Ngụy Trang Học Tra
Chương 5
Chất lượng giấc ngủ của Tạ Du luôn không tốt, vừa vào giấc một lúc thì lại bị tiếng đập phá đồ đạc dưới lầu đánh thức.
Đồ sứ rơi vỡ trên mặt sàn, âm thanh vừa chói tai lại sắc bén.
Cùng với tiếng đập phá còn có giọng mắng chửi quen thuộc, nghe cũng biết là từ loại người sinh ra đã được cung phụng, trong lời nói không giấu được sự cao ngạo: “Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi – dọn dẹp xong thì cút hết đi! Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra, ai cho phép cô đụng vào tôi, cô không xứng!”
Tạ Du kéo bịt mắt ra nhưng không mở mắt, cảm thấy hơi đau đầu.
“Đại thiếu gia, tôi cấu canh giải rượu đây, cậu uống một chút đi.” Là giọng A Phương, rất khúm núm, “Cậu uống quá nhiều rượu…”
Không biết lại có thứ gì bị ném, phát ra âm thanh trầm đục, sau đó người kia càng mắng càng hung ác: “Tôi đã bảo lăn ra ngoài, toàn bộ cút hết đi, đám người hạ đẳng này nghe không hiểu tiếng người hả!”
“A, xem trí nhớ của tôi này, chút nữa đã quên, cái nhà này làm gì còn chỗ cho tôi nói nữa? Ngược lại là mấy kẻ không phải họ Chung kìa, thật coi mình là ai chứ.”
“…”
Tạ Du nằm không yên ổn, cuối cùng bực bội ngồi dậy, thầm mắng một câu: “Đệt.”
Ba năm.
Vở hài kịch này vẫn ba năm như một.
Ba năm trước Cố Tuyết Lam được gả cho Chung Quốc Phi của xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy thành phố A, không chỉ Cố Tuyết Lam, ngay cả Tạ Du cũng bị kéo vào những cuộc suy đoán ác ý.
Lời đồn truyền đi như thể thật sự có chuyện như vậy. Những kẻ thích xem náo nhiệt kia không hề lo ngại những câu chuyện đó ngày càng bị thổi phồng, tự thêu dệt lên vô số phiên bản về thân phận của mẹ con cậu, trong đó nổi bật nhất là tiểu tam và con riêng.
Nếu không phải bản thân Tạ Du đã trải qua bao năm trốn nợ khắp nơi, cơm bữa nay lo bữa mai đói, học phí đến nửa năm vẫn không đủ đóng một đồng, có khi cậu cũng mơ hồ tin tưởng những câu chuyện xưa được chắp vá vụng về ấy là thật.
Mà đối với Chung Kiệt – con ruột của Chung Quốc Phi, dù có là phiên bản nào thì hắn cũng không thể tiếp thu được, căn bản hắn vốn không quan tâm sự thật thế nào.
Hắn chỉ biết hiện thực trước mắt hắn là sau khi mẹ ruột mất đi, có người cướp đoạt hết thảy của hắn, trong đó có cả thứ quan trọng nhất.
Quyền thừa kế.
Thật lâu sau, dưới lầu cuối cùng cũng yên tĩnh, chắc Chung đại thiếu gia đã chửi bới xong và được đỡ về phòng. Tạ Du tựa trên giường, nghe rõ ràng tiếng người đóng cửa phòng Chung Kiệt, khi đi qua phòng cậu thì khẽ thở dài, sau đó là tiếng bước chân xuống lầu.
Tạ Du mở to mắt, không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên cậu thấy rất khát nước. Như thể có ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, lan lên đến cổ họng.
Cố Tuyết Lam ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ánh mắt cô đơn, váy ngủ màu trắng rủ xuống sàn, thấy Tạ Du đi xuống cô chỉ hơi ngẩng đầu, có vẻ rất mệt mỏi: “Sao con xuống đây, làm con thức giấc rồi à?”
