Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần

Chương 43: Giết mèo hoang (2)

261@-

 
Ôn Diễn đang ngồi trên đùi Giang Mộ Ly, lướt xem video ngắn.


Mỗi ngày, cậu đều thích xem video về mèo và chó, xem cho đỡ mỏi mệt, như là một cách chữa lành.


Giang Mộ Li dụi dụi vào phần mềm mềm nơi trái tim cậu, cậu không phản ứng.


Lại dụi dụi vào tai và mặt cậu, cậu cũng không phản ứng.


Diễn Diễn chẳng lẽ... không còn yêu thần nữa sao?


Diễn Diễn lại định bỏ rơi thần nữa rồi.


Giang Mộ Li cảm thấy đôi cánh của mình đang ngọ nguậy, dường như sắp bung ra ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.


Khoa học kỹ thuật của loài người, đáng ghét.


Thú cưng của loài người, cũng đáng ghét.


Mọi thứ thuộc về loài người, đều rất đáng ghét.


Nếu vậy thì chi bằng... tiêu diệt luôn cái hành tinh này...


"A Li."


Giang Mộ Li lập tức ghé sát lại: "Sao thế?"


Ôn Diễn chỉ vào màn hình đang phát video một con mèo đen kiêu hãnh tao nhã: "Anh nhìn con mèo này có phải rất đẹp không? Em cảm thấy nó có chút gì đó giống anh."


Trong người Giang Mộ Li, nghiệp lực đang gào thét lập tức lắng xuống trong chớp mắt.


Diễn Diễn khen thần.


Diễn Diễn vẫn yêu thần rất nhiều.


Vui quá vui quá đi!


Ôn Diễn lướt đến video con mèo rất nổi tiếng này – một ngôi sao mạng xã hội, sở hữu hàng triệu người theo dõi.


Tuy có người chỉ trích rằng để quay những video dễ thương, chủ của nó đã vắt kiệt sức con mèo – nào là bắt nó diễn trò, mỗi ngày ép nó dùng một lượng lớn bạc hà cho mèo, còn bắt mặc đủ loại trang phục kỳ quái buồn cười. Nhưng vì chủ nhân quay liên tục không biết mệt, nên độ nổi tiếng của con mèo vẫn không ngừng tăng.


Thậm chí có tin đồn rằng chủ nhân của nó kiếm được đủ tiền từ quảng cáo nhờ con mèo để mua cả một căn nhà.


Hiện tại, chủ nhân ấy lại đang livestream.


Ôn Diễn bấm vào xem thì thấy con mèo đang đi lại trên lan can bảo vệ ban công. Ban công thì không có cửa kính che chắn, tầng lầu lại cao, dù mèo lanh lẹ cỡ nào cũng dễ rơi xuống chết.


Nhưng chủ nhân của nó chẳng hề có ý định ngăn lại, chỉ liên tục dùng giọng trách yêu như đang nói với trẻ nhỏ: "Đồ tiểu quỷ không nghe lời", "Lấy lại cá khô của mày, không cho mày nghịch nữa"...


Cư dân mạng đều đang chửi, nói rằng cô ta cố tình làm vậy để câu view. Nhưng dù bị mắng, lượng người xem livestream vẫn tăng vọt, mau chóng leo lên bảng xếp hạng thịnh hành.


Thú cưng luôn hết lòng tin tưởng chủ nhân, nhưng trong mắt chủ nhân, chúng chỉ là công cụ kiếm tiền, là cái máy in tiền biết đi.


Con mèo đó mạng lớn, mau chóng nhảy trở về phòng.


Ôn Diễn thở phào, vừa định rời livestream thì thấy chủ nhân của nó – một người phụ nữ – bỗng cong người, bò bằng cả tay chân ra phía ban công.


Sau đó, bắt chước dáng đi của mèo, vụng về và buồn cười, nhảy lên lan can và chầm chậm bước đi.


Nhưng cô ta không phải mèo.


Mới đi được hai bước, thân hình lảo đảo – "Rầm" một tiếng, ngã xuống dưới.


Ôn Diễn giật mình, tay theo phản xạ quẹt loạn trên màn hình.


Thanh tìm kiếm tiếp tục đề xuất cho cậu những video "thú cưng dễ thương".


Gần đây nổi lên một trào lưu: thú cưng ăn nội tạng sống.


