Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Chương 45: Ngày không có trời (1)
252@-
Ôn Diễn buộc một thiết bị định vị cỡ nhỏ lên người con chó.
Con chó này đúng là như thành tinh, chỉ cần Ôn Diễn chạm nhẹ vào là nó sung sướng kêu hừ hừ, vẫy đuôi liên tục.
Giang Mộ Li cười nhạt: "Xem nó vui chưa kìa."
Con chó run lên một cái, lập tức không dám động đậy nữa.
"Xong rồi, đã thu phục." Ôn Diễn phủi tay: "Thiết bị định vị này có thể tự động thu tín hiệu GPS, chúng ta chỉ cần dùng bản đồ trên điện thoại là có thể theo dõi từ xa với độ chính xác rất cao."
Triệu Nghệ Thành trầm trồ: "Cái này hình như là thiết bị chuyên dụng của cảnh sát hình sự đúng không?"
Ôn Diễn gật đầu: "Ừ."
Triệu Nghệ Thành lại hỏi: "Vậy chắc là siêu đắt tiền nhỉ?"
Ôn Diễn thở dài: "Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều là chuyện đơn giản."
"......"
Triệu Nghệ Thành nghĩ tới việc bản thân tiết kiệm cả tháng còn chưa chắc mua nổi một cái màn hình, cảm giác như bị người ta dội một gáo sang chảnh thẳng vào mặt.
"Thả con chó này ra, nó thật sự sẽ quay về chỗ cũ sao?"
"Tôi cũng không chắc." Ôn Diễn nói.
Cậu chỉ là muốn tin tưởng gợi ý mà Cổ Điệp Dị Thần đưa ra.
Ngay khi mở cổng sân sau, "con chó Hamelin" đã phóng như bay, loáng cái đã mất dạng.
Trên điện thoại, dấu chấm định vị cứ di chuyển liên tục, cuối cùng dừng lại tại một điểm nằm giữa ranh giới nội thành và ngoại ô.
Ba người chuẩn bị xuất phát. Giang Mộ Li mang theo một túi dụng cụ rất to và nặng.
Triệu Nghệ Thành hỏi: "Trong đó là gì vậy?"
Giang Mộ Li đáp: "Những vật dụng cần thiết khi đi vào nơi chưa biết."
Triệu Nghệ Thành quay sang Ôn Diễn: "Phiền dịch hộ tôi cái."
Ôn Diễn nói: "Vũ khí phòng thân."
Triệu Nghệ Thành: "......"
Ôn Diễn bổ sung: "Tất cả đều hợp pháp."
Triệu Nghệ Thành: "...... Đó có phải là trọng điểm không?!"
Tuy nhiên, khi Triệu Nghệ Thành thấy Ôn Diễn lái tới một chiếc Ferrari Roma màu đỏ rực đón cả bọn thì thật sự không nhịn nổi nữa.
"Khoan đã, khoan đã, chẳng phải chúng ta định lặng lẽ đi điều tra sao?"
Ôn Diễn chẳng hiểu gì: "Dĩ nhiên là không rồi."
"Sao cậu lại......" Triệu Nghệ Thành khó khăn ra hiệu bằng tay: "...... lại lái cái xe này?!"
Ôn Diễn trả lời: "Màu đỏ rất bắt mắt, nếu có chuyện gì thì cảnh sát sẽ dễ để ý hơn."
Triệu Nghệ Thành: "......"
"Kỳ thực ban đầu tôi mua xe này để làm quà kỷ niệm cho A Li, màu sắc này rất hợp với anh ấy đúng không? Nhưng anh ấy không thích, nói muốn cái khác." Ôn Diễn thở dài.
Triệu Nghệ Thành: "...... Là cái gì chứ?"
Xin hỏi, có ai là con người lại không thích một chiếc Ferrari Roma đỏ chói cơ chứ!
Triệu Nghệ Thành bắt đầu nghi ngờ rằng Giang Mộ Li và Ôn Diễn muốn những thứ còn "cao siêu" hơn cả vật chất thông thường.
Hừm, nam thần nổi tiếng "trong sạch không nhiễm khói bụi trần gian" của Đại học Hồng Thành cuối cùng cũng không chống lại được sức hấp dẫn của tiền tài!
Đáng ghét thật, giá mà mình cũng có một bạn trai vừa giàu vừa hào phóng như Ôn Diễn thì tốt biết mấy...
Khoan! Đầu óc đang nghĩ cái quái gì thế?! Mình là trai thẳng mà! Con trai nhà lành chính hiệu!
"A Li chỉ muốn tôi cùng anh ấy ngắm trận tuyết đầu mùa." Ôn Diễn sờ mũi, nói có chút ngượng ngùng.
"......"
Triệu Nghệ Thành ôm ngực chậm rãi ngã xuống.
Đau quá... Đau đến nghẹt thở! Hai người này có cần phải ngọt ngào như vậy không chứ!
Quả nhiên chỉ có "tình yêu thuần khiết" mới có thể khiến người khác nghẹn đến thế!
"Chỉ cần là Diễn Diễn tặng, tôi đều thích cả." Giang Mộ Li một tay xách túi đồ to khủng, bước nhẹ nhàng vào xe.
"Nhưng xin lỗi, tôi có một sự mâu thuẫn bản năng với các sản phẩm công nghệ hiện đại. Tư duy con người vốn nên dung hòa giữa cảm hứng và lý trí, nhưng con người hiện nay lại quá phụ thuộc vào khoa học, mà bỏ qua những điều thần bí ẩn sau thế giới này..."
Triệu Nghệ Thành giơ tay: "Phiền dịch hộ một lần nữa?"
Ôn Diễn ngắn gọn: "A Li... nói năng kiểu triết lý khó hiểu."
Triệu Nghệ Thành: "......"
"Tôi cũng mới lái xe lần đầu." Ôn Diễn có chút hồi hộp: "Bên trái là côn, bên phải là ga, không nhầm đâu nhỉ?"
Triệu Nghệ Thành không biết có nên nhảy ra khỏi xe ngay bây giờ hay không.
Nhưng mà, dù Ôn Diễn mới lái xe, cảm xúc vẫn rất ổn định.
Giang Mộ Li vẫn ngồi bên ghế phụ cổ vũ không ngừng.
"Diễn Diễn, đoạn đường vừa rồi chen chúc vậy mà em không đụng phải ai, giỏi thật đó!"
Triệu Nghệ Thành ngồi thẳng người, hai tay ôm mặt.
Một lát sau, cậu ta bỗng như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ôn Diễn đáp: "Bốn giờ, sao thế?"
Triệu Nghệ Thành vội hỏi: "Bốn giờ sáng hay bốn giờ chiều?"
Ôn Diễn bật cười: "Dĩ nhiên là bốn giờ chiề..."
Câu nói bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc nãy bên ngoài... chẳng phải đang là ban ngày sao?
