Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần

Chương 62: Như thế này là đủ rồi (1)

159@-

 
Đây chính là câu trả lời mà Ôn Diễn khao khát được nghe nhất.


Tuyệt đối, duy nhất, quan trọng nhất.


Dù là con người, là quái vật hay thần linh, tất cả đều không còn quan trọng nữa.


Chỉ cần đó là Giang Mộ Li, chỉ cần người đó yêu cậu thật lòng, như vậy là đủ rồi.


Ôn Diễn nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hạnh phúc được ôm trọn trong vòng tay ấy.


Trên người Giang Mộ Li như mãi mãi mang theo hơi ấm dày đặc của ánh hoàng hôn, từ tốn nhưng vững vàng ôm lấy cậu.


Thì ra đây mới là tình yêu thật sự sao?


Tình yêu giả dối khiến cậu rơi vào vực thẳm đau khổ không lối thoát, còn tình yêu thật sự lại có thể xua tan hết những cảm xúc đen tối và dao động trong lòng, gột rửa linh hồn đầy máu của cậu và biến bóng tối trở nên trong suốt như pha lê.


"Em cũng có một bí mật đã giấu rất lâu, muốn nói cho anh biết."


"Mặc dù em không muốn cho bất kỳ ai biết, đặc biệt là anh. Em sợ sau khi anh biết sẽ cảm thấy em thật đáng sợ. Nhưng cuối cùng, em nhận ra mình không thể mãi giấu giếm như vậy."


"Em muốn để anh hiểu rõ con người thật của em... Giang Mộ Li?"


Giọng Ôn Diễn bỗng run lên.


"Anh... anh làm sao vậy?!"


Không hiểu sao, cậu lại thấy thân ảnh của Giang Mộ Li đang dần nhạt đi, ánh sáng trắng bao phủ quanh người cậu cũng đang dần biến mất, ngay cả hơi ấm cơ thể mà cậu lưu luyến cũng đang lạnh dần đi với tốc độ khiến người ta hoảng sợ.


"Đừng sợ." Giang Mộ Li dịu dàng an ủi: "Chấp niệm của em đã được cởi bỏ, thế giới ý thức này cũng đang sụp đổ, nhưng em và anh sẽ gặp lại ở thế giới thật."


"Anh đang nói cái gì vậy?" Ôn Diễn hoảng loạn đến mức hoang mang: "Em nghe không hiểu... em không hiểu! Em chỉ biết anh lại sắp rời bỏ em, và em lại không thể tìm thấy anh nữa!"


Cậu điên cuồng ôm chặt lấy Giang Mộ Li, như người sắp chết đuối bám lấy tấm ván duy nhất còn nổi. Nếu mất đi người ấy, cậu sẽ chết. Chỉ cần có thể giữ Giang Mộ Li ở bên, cậu nguyện trả bất kỳ cái giá nào.


Thế nhưng thân ảnh, hơi ấm, giọng nói của Giang Mộ Li vẫn đang dần rời xa khỏi vòng tay cậu. Và kinh hoàng hơn, ngay cả chính cậu cũng đang từ từ tan biến.


Giang Mộ Li giơ bàn tay đã trở nên trong suốt một nửa, nhẹ nhàng che đi đôi mắt cậu. Ôn Diễn thuận theo nhắm mắt lại, không thấy, không tin, không chấp nhận.


Thế gian này ai cũng có thể rời bỏ cậu, ngay cả những tổn thương từ Phạm Thiến Nam cậu cũng có thể tha thứ, nhưng chỉ riêng Giang Mộ Li thì không thể.


Ôn Diễn chợt nhớ tới cây kim đâm côn trùng ấy.


Nếu nó có thể giúp cậu tiêu hủy tình yêu giả dối, thì có lẽ cũng có thể giúp cậu giữ lại tình yêu thật sự chăng?


