Người Vợ Nô Lệ

Chương 248: Minh lâm, em yêu anh chứ?

182@-

#BooMew

Tư Noãn Noãn cùng Lưu Hà Mi ăn buổi cơm tối, Lưu Hà Mi về lại nhà chính còn Tư Noãn Noãn thì đi lên phòng ngủ.

Nhìn nhìn căn phòng vắng vẻ một lúc Tư Noãn Noãn đi thẳng vào phòng tắm.

Ngâm mình trong buồng nước âm ấm, Tư Noãn Noãn tỉnh táo lại mà cúi nhìn bụng.

Tay cô khẽ xoa xoa bụng nhỏ của mình nói.

" Từ ngày mai chúng ta hãy thật mạnh mẽ nhé cục cưng, chúng ta ngày nào cũng tâm sự với baba con thì baba con rất nhanh tỉnh lại đó có biết không hử? "

Tư Noãn Noãn nói xong, đứng dậy lau khô người mặc đại cái váy ngủ rộng lên giường.

Đèn phòng vừa tắt, Tư Noãn Noãn hai mắt mở to ra nhìn chằm chằm trần nhà, môi mím chặt.

" Sao vợ còn chưa ngủ? "

" Không buồn ngủ, muốn ôm ôm cơ. "

" Haizz, thế đợi một chút anh đi tắm một cái. "

" Nào qua đây. "

" Sao anh không mặc quần áo? "

" Mặc làm chi? "

" Ể??? "

" Đùa thôi, anh có quấn khăn nha. "

" Cút cút... thật kinh khủng mà. "

" Sao lại kinh khủng? Vợ nói như vậy anh sẽ buồn đấy nhé! "



" Có ai nhưng anh không? Đi ra chỗ khác. "

" Ơ đây là phản ứng sinh lý vô cùng bình thường mà vợ. "

" Cái đầu anh... lúc nào cũng như vậy... "

" Haha. "

- --

" Vợ ơi. "

" Làm sao nữa? "

" Anh muốn hôn hôn trước khi ngủ. "

" Không muốn. "

" Vợ ơi. "

" Sao? "

" Anh muốn nghe vợ hát. "

" Bá Sâm, anh nên đi uống thuốc. "

" Bây giờ là hai giờ sáng bắt tôi hát anh có bị khùng không hả? "

- ---

" Ngoan ngoan... anh ở đây không khóc không khóc nha. "

" Bá Sâm huhu... "

" Nín nín đi nè. "


" Bá Sâm... "

" Hử? "

" Em muốn ăn. "

" A? "

" Ăn xoài. "

" Chỉ vì muốn ăn xoài mà khóc? "

" Vâng ạ. "

" Haha... vợ ơi là vợ... "

- ---

" Sao hôm nay lại không ngủ? "

" Từ đây nhìn anh làm việc thật đẹp nha. "

" Anh đẹp sẵn rồi. "

" Èo ơi, đẹp mới lạ đấy. "


- ----

" Sao cứ nhìn anh mãi thế? Anh còn làm không ôm em được đâu mà nhìn. "

" Anh ăn gì mà tự tin thế? "

" Thôi, vợ à anh biết anh đẹp nên em mới mãi ngắm nhìn anh có phải không? "



- ---

Bao nhiêu hồi ức cứ ùa về... Tư Noãn Noãn mím chặt môi không để nước mắt rơi, nhưng nỗi nhớ ấy làm sao có thể kiềm được, giọt nước mắt đấy sao có thể nói không tràn là không tràn...

" Bá Sâm... em nhớ anh... nhớ anh nhiều lắm Bá Sâm ơi... "

Nửa đêm, Tư Noãn Noãn vô thức nói.

- ----

Sáng hôm sau.

Hoa Thị.

Hoa Tử Khiêm nhíu chặt mày nhìn Lâm Minh Ly đang ngồi chình ình trong phòng làm việc của mình khẽ nói.

" Không đi thăm anh họ em sao? "

Lâm Minh Ly nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lắc đầu nói.

" Không, chị dâu đang ở đấy, Lê lão gia tử và bác bảo không cần đi. "

" Noãn Noãn không sao chứ? "

Lâm Minh Ly nghĩ nghĩ nói.

" Nghe đâu hôm qua có ngất. "

" Em ấy đang mang thai sao? "

Lâm Minh Ly gật đầu.

Hoa Tử Khiêm im lặng một lúc.



Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi...

Rõ ràng anh đã biết chuyện Tư Noãn Noãn mang thai... nhưng vẫn muốn hỏi xem có chính xác không.

Cái cảm giác đau lòng này anh quen rồi nhưng hôm nay anh chợt nhận ra sự đau lòng ấy đã dịu đi một phần nào.

Lâm Minh Ly nhìn Hoa Tử Khiêm, cô đứng dậy đi đến không chần chừ hôn lấy hôn để môi anh.

Hoa Tử Khiêm nhíu mày nhưng không đẩy, anh giữ chặt eo cô, cúi đầu xuống hôn đáp.

Hai người hôn nhau một lúc lâu buông nhau ra.

Lâm Minh Ly hai mắt đỏ ửng nhìn Hoa Tử Khiêm.

" Anh chán ghét em đến như vậy sao? "

Hoa Tử Khiêm im lặng.

Lâm Minh Ly lại nói.

" Anh sẽ không tùy tiện hôn người con gái anh không yêu, anh sẽ không ép người con gái đó nhưng hôm nay anh lại đáp lại em... anh đã động lòng với em hay chỉ thương hại em. "

Hoa Tử Khiêm nhìn Lâm Minh Ly, anh thở dài một hơi, tay xoa nhẹ đầu cô.

" Tùy em nghĩ. "

- ----

Nước Rose.

" Anh thật sự yêu em. " Phỉ Vô Dư ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm bóng lưng của Minh Lâm nói.

" Có lẽ là mới yêu... chính anh cũng không nhận ra bản thân mình yêu em từ bao giờ. "

" Anh chỉ biết không thấy em anh sẽ đau lòng... Minh Lâm, em yêu anh chứ? "



Người Vợ Nô Lệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Vợ Nô Lệ Truyện Người Vợ Nô Lệ Story Chương 248: Minh lâm, em yêu anh chứ?
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...