Tạ Du biết ngay cô sẽ ở đây, muốn nói “Đã nói với mẹ bao nhiêu lần, người ta muốn nổi điên thì cứ kệ người ta, liên quan gì đến mẹ”, nhưng nhìn mẹ thế này, cậu lại đem lời nuốt về, chỉ lãnh đạm hỏi: “Mẹ có vui không?”
Cố Tuyết Lam: “… Hai ngày nữa là giỗ mẹ thằng bé.”
Tạ Du: “Thế nên mẹ cứ đứng yên để thằng đó mắng một giờ.”
Cố Tuyết Lam không nói gì.
Giọng Tạ Du vẫn bình thản, nhưng mỗi câu nói ra đều như có gai đâm: “Mẹ anh ta, mẹ giết sao? Cha anh ta là mẹ cướp? – Thích chửi thì để anh ta chửi, vậy mà mẹ còn giơ đầu ra chịu, thật có tính cổ vũ.”
Lúc này Cố Tuyết Lam đã không còn khí thế như hồi chiều ở trong xe, cô chỉ khẽ thở dài: “Con đừng nói vậy.”
Tạ Du nói: “Không ai nợ anh ta cả, không phải là do bản thân anh ta tự thấy uất ức thôi sao?”
“…”
Tạ Du rót hai cốc sữa trong phòng bếp, một cốc đưa cho Cố Tuyết Lam, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Mẹ, uống xong thì lên nghỉ sớm đi, muộn rồi.”
“Chuyện đêm nay coi như con không nghe thấy gì, lần sau mẹ còn đứng đấy để thằng đó mắng, con sẽ đánh cho nó câm mồm thì thôi.”
“Con nói được làm được.”
Cố Tuyết Lam cầm lấy cốc sữa.
Thằng bé đứng trước mặt cô lúc này không biết đã cao lớn như vậy từ bao giờ, Cố Tuyết Lam hơi thất thần.
Nét mặt cậu rất giống cô, tướng mạo vốn có chút nữ tính nhưng bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo thâm trầm không biết từ đâu, khiến cậu càng có vẻ khó gần, thậm chí làm mẹ ruột như cô cũng cảm thấy lạ lẫm.
Cuối cùng ánh mắt của cô rơi xuống lọn tóc vì nằm ngủ mà nhếch lên trên, phát hiện sợi tóc vẫn mềm mại như vậy, giống hệt khi cậu còn bé.
Nhất thời không biết nói gì, chờ cô lấy lại tinh thần, Tạ Du đã quay người lên lầu.
Tạ Du rất khó ngủ, đến mức cả sữa bò cũng không phát huy được công dụng vốn có, đang ngủ ngon thì bị đánh thức thì cố thế nào cũng không vào giấc được nữa.
Cậu nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên muốn biết mấy giờ rồi.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Con mẹ nó, lão tử không chơi nữa! [/ hình ảnh ]
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Bây giờ thật sự không chơi nữa! [/ hình ảnh ]
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Một lần cuối cùng! Chơi tiếp thì tao làm heo! [/ hình ảnh ]
Hai giờ trước, Chu Đại Lôi gửi liên tiếp ba tấm ảnh chụp màn hình, đều có nội dung y hệt: Điểm số quá thấp, không đủ tư cách vào giao diện trò chơi ~ vui lòng nghiêm túc thi lại.
Tạ Du gõ một hàng chữ đáp lại: Mày cho rằng ông trời sẽ vì chấp niệm duy trì 0 điểm của mày mà cảm động?
Đoán chừng Chu Đại Lôi đã sớm ngủ rồi, Tạ Du cũng không có ý định chờ cậu ta trả lời, thoát ra ngoài, tiếp tục do dự một lúc rồi lại ấn biểu tượng ứng dụng hình quả táo trí tuệ.
Hoan nghênh người chơi đáng kính [j SdhwdmaX] trở lại Đề Vương Tranh Bá ~ điểm sát hạch của bạn đạt được tối đa, mời chọn tiếp tục, tiến vào giao diện trò chơi!
