Người Vợ Mất Trí Nhớ
C76: Chương 76
74@-
'Trên giường không có người, chiếc xe lăn dừng tùy ở giữa phòng, anh nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện một con thằn lăn mang hình dáng con người ở bức tường bên phải.
Chung Lê đi chân trần, lưng dựa sát và tường, cô quay lại hỏi anh với vẻ đau khổ: "Hu hu ông xã anh nhìn xem, chân trái của em đúng là ngắn hơn chân phải."
Phó Văn Thâm đứng trước cửa, đút một tay vào túi quần, nghe cô nói vậy đã sụp mắt xuống nhìn vào đôi chân của cô.
Chân phải Chung Lê đứng trên mặt đất, chân trái hơi lơ lửng, cách mặt đất khoảng 1 cm.
Phó Văn Thâm im lặng nhìn trong vài giây, rồi ngước. mắt lên và nói với giọng bình thản: "Hãy thử đặt nó trên mặt đất, nó sẽ có cùng chiều dài."
Chung Lê chớp mắt nhìn thẳng vào gương mặt không chút biểu cảm của Phó Văn Thâm.
Căn phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ và ngại ngùng.
Dưới ảnh hưởng của sự im lặng này, chỉ số IQ của Chung Lê cuối cùng đã tìm lại được tổ ấm.
Lúc sau, Chung Lê vịn tay trái lên tường, không nói một lời mà nhảy tới, chộp lấy cánh cửa anh vừa mở ra rồi đóng sầm lại trước mặt anh.
Năm phút sau, Chung đại tiểu thư đã lấy lại bình tĩnh sau khi giải được bài toán về chiều dài đôi chân và ra khỏi phòng ngủ, cô lăn chiếc xe lăn màu hồng của mình đến phòng ăn, ngồi đối diện với Phó Văn Thâm, nhã nhặn cầm dụng cụ ăn lên và bắt đầu ăn.
Sau bữa cơm tối, Phó Văn Thâm ngồi ở phòng khách trả lời email.
Chung Lê từ trong phòng lấy ra mấy cái chai đủ loại màu sắc, đủ kích cỡ nhưng đều cực kỳ tinh xảo, đặt lên bàn trà.
Cô ngồi lên ghế sô pha, ngồi cách Phó Văn Thâm khoảng nửa mét.
Đầu tiên, cô lấy một chai xịt kim loại mảnh mai, mở nắp và xịt đều lên khắp bắp chân.
Sau đó lại mở cái lọ trong suốt không rõ có công dụng gì, dùng ống hút hút ra một ống dầu vàng óng, bóp. vào lòng bàn tay, xoa xoa vài lần rồi ấn nhẹ lên bắp chân.
Tiếp theo lại lấy một chiếc lọ màu trắng, dùng một chiếc thìa nhỏ lấy ra một cục kem màu trắng không rõ công dụng và thoa nó một cách cẩn thận.
Phó Văn Thâm ngồi bên cạnh, mỗi khi Chung Lê mở một lọ thì anh đều ngửi được một mùi thơm khác nhau.
Hương thơm của các thành phần khác nhau này cuối cùng được hòa quyện với nhau và hợp nhất thành một hương vị ngọt ngào.
Sau khi chăm sóc da xong, Chung Lê cầm sơn móng tay mà cô đã mua khi quay về.
Chân trái của cô đã bị băng kín quá lâu, sống trong những ngày tối tăm không nhìn thấy mặt trời, bây giờ cuối cùng đã được tự do, cô nhất định phải chăm sóc nó thật tốt.
Thoa dưỡng da thì có thể dùng tay trái, nhưng bàn tay trái vụng về của cô không làm được những thao tác tỉ mỉ như sơn móng chân.
Và chân trái của cô có phạm vi chuyển động hạn chế, tay phải của cô phải cố gắng duỗi ra.
Tư thế này không tốt đối với dây thần kinh bị tổn thương của cô, và chỉ sau vài động tác, cổ tay phải của Chung Lê bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cô đặt cọ sơn xuống, cau mày và lắc nhẹ cổ tay.
Phó Văn Thâm đang trả lời email cuối cùng, từ đuôi mắt của anh, một bàn chân thơm tho từ bên cạnh duỗi qua.
Anh quay đầu nhìn sang, Chung Lê đã di chuyển mông, quay người ngồi đối diện với anh, chiếc váy màu hoa tử đẳng được túm lại trên đầu gối, chân trái được gác lên đùi anh.
Chiếc máy tính có vỏ kim loại màu xám đen toát ra một cảm giác lạnh lẽo, cái chân gác trên chiếc quần tây màu xanh dương đậm, nhỏ nhắn mảnh khảnh, trắng nõn và mềm mại dưới ánh đèn, ngay cả đầu ngón chân cũng mịn màng không chê vào đâu được.
Chung Lê cử động ngón chân, gọi anh như thể là một lẽ đương nhiên: "Giúp em sơn móng chân."
Người Vợ Mất Trí Nhớ
Trở về căn hộ Vịnh Thiên Phụ, cô không nhân cơ hội bảo Phó Văn Thâm bế cô lên lầu, dì Ngô đẩy cô vào nhà, nhưng cô phớt lờ tất cả mọi người và đi thẳng về phòng ngủ.
Cô đóng cửa lại, rất lâu cũng không ra ngoài.
Phó Văn Thâm sau khi trở về cũng không đi ra ngoài, ôm theo laptop ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách làm việc.
