Ngụy Trang Học Tra

Chương 73

Thành Thế Kỷ ở ngay không xa đằng trước, biểu tượng đôi cánh vàng giương cao tọa trên đỉnh cao ốc, được ánh mặt trời chiếu rọi lộng lẫy.

Xe buýt rẽ sang đường vào.

Dòng người trong khu thành thị dày đặc, người người qua lại rộn ràng trên con đường dẫn thẳng tới cổng, xe buýt đành phải giảm tốc độ xuống. Mấy phút sau, qua hai lượt đèn xanh đèn đỏ, đôi cánh màu vàng vẫn ở tít đường bên kia.

Tạ Du đọc tin nhắn kia mà tức đến bật cười.

Mẹ nó đây đâu chỉ là mặt dày, thậm chí còn siêu dày ấy chứ. Dày đến mức đạn pháo bắn không thủng.

“…” Không gian xong xe quá chật chội, Tạ Du chẳng lấy làm thoải mái khẽ dịch người, giẫm lên thanh để chân dưới ghế, không nhịn được mà thấp giọng khẽ mắng, “Ngu xuẩn.”

Xe cứ thế chậm rì rì đi về phía trước.

Tiếng ồn ngoài cửa sổ vẫn náo nhiệt không ngừng.

Tạ Du đưa tay lên, đầu ngón tay cầm lấy mép khẩu trang, hơi kéo khẩu trang xuống một chút cho thoáng khí.

Mấy phút nữa trôi qua, xe buýt rốt cuộc khôi phục lại tốc độ ban đầu, khoảng cách với đôi cánh vàng ngày càng gần, tiếng thông báo trong xe vang lên: “Trạm tiếp theo, trạm cuối cùng là Thành Thế Kỷ, mời tất cả hành khách chuẩn bị xuống xe từ cửa sau.”

Trên xe còn lại khoảng mười mấy người.

Một số người nghe thấy thế đứng lên đi luôn ra cửa sau, xe chưa dừng nên phải vịn cột đứng cạnh cửa.

Tạ Du không nhúc nhích, chỉ đội mũ áo lên. Cậu đang mặc một cái áo khoác màu đen, kiểu dáng khá rộng rãi, mũ áo cũng mềm mại rũ xuống, đội lên là che đến phân nửa cái trán.

Cộng thêm khẩu trang nữa, gần như đã che chắn toàn bộ khuôn mặt.

Sau đó Tạ Du nhích ngón tay gửi cho “Đề vương” một câu: Sắp đến.

Lúc này tên mặt dày kia mới nghiêm túc miêu tả cho cậu trang phục hắn mặc hôm nay.

Tạ Du tự động bỏ qua những từ ngữ thêm thắt hoa lá cành không cần thiết, ví dụ kiểu như ‘mặc dù kiểu dáng cái áo len này hơi bị phổ biến, nhưng khoác lên người tôi chính là giản dị mà không đơn giản, khí chất siêu phàm’…

Tạ Du rất muốn không nói hai lời mà lập tức đi qua đường bên kia bắt xe buýt quay về.

Nhịn một lát, nhưng vẫn không thể nuốt trôi được.

Tạ Du cúi đầu đánh một hàng chữ trên màn hình di động.

[j SdhwdmaX]: ** ** ** (từ ngữ nhạy cảm, đã bị tự động mã hóa)

[Đề vương]:?

[Đề vương]: Cậu chửi bậy đấy à?




Tạ Du cảm thấy nếu cứ nói chuyện tiếp, sẽ không đơn giản chỉ là chửi bậy nữa đâu.

Nơi này quá rộng, là kiến trúc đô thị kết hợp cả thương mại và giải trí, thậm chí khu vực trung tâm còn có một khu giải trí cỡ nhỏ, ở giữa là vòng quay ngựa gỗ chậm rãi đu đưa.

Mấy cô nhóc bé xíu ngồi bên trên, phụ huynh thì ngồi ngay cạnh đó chụp ảnh cho nhóc tì nhà mình.

Tạ Du đi xuyên qua khu giải trí, vừa cúi đầu hỏi vị trí cụ thể của “Đề vương”, vừa đi vào trong.

Tên ngu ngốc kia vừa nãy có nói hắn đứng ngay cổng Thành Thế Kỷ, nhưng Tạ Du xuống xe rồi mới phát hiện Thành Thế Kỷ có tận bốn cổng liền. Là cổng nào mới đúng đây.

Tạ Du che chắn kín cổng cao tường.

Đội mũ sùm sụp còn đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt, nhưng với thân hình cao ngất cộng với khí chất xuất chúng, càng che càng khiến người khác thêm chú ý.

[Đề vương]: Tôi ở cổng số 3, cậu ăn mặc như nào?

[j SdhwdmaX]: Khẩu trang, mũ. Màu đen.

[Đề vương ]: OK, nhanh lên.

[j SdhwdmaX]: Cậu có cầm bài thi trong tay không?

[Đề vương]: Có cầm, một bộ tuyển tập đề thi đại học, muốn làm cái nào lát nữa cho cậu tự chọn.

Cổng số 3, chỉ cần xuyên qua khu giải trí đi thẳng tiếp là tới nơi.

Tạ Du móc trong túi ra một tập đề thi gập thành bốn – đây là kết quả từ cuộc thương lượng trước đó với tên mặt dày, sẽ ngẫu nhiên mang theo đề thi, đổi cho nhau để làm, quy định thời gian chỉ trong vòng nửa tiếng.

Cầm đề thi trong tay, Tạ Du vô thức tìm kiếm trong đám đông một tên ngu ngốc nào đó mặc áo len phổ thông với “khí chất siêu phàm”, đồng thời cầm trong tay một bộ “Tuyển tập thi đại học”.

Ngoài cổng có rất đông người tấp nập tới lui, nhưng nếu đứng yên một chỗ thì chẳng có mấy ai.

Tạ Du lia một vòng, loại trừ từng người đang đứng chỗ cổng vào, cuối cùng lướt mắt qua mấy cô chú nhân viên vệ sinh môi trường, nhìn về lan can phía đối diện.

Một tên con trai đang nghênh ngang ngồi trên lan can.

Tên kia mặc một cái áo len dày, hai chân đu đưa giữa không trung, trong tay cầm bộ đề thi. Bìa màu đỏ, nét chữ vàng in đậm, bên trên là mấy chữ lớn – Tuyển tập đề thi đại học.

Từ chỗ Tạ Du nhìn sang, chỉ có thể thấy được bóng lưng người ấy.

Vóc dáng có vẻ rất cao.



Khí chất, thân hình, thật sự quá giống… kẻ nào đó.

Suy nghĩ lại mới thấy không thể có khả năng này, tên bạn trai họ Hạ tên Triều của cậu một giờ trước còn nằm trên giường, lúc gọi điện hắn vẫn đang lơ mơ kêu định ngủ thêm một chập nữa.

Cuối cùng dùng âm mũi mềm mại nói rằng: “Hẹn gặp cậu trong mơ nhé.”

[j SdhwdmaX]: Trên lan can đúng không?

Tạ Du gửi tới một câu, người kia liền cúi đầu nhìn điện thoại.

Tạ Du xác nhận xong, cầm đề thi đi qua, tiện tay cuốn tập giấy vào, cách một khoảng, gõ gõ vai người kia.

——Sau đó Tạ Du không kịp phòng bị, đập vào mắt là khuôn mặt của bạn trai mới nãy còn hẹn gặp lại cậu trong mơ.

Ngón tay Hạ Triều vừa chạm vào màn hình, hai chữ “Là tôi” chưa kịp ấn gửi. Giao diện tán gẫu của Đề Vương Tranh Bá khá dễ nhận ra, bên cạnh luôn có mấy dòng quảng cáo ghi chen chúc đủ loại công thức.

Kết quả vừa ngẩng đầu lập tức không thể thốt nên lời.

“…”

Cậu bạn nhỏ nhà hắn, dù có che kín cả mặt mũi, ném vào đám đông thì hắn vẫn sẽ nhận ra ngay tắp lự. Khí chất người sống chớ gần tràn ngập toàn thân, điều hòa trung tâm làm lạnh không khí, nguyên một bao thuốc nổ di động.

Hạ Triều cầm điện thoại không chắc, suýt nữa là ngã bổ nhào từ trên lan can xuống đất.

Một tiếng “đệt” vừa súc tích vừa mãnh liệt, bằng cách nhạt nhẽo nào đó đã chốt hạ cuộc chạm trán dài đẵng đẵng này.

Tay Tạ Du hãy còn cứng đờ.

Vì sợ bị lạnh nên theo thói quen cậu hay rụt vào tay áo, chỉ lộ một nửa đầu ngón tay, cuộn đề thi đang cầm vừa vặn để lộ ra tiêu đề, bên trên viết rõ ràng “Bộ đề toán học nâng cao cấp ba – Quyển A”.

Đầu óc Tạ Du trống rỗng.

Một lát sau, những chiến tích vĩ đại của Hạ Triều trong quá khứ lần lượt thi nhau hiện lên, không ngừng nhắc nhở cậu: Thằng cha trước mặt này, chính là danh sĩ Hạ Triều Tchaikovsky với bài văn trứng ngỗng, tác phẩm tiêu biểu là “bóng lưng của em cmn thật sự quá đẹp trai”, từng dùng một bài thi toán học mười điểm đập tan kỷ lục bét bảng trong lịch sử Lập Dương Nhị Trung, vĩnh viễn chiếm giữ ngôi vương đội sổ toàn khối…

Bị những tin tức này liên tiếp dội tới, đầu óc của Tạ Du cuối cùng nổ tung.

Hạ Triều cũng hoang mang chẳng kém, lúc nhảy xuống khỏi lan can cả người hắn như ở trên mây, thiếu chút nữa là hụt bước.

Sau đó hắn ho một tiếng, chọn một lời dạo đầu sứt sẹo không thể khá khẩm hơn: “Cậu bạn này… Trông cậu quen ghê.”

Tạ Du nói: “Thật vậy sao.”

Hạ Triều: “Dáng dấp giống bạn trai tôi quá chừng.”



Mẹ nó sao mà phiền quá vậy.

Một đống dấu chấm hỏi dồn dập ùa đến.

Tên học bá ngu ngốc với cặp đít chai dày cộm trong tưởng tượng bỗng chốc biến thành bạn trai mình.

Biến thành bạn trai mà ngày nào cậu cũng lo sợ hắn thi rớt đại học xong chỉ còn đường lái máy xúc, cũng chính là tên bạn trai nếu có uống cả liều thuốc Trí tuệ thần kỳ ba mươi ngày cũng chưa chắc đã nhích nổi lên mức đạt tiêu chuẩn.

“Cậu chọn chỗ đi,” Tạ Du xắn tay áo xong nói,” Nếu không ngại mất mặt ở đây, thì ngay bây giờ cũng được.”

Hạ Triều: “…”

Hạ Triều chỉ còn đúng một tích tắc nữa là đi đến bến bờ tử vong.

Nếu không phải vừa lúc đó nghe thấy gần chỗ bọn họ có người hỏi “Chào bác ạ, bác cho con hỏi hội gặp mặt offline Đề Vương Tranh Bá diễn ra ở đâu vậy,” có lẽ hắn thật sự sẽ chết không còn lời trăn trối.

Tiết Tập Sinh trông có vẻ đã tút tát lại bản thân, mái tóc được bôi một lớp gôm chải bóng mượt, cả người trông thật sáng láng. Cậu chàng đeo kính gọng đen, mặc một cái áo sơ mi kẻ caro.

Trong tay ôm theo mấy quyển sách, Tạ Du nhìn lướt qua, đọc được mấy chữ “Toán học hoàn mỹ” cùng với “Vật lý vui khỏe”.

Tạ Du: “…”

Hạ Triều: “…”

Mấy giây tạm ngừng, Hạ Triều đần mặt hỏi: “Chạy không.”

“Chạy,” Tạ Du nói, “Không chạy chẳng lẽ qua chào hỏi?”

Bị Tiết Tập Sinh giữ lại hỏi đường, nhân viên vệ sinh hiển nhiên không hiểu gì về loại hoạt động này: “Hả? Cái gì cơ?”

Tiết Tập Sinh: “Đề Vương Tranh Bá, là một trò chơi học tập, hôm nay là ngày hội giao lưu của chúng con ạ.”

Nhân viên vệ sinh lắc đầu, cúi người tiếp tục quét rác, vừa quét vừa nói: “Không biết không biết… Mấy trò chơi của đám thanh niên các cậu, người già như tôi không hiểu, chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Tiết Tập Sinh đáp lại “Cảm ơn bác, làm phiền rồi ạ”, nói xong bèn ngẩng đầu, dường như nhìn thấy bóng dáng hai người nào đó thấp thoáng xa dần, chờ cậu ta cẩn thận nhìn lại, bóng người đã mất hút nơi cổng vào.

Mặc dù còn chưa làm rõ được chuyện gì xảy ra, nhưng cả hai đều thống nhất phải tránh mặt học ủy, Tạ Du với Hạ Triều bắt đúng cơ hội lách vào từ cửa hông.

Trong Thành Thế Kỷ càng thêm đông đúc, chỉ chờ có thang máy là một đống người lại xúm vào, có khi sau hai ba lượt nữa vẫn chưa thể lên được.