Đường phố đông đúc người qua lại, ồn ào náo nhiệt.
Triệu Nghệ Thành cứng đờ nói: "Trời hôm nay tối một cách kỳ lạ, kiểu như tối đen không thấy gì, tối như Doraemon duỗi tay không thấy được năm ngón."
Ôn Diễn hỏi: "Ý cậu là sao?"
"Ý là tối đến mức giơ tay lên cũng không thấy được ngón nào." Triệu Nghệ Thành xé một tờ giấy ghi chú, châm lửa bằng bật lửa rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Ngọn lửa biến mất ngay lập tức.
Không phải là bị tắt, mà là biến mất.
Giống như bên ngoài có một cái miệng vực sâu đen ngòm, có thể nuốt chửng mọi ánh sáng và nhiệt độ.
Triệu Nghệ Thành hít một hơi lạnh, run giọng nói: "Trời ơi... Giờ tụi mình phải làm sao đây?"
Ôn Diễn bình tĩnh đáp: "Còn chưa đến chỗ cần đến, cứ lái tiếp thôi."
Triệu Nghệ Thành siết chặt dây an toàn: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?"
"Cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu mà lo lắng." Ôn Diễn đáp.
Vừa nói dứt lời, Triệu Nghệ Thành bỗng hét lên: "Đậu má!"
Ôn Diễn hoảng hốt: "Lại sao nữa?"
Triệu Nghệ Thành lắp bắp: "Tôi... tôi vừa mới thấy có người đang vẫy tay xin đi nhờ xe. Nhưng mà... nhưng mà cái người đó vẫy tay kiểu ngược lại, tức là quay lưng về phía xe mình, dùng mu bàn tay hướng ra ngoài để vẫy!"
Nghe cậu ta nói thế, Ôn Diễn cũng bắt đầu thấy rờn rợn.
Vì hồi trước cậu với Giang Mộ Li từng xem phim kinh dị Nhật, có cảnh nhân vật chính lạc trong rừng, gặp ma nữ vẫy tay kiểu đó xin quá giang.
Cậu lập tức đạp mạnh chân ga, tăng tốc lao về phía trước, cố thoát khỏi vùng bóng tối rợn người này.
Đột nhiên, ánh mắt liếc qua bên hông thấy loáng một cái bóng trắng, như thể có vật gì đó vừa lao tới.
Ôn Diễn cố giữ bình tĩnh, tập trung toàn bộ sự chú ý.
Chỉ chốc lát sau, đúng thật – phía trước xuất hiện một bóng người đang vẫy tay về phía họ.
Là một gã đàn ông trung niên, tai to mặt lớn, nụ cười nham nhở, miệng đầy răng vàng ố. Không phải gương mặt giống y như hình ông chú Thái từng xuất hiện trên báo chí hay sao?
Ôn Diễn hoảng hốt, vội xoay tay lái sang bên. Ai ngờ cái thứ đó lại nhào thẳng vào đầu xe.
Rầm!
Đầu xe đâm mạnh vào vật thể kia.
Ôn Diễn có thể cảm nhận rõ tiếng va chạm rợn người giữa sắt thép và da thịt.
Cậu nhắm chặt mắt không dám mở ra. Một lúc sau, khi nhịp thở đã bình ổn hơn, mới run rẩy mở mắt.
Trước mặt không có gì cả.
Theo lẽ thường, va chạm như vậy ít nhất cũng phải khiến vật thể đó văng ra vài mét.
Thế nhưng cái vật đó đâu rồi?
Máu đâu? Đầu đâu? Tay chân đâu?
Nó đâu rồi? Biến đi đâu rồi?
"Ôn Diễn!" Triệu Nghệ Thành hoảng loạn hét lên: "Cậu ngây người ra đó làm gì, mau lái đi!"
Ôn Diễn lắp bắp: "Tôi... tôi đụng phải người rồi mà..."
Triệu Nghệ Thành gào lên: "Đó không phải là người đâu! Dù cậu có đâm trúng cả trăm lần cũng không bị trừ điểm đâu!"
Ôn Diễn đạp mạnh chân ga, xe vọt đi như bay.
Họ lao đi trong bóng tối đen đặc.
Đen! Đen khủng khiếp! Đen hoàn toàn!
Bóng tối đang xé toạc họ, gặm nhấm họ! Bóng tối hòa tan họ, phân hủy họ, chỉ để lại những bộ xương trắng hếu rợn người!
"Nghe không, trên nóc xe hình như có tiếng gì đó!" Triệu Nghệ Thành sợ hãi hét lên.
Bùm bùm!
Bình bịch bịch!
Bịch bịch bịch bịch!
Bình bịch bình bịch bùm bùm!
Giống như có thứ gì đang gõ, dai dẳng và điên cuồng mà gõ liên tục.
Âm thanh đó vừa tà ác vừa cuồng loạn, từng nhịp từng nhịp, như kim sắt độc châm xuyên thẳng vào tai, đâm rách màng nhĩ, làm rối loạn cả não bộ.
"Đủ rồi đó!"
Ôn Diễn không chịu nổi nữa, dẫm mạnh phanh xe, cả người bị quán tính kéo về phía trước.
RẦM!
Một tiếng động trầm vang.
Thi thể gớm ghiếc của ông chú Thái rơi bịch xuống từ trên nóc xe, đập thẳng vào kính chắn gió, nát bấy như quả cà chua khổng lồ.
Phụt ——!
Thân xác máu me be bét, nội tạng rớt ra lổn nhổn, tràn đầy động cơ đỏ rực của chiếc Ferrari Roma lộng lẫy.
Thì ra, cái thứ đó không hề biến mất, mà vẫn luôn ở trên nóc xe...?
Phanh phanh phanh!
Phanh phanh phanh!
Phanh phanh phanh!
Gương mặt vặn vẹo, gớm ghiếc của ông ta dính sát vào kính chắn gió, hốc mắt trống rỗng mà vẫn còn chuyển động, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Ông ta dùng hai bàn tay sưng húp, thối rữa, lấy mu bàn tay gõ kính, vừa gõ vừa hát nghêu ngao: "Thỏ con ngoan ơi, mở cửa ra nào, nhanh lên nào, ta muốn vào nhà..."
Nó muốn vào trong.
Nó thật sự muốn chui vào.
Và họ... sẽ thấy xác chết.
Họ sẽ trở thành xác chết.
"Ta chịu hết nổi rồi!"
Ôn Diễn "xoạt" một tiếng kéo túi dụng cụ ra, với tay chạm được con dao sắc dùng để bổ củi.
Cậu giơ cao con dao lên, mạnh mẽ chém về phía trước.
"Diễn Diễn!"
Bên tai, giọng của Cổ Điệp Dị Thần vang lên gọi cậu.
Toàn thân Ôn Diễn chấn động, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.
Hai tay cậu trống không, vẫn giữ nguyên tư thế giơ dao lên cao.