Một lúc sau, dì Ngô đi đến gõ cửa phòng Chung Lê với một miếng bánh tiramisu.
Chung Lê mấy ngày nay rất yêu thích những món tráng miệng, nhưng cũng không làm cô động lòng.
Lại một lúc sau, dì Ngô đã làm xong cơm tối, Chung Lê vẫn không ra ngoài.
Phó Văn Thâm đứng dậy đi đến phòng ngủ chính, mở cửa ra.
'Trên giường không có người, chiếc xe lăn dừng tùy ở giữa phòng, anh nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện một con thằn lăn mang hình dáng con người ở bức tường bên phải.
Chung Lê đi chân trần, lưng dựa sát và tường, cô quay lại hỏi anh với vẻ đau khổ: "Hu hu ông xã anh nhìn xem, chân trái của em đúng là ngắn hơn chân phải."
Phó Văn Thâm đứng trước cửa, đút một tay vào túi quần, nghe cô nói vậy đã sụp mắt xuống nhìn vào đôi chân của cô.
Chân phải Chung Lê đứng trên mặt đất, chân trái hơi lơ lửng, cách mặt đất khoảng 1 cm.
Phó Văn Thâm im lặng nhìn trong vài giây, rồi ngước. mắt lên và nói với giọng bình thản: "Hãy thử đặt nó trên mặt đất, nó sẽ có cùng chiều dài."
Chung Lê chớp mắt nhìn thẳng vào gương mặt không chút biểu cảm của Phó Văn Thâm.
Căn phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ và ngại ngùng.
Dưới ảnh hưởng của sự im lặng này, chỉ số IQ của Chung Lê cuối cùng đã tìm lại được tổ ấm.
Lúc sau, Chung Lê vịn tay trái lên tường, không nói một lời mà nhảy tới, chộp lấy cánh cửa anh vừa mở ra rồi đóng sầm lại trước mặt anh.
Năm phút sau, Chung đại tiểu thư đã lấy lại bình tĩnh sau khi giải được bài toán về chiều dài đôi chân và ra khỏi phòng ngủ, cô lăn chiếc xe lăn màu hồng của mình đến phòng ăn, ngồi đối diện với Phó Văn Thâm, nhã nhặn cầm dụng cụ ăn lên và bắt đầu ăn.
Sau bữa cơm tối, Phó Văn Thâm ngồi ở phòng khách trả lời email.
Chung Lê từ trong phòng lấy ra mấy cái chai đủ loại màu sắc, đủ kích cỡ nhưng đều cực kỳ tinh xảo, đặt lên bàn trà.
Cô ngồi lên ghế sô pha, ngồi cách Phó Văn Thâm khoảng nửa mét.
Đầu tiên, cô lấy một chai xịt kim loại mảnh mai, mở nắp và xịt đều lên khắp bắp chân.
Sau đó lại mở cái lọ trong suốt không rõ có công dụng gì, dùng ống hút hút ra một ống dầu vàng óng, bóp. vào lòng bàn tay, xoa xoa vài lần rồi ấn nhẹ lên bắp chân.
Tiếp theo lại lấy một chiếc lọ màu trắng, dùng một chiếc thìa nhỏ lấy ra một cục kem màu trắng không rõ công dụng và thoa nó một cách cẩn thận.
Phó Văn Thâm ngồi bên cạnh, mỗi khi Chung Lê mở một lọ thì anh đều ngửi được một mùi thơm khác nhau.
Hương thơm của các thành phần khác nhau này cuối cùng được hòa quyện với nhau và hợp nhất thành một hương vị ngọt ngào.
Sau khi chăm sóc da xong, Chung Lê cầm sơn móng tay mà cô đã mua khi quay về.
Chân trái của cô đã bị băng kín quá lâu, sống trong những ngày tối tăm không nhìn thấy mặt trời, bây giờ cuối cùng đã được tự do, cô nhất định phải chăm sóc nó thật tốt.
Thoa dưỡng da thì có thể dùng tay trái, nhưng bàn tay trái vụng về của cô không làm được những thao tác tỉ mỉ như sơn móng chân.
Và chân trái của cô có phạm vi chuyển động hạn chế, tay phải của cô phải cố gắng duỗi ra.
Tư thế này không tốt đối với dây thần kinh bị tổn thương của cô, và chỉ sau vài động tác, cổ tay phải của Chung Lê bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cô đặt cọ sơn xuống, cau mày và lắc nhẹ cổ tay.
Phó Văn Thâm đang trả lời email cuối cùng, từ đuôi mắt của anh, một bàn chân thơm tho từ bên cạnh duỗi qua.
Anh quay đầu nhìn sang, Chung Lê đã di chuyển mông, quay người ngồi đối diện với anh, chiếc váy màu hoa tử đẳng được túm lại trên đầu gối, chân trái được gác lên đùi anh.
Chiếc máy tính có vỏ kim loại màu xám đen toát ra một cảm giác lạnh lẽo, cái chân gác trên chiếc quần tây màu xanh dương đậm, nhỏ nhắn mảnh khảnh, trắng nõn và mềm mại dưới ánh đèn, ngay cả đầu ngón chân cũng mịn màng không chê vào đâu được.
Chung Lê cử động ngón chân, gọi anh như thể là một lẽ đương nhiên: "Giúp em sơn móng chân."
Người Vợ Mất Trí Nhớ
Đánh giá:
Truyện Người Vợ Mất Trí Nhớ
Story
C76: Chương 76
10.0/10 từ 15 lượt.