Bên tai, dường như lại vang lên giọng Giang Mộ Li đọc đoạn văn trong tiết Ngữ văn năm nào – trích trong "Người bắt bướm":


"Đây là một tiêu bản hoàn mỹ. Trong chiếc hộp tiêu bản quý giá của bạn, nó sẽ đi khắp thế giới, nhận về những lời tán thưởng không ngớt."


"Nó sẽ giữ lại vĩnh viễn dáng vẻ sinh động. Nó quý giá vô cùng. Nó thuộc về bạn."


Anh ấy thuộc về tôi.


Giang Mộ Li thuộc về tôi.


Tay Ôn Diễn bắt đầu run rẩy.


Khi thò vào túi và cầm lấy cây kim, cậu càng run dữ dội hơn.


Có sợ hãi, nhưng còn nhiều hơn là sự phấn khích.



Giang Mộ Li là con bướm của cậu, là sự tồn tại xinh đẹp duy nhất mà cậu từng có được. Làm sao cậu có thể để con bướm đó bay đi?


Tay phải Ôn Diễn lặng lẽ vòng ra sau lưng Giang Mộ Li, dừng lại ở bên trái, gần vị trí trái tim.


Chỉ cần cây kim tiến thêm một tấc nữa là có thể đâm vào cơ thể Giang Mộ Li. Dùng thêm một chút sức, là có thể xuyên qua tim hắn. Khi đó, cậu sẽ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn – chắc chắn sẽ vang hơn bất kỳ bản hòa tấu nào, đẹp đẽ như thiên âm.


*thiên âm: âm nhạc của trời


Tim Ôn Diễn run lên, ánh mắt cũng rung rẩy.


Cậu như thể quay trở lại căn phòng tiêu bản quỷ dị kia, bước từng bước về phía bàn làm việc, đeo vào đôi găng tay cao su mỏng.


Đó là để tránh mồ hôi và dầu trên da người làm bẩn đôi cánh trắng tinh của con bướm đang chuẩn bị ghim lên tiêu bản.


Nhanh lên... phải nhanh hơn nữa. Phải tranh thủ trước khi đôi cánh xinh đẹp kia khô cứng lại, đem nó chế tác thành tiêu bản hoàn mỹ nhất.


Cậu muốn nhẹ nhàng xòe đôi cánh của con bướm ra, sao cho phần đuôi cánh trước và thân thể tạo thành một góc vuông, phần mép trên của cánh sau phải trùng khớp với cánh trước.


Từng đường gân dọc, gân ngang trên lớp màng cánh mỏng manh phải đều đặn, lớp vảy như ngói xếp sát nhau – sạch sẽ, gọn gàng, tươi sáng – như ánh trăng phản chiếu qua khe nước.


Con bướm của cậu, chính là xinh đẹp đến thế.


Số phận thật khó tin – lại dùng cách này để trao cho cậu tình yêu và vẻ đẹp chưa từng có.


Cuối cùng, chỉ cần nhẹ nhàng đặt lớp giấy dài phủ lên phần gốc cánh và mép ngoài, niêm phong nó vào khung ảnh pha lê, thì nó sẽ mãi mãi không thể rời xa cậu.


Cậu có thể mỗi ngày nhìn ngắm nó, trò chuyện với nó, cùng đón mặt trời mọc và lặn. Mỗi phút mỗi giây đều có nó bầu bạn.


Không thể diễn tả nổi khát vọng này. Không thể thốt thành lời tình yêu ấy.


Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt và nỗi sợ mất đi đang điên cuồng lan rộng trong lòng Ôn Diễn, thúc ép cậu, dụ dỗ cậu, gào thét bắt cậu phải nhanh chóng ra tay.


Nếu thực sự không dùng kim ghim côn trùng đâm xuyên tim Giang Mộ Li, thì cậu sẽ mất đi người duy nhất trên thế giới này yêu cậu, yêu cậu nhất.