Ngoài cửa kính xe là đường lớn tấp nập, xe cộ đông đúc, người đi lại bình thường.
Phía sau, có tài xế điên tiết bóp còi inh ỏi, hạ cửa kính xe xuống chửi ầm lên: "Thần kinh à, đi đi!"
Ôn Diễn mồ hôi đầm đìa, tim vẫn còn hoảng loạn.
Trên ứng dụng định vị chỉ đường, thời gian và lộ trình hiển thị là họ mới vừa xuất phát. Cái chuyến hành trình dài như bất tận trong bóng tối vừa rồi, ở thế giới thực có lẽ chỉ trôi qua trong tích tắc.
Triệu Nghệ Thành lắp bắp hỏi: "Các cậu cũng nhìn thấy đúng không? Không phải mình tôi bị điên chứ? Vừa nãy... rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Chuyện này có gì khó hiểu đâu." Giang Mộ Li giúp Ôn Diễn lau mồ hôi trên trán: "Có thứ gì đó không muốn để chúng ta tìm thấy chỗ kia, nó muốn khiến chúng ta bỏ cuộc."
Triệu Nghệ Thành nói: "Vậy chẳng phải càng chứng tỏ nơi chúng ta định tới là đúng sao?"
"Cái gọi là "đúng" có hai nghĩa: một là cơ hội, hai là nguy hiểm." Giang Mộ Li nói: "Tuy bây giờ chúng ta may mắn thoát khỏi ô nhiễm về mặt ý thức, nhưng ai mà biết được tiếp theo sẽ không gặp phải chuyện còn kinh hoàng hơn."
Triệu Nghệ Thành và Ôn Diễn đều im lặng.
Trong lòng họ đều rõ, thực ra Giang Mộ Li đã nói rất uyển chuyển rồi. Những gì đang chờ họ phía trước chắc chắn là khó hình dung, đầy hỗn loạn và tà ác, đủ để nghiền nát lý trí của con người.
Ôn Diễn nhắm mắt lại. Dù cậu đã từng chứng kiến các vị thần sa đọa, cũng từng đích thân trải qua nghi lễ nghịch thần tàn độc, thì giờ đây vẫn khó lòng tưởng tượng nổi phía trước đang chờ họ là thứ gì.
Lần này, họ đến nơi rất thuận lợi.
Chưa đầy hai mươi phút lái xe.
Đúng như họ đã dự đoán, nơi đó quả thật là một khu chợ thú.
Nhưng là chợ ngày trước.
Bây giờ nơi này không chỉ không có động vật, mà đến cả một bóng người cũng không thấy.
Trong tầm mắt, chỉ toàn là đất hoang bỏ đi, những chuồng sắt rỉ sét đổ nghiêng ngả nằm ngổn ngang, từ xa nhìn lại chẳng khác gì ngục tù chết chóc đầy tử khí kỳ quái.
"Chắc chắn là chỗ này à? Có phải ứng dụng định vị bị lỗi không?" Không nhìn thấy cái thế giới phi nhân loại quái dị như trong tưởng tượng, Triệu Nghệ Thành lại có chút thất vọng lạ lùng.
"Các người – loài người – dựa dẫm vào khoa học, tin tưởng khoa học, thậm chí giao cả thân xác và tinh thần mình cho khoa học. Nhưng một khi rơi vào xoáy thần bí thì lại không thể không nghi ngờ tính chính xác của khoa học."
Giang Mộ Li chăm chú nhìn mảnh đất hoang xám xịt trước mặt. Dáng người trẻ trung như tỏa ánh sáng, nhưng ánh mắt lại cổ xưa vô cùng.
"Tôi hỏi cậu, cậu có thể thấy bộ não mình không?"
Giang Mộ Li nhếch mép: "Tất nhiên là có thể."
Triệu Nghệ Thành ngẩn người: "Làm, làm sao mà thấy được?"
"Cứ đảo mắt liên tục đi, quay đến khi trước thành sau, trái thành phải, lúc đó cậu sẽ thấy bộ não."
Thấy cậu ta vẫn ngơ ngác, Giang Mộ Li thở dài.
"Vẫn chưa hiểu sao? Ở đây không tìm thấy, thì có thể sẽ tìm được ở nơi khác. Chúng ta phải tìm ra điểm đột phá kia trước đã."
Nghe vậy, Ôn Diễn chợt động tâm.
Họ đang đứng trên mặt đất, nên chỉ thấy được mọi thứ trên mặt đất. Nhưng nếu họ... thò đầu xuống dưới lòng đất thì sao?
Cách đó không xa có một cái giếng.
Không biết trước kia dùng để múc nước rửa phân động vật, hay là nơi vứt xác động vật chết.
Ôn Diễn đi tới, cúi đầu nhìn vào trong.
Đen đến mức không thấy đáy.
Cái giếng này dường như là thứ duy nhất ở mảnh đất hoang trông có vẻ bình thường mà lại không hề bình thường.
Ôn Diễn nhắm mắt, gạt bỏ tạp niệm, ngừng suy nghĩ, để trực giác tự ngưng tụ.
Cậu nghe thấy có âm thanh vọng lên từ đáy giếng.
Lộn xộn, chói tai, hỗn đục, đầy đau đớn.
Giống người mà không phải người.
"Trong giếng này hình như có thứ gì đó."
Triệu Nghệ Thành bật đèn pin chiếu vào: "Tối om, chẳng thấy gì cả."
"Thông thường, một cái giếng dân dụng chỉ sâu chừng sáu bảy mét. Giếng sâu thì khó lấy nước, giếng nông thì dễ bị nước mặn xâm nhập." Ôn Diễn nói: "Dưới ánh sáng đủ mạnh, không thể nào lại đen như vực sâu không đáy thế này được."
"Vậy thì xuống đó xem là biết." Giang Mộ Li nói.
Triệu Nghệ Thành trợn tròn mắt: "Chúng ta? Tự mình xuống đó à?"
Giang Mộ Li hỏi: "Cậu biết sự khác nhau giữa cậu và con khỉ không?"
Triệu Nghệ Thành uất ức: "Không biết."
"Con khỉ biết dùng công cụ."
"..."
Ôn Diễn mở túi dụng cụ họ mang theo – trông chẳng khác gì một túi đựng xác cỡ lớn – rồi lôi ra một cuộn dây thừng.
Cậu gắn một camera mini quân dụng vào đầu dây, rồi từ từ thả dây xuống giếng.
Dây thừng này là loại dây đa chức năng, có thể dùng để đo độ sâu nước. Trên dây có các đoạn khắc dấu vạch, hiển thị mức độ sâu hiện tại.
"Hai mét."
"Bốn mét."
"Sáu mét."
"Sao vẫn chưa chạm đáy vậy?" Triệu Nghệ Thành hỏi.
Đã tới mười mét.
Ầm ầm.