Ba giờ sáng, trò chơi này ấy vậy mà vẫn rất náo nhiệt.
“Mình thích học tập”: Có ai muốn đến phòng PK công thức toán học không? Chờ người hữu duyên.
“Mục tiêu là không lệch ban”: Quyển C đề Olympic số ba có phải ra đầu bài sai không? Đến cùng là nó sai hay tôi sai?
“Nỗ lực phấn đấu”: … Trễ thế này các người còn chưa ngủ?
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Đi ngủ? Ngủ là cảm giác gì? Cậu có biết ngủ sớm một phút cậu sẽ bớt thông minh đi không?
“Vì ngày mai tươi sáng”: Học tập huynh nói chí lý, nhân sinh khổ đoản, thời gian học hành rất quý báu, tham ngủ tất sẽ lãng phí thời gian tốt đẹp này.
“Mình thích học tập”: Khát vọng đối với tri thức dường như khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ, một khi ngủ thiếp đi cảm giác như đã chết, đầu óc hoàn toàn dừng suy nghĩ, còn có thứ gì đáng sợ hơn không còn được suy nghĩ nữa??
“…”
Tạ Du một lần nữa mở trò chơi này, tự dưng cảm thấy bản thân cũng sắp thành bệnh thần kinh đến nơi rồi.
Đề tài của bọn họ rất nhanh chuyển từ đi ngủ sang lĩnh vực khác.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Mà này, cái người đầu bảng xếp hạng kia, rốt cuộc có ai dồn được cậu ta xuống không? Tôi nhìn cậu ta mà khó chịu lắm rồi, sau lại có người mặt dày như vậy?
Câu nói này vừa lên, ngoài ý muốn lòi ra rất nhiều nhân sĩ tàu ngầm.
“Top 10 vị trí đầu”: Mặt dày +1!
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Mặt dày +2!!
“Ước mơ làm hiệu trưởng”: Mặt dày +3!!!
...
Bầu không khí quá mức nhiệt liệt, tư tưởng toàn dân chưa bao giờ thống nhất đến vậy.
Số một bảng xếp hạng, mặt dày?
Tạ Du hiếm khi cảm thấy hiếu kì.
Bảng xếp hạng nằm ngay góc trên bên phải, ấn vào liền hiện ra một danh sách sơ sài, đứng vị trí số một…
“Đệt.” Tạ Du quét mắt nhìn chiếc cúp nhỏ màu vàng bên trên hai chữ kia, ngoại trừ “đệt” cũng nhất thời không biết nói gì hơn.
Hạng nhất: Đề vương.
Khẩu hiệu: Không phải tranh giành, thắng lợi thuộc về ta.
Chín chữ ngắn ngủi, ngang tàng mà không hề mất đi khí phách.
Trong một trò chơi tên là Đề Vương Tranh Bá, lại tự đặt tên mình là Đề vương?
Xem chừng có quá nhiều người đi hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng vị “Đề vương” này rốt cuộc là người chơi hay là máy tính, thế nên cạnh hạng nhất còn cố ý đính một cái ghi chú nhỏ: Đừng hỏi nữa, đây là người chơi, quả thật là người chơi đó, không tin các người thử khiêu chiến xem orz.
Có thể là không ngủ được nên hơi bực, hoặc đơn giản chỉ muốn tìm việc gì làm giết thời gian, nhưng hiển nhiên từ đáy lòng vẫn dành cho vị Đề vương này một chút khó chịu, Tạ Du ngán ngẩm mở hình thức luyện đề.
Cậu nghĩ, nếu chỉ loanh quanh trong trò chơi này, sẽ không ai biết… Không có chuyện gì đâu.
Tất cả mọi người đều biết Tạ Du học rất kém.
Học kém thì thôi, lại còn đánh nhau suốt ngày, thời kỳ phản nghịch cứ thế bùng nổ, ngay cả Cố Tuyết Lam còn quên mất ba năm trước đó cậu không đến nông nỗi này.