Khi chưa từng có được tình yêu, cậu còn có thể cắn răng chịu đựng, ôm hy vọng rằng một ngày nào đó người mẹ đã bỏ rơi cậu sẽ quay lại nhìn cậu.


Khi chìm đắm trong tình yêu giả dối, cậu cũng có thể tự lừa mình dối người, chịu đựng nỗi đau hết lần này đến lần khác, coi thứ độc dược g**t ch*t mình là mật ngọt ngon lành mà nuốt vào.


Nhưng bây giờ, cậu đã có được tình yêu thật sự.


Tình yêu ấy khiến cậu hạnh phúc, và người hạnh phúc là người yếu đuối nhất.


Ôn Diễn cắn chặt răng, cứng rắn hạ quyết tâm, nắm chặt cây kim, dồn hết sức lực toàn thân đâm xuống.


"Diễn Diễn?!" Giang Mộ Li kêu lên một tiếng.


Ôn Diễn từ từ mở mắt, chỉ thấy cánh tay trái của mình chi chít những lỗ nhỏ đỏ rực, máu tươi nhỏ giọt, chảy thành một vệt ngoằn ngoèo.


"Xin lỗi." Cậu nhìn Giang Mộ Li cười nhợt nhạt và yếu ớt: "Vừa rồi em đã định dùng kim đâm xuyên tim anh."


Một con bướm trắng xinh đẹp bay tới đậu lên vết thương, nhẹ nhàng hút lấy những giọt máu đỏ, cảm giác ngứa ngứa mau chóng xua đi đau đớn.


Giang Mộ Li cụp hàng mi đen nhánh, khẽ thở dài.


Ôn Diễn trong lòng như thắt lại thành một khối.


"Anh... có phải rất thất vọng về em không?"


Giang Mộ Li gật đầu: "Đúng vậy, anh thực sự rất thất vọng."


Ôn Diễn toàn thân lạnh toát, run giọng nói: "Thật sự... xin lỗi. Em chỉ là không muốn để anh rời xa em. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải chia xa, em... em thật sự phát điên mất..."



"Nếu bị Diễn Diễn làm thành tiêu bản, anh rất sẵn lòng."


Ôn Diễn ngây người, qua đôi mắt nhòe nước, cậu thấy Giang Mộ Li nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời nhỏ bé.


"Dù Diễn Diễn muốn đâm xuyên tim anh hay cắt đi đôi cánh của anh, anh cũng đều vui vẻ chịu đựng."


"Bởi vì Diễn Diễn làm thế là vì yêu anh."


"Chỉ cần cảm nhận được tình yêu của Diễn Diễn, với anh, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất."


"Nhưng Diễn Diễn, tại sao cuối cùng em lại từ bỏ?"


Ôn Diễn đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, cúi đầu nói khẽ: "Em không thể làm được."


Mất Giang Mộ Li khiến cậu đau đớn như chết đi.


Nhưng nếu phải làm tổn thương Giang Mộ Li, thì còn đau đớn hơn cả cái chết.


Hiện tại, cả Giang Mộ Li và cậu đều sắp biến mất khỏi thế giới này. Cậu đã từ bỏ cơ hội duy nhất vừa rồi, dù đau lòng, nhưng không hối hận.


"Diễn Diễn, em có tin anh không?" Giang Mộ Li dịu dàng cất tiếng.


Ôn Diễn run lên: "Gì cơ?"


"Diễn Diễn, hãy tin anh."


Giang Mộ Li hơi híp mắt, ánh mắt dịu dàng như có thể khiến người ta tin tưởng và nương tựa. Ánh mắt đó đánh thức toàn bộ niềm tin và tình cảm mà Ôn Diễn dành cho Giang Mộ Li trong lòng.


Ôn Diễn chậm rãi, khẽ khàng gật đầu.


"Em tin anh. Dù anh nói gì, em cũng đều tin."