Dưới đáy giếng vang lên tiếng động kỳ lạ, dây thừng rung lên dữ dội.
Ôn Diễn hỏi: "Mấy người có cảm thấy điều gì kỳ lạ không?"
Triệu Nghệ Thành đáp: "Hình như có thứ gì đang cuốn lấy dây thừng."
Giang Mộ Li nói: "Kéo lên xem tình hình thế nào."
Sợi dây thừng trông như một con rắn nước đang bò lên, phát ra tiếng sột soạt.
Nửa lồng sắt bị kéo lên.
"Cái gì vậy, chỉ có thế này thôi sao?" Triệu Nghệ Thành vung tay, hoàn toàn thất vọng.
Họ lại tiếp tục thả dây thừng xuống.
"Mười sáu mét."
"Mười tám mét."
"Hai mươi mét."
...
"Ba mươi mét."
"Khoan đã!" Triệu Nghệ Thành kêu lên: "Đây là cái giếng hay là hầm mỏ vậy? Giếng trong nội thành mà sâu tới 30 mét thì có mà bị bắt đi rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, hình như lại có thứ gì mắc vào." Ôn Diễn nói.
Triệu Nghệ Thành càu nhàu: "Lại bị vướng nữa? Quả là tà môn."
Không còn cách nào, họ đành tiếp tục kéo dây thừng lên. Khi dây được kéo lên, trong không khí bắt đầu thoang thoảng một mùi ẩm mốc, hôi tanh và mục rữa.
"Chết tiệt, cái gì thế này?" Triệu Nghệ Thành hét toáng lên.
Thứ bị kéo lên là một đống thứ khó tả...
Thịt?
Gọi là "thịt" cũng không đúng, bởi vì trong kho từ vựng của loài người không có từ nào mô tả chính xác được nó.
Nó trông giống như một bào thai của người khổng lồ mập mạp, nhưng phát triển một cách dị dạng, toàn thân phủ đầy gân xanh và mạch máu. Trên đầu không có ngũ quan, tứ chi thì giống như bốn cột gỗ to đùng thô kệch, cắm thẳng vào cơ thể trương phềnh như một xác chết trôi.
"Cái thứ quái quỷ gì vậy... Nó chết rồi à?"
Triệu Nghệ Thành cố lấy can đảm, dùng đèn pin chọc thử vào nó.
Không có phản ứng.
Chọc mạnh hơn chút nữa.
Bất chợt một bóng trắng lóe lên, sinh vật đó rú lên ghê rợn, phần đầu như vỡ toang ra, để lộ một cái miệng rộng ngoác, lao thẳng về phía Triệu Nghệ Thành.
Giang Mộ Li như đã chuẩn bị sẵn, lập tức chộp lấy thanh "thánh kiếm vật lý" – cây xà beng, không nói một lời mà đập thẳng vào nó, khiến sọ não vỡ vụn, đến mức bộ não cỡ hạt óc chó cũng lộ ra.
Theo lý, bất kỳ sinh vật nào chịu thương tổn như vậy cũng phải chết ngay. Nhưng Giang Mộ Li không dừng tay, vẫn tiếp tục đập, đập đến khi nó chỉ còn là một đống bầy nhầy máu thịt.
Thế nhưng dù vậy, thứ đó dường như vẫn chưa chết hẳn, nó vẫn r*n r* những tiếng ê a đứt quãng và còn khẽ động đậy.
Chỉ đến khi Giang Mộ Li đổ xăng lên rồi châm lửa đốt, nó mới hoàn toàn bị thiêu rụi, hóa thành một vũng tro đen sì.
Triệu Nghệ Thành ngây người nhìn, mãi lâu sau mới hồi hồn lại.
"Rốt cuộc cái thứ này là gì vậy? Sao lại dai như vậy, còn hơn cả gián."
Sinh vật đó tuy mang hình dáng người, sức sống cực kỳ mạnh, hành động dữ dội tàn bạo. Nhưng phần não lại phát triển cực kỳ khiếm khuyết, đến mức không có cả ngũ quan cơ bản.
Có sự sống nhưng không có trí tuệ.
Có bản năng nhưng không có lý trí.
Ôn Diễn bất giác nghĩ đến câu chuyện vườn địa đàng.
Nếu như ngày xưa Adam và Eve không chọn quả tri thức mà chọn quả sự sống, thì nhân loại bây giờ sẽ ra sao...?
Họ lại thả dây thừng xuống lần thứ ba.
Triệu Nghệ Thành nói: "Kỳ lạ thật, giờ tôi cũng chẳng thấy sợ hay bất an gì nữa, chắc do đã quen thấy mấy thứ quái vật dạng này rồi."
Giang Mộ Li nói: "Cũng chưa chắc đâu."
Dây thừng xuống đến gần 40 mét thì dừng lại.
Không phải vì chạm đáy, mà vì dây đã thả hết chiều dài.
Triệu Nghệ Thành lau mồ hôi: "Thế này thì kẹt rồi."
Ôn Diễn bắt đầu sốt ruột: "Nếu không tận mắt thấy được đáy giếng, làm sao biết dưới đó thực sự có gì?"
Giang Mộ Li đáp: "So với quay phim, cách gọn gàng dứt khoát hơn là chính mắt nhìn thấy."
Triệu Nghệ Thành mở to mắt: "Ý là... tụi mình phải xuống giếng à?"
Giang Mộ Li nói: "Cũng không cần thiết."
Triệu Nghệ Thành thở phào: "Hù tôi chết khiếp."
"Chỉ cần kéo cái thứ ẩn bên trong lên là được."
Vừa dứt lời, sợi dây thừng bắt đầu trượt mạnh xuống, như thể đang quấn vào một thứ gì đó rất nặng.
Cả ba người cùng dồn sức kéo dây thừng lên.
Trong cơn hoảng loạn, Ôn Diễn cảm thấy sợi dây trong tay như đã thay đổi.
Trước đây nó chỉ là một sợi dây bình thường do con người làm ra, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây, nó dường như có một sức mạnh vô cùng to lớn.
Nếu cái giếng này sâu vô hạn, thì sợi dây cũng phải dài hơn vô hạn.
Nếu dưới đáy giếng cất giấu hàng vạn điều tà ác, thì bản thân sợi dây phải tà ác hơn cả ngàn vạn lần.
10 mét...
6 mét...
2 mét...
Ra rồi!
Chưa kịp thấy rõ, dường như có thứ gì đó từ trong giếng bùng lên, che kín cả bầu trời.
Trước khi Ôn Diễn mất ý thức, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt cậu là một bầu trời đen đặc như mực.
Thật là... không thể thoát được.
Cậu mơ màng nghĩ vậy.
Có lẽ, họ đã thật sự kéo lên từ giếng một cánh cửa luyện ngục ngập tràn bi thương, sợ hãi và tuyệt vọng.
Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Ôn Diễn buộc một thiết bị định vị cỡ nhỏ lên người con chó.
Con chó này đúng là như thành tinh, chỉ cần Ôn Diễn chạm nhẹ vào là nó sung sướng kêu hừ hừ, vẫy đuôi liên tục.
Giang Mộ Li cười nhạt: "Xem nó vui chưa kìa."
Con chó run lên một cái, lập tức không dám động đậy nữa.
"Xong rồi, đã thu phục." Ôn Diễn phủi tay: "Thiết bị định vị này có thể tự động thu tín hiệu GPS, chúng ta chỉ cần dùng bản đồ trên điện thoại là có thể theo dõi từ xa với độ chính xác rất cao."
Triệu Nghệ Thành trầm trồ: "Cái này hình như là thiết bị chuyên dụng của cảnh sát hình sự đúng không?"
Ôn Diễn gật đầu: "Ừ."
Triệu Nghệ Thành lại hỏi: "Vậy chắc là siêu đắt tiền nhỉ?"
Ôn Diễn thở dài: "Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều là chuyện đơn giản."
"......"
Triệu Nghệ Thành nghĩ tới việc bản thân tiết kiệm cả tháng còn chưa chắc mua nổi một cái màn hình, cảm giác như bị người ta dội một gáo sang chảnh thẳng vào mặt.
"Thả con chó này ra, nó thật sự sẽ quay về chỗ cũ sao?"
"Tôi cũng không chắc." Ôn Diễn nói.
Cậu chỉ là muốn tin tưởng gợi ý mà Cổ Điệp Dị Thần đưa ra.
Ngay khi mở cổng sân sau, "con chó Hamelin" đã phóng như bay, loáng cái đã mất dạng.
Trên điện thoại, dấu chấm định vị cứ di chuyển liên tục, cuối cùng dừng lại tại một điểm nằm giữa ranh giới nội thành và ngoại ô.
Ba người chuẩn bị xuất phát. Giang Mộ Li mang theo một túi dụng cụ rất to và nặng.
Triệu Nghệ Thành hỏi: "Trong đó là gì vậy?"
Giang Mộ Li đáp: "Những vật dụng cần thiết khi đi vào nơi chưa biết."
Triệu Nghệ Thành quay sang Ôn Diễn: "Phiền dịch hộ tôi cái."
Ôn Diễn nói: "Vũ khí phòng thân."
Triệu Nghệ Thành: "......"
Ôn Diễn bổ sung: "Tất cả đều hợp pháp."
Triệu Nghệ Thành: "...... Đó có phải là trọng điểm không?!"
Tuy nhiên, khi Triệu Nghệ Thành thấy Ôn Diễn lái tới một chiếc Ferrari Roma màu đỏ rực đón cả bọn thì thật sự không nhịn nổi nữa.
"Khoan đã, khoan đã, chẳng phải chúng ta định lặng lẽ đi điều tra sao?"
Ôn Diễn chẳng hiểu gì: "Dĩ nhiên là không rồi."
"Sao cậu lại......" Triệu Nghệ Thành khó khăn ra hiệu bằng tay: "...... lại lái cái xe này?!"
Ôn Diễn trả lời: "Màu đỏ rất bắt mắt, nếu có chuyện gì thì cảnh sát sẽ dễ để ý hơn."
Triệu Nghệ Thành: "......"
"Kỳ thực ban đầu tôi mua xe này để làm quà kỷ niệm cho A Li, màu sắc này rất hợp với anh ấy đúng không? Nhưng anh ấy không thích, nói muốn cái khác." Ôn Diễn thở dài.
Triệu Nghệ Thành: "...... Là cái gì chứ?"
Xin hỏi, có ai là con người lại không thích một chiếc Ferrari Roma đỏ chói cơ chứ!
Triệu Nghệ Thành bắt đầu nghi ngờ rằng Giang Mộ Li và Ôn Diễn muốn những thứ còn "cao siêu" hơn cả vật chất thông thường.
Hừm, nam thần nổi tiếng "trong sạch không nhiễm khói bụi trần gian" của Đại học Hồng Thành cuối cùng cũng không chống lại được sức hấp dẫn của tiền tài!
Đáng ghét thật, giá mà mình cũng có một bạn trai vừa giàu vừa hào phóng như Ôn Diễn thì tốt biết mấy...
Khoan! Đầu óc đang nghĩ cái quái gì thế?! Mình là trai thẳng mà! Con trai nhà lành chính hiệu!
"A Li chỉ muốn tôi cùng anh ấy ngắm trận tuyết đầu mùa." Ôn Diễn sờ mũi, nói có chút ngượng ngùng.
"......"
Triệu Nghệ Thành ôm ngực chậm rãi ngã xuống.
Đau quá... Đau đến nghẹt thở! Hai người này có cần phải ngọt ngào như vậy không chứ!
Quả nhiên chỉ có "tình yêu thuần khiết" mới có thể khiến người khác nghẹn đến thế!
"Chỉ cần là Diễn Diễn tặng, tôi đều thích cả." Giang Mộ Li một tay xách túi đồ to khủng, bước nhẹ nhàng vào xe.
"Nhưng xin lỗi, tôi có một sự mâu thuẫn bản năng với các sản phẩm công nghệ hiện đại. Tư duy con người vốn nên dung hòa giữa cảm hứng và lý trí, nhưng con người hiện nay lại quá phụ thuộc vào khoa học, mà bỏ qua những điều thần bí ẩn sau thế giới này..."
Triệu Nghệ Thành giơ tay: "Phiền dịch hộ một lần nữa?"
Ôn Diễn ngắn gọn: "A Li... nói năng kiểu triết lý khó hiểu."
Triệu Nghệ Thành: "......"
"Tôi cũng mới lái xe lần đầu." Ôn Diễn có chút hồi hộp: "Bên trái là côn, bên phải là ga, không nhầm đâu nhỉ?"
Triệu Nghệ Thành không biết có nên nhảy ra khỏi xe ngay bây giờ hay không.
Nhưng mà, dù Ôn Diễn mới lái xe, cảm xúc vẫn rất ổn định.
Giang Mộ Li vẫn ngồi bên ghế phụ cổ vũ không ngừng.
"Diễn Diễn, đoạn đường vừa rồi chen chúc vậy mà em không đụng phải ai, giỏi thật đó!"
Triệu Nghệ Thành ngồi thẳng người, hai tay ôm mặt.
Một lát sau, cậu ta bỗng như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ôn Diễn đáp: "Bốn giờ, sao thế?"
Triệu Nghệ Thành vội hỏi: "Bốn giờ sáng hay bốn giờ chiều?"
Ôn Diễn bật cười: "Dĩ nhiên là bốn giờ chiề..."
Câu nói bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc nãy bên ngoài... chẳng phải đang là ban ngày sao?
Đường phố đông đúc người qua lại, ồn ào náo nhiệt.