Một con Samoyed đang cười ngọt ngào trước một bàn đồ ăn đầy máu me, toàn là những món khó thấy trong bữa ăn thường ngày: Cháo huyết, mắt bò, não vịt, tim dê, xương sống thỏ, phổi thỏ...


Trong giới huấn luyện chó, có một kỹ thuật gọi là "dụ bằng đồ ăn".


Động vật bẩm sinh bị thu hút bởi những món cao cấp hơn. Dù đã no bụng, nếu cho thêm một miếng thịt, chúng vẫn sẽ tiếp tục ăn.


Một số người vì muốn thú cưng ăn được nhiều hơn, sẽ dùng các món ăn đặc biệt để k*ch th*ch, muối là cách đơn giản nhất để dụ ăn.


Chủ nhân của con Samoyed này từng bị đồn là dùng cách này để huấn luyện nó ăn càng nhiều càng tốt.


Nhưng hôm nay, người đang ăn trước ống kính livestream không phải con Samoyed, mà là người đàn ông – chủ của nó, với bộ râu rậm rạp.


Gã không ngừng dùng tay bốc những miếng thịt sống đẫm máu, xé gân xé da, nghiền nát xương, cố nhét vào miệng.


Máu đỏ lẫn với nước sốt từ nội tạng chảy xuống từ khóe miệng, khi gã nhai nhồm nhoàm, có thể thấy rõ những chiếc răng vàng khè nhét đầy thịt bầy nhầy.


Số lượng thịt sống quá nhiều, gã không giống con chó đã được huấn luyện quá mức để có thể ăn hết. Miệng gã không chứa nổi.


Khi thịt dâng lên đến cổ họng, gã cúi đầu, nôn ra — rồi lại bốc phần thịt nát vừa nôn đó, nhét trở lại miệng.


Cứ như vậy, vòng lặp lặp lại không ngừng, cho đến khi gã nuốt sạch hết tất cả thịt sống trên bàn.


Ôn Diễn chết sững, cố nhịn cảm giác buồn nôn rồi lướt tiếp vài video.


Những "chủ nhân đóng vai thú cưng" ấy chẳng có ai bình thường cả.


Tất cả đều đang khổ sở tái hiện lại những hành động từng bắt thú cưng làm trước ống kính livestream.


Nhưng chẳng ai khen họ dễ thương, đáng yêu.


Những hành vi từng được xem là "cưng xỉu" khi làm bởi thú cưng, khi chuyển sang con người, chỉ còn lại sự kỳ quái, ghê tởm và lố bịch.


Phần bình luận đầy lời chửi mắng:



"Đồ ngu."


"??? Đây là cái trò gì thế???"


"Loại người này mà cũng nổi tiếng được à, là lỗi của chúng ta rồi."


"Làm hư con nhà tôi, báo cảnh sát thôi."


"Lừa dối thiên hạ, vì câu view mà không biết giới hạn – đề nghị cấm sóng."


......


Ôn Diễn nhấn nút khóa màn hình điện thoại.


Trong một khoảng thời gian, cậu không còn muốn xem thêm video ngắn nào nữa.


Giang Mộ Li hỏi: "Mấy người đó bị làm sao vậy?"


Ôn Diễn lắc đầu: "Em không biết, cũng không quan tâm."


Cậu cảm thấy những chuyện kỳ quái đang xảy ra gần đây chắc chắn có liên quan đến sự ảnh hưởng từ một thực thể thuộc chiều không gian khác. Nhưng hiện tại nhìn lại, những người này đơn giản là đang gánh chịu hậu quả do chính họ tạo ra.


Khi con người làm những chuyện tàn nhẫn với động vật, các loài vật không đủ nhận thức để phân biệt được, nhưng điều đó không có nghĩa là những tồn tại ở chiều không gian cao hơn không thể nhìn ra.


Tuy có phần tàn nhẫn, nhưng Ôn Diễn vẫn nghĩ rằng, cho dù những người đó phải trải qua điều gì đáng sợ đi nữa, thì đó đều là điều tất yếu.


Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Mọi sinh linh đều như thế.


Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ nhóm cứu trợ.


Khang Di Cầm đã gửi liên tiếp ảnh của một chú chó con.


Một chú chó nhỏ lông nâu, trước ngực có một mảng lông trắng giống như khăn miệng dính nước bọt.


"Lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, tôi thấy nó ở tủ kính của một cửa hàng thú cưng."


"Đi qua đi lại nhiều lần, cuối cùng vẫn là mang nó về nhà."