Giang Mộ Li khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt phượng mang theo nét cổ điển dịu dàng ánh lên nụ cười.


Biểu cảm đó khiến Ôn Diễn bất giác cảm thấy yên lòng.


Vì Giang Mộ Li không hề thể hiện sự đau buồn vì chia ly, mà chỉ có tràn đầy sự mong chờ và vui vẻ.


"Cơ thể con người có thể bị ràng buộc bởi thời gian và không gian, nhưng ý thức thì không."


"Mọi điều anh và em đã trải qua ở nơi này, và những điều xảy ra trong thế giới thực đều không khác nhau, đều là những điều thật sự tồn tại."


"Những điều đó sẽ để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm thức em."


"Những dấu ấn đó, chúng ta có thể gọi là tình yêu."


"Tình yêu chân thật."


"Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, tình yêu chân thật đều sẽ dẫn đường cho chúng ta gặp lại nhau."


Ngay khi câu nói kết thúc, thế giới xung quanh ầm ầm sụp đổ, băng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.


Cơ thể Ôn Diễn như bị sóng biển va vào đá ngầm, hóa thành từng đốm sáng trắng lấp lánh, lơ lửng trôi đi mãi mãi.


Ý thức của cậu sắp trở về với thế giới thực.


Tuy nhiên, vì ý thức hiện tại của cậu vẫn còn dừng lại ở thời điểm mười lăm tuổi, nên trước khi hoàn toàn trở về thế giới thực tại, cậu cần hồi tưởng lại đoạn ký ức của những năm tháng đã qua.


Những năm tháng cùng với tình yêu chân thật đã khắc sâu dấu ấn không thể phai mờ.


***



Mỗi ngày, cậu vùi đầu vào học, đắm mình trong biển đề thi không lối thoát. Nhưng không phải vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng.


Cậu có mục tiêu. Cậu muốn thi đậu ngành dân tộc học của Đại học Hồng Thành. Cậu thích những câu chuyện kỳ lạ, những truyền thuyết dân gian, muốn tìm hiểu về những điều huyền bí ẩn mình trong núi rừng, làng quê, đền miếu xa xưa.


Trước đây, cậu chưa từng có điều gì yêu thích, càng chưa từng có kế hoạch gì cho cuộc đời mình. Cậu cũng không biết vì sao đột nhiên lại có nhiệt huyết như vậy, chỉ là bắt đầu khao khát một tương lai.


Trong mơ hồ, cậu cảm thấy một ngày nào đó, tương lai sẽ xảy ra một điều gì đó thật đẹp.


Giống như sau cơn mưa dầm dai dẳng, ánh mặt trời xuyên qua mây đen, chiếu sáng cả thế giới lung linh như pha lê.


Mỗi trưa, Ôn Diễn đều mua một chiếc bánh mì đậu đỏ để ăn. Cậu tựa vào lan can hành lang, có thể nhìn thấy các bạn học đi lại phía hành lang đối diện.


Thỉnh thoảng, cậu như nhìn thấy bóng dáng một người mặc sơ mi trắng. Ánh sáng quanh người ấy như phủ lên một vầng sáng dịu nhẹ, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới như cánh bướm.


Dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua rồi biến mất, nhưng mỗi lần như vậy, Ôn Diễn đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc — giống như chiếc bánh mì đậu đỏ trong miệng có thể ngọt ngào suốt cả buổi chiều.


Mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, Ôn Diễn không nằm ngoài dự đoán khi nhận được bảng điểm khiến người khác phải ngạc nhiên trầm trồ. Với số điểm ấy, cậu hoàn toàn có thể đậu vào ngành hot nhất của Đại học Hồng Thành, nhưng cậu vẫn kiên định chọn ngành dân tộc học.


Vào kỳ nghỉ hè năm đó, vì không có việc gì làm, Ôn Diễn đã đi dạo quanh trung tâm khoa học kỹ thuật.


Cậu vốn là kiểu người thích ở nhà, không thích ra ngoài, có thể suốt ngày ru rú trong phòng mà không bước ra khỏi cửa. Nhưng không hiểu sao lần này lại bị "ma xui quỷ khiến", cậu lại chủ động đi đến trung tâm khoa học kỹ thuật – một nơi mà mỗi khi đến kỳ nghỉ là đầy rẫy những đứa trẻ ồn ào và các bậc phụ huynh cãi nhau.


Sau một vòng đi dạo, cảm thấy hơi mệt, cậu mua vé vào rạp chiếu phim trong khu trung tâm để xem một bộ phim điện ảnh.


Phim chiếu còn rất nhiều, thể loại cũng khá phong phú. Cậu chọn một bộ tên là "Khủng long di cư", trong đó con khủng long bạo chúa với đôi tay ngắn chạy lon ton, miệng thì gầm gừ "grào grào", thật sự rất đáng yêu.


Thế nhưng, không hiểu sao, sau khi xem xong, trong lòng cậu lại trống rỗng, có một cảm giác tiếc nuối mơ hồ, như thể bộ phim này không phải điều cậu thật sự muốn xem.


Khi đi đến tầng trên cùng, cậu để ý thấy một khu vực rất lớn được chắn lại bằng tấm nhựa, bên trong mơ hồ vang lên tiếng thi công trang trí.


Trên tấm chắn nhựa có dòng chữ: "Kính mời chờ đợi khu triển lãm bướm quý hiếm."


Đúng lúc đó, cậu thấy một tình nguyện viên của trung tâm khoa học kỹ thuật đi ngang qua, hỏi khi nào triển lãm bướm mở cửa.


"Có lẽ phải đến kỳ nghỉ đông năm nay mới khai trương." Tình nguyện viên trả lời: "Nhớ ghé thăm nhé, đến lúc đó trung tâm sẽ mời một người hướng dẫn rất giỏi, nghe nói là sinh viên xuất sắc của Đại học Hồng Thành đó."


Nghỉ đông à... Tim cậu đột nhiên đập mạnh.


Vậy là cũng sắp đến rồi sao?


Sắp đến lúc khai giảng đại học rồi.


Đêm trước ngày nhập học, Ôn Diễn đã chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ như căn cước công dân, giấy báo trúng tuyển, hồ sơ học sinh... rồi gọn gàng bỏ tất cả vào một chiếc túi đeo chéo nhỏ, như vậy hôm sau khỏi phải lục lọi vali rương để tìm lại.


Rửa mặt xong nằm trên giường, cậu trợn mắt mãi không ngủ được, tim cứ đập thình thịch.


Trái tim cậu giống như một cái kén tằm, mỗi ngày trôi qua là một bước tiến gần hơn tới lúc hóa thành bướm.


Lúc này, con bướm bên trong dường như đã bắt đầu vỗ cánh, chuẩn bị phá kén mà bay ra.


Ngày mai, dường như thật sự sẽ có chuyện gì đó tuyệt đẹp xảy ra...


...


Không hề.


Chỉ có chuyện cực kỳ tồi tệ xảy ra.


Ôn Diễn đứng giữa sân vận động nơi tổ chức đón tân sinh viên, mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má.


Không tìm thấy! Chiếc túi đeo chéo đựng giấy tờ của cậu dường như đã bị mất lúc cậu dừng nghỉ giữa đường!



Mất thứ quan trọng đương nhiên khiến người ta lo lắng, nhưng sâu trong lòng cậu còn là cảm giác thất vọng mãnh liệt hơn.


Cậu thật sự đã tin rằng sau khi bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, mình sẽ gặp được điều gì đó tốt đẹp.


Cuối cùng cũng chỉ là vọng tưởng.


Bên ngoài sân vận động vang lên tiếng ồn ào phấn khích của các tân sinh viên, một biển người đen kịt chen lấn chật kín cổng vào.