Triệu Nghệ Thành cứng đờ nói: "Trời hôm nay tối một cách kỳ lạ, kiểu như tối đen không thấy gì, tối như Doraemon duỗi tay không thấy được năm ngón."
Ôn Diễn hỏi: "Ý cậu là sao?"
"Ý là tối đến mức giơ tay lên cũng không thấy được ngón nào." Triệu Nghệ Thành xé một tờ giấy ghi chú, châm lửa bằng bật lửa rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Ngọn lửa biến mất ngay lập tức.
Không phải là bị tắt, mà là biến mất.
Giống như bên ngoài có một cái miệng vực sâu đen ngòm, có thể nuốt chửng mọi ánh sáng và nhiệt độ.
Triệu Nghệ Thành hít một hơi lạnh, run giọng nói: "Trời ơi... Giờ tụi mình phải làm sao đây?"
Ôn Diễn bình tĩnh đáp: "Còn chưa đến chỗ cần đến, cứ lái tiếp thôi."
Triệu Nghệ Thành siết chặt dây an toàn: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?"
"Cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu mà lo lắng." Ôn Diễn đáp.
Vừa nói dứt lời, Triệu Nghệ Thành bỗng hét lên: "Đậu má!"
Ôn Diễn hoảng hốt: "Lại sao nữa?"
Triệu Nghệ Thành lắp bắp: "Tôi... tôi vừa mới thấy có người đang vẫy tay xin đi nhờ xe. Nhưng mà... nhưng mà cái người đó vẫy tay kiểu ngược lại, tức là quay lưng về phía xe mình, dùng mu bàn tay hướng ra ngoài để vẫy!"
Nghe cậu ta nói thế, Ôn Diễn cũng bắt đầu thấy rờn rợn.
Vì hồi trước cậu với Giang Mộ Li từng xem phim kinh dị Nhật, có cảnh nhân vật chính lạc trong rừng, gặp ma nữ vẫy tay kiểu đó xin quá giang.
Cậu lập tức đạp mạnh chân ga, tăng tốc lao về phía trước, cố thoát khỏi vùng bóng tối rợn người này.
Đột nhiên, ánh mắt liếc qua bên hông thấy loáng một cái bóng trắng, như thể có vật gì đó vừa lao tới.
Ôn Diễn cố giữ bình tĩnh, tập trung toàn bộ sự chú ý.
Chỉ chốc lát sau, đúng thật – phía trước xuất hiện một bóng người đang vẫy tay về phía họ.
Là một gã đàn ông trung niên, tai to mặt lớn, nụ cười nham nhở, miệng đầy răng vàng ố. Không phải gương mặt giống y như hình ông chú Thái từng xuất hiện trên báo chí hay sao?
Ôn Diễn hoảng hốt, vội xoay tay lái sang bên. Ai ngờ cái thứ đó lại nhào thẳng vào đầu xe.
Rầm!
Đầu xe đâm mạnh vào vật thể kia.
Ôn Diễn có thể cảm nhận rõ tiếng va chạm rợn người giữa sắt thép và da thịt.
Cậu nhắm chặt mắt không dám mở ra. Một lúc sau, khi nhịp thở đã bình ổn hơn, mới run rẩy mở mắt.
Trước mặt không có gì cả.
Theo lẽ thường, va chạm như vậy ít nhất cũng phải khiến vật thể đó văng ra vài mét.
Thế nhưng cái vật đó đâu rồi?
Máu đâu? Đầu đâu? Tay chân đâu?
Nó đâu rồi? Biến đi đâu rồi?
"Ôn Diễn!" Triệu Nghệ Thành hoảng loạn hét lên: "Cậu ngây người ra đó làm gì, mau lái đi!"
Ôn Diễn lắp bắp: "Tôi... tôi đụng phải người rồi mà..."
Triệu Nghệ Thành gào lên: "Đó không phải là người đâu! Dù cậu có đâm trúng cả trăm lần cũng không bị trừ điểm đâu!"
Ôn Diễn đạp mạnh chân ga, xe vọt đi như bay.
Họ lao đi trong bóng tối đen đặc.
Đen! Đen khủng khiếp! Đen hoàn toàn!
Bóng tối đang xé toạc họ, gặm nhấm họ! Bóng tối hòa tan họ, phân hủy họ, chỉ để lại những bộ xương trắng hếu rợn người!
"Nghe không, trên nóc xe hình như có tiếng gì đó!" Triệu Nghệ Thành sợ hãi hét lên.
Bùm bùm!
Bình bịch bịch!
Bịch bịch bịch bịch!
Bình bịch bình bịch bùm bùm!
Giống như có thứ gì đang gõ, dai dẳng và điên cuồng mà gõ liên tục.
Âm thanh đó vừa tà ác vừa cuồng loạn, từng nhịp từng nhịp, như kim sắt độc châm xuyên thẳng vào tai, đâm rách màng nhĩ, làm rối loạn cả não bộ.
"Đủ rồi đó!"
Ôn Diễn không chịu nổi nữa, dẫm mạnh phanh xe, cả người bị quán tính kéo về phía trước.
RẦM!
Một tiếng động trầm vang.
Thi thể gớm ghiếc của ông chú Thái rơi bịch xuống từ trên nóc xe, đập thẳng vào kính chắn gió, nát bấy như quả cà chua khổng lồ.
Phụt ——!
Thân xác máu me be bét, nội tạng rớt ra lổn nhổn, tràn đầy động cơ đỏ rực của chiếc Ferrari Roma lộng lẫy.
Thì ra, cái thứ đó không hề biến mất, mà vẫn luôn ở trên nóc xe...?
Phanh phanh phanh!
Phanh phanh phanh!
Phanh phanh phanh!
Gương mặt vặn vẹo, gớm ghiếc của ông ta dính sát vào kính chắn gió, hốc mắt trống rỗng mà vẫn còn chuyển động, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Ông ta dùng hai bàn tay sưng húp, thối rữa, lấy mu bàn tay gõ kính, vừa gõ vừa hát nghêu ngao: "Thỏ con ngoan ơi, mở cửa ra nào, nhanh lên nào, ta muốn vào nhà..."
Nó muốn vào trong.
Nó thật sự muốn chui vào.
Và họ... sẽ thấy xác chết.
Họ sẽ trở thành xác chết.
"Ta chịu hết nổi rồi!"
Ôn Diễn "xoạt" một tiếng kéo túi dụng cụ ra, với tay chạm được con dao sắc dùng để bổ củi.
Cậu giơ cao con dao lên, mạnh mẽ chém về phía trước.
"Diễn Diễn!"
Bên tai, giọng của Cổ Điệp Dị Thần vang lên gọi cậu.
Toàn thân Ôn Diễn chấn động, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.
Hai tay cậu trống không, vẫn giữ nguyên tư thế giơ dao lên cao.
Ngoài cửa kính xe là đường lớn tấp nập, xe cộ đông đúc, người đi lại bình thường.