Lần đầu tiên Tạ Du còn cầm cúp về nhà. Cố Tuyết Lam không biết những cái cúp kia đáng giá thế nào, Tạ Du không thích khoe khoang, lần nào cũng chỉ hời hợt nói: Thi đấu nhỏ, không nhiều người tham gia.
Một tháng trước khi Cố Tuyết Lam quyết định gả cho Chung Quốc Phi, cùng với Tạ Du chuyển khỏi tầng hầm. Ngày đó Chung Quốc Phi thuê công ty dọn nhà tới, người đã qua bốn mươi tuổi, mang theo vẻ kín kẽ của thương nhân làm gì cũng không lọt một giọt nước, nhưng vẫn tỏ ra khá thân thiết. Người đàn ông ấy đứng trong tầng hầm âm u ẩm thấp, cuối cùng dừng chân trước mặt tường, cúi người, lúc mỉm cười hiện lên nếp nhăn rõ ràng bên khóe mắt, rồi hỏi: “Tiểu Du, những giải thưởng này đều là của con sao?”
Không ngờ bộ đề này làm một lúc liền không thể ngưng, tinh thần hiếu thắng nằm sâu trong tiềm thức đã hoàn toàn lấn át chu kỳ ngủ của Tạ Du, cậu thức trắng mấy đêm không ngừng nghỉ luyện đề, khó khăn lắm mới chen vào Top 3 bảng xếp hạng.
Cố Tuyết Lam đúng giờ cơm lên gọi cậu, lần nào cũng nhận được một câu: Bây giờ không ăn, cứ để đấy.
“Hai này nay con làm gì trong phòng?” Cố Tuyết Lam đứng ngoài cửa, cố nén giận.
Tạ Du tương đối thành thật: “Con? Chơi game ạ.”
“Con còn mặt mũi nói vậy sao… Ngày mai thầy dạy kèm mẹ mời sẽ đến, con tranh thủ thời gian chấn chỉnh lại tinh thần đi, nghe thấy không?”
“Không nghe thấy.”
“…”
Cố Tuyết Lam tức đến no cả bụng, trở lại phòng ăn, Chung Quốc Phi cười gắp cho cô một lát cá sống: “Đừng nóng, bọn trẻ còn nhỏ, ham chơi cũng phải. Em nếm thử món này đi, anh cho người gửi máy bay từ Hokkaido về đấy, lần trước ở nhà hàng thấy em thích ăn, anh đã dặn Lão Từ để ý.”
Chung Quốc Phi nói xong, đặt đũa xuống nhìn cô ăn, giúp cô chỉnh lại tóc: “Em tức giận rồi ảnh hưởng đến cơ thế, lúc đó người đau lòng không phải anh sao.”
Cố Tuyết Lam nhìn người kia khẽ cười, rồi lại thở dài: “Hy vọng là vậy.”
Gần đây Tạ Du rất bất thường.
Nhiều lần khuya khoắt Chu Đại Lôi còn nhìn thấy vị đại ca kia đăng lên vòng bạn bè, nội dung luôn mang vẻ huyền ảo khó lường, dường như thần trí không được tỉnh táo cho lắm.
Tỉ như rạng sáng lúc hai giờ ba mươi phút hôm nay.
XY: Người tới đây, hãy thức tỉnh ta [/ mỉm cười ].
Chu Đại Lôi trùng hợp thay đang chơi phiên bản vừa nâng cấp của trò chơi nào đó, chứ không vào giờ này hắn cũng không rảnh đi xem vòng bạn bè.
Bầu không khí trong quán net so với ban ngày còn sôi động hơn, xung quanh bàn phím đặt mấy bát mì tôm, Chu Đại Lôi thở ra một hơi khói, nhấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, rồi mới thuận tay bình luận một câu: Mày uống rượu à?
Tạ Du trả lời: Tao không uống rượu, rượu giả hại người.
Chu Đại Lôi lại hỏi: Nghe cái giọng này, để anh em cả gan suy đoán, hẳn là rơi vào lưới tình rồi?
Tạ Du đáp: Lưới tình cái rắm.
Ngụy Trang Học Tra
Đồ sứ rơi vỡ trên mặt sàn, âm thanh vừa chói tai lại sắc bén.
Cùng với tiếng đập phá còn có giọng mắng chửi quen thuộc, nghe cũng biết là từ loại người sinh ra đã được cung phụng, trong lời nói không giấu được sự cao ngạo: “Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi – dọn dẹp xong thì cút hết đi! Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra, ai cho phép cô đụng vào tôi, cô không xứng!”
Tạ Du kéo bịt mắt ra nhưng không mở mắt, cảm thấy hơi đau đầu.
“Đại thiếu gia, tôi cấu canh giải rượu đây, cậu uống một chút đi.” Là giọng A Phương, rất khúm núm, “Cậu uống quá nhiều rượu…”
Không biết lại có thứ gì bị ném, phát ra âm thanh trầm đục, sau đó người kia càng mắng càng hung ác: “Tôi đã bảo lăn ra ngoài, toàn bộ cút hết đi, đám người hạ đẳng này nghe không hiểu tiếng người hả!”
“A, xem trí nhớ của tôi này, chút nữa đã quên, cái nhà này làm gì còn chỗ cho tôi nói nữa? Ngược lại là mấy kẻ không phải họ Chung kìa, thật coi mình là ai chứ.”
“…”
Tạ Du nằm không yên ổn, cuối cùng bực bội ngồi dậy, thầm mắng một câu: “Đệt.”
Ba năm.
Vở hài kịch này vẫn ba năm như một.
Ba năm trước Cố Tuyết Lam được gả cho Chung Quốc Phi của xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy thành phố A, không chỉ Cố Tuyết Lam, ngay cả Tạ Du cũng bị kéo vào những cuộc suy đoán ác ý.
Lời đồn truyền đi như thể thật sự có chuyện như vậy. Những kẻ thích xem náo nhiệt kia không hề lo ngại những câu chuyện đó ngày càng bị thổi phồng, tự thêu dệt lên vô số phiên bản về thân phận của mẹ con cậu, trong đó nổi bật nhất là tiểu tam và con riêng.
Nếu không phải bản thân Tạ Du đã trải qua bao năm trốn nợ khắp nơi, cơm bữa nay lo bữa mai đói, học phí đến nửa năm vẫn không đủ đóng một đồng, có khi cậu cũng mơ hồ tin tưởng những câu chuyện xưa được chắp vá vụng về ấy là thật.
Mà đối với Chung Kiệt – con ruột của Chung Quốc Phi, dù có là phiên bản nào thì hắn cũng không thể tiếp thu được, căn bản hắn vốn không quan tâm sự thật thế nào.
Hắn chỉ biết hiện thực trước mắt hắn là sau khi mẹ ruột mất đi, có người cướp đoạt hết thảy của hắn, trong đó có cả thứ quan trọng nhất.
Quyền thừa kế.
Thật lâu sau, dưới lầu cuối cùng cũng yên tĩnh, chắc Chung đại thiếu gia đã chửi bới xong và được đỡ về phòng. Tạ Du tựa trên giường, nghe rõ ràng tiếng người đóng cửa phòng Chung Kiệt, khi đi qua phòng cậu thì khẽ thở dài, sau đó là tiếng bước chân xuống lầu.
Tạ Du mở to mắt, không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên cậu thấy rất khát nước. Như thể có ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, lan lên đến cổ họng.
Cố Tuyết Lam ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ánh mắt cô đơn, váy ngủ màu trắng rủ xuống sàn, thấy Tạ Du đi xuống cô chỉ hơi ngẩng đầu, có vẻ rất mệt mỏi: “Sao con xuống đây, làm con thức giấc rồi à?”
Tạ Du biết ngay cô sẽ ở đây, muốn nói “Đã nói với mẹ bao nhiêu lần, người ta muốn nổi điên thì cứ kệ người ta, liên quan gì đến mẹ”, nhưng nhìn mẹ thế này, cậu lại đem lời nuốt về, chỉ lãnh đạm hỏi: “Mẹ có vui không?”
Cố Tuyết Lam: “… Hai ngày nữa là giỗ mẹ thằng bé.”
Tạ Du: “Thế nên mẹ cứ đứng yên để thằng đó mắng một giờ.”
Cố Tuyết Lam không nói gì.
Giọng Tạ Du vẫn bình thản, nhưng mỗi câu nói ra đều như có gai đâm: “Mẹ anh ta, mẹ giết sao? Cha anh ta là mẹ cướp? – Thích chửi thì để anh ta chửi, vậy mà mẹ còn giơ đầu ra chịu, thật có tính cổ vũ.”
Lúc này Cố Tuyết Lam đã không còn khí thế như hồi chiều ở trong xe, cô chỉ khẽ thở dài: “Con đừng nói vậy.”
Tạ Du nói: “Không ai nợ anh ta cả, không phải là do bản thân anh ta tự thấy uất ức thôi sao?”
“…”
Tạ Du rót hai cốc sữa trong phòng bếp, một cốc đưa cho Cố Tuyết Lam, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Mẹ, uống xong thì lên nghỉ sớm đi, muộn rồi.”
“Chuyện đêm nay coi như con không nghe thấy gì, lần sau mẹ còn đứng đấy để thằng đó mắng, con sẽ đánh cho nó câm mồm thì thôi.”
“Con nói được làm được.”
Cố Tuyết Lam cầm lấy cốc sữa.
Thằng bé đứng trước mặt cô lúc này không biết đã cao lớn như vậy từ bao giờ, Cố Tuyết Lam hơi thất thần.
Nét mặt cậu rất giống cô, tướng mạo vốn có chút nữ tính nhưng bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo thâm trầm không biết từ đâu, khiến cậu càng có vẻ khó gần, thậm chí làm mẹ ruột như cô cũng cảm thấy lạ lẫm.
Cuối cùng ánh mắt của cô rơi xuống lọn tóc vì nằm ngủ mà nhếch lên trên, phát hiện sợi tóc vẫn mềm mại như vậy, giống hệt khi cậu còn bé.
Nhất thời không biết nói gì, chờ cô lấy lại tinh thần, Tạ Du đã quay người lên lầu.
Tạ Du rất khó ngủ, đến mức cả sữa bò cũng không phát huy được công dụng vốn có, đang ngủ ngon thì bị đánh thức thì cố thế nào cũng không vào giấc được nữa.
Cậu nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên muốn biết mấy giờ rồi.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Con mẹ nó, lão tử không chơi nữa! [/ hình ảnh ]
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Bây giờ thật sự không chơi nữa! [/ hình ảnh ]
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Một lần cuối cùng! Chơi tiếp thì tao làm heo! [/ hình ảnh ]
Hai giờ trước, Chu Đại Lôi gửi liên tiếp ba tấm ảnh chụp màn hình, đều có nội dung y hệt: Điểm số quá thấp, không đủ tư cách vào giao diện trò chơi ~ vui lòng nghiêm túc thi lại.
Tạ Du gõ một hàng chữ đáp lại: Mày cho rằng ông trời sẽ vì chấp niệm duy trì 0 điểm của mày mà cảm động?
Đoán chừng Chu Đại Lôi đã sớm ngủ rồi, Tạ Du cũng không có ý định chờ cậu ta trả lời, thoát ra ngoài, tiếp tục do dự một lúc rồi lại ấn biểu tượng ứng dụng hình quả táo trí tuệ.
Hoan nghênh người chơi đáng kính [j SdhwdmaX] trở lại Đề Vương Tranh Bá ~ điểm sát hạch của bạn đạt được tối đa, mời chọn tiếp tục, tiến vào giao diện trò chơi!
Ba giờ sáng, trò chơi này ấy vậy mà vẫn rất náo nhiệt.
“Mình thích học tập”: Có ai muốn đến phòng PK công thức toán học không? Chờ người hữu duyên.
“Mục tiêu là không lệch ban”: Quyển C đề Olympic số ba có phải ra đầu bài sai không? Đến cùng là nó sai hay tôi sai?
“Nỗ lực phấn đấu”: … Trễ thế này các người còn chưa ngủ?
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Đi ngủ? Ngủ là cảm giác gì? Cậu có biết ngủ sớm một phút cậu sẽ bớt thông minh đi không?
“Vì ngày mai tươi sáng”: Học tập huynh nói chí lý, nhân sinh khổ đoản, thời gian học hành rất quý báu, tham ngủ tất sẽ lãng phí thời gian tốt đẹp này.
“Mình thích học tập”: Khát vọng đối với tri thức dường như khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ, một khi ngủ thiếp đi cảm giác như đã chết, đầu óc hoàn toàn dừng suy nghĩ, còn có thứ gì đáng sợ hơn không còn được suy nghĩ nữa??
“…”
Tạ Du một lần nữa mở trò chơi này, tự dưng cảm thấy bản thân cũng sắp thành bệnh thần kinh đến nơi rồi.
Đề tài của bọn họ rất nhanh chuyển từ đi ngủ sang lĩnh vực khác.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Mà này, cái người đầu bảng xếp hạng kia, rốt cuộc có ai dồn được cậu ta xuống không? Tôi nhìn cậu ta mà khó chịu lắm rồi, sau lại có người mặt dày như vậy?
Câu nói này vừa lên, ngoài ý muốn lòi ra rất nhiều nhân sĩ tàu ngầm.
“Top 10 vị trí đầu”: Mặt dày +1!
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Mặt dày +2!!
“Ước mơ làm hiệu trưởng”: Mặt dày +3!!!
...
Bầu không khí quá mức nhiệt liệt, tư tưởng toàn dân chưa bao giờ thống nhất đến vậy.
Số một bảng xếp hạng, mặt dày?
Tạ Du hiếm khi cảm thấy hiếu kì.
Bảng xếp hạng nằm ngay góc trên bên phải, ấn vào liền hiện ra một danh sách sơ sài, đứng vị trí số một…
“Đệt.” Tạ Du quét mắt nhìn chiếc cúp nhỏ màu vàng bên trên hai chữ kia, ngoại trừ “đệt” cũng nhất thời không biết nói gì hơn.
Hạng nhất: Đề vương.
Khẩu hiệu: Không phải tranh giành, thắng lợi thuộc về ta.
Chín chữ ngắn ngủi, ngang tàng mà không hề mất đi khí phách.
Trong một trò chơi tên là Đề Vương Tranh Bá, lại tự đặt tên mình là Đề vương?
Xem chừng có quá nhiều người đi hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng vị “Đề vương” này rốt cuộc là người chơi hay là máy tính, thế nên cạnh hạng nhất còn cố ý đính một cái ghi chú nhỏ: Đừng hỏi nữa, đây là người chơi, quả thật là người chơi đó, không tin các người thử khiêu chiến xem orz.
Có thể là không ngủ được nên hơi bực, hoặc đơn giản chỉ muốn tìm việc gì làm giết thời gian, nhưng hiển nhiên từ đáy lòng vẫn dành cho vị Đề vương này một chút khó chịu, Tạ Du ngán ngẩm mở hình thức luyện đề.
Cậu nghĩ, nếu chỉ loanh quanh trong trò chơi này, sẽ không ai biết… Không có chuyện gì đâu.
Tất cả mọi người đều biết Tạ Du học rất kém.
Học kém thì thôi, lại còn đánh nhau suốt ngày, thời kỳ phản nghịch cứ thế bùng nổ, ngay cả Cố Tuyết Lam còn quên mất ba năm trước đó cậu không đến nông nỗi này.
Lần đầu tiên Tạ Du còn cầm cúp về nhà. Cố Tuyết Lam không biết những cái cúp kia đáng giá thế nào, Tạ Du không thích khoe khoang, lần nào cũng chỉ hời hợt nói: Thi đấu nhỏ, không nhiều người tham gia.
Một tháng trước khi Cố Tuyết Lam quyết định gả cho Chung Quốc Phi, cùng với Tạ Du chuyển khỏi tầng hầm. Ngày đó Chung Quốc Phi thuê công ty dọn nhà tới, người đã qua bốn mươi tuổi, mang theo vẻ kín kẽ của thương nhân làm gì cũng không lọt một giọt nước, nhưng vẫn tỏ ra khá thân thiết. Người đàn ông ấy đứng trong tầng hầm âm u ẩm thấp, cuối cùng dừng chân trước mặt tường, cúi người, lúc mỉm cười hiện lên nếp nhăn rõ ràng bên khóe mắt, rồi hỏi: “Tiểu Du, những giải thưởng này đều là của con sao?”
Không ngờ bộ đề này làm một lúc liền không thể ngưng, tinh thần hiếu thắng nằm sâu trong tiềm thức đã hoàn toàn lấn át chu kỳ ngủ của Tạ Du, cậu thức trắng mấy đêm không ngừng nghỉ luyện đề, khó khăn lắm mới chen vào Top 3 bảng xếp hạng.
Cố Tuyết Lam đúng giờ cơm lên gọi cậu, lần nào cũng nhận được một câu: Bây giờ không ăn, cứ để đấy.
“Hai này nay con làm gì trong phòng?” Cố Tuyết Lam đứng ngoài cửa, cố nén giận.
Tạ Du tương đối thành thật: “Con? Chơi game ạ.”
“Con còn mặt mũi nói vậy sao… Ngày mai thầy dạy kèm mẹ mời sẽ đến, con tranh thủ thời gian chấn chỉnh lại tinh thần đi, nghe thấy không?”
“Không nghe thấy.”
“…”
Cố Tuyết Lam tức đến no cả bụng, trở lại phòng ăn, Chung Quốc Phi cười gắp cho cô một lát cá sống: “Đừng nóng, bọn trẻ còn nhỏ, ham chơi cũng phải. Em nếm thử món này đi, anh cho người gửi máy bay từ Hokkaido về đấy, lần trước ở nhà hàng thấy em thích ăn, anh đã dặn Lão Từ để ý.”
Chung Quốc Phi nói xong, đặt đũa xuống nhìn cô ăn, giúp cô chỉnh lại tóc: “Em tức giận rồi ảnh hưởng đến cơ thế, lúc đó người đau lòng không phải anh sao.”
Cố Tuyết Lam nhìn người kia khẽ cười, rồi lại thở dài: “Hy vọng là vậy.”
Gần đây Tạ Du rất bất thường.
Nhiều lần khuya khoắt Chu Đại Lôi còn nhìn thấy vị đại ca kia đăng lên vòng bạn bè, nội dung luôn mang vẻ huyền ảo khó lường, dường như thần trí không được tỉnh táo cho lắm.
Tỉ như rạng sáng lúc hai giờ ba mươi phút hôm nay.
XY: Người tới đây, hãy thức tỉnh ta [/ mỉm cười ].
Chu Đại Lôi trùng hợp thay đang chơi phiên bản vừa nâng cấp của trò chơi nào đó, chứ không vào giờ này hắn cũng không rảnh đi xem vòng bạn bè.
Bầu không khí trong quán net so với ban ngày còn sôi động hơn, xung quanh bàn phím đặt mấy bát mì tôm, Chu Đại Lôi thở ra một hơi khói, nhấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, rồi mới thuận tay bình luận một câu: Mày uống rượu à?
Tạ Du trả lời: Tao không uống rượu, rượu giả hại người.
Chu Đại Lôi lại hỏi: Nghe cái giọng này, để anh em cả gan suy đoán, hẳn là rơi vào lưới tình rồi?
Tạ Du đáp: Lưới tình cái rắm.
Ngụy Trang Học Tra
Đánh giá:
Truyện Ngụy Trang Học Tra
Story
Chương 5
10.0/10 từ 12 lượt.