Hình như là nam thần học đường trong truyền thuyết vừa đến?


Vẫn là mấy trường đại học danh tiếng trên cả nước cùng nhau bình chọn ra "nam thần học đường" đẹp trai nhất.


Ôn Diễn khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.


Đẹp trai thì có gì ghê gớm chứ? Cho dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là vẻ ngoài dễ nhìn một chút mà thôi, đúng không?


Tuy rằng cậu thích những thứ lộng lẫy, bắt mắt, nhưng đối với con người, cậu chưa bao giờ là người chỉ biết nhìn bề ngoài, mù quáng chạy theo vẻ hào nhoáng.


Trong lòng cậu, hình mẫu lý tưởng phải là người có khí chất cổ điển, thanh nhã, như bước ra từ một bức họa cổ, thần tiên giữa trần gian. Người đó không chỉ toát lên sự huyền bí khó lường, mà còn mang vẻ thần thánh, tỏa sáng khiến người ta không dám đến gần.


Hơn nữa, người ấy còn phải học rộng hiểu sâu, nói câu nào cũng giống như lời kinh, như lời tiên tri, ngữ điệu nhẹ nhàng trầm bổng như thơ nhạc, lọt vào tai như gió mát khiến người ta mê mẩn.


Thật đáng tiếc, người như vậy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu, tuyệt đối không thể có thật ngoài đời.


Sự khác biệt giữa lý tưởng và thực tế khiến Ôn Diễn không khỏi thở dài.


Hơn nữa, đại học vốn là nơi để tiếp thu tri thức, nếu chỉ dựa vào gương mặt ưa nhìn để khoe khoang khắp nơi như công đực xòe đuôi, thì thật đúng là làm ô uế học đường thanh nhã, vừa nông cạn vừa nực cười.


Mấu chốt là: đám đông chen chúc ở cổng trường đã khiến cậu không thể ra ngoài tìm lại túi giấy tờ bị mất!


Ôn Diễn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lấy lại tinh thần rồi đi tiếp.


Đúng lúc ấy, đám đông bỗng tự động tách ra hai bên.


Ánh nắng giữa hè gay gắt như những dải sáng chói lòa ùa vào sân vận động, rọi vào những hạt bụi lơ lửng trong không khí, lấp lánh như sao rơi.


Ôn Diễn nín thở, đôi mắt không thể rời đi.


Người ấy đang đi về phía cậu, ngược sáng.


Càng đến gần, ánh hào quang quanh người càng dịu lại, như một vị thần đang từ từ giáng thế.


Cuối cùng, người đó dừng lại trước mặt cậu. Tóc đen như đêm, đôi mắt phượng mang ý cười, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi son đỏ tươi nổi bật như máu.


"Bạn học, đây có phải là đồ bạn đánh rơi không?"


Cậu không thể nào diễn tả được cảm giác lúc ấy.


So với lần đầu gặp gỡ tình cờ còn khiến tim rung động hơn, còn mãnh liệt hơn cả giây phút tái ngộ bất ngờ.


Người này chính là hiện thân của lý tưởng, là giấc mộng hóa thành sự thật, sống động, chân thực, rực rỡ đến chói mắt, khiến đôi mắt cậu như bị cuốn theo ánh sáng huy hoàng.


Ôn Diễn khô miệng, khô lưỡi, đáy mắt nóng bừng, trong lồng ngực vang lên âm thanh như tiếng trống trận dồn dập.


Bình tĩnh! Làm ơn cho tôi bình tĩnh lại một chút!


Cậu gào thét trong im lặng.


Nhưng vô ích, tiếng kêu đó bị chính cảm xúc che lấp.


Bởi vì — đó là âm thanh vang dội của trái tim khi con bướm phá kén bay lên trời cao.


 


Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần Truyện Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần Story Chương 62: Như thế này là đủ rồi (1)
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...