Phía sau, có tài xế điên tiết bóp còi inh ỏi, hạ cửa kính xe xuống chửi ầm lên: "Thần kinh à, đi đi!"
Ôn Diễn mồ hôi đầm đìa, tim vẫn còn hoảng loạn.
Trên ứng dụng định vị chỉ đường, thời gian và lộ trình hiển thị là họ mới vừa xuất phát. Cái chuyến hành trình dài như bất tận trong bóng tối vừa rồi, ở thế giới thực có lẽ chỉ trôi qua trong tích tắc.
Triệu Nghệ Thành lắp bắp hỏi: "Các cậu cũng nhìn thấy đúng không? Không phải mình tôi bị điên chứ? Vừa nãy... rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Chuyện này có gì khó hiểu đâu." Giang Mộ Li giúp Ôn Diễn lau mồ hôi trên trán: "Có thứ gì đó không muốn để chúng ta tìm thấy chỗ kia, nó muốn khiến chúng ta bỏ cuộc."
Triệu Nghệ Thành nói: "Vậy chẳng phải càng chứng tỏ nơi chúng ta định tới là đúng sao?"
"Cái gọi là "đúng" có hai nghĩa: một là cơ hội, hai là nguy hiểm." Giang Mộ Li nói: "Tuy bây giờ chúng ta may mắn thoát khỏi ô nhiễm về mặt ý thức, nhưng ai mà biết được tiếp theo sẽ không gặp phải chuyện còn kinh hoàng hơn."
Triệu Nghệ Thành và Ôn Diễn đều im lặng.
Trong lòng họ đều rõ, thực ra Giang Mộ Li đã nói rất uyển chuyển rồi. Những gì đang chờ họ phía trước chắc chắn là khó hình dung, đầy hỗn loạn và tà ác, đủ để nghiền nát lý trí của con người.
Ôn Diễn nhắm mắt lại. Dù cậu đã từng chứng kiến các vị thần sa đọa, cũng từng đích thân trải qua nghi lễ nghịch thần tàn độc, thì giờ đây vẫn khó lòng tưởng tượng nổi phía trước đang chờ họ là thứ gì.
Lần này, họ đến nơi rất thuận lợi.
Chưa đầy hai mươi phút lái xe.
Đúng như họ đã dự đoán, nơi đó quả thật là một khu chợ thú.
Nhưng là chợ ngày trước.
Bây giờ nơi này không chỉ không có động vật, mà đến cả một bóng người cũng không thấy.
Trong tầm mắt, chỉ toàn là đất hoang bỏ đi, những chuồng sắt rỉ sét đổ nghiêng ngả nằm ngổn ngang, từ xa nhìn lại chẳng khác gì ngục tù chết chóc đầy tử khí kỳ quái.
"Chắc chắn là chỗ này à? Có phải ứng dụng định vị bị lỗi không?" Không nhìn thấy cái thế giới phi nhân loại quái dị như trong tưởng tượng, Triệu Nghệ Thành lại có chút thất vọng lạ lùng.
"Các người – loài người – dựa dẫm vào khoa học, tin tưởng khoa học, thậm chí giao cả thân xác và tinh thần mình cho khoa học. Nhưng một khi rơi vào xoáy thần bí thì lại không thể không nghi ngờ tính chính xác của khoa học."
Giang Mộ Li chăm chú nhìn mảnh đất hoang xám xịt trước mặt. Dáng người trẻ trung như tỏa ánh sáng, nhưng ánh mắt lại cổ xưa vô cùng.
"Tôi hỏi cậu, cậu có thể thấy bộ não mình không?"
Giang Mộ Li nhếch mép: "Tất nhiên là có thể."
Triệu Nghệ Thành ngẩn người: "Làm, làm sao mà thấy được?"
"Cứ đảo mắt liên tục đi, quay đến khi trước thành sau, trái thành phải, lúc đó cậu sẽ thấy bộ não."
Thấy cậu ta vẫn ngơ ngác, Giang Mộ Li thở dài.
"Vẫn chưa hiểu sao? Ở đây không tìm thấy, thì có thể sẽ tìm được ở nơi khác. Chúng ta phải tìm ra điểm đột phá kia trước đã."
Nghe vậy, Ôn Diễn chợt động tâm.
Họ đang đứng trên mặt đất, nên chỉ thấy được mọi thứ trên mặt đất. Nhưng nếu họ... thò đầu xuống dưới lòng đất thì sao?
Cách đó không xa có một cái giếng.
Không biết trước kia dùng để múc nước rửa phân động vật, hay là nơi vứt xác động vật chết.
Ôn Diễn đi tới, cúi đầu nhìn vào trong.
Đen đến mức không thấy đáy.
Cái giếng này dường như là thứ duy nhất ở mảnh đất hoang trông có vẻ bình thường mà lại không hề bình thường.
Ôn Diễn nhắm mắt, gạt bỏ tạp niệm, ngừng suy nghĩ, để trực giác tự ngưng tụ.
Cậu nghe thấy có âm thanh vọng lên từ đáy giếng.
Lộn xộn, chói tai, hỗn đục, đầy đau đớn.
Giống người mà không phải người.
"Trong giếng này hình như có thứ gì đó."
Triệu Nghệ Thành bật đèn pin chiếu vào: "Tối om, chẳng thấy gì cả."
"Thông thường, một cái giếng dân dụng chỉ sâu chừng sáu bảy mét. Giếng sâu thì khó lấy nước, giếng nông thì dễ bị nước mặn xâm nhập." Ôn Diễn nói: "Dưới ánh sáng đủ mạnh, không thể nào lại đen như vực sâu không đáy thế này được."
"Vậy thì xuống đó xem là biết." Giang Mộ Li nói.
Triệu Nghệ Thành trợn tròn mắt: "Chúng ta? Tự mình xuống đó à?"
Giang Mộ Li hỏi: "Cậu biết sự khác nhau giữa cậu và con khỉ không?"
Triệu Nghệ Thành uất ức: "Không biết."
"Con khỉ biết dùng công cụ."
"..."
Ôn Diễn mở túi dụng cụ họ mang theo – trông chẳng khác gì một túi đựng xác cỡ lớn – rồi lôi ra một cuộn dây thừng.
Cậu gắn một camera mini quân dụng vào đầu dây, rồi từ từ thả dây xuống giếng.
Dây thừng này là loại dây đa chức năng, có thể dùng để đo độ sâu nước. Trên dây có các đoạn khắc dấu vạch, hiển thị mức độ sâu hiện tại.
"Hai mét."
"Bốn mét."
"Sáu mét."
"Sao vẫn chưa chạm đáy vậy?" Triệu Nghệ Thành hỏi.
Đã tới mười mét.
Ầm ầm.
Dưới đáy giếng vang lên tiếng động kỳ lạ, dây thừng rung lên dữ dội.
