Người Vợ Mất Trí Nhớ
C97: Chương 97
Chung Lê rời giường ra ngoài ăn sáng, ngồi xe lăn đi qua hành lang, đúng lúc gặp Phó Văn Thâm từ phòng tập thể dục đi ra.
Chung Lê đang ngáp dở, đôi mắt cô đột nhiên mở to, cả người dường như ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Một là cô không ngờ anh ở nhà, hai là cô chưa từng thấy anh mặc đồ thể thao.
Vào các ngày trong tuần, cô luôn thấy anh mặc vest và áo sơ mi, dáng vẻ nghiêm túc đến mức giống như có thể xuất hiện trên bản tin thời sự buổi tối, cô rất hiếm thấy mặt này của anh.
Chung Lê biết Phó Văn Thâm rất cao, vai rộng và chân dài, nhưng cô không biết rằng anh lại có thân hình đẹp như vậy dưới bộ vest mặc hàng ngày.
Bộ đồ thể thao màu đen hơi ôm sát, để lộ những đường nét cơ bắp cuồn cuộn.
Chung Lê có tiêu chuẩn thẩm mỹ rất khắt khe đối với nam giới.
Cô thích đàn ông có cơ bắp, nhưng không thích cơ bắp có quá nhiều và có dấu hiệu tập luyện. Các đường nét phải rõ ràng và mạnh mẽ, đồng thời không nên quá khoa chương và khối quá lớn, vì sẽ trông rất trang kiện và mất mỹ cảm.
Tóm lại là: phải vừa phải.
Ngược lại, tiêu chuẩn thẩm mỹ của Mạnh Nghiên đơn giản hơn nhiều: một người đàn ông cơ bắp.
Tìm hiểu định nghĩa của Chung Lê về "vừa phải", căn cứ theo kinh nghiệm của cô, phạm vi này rất hẹp, và những người đàn ông có thể lọt vào danh sách có thể ví như phải thắp lồng đèn tìm.
Nếu cô ấy ở đây vào lúc này, cô ấy sẽ đủ may mắn để nhìn thấy những cơ bắp mà Chung Lê cảm thấy là vừa phải.
Chỉ là người đàn ông này giữ thân như ngọc, rất keo kiệt luôn mặc áo dài tay quần tây, không lộ chút nào, không chịu cho người khác xem.
Xe lăn của Chung Lê dừng lại giữa hành lang, chặn lối đi vào phòng tập thể dục.
Phó Văn Thâm dừng lại trước cửa, nhìn cô.
Mái tóc đen trên trán có hơi ướt, trên người còn có mồ hôi sau khi vận động, có chút gợi cảm.
Chí ít thì nó cũng hấp dẫn hơn nhiều so với chiếc áo sơ mi chỉnh tề thường ngày của anh, luôn cài cúc đến tận nút trên cùng.
Chung Lê dường như không nhận ra mình đang cản đường anh, đôi mắt cô nhìn từ về phía anh, quang minh chính đại nhìn quanh một vòng, và cuối cùng quay lại nhìn về khuôn mặt của anh, lông mày ngả ngớn nhướng lên.
"Cơ ngực anh rất đẹp."
Lông mày của Phó Văn Thâm giật giật, sau đó anh giơ tay và duỗi về phía cô.
Chỉ một lời trêu ghẹo mà anh đã muốn ra tay với cô?
Thủ thân như ngọc vậy sao.
Trong giây tiếp theo, lòng bàn tay của Phó Văn Thâm lướt qua một bên mặt cô, tay cầm lấy tay vịn xe lăn.
Anh nắm chặt lấy, cổ tay tác dụng một lực nhẹ lên, dễ dàng xoay chiếc xe lăn của cô nửa vòng, đẩy cô đến cạnh tường.
Chung Lê vô thức nắm lấy tay vịn, đến khi xe lăn dừng lại, Phó Văn Thâm mới buông tay, bước qua cô và đi vào phòng tập.
Chung Lê: "Chậc."
Chung Lê ăn rất chậm, lúc cô mới ăn được một nửa bữa sáng thì Phó Văn Thâm đã đi tắm, thay áo sơ mi và quần tây, trở lại dáng vẻ đạo mạo ban đầu.
Anh ngồi đối diện bàn ăn, dì Ngô dọn đồ ăn cho anh và bưng lên một bát cháo.
“ Dì Ngô làm món cháo Linh chỉ này theo công thức mà Tân Nghiên đã gửi vào lần trước, và quá trình có chút khá rắc rối.
Đậu nành phải được ngâm trước một đêm, sau đó xay và rây thành sữa đậu nành bằng máy xay thực. phẩm, sau đó đun với gạo nếp và gạo tẻ cho đến khi mềm, thêm khoai mỡ hấp chín và đường phèn, rắc hoa quế lên trước khi dùng.
Chung Lê rất thích mùi vị này, hương vị rất thơm nhưng không ngấy, trong đó còn chút khoai ăn rất ngon. Dì Ngô đã làm ba lần, nhưng ngày hôm nay cô mới nói hài lòng với hương vị này, nó rất vừa miệng.
Món cháo Linh chỉ này rất tốt cho phụ nữ, giúp. dưỡng nhan, nhưng cho đàn ông uống thì có vẻ hơi lạ.
Dì Ngô ở trong nhà họ Phó đã nhiều năm, tính tiết kiệm từ trong xương, đối với Chung Lê là không thể làm gì được, cô có sở thích rất kén chọn, cho dù có xa hoa lãng phí đến đâu cũng chỉ có thể theo cô.
Người Vợ Mất Trí Nhớ