Hạ Triều quyết định rất nhanh, đẩy cửa thoát hiểm ra, dứt khoát đi thang bộ.

Cả hai chạy một bước hai ba bậc, vịn lan can mà lên, tốc độ rất nhanh, cứ chạy mãi không biết đến tầng mấy, chỉ biết rằng cứ mỗi lần rẽ ngoặt là thấy đất trời như chao đảo.



“Hạ Soái” chỉ còn vạch máu tàn trong tiết toán học.

Ngày nào đó ở trên xe buýt, Hạ Triều đã nhìn tiệm tạp hóa Kiến Hành mà nói: “Tôi đã từng tới đây rồi.”



Ngược dòng quá khứ một lần nữa, thậm chí Tạ Du còn nhớ tới vòng tròn xiêu vẹo trên con hạc giấy.

Là số không. (0)

Tạ Du dừng lại, khẽ thở một hơi, vươn tay kéo một bên khẩu trang xuống, sau đó cậu dựa vào tường nói: “Được rồi… Đừng chạy nữa.”

Hành lang thoát hiểm không có bất cứ tiếng động gì, tất cả mọi người đều đang chờ thang máy, dù phải đi thang bộ cũng không có ai leo lên đến tận tầng cao thế này.

Hạ Triều nghe thấy thế lập tức ngồi thụp xuống bậc thang, quyết định nói chuyện thẳng thắn về khúc mắc giữa cả hai, hắn vốn không hề nhớ nổi cái nickname như dãy ký tự loạn xà ngầu kia, đành nói: “Là cái gì gì X phải không?”

Tạ Du hỏi lại: “Cậu, thằng cha mặt dày?”

Hạ Triều gãi đầu, hắn tự nhận khả năng đối đáp của mình khá trôi chảy, nhưng gặp phải chuyện này cũng bó tay, chuyển sang chủ đề khác: “Thế thì học ủy là ai?”

Tạ Du tạm thời không thể suy nghĩ nổi vấn đề đấy, thuận miệng nói: “Không biết, là ai cũng có khả năng.”

Tiết Tập Sinh là một thành viên của trò chơi Đề Vương Tranh Bá, ngẫm nghĩ cũng không có gì lạ. Quét tầm mắt khắp Nhị Trung, dù là thái độ học tập hay tinh thần nỗ lực, không ai có thể so bì với ủy viên học tập của lớp 3 cả.

Lần nào gặp, nếu không ôn từ vựng thì cậu chàng cũng đang điên cuồng giải đề.

Hai người nói xong, lại trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó Tạ Du đè nén hết cảm xúc xuống, đưa tập đề thi trong tay qua: “Cậu mang bút không.”

Hạ Triều cũng đang nghĩ vậy, không làm luôn đề ở đây thì chắc chắn sẽ không thể chấp nhận tin vào sự trùng hợp kỳ lạ này.

Mẹ nó chứ đúng thật là…

Đậu má.

Hắn nhận tập giấy kia, rồi ném quyển “Tuyển tập đề thi đại học” qua: “Cầm lấy. Cậu… Chọn một đề đi.”

Lúc ra khỏi cửa Tạ Du đâu thể ngờ rằng, chỉ một tiếng sau, mình sẽ ngồi trong hành lang thoát hiểm của Thành Thế Kỷ làm bài thi cùng với Hạ Triều, mà bạn học Hạ Triều luôn vững chắc ngôi đội sổ giờ đang vừa làm vừa càm ràm với cậu: “Đề này của cậu đơn giản quá…”

“Còn của cậu thì chẳng khác gì mất não.” Thái dương của Tạ Du điên cuồng giật nảy.

Lời editor: =)))))

À tiện giải thích cho những ai chưa hiểu đoạn Hạ Triều nói đã từng đến tiệm tạp hoá Kiến Hành nè: đây chính là cái tiệm mà hồi nghỉ hè Tạ Du mua loa cầm tay cho dì Mai đấy, lúc đó ông chủ tiệm đã tiện tay nhét cho Du ca một mớ tờ rơi quảng cáo, trong đó có tờ rơi của Đề vương tranh bá. Vậy là trong mùa hè ấy không chỉ có Du ca, mà Triều ca cũng từng đi qua đấy và được ông chủ tiệm phát tờ rơi, từ đó mới biết đến game này:)) Người ta cũng coi như ông mai đó nha.

Ngụy Trang Học Tra
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngụy Trang Học Tra Truyện Ngụy Trang Học Tra Story Chương 73
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...