Ôn Diễn hỏi: "Mấy người có cảm thấy điều gì kỳ lạ không?"
Triệu Nghệ Thành đáp: "Hình như có thứ gì đang cuốn lấy dây thừng."
Giang Mộ Li nói: "Kéo lên xem tình hình thế nào."
Sợi dây thừng trông như một con rắn nước đang bò lên, phát ra tiếng sột soạt.
Nửa lồng sắt bị kéo lên.
"Cái gì vậy, chỉ có thế này thôi sao?" Triệu Nghệ Thành vung tay, hoàn toàn thất vọng.
Họ lại tiếp tục thả dây thừng xuống.
"Mười sáu mét."
"Mười tám mét."
"Hai mươi mét."
...
"Ba mươi mét."
"Khoan đã!" Triệu Nghệ Thành kêu lên: "Đây là cái giếng hay là hầm mỏ vậy? Giếng trong nội thành mà sâu tới 30 mét thì có mà bị bắt đi rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, hình như lại có thứ gì mắc vào." Ôn Diễn nói.
Triệu Nghệ Thành càu nhàu: "Lại bị vướng nữa? Quả là tà môn."
Không còn cách nào, họ đành tiếp tục kéo dây thừng lên. Khi dây được kéo lên, trong không khí bắt đầu thoang thoảng một mùi ẩm mốc, hôi tanh và mục rữa.
"Chết tiệt, cái gì thế này?" Triệu Nghệ Thành hét toáng lên.
Thứ bị kéo lên là một đống thứ khó tả...
Thịt?
Gọi là "thịt" cũng không đúng, bởi vì trong kho từ vựng của loài người không có từ nào mô tả chính xác được nó.
Nó trông giống như một bào thai của người khổng lồ mập mạp, nhưng phát triển một cách dị dạng, toàn thân phủ đầy gân xanh và mạch máu. Trên đầu không có ngũ quan, tứ chi thì giống như bốn cột gỗ to đùng thô kệch, cắm thẳng vào cơ thể trương phềnh như một xác chết trôi.
"Cái thứ quái quỷ gì vậy... Nó chết rồi à?"
Triệu Nghệ Thành cố lấy can đảm, dùng đèn pin chọc thử vào nó.
Không có phản ứng.
Chọc mạnh hơn chút nữa.
Bất chợt một bóng trắng lóe lên, sinh vật đó rú lên ghê rợn, phần đầu như vỡ toang ra, để lộ một cái miệng rộng ngoác, lao thẳng về phía Triệu Nghệ Thành.
Giang Mộ Li như đã chuẩn bị sẵn, lập tức chộp lấy thanh "thánh kiếm vật lý" – cây xà beng, không nói một lời mà đập thẳng vào nó, khiến sọ não vỡ vụn, đến mức bộ não cỡ hạt óc chó cũng lộ ra.
Theo lý, bất kỳ sinh vật nào chịu thương tổn như vậy cũng phải chết ngay. Nhưng Giang Mộ Li không dừng tay, vẫn tiếp tục đập, đập đến khi nó chỉ còn là một đống bầy nhầy máu thịt.
Thế nhưng dù vậy, thứ đó dường như vẫn chưa chết hẳn, nó vẫn r*n r* những tiếng ê a đứt quãng và còn khẽ động đậy.
Chỉ đến khi Giang Mộ Li đổ xăng lên rồi châm lửa đốt, nó mới hoàn toàn bị thiêu rụi, hóa thành một vũng tro đen sì.
Triệu Nghệ Thành ngây người nhìn, mãi lâu sau mới hồi hồn lại.
"Rốt cuộc cái thứ này là gì vậy? Sao lại dai như vậy, còn hơn cả gián."
Sinh vật đó tuy mang hình dáng người, sức sống cực kỳ mạnh, hành động dữ dội tàn bạo. Nhưng phần não lại phát triển cực kỳ khiếm khuyết, đến mức không có cả ngũ quan cơ bản.
Có sự sống nhưng không có trí tuệ.
Có bản năng nhưng không có lý trí.
Ôn Diễn bất giác nghĩ đến câu chuyện vườn địa đàng.
Nếu như ngày xưa Adam và Eve không chọn quả tri thức mà chọn quả sự sống, thì nhân loại bây giờ sẽ ra sao...?
Họ lại thả dây thừng xuống lần thứ ba.
Triệu Nghệ Thành nói: "Kỳ lạ thật, giờ tôi cũng chẳng thấy sợ hay bất an gì nữa, chắc do đã quen thấy mấy thứ quái vật dạng này rồi."
Giang Mộ Li nói: "Cũng chưa chắc đâu."
Dây thừng xuống đến gần 40 mét thì dừng lại.
Không phải vì chạm đáy, mà vì dây đã thả hết chiều dài.
Triệu Nghệ Thành lau mồ hôi: "Thế này thì kẹt rồi."
Ôn Diễn bắt đầu sốt ruột: "Nếu không tận mắt thấy được đáy giếng, làm sao biết dưới đó thực sự có gì?"
Giang Mộ Li đáp: "So với quay phim, cách gọn gàng dứt khoát hơn là chính mắt nhìn thấy."
Triệu Nghệ Thành mở to mắt: "Ý là... tụi mình phải xuống giếng à?"
Giang Mộ Li nói: "Cũng không cần thiết."
Triệu Nghệ Thành thở phào: "Hù tôi chết khiếp."
"Chỉ cần kéo cái thứ ẩn bên trong lên là được."
Vừa dứt lời, sợi dây thừng bắt đầu trượt mạnh xuống, như thể đang quấn vào một thứ gì đó rất nặng.
Cả ba người cùng dồn sức kéo dây thừng lên.
Trong cơn hoảng loạn, Ôn Diễn cảm thấy sợi dây trong tay như đã thay đổi.
Trước đây nó chỉ là một sợi dây bình thường do con người làm ra, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây, nó dường như có một sức mạnh vô cùng to lớn.
Nếu cái giếng này sâu vô hạn, thì sợi dây cũng phải dài hơn vô hạn.
Nếu dưới đáy giếng cất giấu hàng vạn điều tà ác, thì bản thân sợi dây phải tà ác hơn cả ngàn vạn lần.
10 mét...
6 mét...
2 mét...
Ra rồi!
Chưa kịp thấy rõ, dường như có thứ gì đó từ trong giếng bùng lên, che kín cả bầu trời.
Trước khi Ôn Diễn mất ý thức, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt cậu là một bầu trời đen đặc như mực.
Thật là... không thể thoát được.
Cậu mơ màng nghĩ vậy.
Có lẽ, họ đã thật sự kéo lên từ giếng một cánh cửa luyện ngục ngập tràn bi thương, sợ hãi và tuyệt vọng.
Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Đánh giá:
Truyện Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Story
Chương 45: Ngày không có trời (1)
10.0/10 từ 18 lượt.