Ôn Diễn nhìn chú chó con này, cảm thấy nó rất giống với hình ảnh người bạn thân thiết thời thơ ấu mà Khang Di Cầm từng miêu tả.


"Cô ta đã quyết định rồi." Giang Mộ Li nói.


Ôn Diễn ngẩng đầu: "Cái gì?"


Giang Mộ Li nói: "Lại một lần nữa, ký kết duyên phận với sự tồn tại từng là quan trọng nhất mà cô ta đã đánh mất."


Ôn Diễn nói: "Em thấy cũng tốt mà. Khang Di Cầm vẫn luôn day dứt vì không thể bảo vệ được chú chó nhỏ ngày xưa. Bây giờ nuôi lại một con, biết đâu sẽ giúp cô ấy vui lên."


Giang Mộ Li lắc đầu chậm rãi: "Con người là sinh vật yếu đuối. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, họ vẫn không thể quên được tình yêu đã mất, vẫn luôn cảm thấy cô đơn."


"Nhưng họ không biết rằng, có một điều duy nhất công bằng với loài người."


Giọng nói của hắn dần nhỏ lại.


"Đó là nước đã đổ thì không thể lấy lại, gương đã vỡ thì không thể lành."


"Dù cho chúng có giống nhau đến mức nào đi nữa."


***


Ngày tiếp theo, rồi hai ngày, ba ngày trôi qua... Khang Di Cầm liên tục ở trong nhóm hỏi về các triệu chứng bệnh của chó con.


Cô nói cô không biết vấn đề nằm ở đâu, chú chó trở nên kỳ lạ, hoang dại, ăn uống quá độ, như thể mắc phải một căn bệnh rất nghiêm trọng.


Một người bạn đề nghị cô đưa chó đi khám thú y, ai ngờ cô lập tức từ chối: "Không được đâu."


"Nếu bị người ta phát hiện, nó lại sẽ bị ăn mất."


Có lẽ từ lúc này, Khang Di Cầm bắt đầu có dấu hiệu bất thường.


"Thấy nó khổ sở như vậy, tôi cũng rất khổ sở."


"Tất cả là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc nó tốt."


"Tôi thật vô dụng."


...


"Sao tôi lại chẳng làm được gì cả."


"Hồi nhỏ tôi đã không thể cứu nó, bây giờ vẫn không thể cứu nổi."


"Tôi thật sự ghét bản thân mình, ngoài miệng nói muốn cứu động vật, thực ra không phải vì chúng."


"Tôi chỉ muốn làm dịu bớt cảm giác tội lỗi của bản thân thôi."


"Sao tôi lại từng nghĩ rằng, cứu thêm vài con vật thì có thể chuộc lại lỗi lầm đã g**t ch*t tiểu Vượng chứ."


...


"Cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình."


"Tiểu Vượng cũng sẽ không tha thứ cho tôi."


"Tiểu Vượng bị ăn thịt, là vì tôi mà bị ăn."


"Tôi tại sao lại nuôi nó? Nếu không nuôi, biết đâu nó đã không chết."


"Tôi thật sự hối hận."


"Tôi thật sự rất ghét bản thân."


...



"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn xin lỗi tiểu Vượng."


"Tiểu Vượng hiểu được mà, trước kia nó là một con chó rất hiểu lòng người."


"Mấy cậu nói thử xem, tiểu Vượng có tha thứ cho tôi không?"


...


"Tiểu Vượng đã nói chuyện với tôi, nó nói tất cả là tại tôi, là lỗi của tôi."


"Quả nhiên nó vẫn hận tôi."


"Tôi phải chuộc tội thế nào mới được đây?"


"Tôi phải làm sao để nó tha thứ cho mình?"


"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi thật nhiều."


"Xin lỗi, tôi không thể đứng dậy nổi, xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi..."


...


"Hôm nay bệnh của tiểu Vượng nặng hơn rồi."


"Nó vừa nãy ăn xong, lại nôn ra cả một cái đầu heo."


"Nó nói nó không muốn ăn thịt heo, nó muốn ăn thứ gì ngon hơn cả thịt heo."


"Tôi hỏi nó muốn ăn gì."


"Nó chỉ nhìn tôi."


...


Từ lúc đó, trong nhóm không còn ai thấy tin nhắn của Khang Di Cầm nữa.


***


Ôn Diễn và Giang Mộ Li đến nơi ở hiện tại của Khang Di Cầm.


