc điều tra, nô tài còn phát hiện một số chuyện."
"Nói."
"Dương Lương viện có liên hệ với người trong cung của Đức phi, hơn nữa Đức phi cho người dọn dẹp Tây trắc điện của Trọng Hoa cung." Lộ công công cảm thán trong lòng, không đỡ lo chút nào, ngay cả Đức phi cũng không tiếp tục giả vờ nữa rồi.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi xem có phải trẫm già rồi hay không?" Cảnh đế xoay người lại, đối mặt với Tiểu Lộ Tử.
Lộ công công vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng ngàn đời hưng thịnh, sao có thể già chứ?"
"Vậy sao một đám bọn họ đều nôn nóng không dằn lòng nổi như thế?" Nụ cười trên mặt Cảnh đế càng lúc càng sâu: "Cũng tốt, trẫm nên nói cho các nàng biết ai mới là chủ tử. Đêm nay trẫm đến chỗ Dương Lương viện kia ngồi một lát vậy." Thấy hy vọng, mới có thể biết đấu tranh, hắn cho nàng ta hy vọng, chỉ mong nàng ta đừng làm hắn thất vọng.
Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi