Người Vợ Mất Trí Nhớ
C83: Chương 83
Người đàn ông ngồi khoanh chân trên chiếc ghế bằng gỗ trắc, lông mày và đôi mắt đen ẩn trong bóng tối, †ạo cảm giác lạnh lùng cô lập với thế giới trong căn phòng ồn ào náo nhiệt.
Ánh mắt đó lạnh lùng lướt qua khuôn mặt cô ta, không dừng lại dù chỉ là nửa giây.
Tay cô ta khựng lại trong không trung, không ai để ý.
Nửa căn phòng còn lại là tiếng cười nói vui vẻ, một cảnh tượng xa hoa phung phí.
Còn góc này thì lại rơi vào sự yên tĩnh vi diệu.
Phó chủ tịch Quân Độ ngồi đối diện nhướng mày lặng lẽ thở dài một hơi, cầm ly rượu tựa vào sofa, bộ dạng có chút giống như đang xem náo nhiệt.
Nhà họ Phó có gia phong nghiêm chỉnh, bản thân Phó Văn Thâm càng không thích kiểu này, làm việc nhiều năm như vậy khó tránh khỏi sẽ có vài bữa tiệc xã giao có chút xa hoa trụy lạc, muốn phụ nữ như thế nào đều có, nhưng anh chưa từng chạm qua.
Hội trưởng Lý cảm nhận được sự kỳ lạ của bầu không khí, nhưng không thể nào hiểu kịp, vì thế mà nháy mắt với Lương Chỉ, bảo cô ta mạnh dạn chủ động hơn nữa, người như Phó Văn Thâm, cô còn đợi người ta nhún nhường hạ mình chiều theo cô sao?
Lúc này Phó Văn Thâm liền lên tiếng: “Nếu tiền vốn dùng cho loại chỗ này, thì Quân Độ sẽ xem xét lại có nên tiếp tục việc hợp tác sau này với hiệp hội không.”
Hội trưởng Lý bất ngờ sợ hãi, đỉnh đầu lập tức toát mồ hôi: “Phó tổng, anh nghe tôi nói, tiền vốn của cuộc thi tuyệt đối không dùng ở chỗ khác, hôm nay là cá nhân tôi mời, chiêu đãi mọi người, tuyệt đối sẽ không dùng tới tiền tài trợ. Thật không dám giấu gì, mấy năm nay người cũ của hiệp hội đã rời đi không ít, sớm đã không còn hào. quang như trước đây, nếu không phải mời được Quân Độ tham gia, thì cuộc thi lần này có thể được tổ chức hay không là cả một vấn đề. Buổi họp báo lần này có thể tổ chức thành công như vậy, cũng là nhờ công lao của Phó tổng anh và Quân Độ, trên dưới hiệp hội chúng tôi đều rất cảm kích....."
Phó Văn Thâm đã đứng dậy khỏi chiếc ghế bằng gỗ trắc, không nói một lời nào về những lời nịnh bợ của ông †a.
Lộ Hàng yên lặng bước tới trước —- Đây là ý muốn rời đi.
Hội trưởng Lý vội vàng muốn ngăn người lại: “Phó tổng!”
Lương Chỉ đang ngồi xổm trên mặt đất liền đứng dậy, dường như muốn bước tới trước: “Phó tổng, tôi.....”
Đúng lúc này, dưới không biết bị thứ gì cản, theo tiếng kinh ngạc hét “Ahl” lên, là toàn bộ ly rượu vang đỏ hất lên người Phó Văn Thâm, ngay khi cô ta sắp va vào anh.
Bản thân cô ta bị dọa sợ, hoảng hốt lui về sau: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đứng không vững.
“Cô làm gì thế?” Hội trưởng Lý cực kỳ sợ hãi, “Còn không mau lau cho Phó tổng!”
Chung Lê vội vàng tháo chiếc khăn lụa đang đeo. trên cổ xuống.
Căn phòng bao ngập tràn mùi rượu và mùi son phấn, lên men tạo thành một mùi hỗn loạn, chiếc khăn lụa kia mang theo một làn gió thơm đặc biệt, chạm vào ngực Phó Văn Thâm.
Trước khi sắp chạm tới, Phó Văn Thâm đang giơ tay chặn tay cô ta lại.
Lương Chi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo của người đàn ông hơi rủ xuống, giống như một lưỡi dao sắc bén, chặt đứt tâm cơ ẩn giấu của cô ta mà không hề tốn công sức nào.
Cô ta nhất thời có chút luống cuống, bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm không cách nào nhìn thẳng, cụp mắt nhìn chằm chằm ngực anh, cắn môi dưới với vẻ mặt tự trách, xin lỗi lần nữa: “Đều là lỗi của tôi, tôi chỉ là muốn giải thích với anh, không ngờ....tôi giúp anh giặt sạch quần áo, được không?”
Phó Văn Thâm không trả lời, cởi cúc áo, cởi chiếc áo vest bị rượu vang thấm ướt.
Lương Chỉ nhìn phong thái giơ tay nhấc chân của anh, đó không chỉ chỉ là ảnh hưởng của tiền, mà là sự †ao nhã và cao quý khắc sâu trong máu của giới thượng. lưu.
Cô ta đang định đưa tay nhận lấy, thì nghe thấy Phó Văn Thâm hỏi: “Ký hợp đồng công ty nào?”
Lương Chỉ ngẩn người, tim đập loạn, tần số nhịp tim theo đó mà nhanh hơn.
Đây là....ý có hy vọng sao?
“Điện ảnh và truyền hình Hằng Duệ.” Cô ta không khỏi có chút căng thẳng.
Nếu như thật sự có thể bám vào người đàn ông này, vậy.....
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Văn Thâm rời khỏi mặt cô ta: “Hóa đơn sẽ gửi tới công ty đại diện của cô.”
Nói xong, còn thuận tay ném áo vest cho Lộ Hàng, nói bằng giọng lạnh lùng không có nhiệt độ: “Cầm đi vứt.”
Người Vợ Mất Trí Nhớ