Mặc dù cố vấn học tập của cô nói rằng Khang Di Cầm đã liên lạc qua WeChat để xin nghỉ vì có việc gia đình, nhưng sau khi đọc những tin nhắn cuối cùng cô gửi trong nhóm, Ôn Diễn thật sự không thể yên tâm được.


(Quỷ mới biết lý do xin nghỉ đó có thật hay không chứ, bạn nói có đúng không?)


Hoàn cảnh gia đình của Khang Di Cầm cũng bình thường, vì muốn nuôi con chó đó mà cô đã chuyển ra khỏi ký túc xá trường học, thuê một căn phòng bên ngoài. Chủ nhà dẫn hai người vào, quả nhiên Khang Di Cầm không có ở đó.


Nhưng con chó thì vẫn còn.


Chỉ là một con chó bình thường, đang lặng lẽ nằm trong ổ, ủ rũ và héo hắt, trông như đang bị bệnh thật sự.


"Quả nhiên có gì đó không ổn." Ôn Diễn nói nhỏ: "Anh xem, cả bát cơm lẫn bát nước đều trống không. Nếu Khang Di Cầm thực sự xin nghỉ về nhà, thì không thể nào lại bỏ mặc con chó cô ấy nuôi như vậy."


Giang Mộ Li bất ngờ ôm lấy cậu.


Ôn Diễn sững lại: "Sao vậy?"


Hàng mi Giang Mộ Li khẽ run, cố gắng kìm nén nước mắt.


Diễn Diễn... Diễn Diễn tốt bụng quá... Quả nhiên là sự tồn tại thông minh, dịu dàng và thiện lương nhất trong vũ trụ này, đến mức cả tình cảm giữa người với chó mà cậu cũng có thể hiểu sâu sắc như vậy.


"Diễn Diễn, em thật sự tuyệt vời quá...!"


Ôn Diễn bị ôm đến mức có chút khó thở.


"Gì mà dữ vậy, người bình thường cũng nghĩ ra được mà..."


Giang Mộ Li tiếc rằng bản thân không phải người thật, cảm thấy có lỗi.


Ôn Diễn nói: "A Li, em muốn đưa con chó này về nuôi."


Giang Mộ Li từ từ thu lại nụ cười.


"Anh có thể biết lý do vì sao em lại muốn làm vậy không?"


"Nếu thật sự Khang Di Cầm đã xảy ra chuyện, thì rất có thể có liên quan đến con chó này." Ôn Diễn nói: "Cô ấy là người tốt, em không thể nhắm mắt làm ngơ."


Giang Mộ Li hỏi: "Em không sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm sao?"


Ôn Diễn có vẻ muốn nói lại thôi.


Giang Mộ Li nói: "Diễn Diễn, dù em nói gì, anh cũng sẽ tin tưởng và chấp nhận vô điều kiện."


Ôn Diễn do dự một lúc, rồi rối rắm nói: "Thật ra... em cũng không sợ có chuyện gì xảy ra..."


Giang Mộ Li hỏi: "Tại sao lại không sợ?"


Ôn Diễn ngượng ngùng cười: "Em cảm giác sau lưng mình có một... linh vật..."


Giang Mộ Li: "?"


"À không đúng." Ôn Diễn sửa lại: "Một vị thần thổ địa bảo hộ..."


Giang Mộ Li kinh ngạc: "Ý em là sao?"


Ôn Diễn lấp lửng: "Thật ra, là thần thổ địa ở thôn anh, đã cứu bọn mình không ít lần rồi..."


"Diễn Diễn." Giang Mộ Li cắt lời cậu.


"Hả?"


Ôn Diễn nghĩ hắn muốn truy hỏi cho rõ, nhưng không ngờ điều Giang Mộ Li để tâm lại là điều rất kỳ quặc.


Chỉ thấy hắn nghiêm túc nói: "Thần không phải là thổ địa."



"À..."


"Cũng không phải là cái con thiêu thân bay phành phạch đó đâu." Giang Mộ Li nhấn mạnh.


Thần hoàn toàn không phải là thiêu thân!


Ôn Diễn vung tay như thể muốn xua tan cuộc tranh luận xem "thần có phải là con thiêu thân không" ra khỏi không khí.


Giang Mộ Li cảm thấy tủi thân.


Thiêu thân thì có lông lá, thô kệch và xấu xí đến đáng sợ, sao mà thần lại là thiêu thân được chứ!


Thần phải tức giận vì bị nói vậy!


"Em tin, nếu thực sự có nguy hiểm, thần nhất định sẽ giúp chúng ta." Ôn Diễn nói: "Sau khi chứng kiến những vị thần ích kỷ và hèn nhát ở trấn Phúc Lâm, em cảm thấy... thần cũng không đến nỗi tệ."


Lập tức, đôi mắt đen láy của Giang Mộ Li ánh lên tia sáng lạ kỳ.


"Em lại tin thần đến vậy sao?"


Ôn Diễn hơi ngẩn người.


Đúng vậy, tại sao cậu lại tin thần đến như thế?


Là vì thần yêu cậu một cách cố chấp và điên cuồng, hay là vì thần luôn xuất hiện khi cậu cần?


Dường như... không hẳn là vì những điều đó.


Thần là một tồn tại mạnh mẽ đến cực điểm, khiến quỷ thần cũng phải kính sợ.


Lòng tin vốn chỉ tồn tại giữa những người đồng loại, còn giữa thần và một con người như cậu, vốn không thể có một mối quan hệ tin tưởng như thế.


Hoặc là nói, bản thân cậu vốn không có tư cách để tin thần.


Nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế bản thân mà tin tưởng thần.


Ôn Diễn không thể dùng lời lẽ loài người để giải thích rõ ràng lý do.


Cậu cảm thấy giữa mình và thần có một mối liên hệ mong manh nhưng ăn sâu bén rễ, như thể đã được số mệnh sắp đặt từ trước.


Giang Mộ Li nhìn cậu: "Diễn Diễn?"


Ôn Diễn hoàn hồn lại, đầu óc cậu vẫn còn đang bị kéo vào những suy nghĩ về một câu chuyện cổ xưa, mơ hồ và bí ẩn, khiến đầu hơi nhói đau.


"Chúng ta có thể tin tưởng thần."


Giang Mộ Li mỉm cười gật đầu: "Anh tin em."


Ôn Diễn nhìn khuôn mặt dịu dàng cảm động đó, trong lòng như có một dòng suối nước nóng chảy qua, xoa dịu mọi nỗi bất an.


Cho dù cậu có nói điều gì mơ hồ, thậm chí là vô lý đi nữa, chỉ cần là cậu nói, A Li cũng sẽ không chút do dự tin tưởng.


Quả thật, chỉ giữa cậu và A Li, mới có thể tồn tại sự tin tưởng hoàn mỹ, vững chắc và vĩnh hằng.


Bọn họ chính là định mệnh, là kết quả nhân quả không thể thay đổi.


***


Buổi tối, Ôn Diễn lại bị Giang Mộ Li "hành" đến mức kiệt sức. Không hiểu sao hôm nay Giang Mộ Li còn mãnh liệt hơn cả thường ngày, như thể đang bộc lộ một niềm phấn khích quá mức, không thể kiểm soát.


Ôn Diễn vừa khóc vừa nghĩ mãi không ra, Giang Mộ Li gần như tối nào cũng ôm lấy cậu làm chuyện kia, thế mà trước giờ chưa từng có biểu hiện mệt mỏi dù chỉ một chút.


Cái loại nhiệt tình thiêu đốt liên tục này, như thể muốn đốt cháy cả linh hồn lẫn thể xác con người thành tro bụi.


Ôn Diễn từ tận đáy lòng nghĩ rằng, bạn trai mình tuy cái gì cũng tốt, nhưng riêng phương diện này thì đúng là đáng sợ thật sự, hoàn toàn không giống con người.


Tuy vậy, giờ đây cậu đã bị "rèn luyện" đến mức chẳng còn như ban đầu nữa, nên dù Giang Mộ Li thật sự không phải là người đi chăng nữa, cậu cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm.


Bạn trai của cậu, cho dù là thần, thì nhất định cũng là vị thần cao quý nhất, thuần khiết nhất và đẹp trai nhất.


Ôn Diễn đang chìm đắm trong sự dịu dàng đầy quyến luyến của Giang Mộ Li mà không hề phát hiện ra, một xúc tu màu đen lạnh như băng đang lặng lẽ trườn ra từ dưới giường.


Nó bò ra nền nhà, như một cái bóng mờ lướt qua, cực kỳ nhanh chóng hướng về phía ban công mà trườn tới.


Chuồng sắt ngoài ban công là nơi nhốt "chó" của Khang Di Cầm.


Khi nhận ra có kẻ địch tiếp cận, con chó đó lập tức cúi rạp người xuống, cong lưng lên, đầu của nó "xoẹt" một cái tách làm hai nửa.


Một cái miệng đầy máu, với hơn năm hàm răng dị dạng, cùng những luồng hơi thở thổi ra phì phì và nước dãi chảy thành dòng.


Hai miệng trên, hai ở giữa, một bên dưới.


Nó nhả ra hơi thở hôi thối và nước miếng, nhe ra hai hàng răng nanh so le nhau, chuẩn bị lao tới.


Nhưng ngay lúc ấy, một xúc tu đã đâm xuyên cổ họng nó, xuyên thẳng qua toàn bộ thân thể.


Gào gào gào gào gào a a a a ——!


Nó bị treo lơ lửng trên xúc tu, đau đớn giãy giụa trong không trung.


Nó đang bị ăn sống.


Từ trong cái miệng nằm trên xúc tu, không ngừng vang lên âm thanh "răng rắc răng rắc", như đang gặm nhấm tim gan ruột gan, xé nát từng thớ thịt và mạch máu của nó.


Từng chút một, chậm rãi mà gặm kỹ nuốt chậm, ăn từ trong ra ngoài.


Nhưng nhìn từ bên ngoài thì nó vẫn trông như bình thường, đến một giọt máu cũng không chảy ra.


Chẳng mấy chốc, nó đã bị ăn sạch từ bên trong.


Trên mặt đất chỉ còn lại một cái túi da mềm nhũn, giống như bộ đồ thú bông mà nhân viên công viên giải trí vừa cởi ra.


Xúc tu phân ra nhiều nhánh, chui vào trong túi da từ các lỗ tai, mắt, mũi, miệng.



Cái túi da từ từ phồng lên lại, trở thành một chú chó nhỏ lông xù đáng yêu.


Nó lắc lư đi về phía Ôn Diễn, cái đuôi vẫy mạnh như một đóa hoa đang nở rộ.


Ôn Diễn thì đã mệt đến mức kiệt sức, cuộn tròn trong vòng tay Giang Mộ Li, ngủ rất say.


Giang Mộ Li vẫn không ngừng hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ của cậu một cách đầy h*m m**n.


Cái dáng vẻ si mê đến điên loạn ấy, kết hợp với khuôn mặt đẹp đẽ như thần tiên của hắn, thực sự vừa mâu thuẫn vừa quái đản.


Con "chó" kia lặng lẽ trừng mắt nhìn Giang Mộ Li đầy căm ghét. Tuy nó chỉ là một xúc tu phân thân, nhưng mỗi xúc tu đều mang tình cảm mãnh liệt giống như bản thể — Cổ Điệp Dị Thần — một tình yêu sâu sắc dành cho Ôn Diễn.


Giang Mộ Li liếc nó một cái.


Cái đuôi của nó lập tức cụp xuống, sợ hãi rụt lại một bên, khẽ nức nở không thôi.


Giang Mộ Li lạnh giọng nói: "Làm tốt chuyện ta giao cho, hiểu chưa?"


Nó ngoan ngoãn gật đầu.


"Thời gian, với ta, từng là nhà giam vô tận không có điểm dừng. Nhưng giờ đây, nó giống như những hạt cát vàng trong tay kẻ nô lệ, quý giá tới mức chỉ cần nắm chặt là có thể đo đếm được."


Giang Mộ Li cụp mi mắt xuống, hàng mi đen như lông quạ phủ bóng mờ lên đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu.


"Cho dù cơ thể này được tạo thành từ nghiệp lực của nhân quả, chứa mong muốn của Diễn Diễn và Ông Tử Huyền, dù ta phải gánh trên vai nghiệp lực ngày càng nặng nề, thì sự tan vỡ lần nữa là điều tất yếu sẽ xảy ra."


"Trước lúc đó, ta nhất định phải chuẩn bị xong món quà dành cho Diễn Diễn. Nếu không, bi kịch giữa ta và Diễn Diễn sẽ lại lặp lại."


Nó lặng lẽ nghe, cúi đầu buồn bã.


"Thật tốt biết bao, loài bướm có thể bay đến bất cứ nơi nào nó muốn, chỉ cần có đôi cánh ấy."


Giang Mộ Li giơ ngón tay lên, một con bướm giấy trắng tinh nhẹ nhàng đáp xuống đầu ngón tay hắn.


Giang Mộ Li v**t v* xúc tu của nó, con bướm giấy thân mật cọ vào đốt ngón tay.


Hắn xé cánh của nó ra, rồi dùng lòng bàn tay nhào nặn, nghiền thành hỗn hợp những vệt bột phấn mịn trơn trượt.


Con bướm xinh đẹp tinh xảo ấy lập tức biến thành một con sâu xấu xí đáng thương, giãy giụa đau đớn trong lòng bàn tay hắn.


Giang Mộ Li thở dài đầy xót xa, khép năm ngón tay lại, nghiền nát nó thành một đống bùn nhão.


"Thấy rồi chứ."


Hắn nhìn về phía cái túi da hình chó bị xúc tu chiếm giữ.


"Không có cánh thì chẳng thể đi đâu cả."


Nó cúi đầu, quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.


"Thần linh là như thế." Giang Mộ Li nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của Ôn Diễn: "Không có cánh, không có xương cốt, không có tay chân."


"Ngoài mong ước ra, thần chẳng có gì cả."


"Trừ cái kén, thì không còn nơi nào thần có thể trú ngụ."


"Chỉ cần bước ra ngoài là sẽ chết, bước ra ngoài là sẽ tan biến."


"Nhưng thần vẫn luôn mơ ước, vẫn luôn, luôn mơ rằng sẽ có một ngày có thể rời đi, đến một thế giới ồn ào náo nhiệt, tràn đầy sức sống."


Trong mắt Giang Mộ Li tuôn ra từng giọt nước mắt to tròn.


"Đáng thương... Thật sự quá đáng thương..."


"Đáng thương... Đáng thương... Thật là đáng thương... Làm sao thần có thể đáng thương đến mức như vậy..."


"Mà ta, giống như thần luôn dõi theo thế giới này, cũng luôn, luôn dõi theo thần."


"Ngươi có hiểu được ta không? Là phân thân của ta, là một phần của ta... Ngươi có hiểu được tâm tình của ta không?"


Nó run lên dữ dội hơn, cả lớp lông trên người đều run lẩy bẩy.


Nó biết chủ nhân của nó không thực sự nói chuyện với mình.


Chủ nhân chỉ là quá đau khổ, đã buồn thương quá lâu rồi.


Thần linh có thể chịu đựng sự đau đớn vô tận trong dòng thời gian vô hạn, gánh lấy nghiệp lực vô tận. Nhưng trái tim của thần lại là thứ có giới hạn.


Cho nên, rất dễ dàng bị những cảm xúc chua xót làm tràn đầy.


Khi bị tràn ngập, những cảm xúc ấy không ngừng dâng lên, đối với linh hồn của thần mà nói, đó là loại độc dược còn độc hơn cả nghiệp lực.


Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường — có lẽ chính chủ nhân nó cũng chưa nhận ra điều đó. Nhưng nó, từ bên ngoài nhìn lại, cuối cùng có thể hiểu rõ mồn một.


Nhưng nó không thể nhắc nhở chủ nhân.


Dù cho có thể, cũng vô ích mà thôi.


Nó là máu thịt của chủ nhân, làm sao lại không biết, chủ nhân đã không còn đường quay lại.


Bởi vì, thần đã điên rồi.


Không phải điên vào khoảnh khắc phá kén chào đời, cũng không phải lúc tận mắt chứng kiến người mình yêu chết đi.


Cũng không phải lúc vì người yêu mà gánh lấy nghiệp ác, bị đày xuống địa ngục.


Mà là từ rất lâu trước đó, khi người yêu của thần không thể chịu nổi cô đơn muôn kiếp, chấp nhận điều ước đầu tiên trong vũ trụ, tạo nên thần, và thần mở mắt ra nhìn thấy người ấy trong khoảnh khắc đầu tiên — thì thần đã phát điên rồi.


Chính điều ước đầu tiên đã tạo nên vòng nhân quả ban đầu.


 


*Tác giả có lời muốn nói:


Báo trước một chút, Khang Di Cầm và tiểu Vượng rất có thể sẽ làm các bạn rơi nước mắt (nhưng không phải theo kiểu bị ngược hành hạ đâu).
 


Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần Truyện Người Yêu Chết Đi Sống Lại Là Tà Thần Story Chương 43: Giết mèo hoang (2)
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...