Người Vợ Mất Trí Nhớ
C327: Chương 327
Câu hỏi nguy cơ có thể chết này, Chung Lê đương nhiên lập tức trả lời: "Đương nhiêm không phải."
Bàn chân kia lại không an phận, không ngừng duỗi ra, nhất định muốn chạm vào bụng dưới của anh, "Chỉ là lời này từ miệng anh nói ra thật bưồn cười."
Phó Văn Thâm dừng lại, đầu tiên liếc xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Không xoa nữa?"
“xoa.” Chung Lê lập tức ngoan ngoấn thu chân lại, để yên.
Nhưng Phó Văn Thâm đã đặt chai kem dưỡng da lên bàn trà, nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo một cái, Chung Lê khẽ kêu lên một tiếng và cả người bị anh nhẹ nhàng khéo đến trước mặt.
Phó Văn Thâm ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi, lòng bàn tay ấm áp vừa mới bôi kem dưỡng da, áp lên làn da cô, những xúc cảm thật ấm áp và mềm mại.
Chung Lê thấy vậy liền muốn chạy, đỡ lấy vai anh, nghĩ: "Không, em vừa mới tắm..."
Cô đã bị siết chặt eo và ấn trở lại.
Phó Vân Thâm hôn cô thật sâu, hơi ấm từ lòng bàn tay di chuyển lên đầu gối, vạt áo trượt lên, màu kem trơn bóng tương phản rõ rệt với chiếc quần sẫm màu của anh.
Chung Lê bị đè trên đùi anh, một lúc sau, cô thở gấp rồi yếu ớt ngã vào vai anh.
Đầu mùa xuân, tuyết dần tan, sân hiên bắt đầu trở lại dáng vẻ sạch sẽ xanh tươi, nhiệt độ hồ nước cũng bắt đầu ổn định, các loại cá vàng tung tăng bơi lội, trên sân thượng lắp kính có đặt một chiếc võng.
Mỗi ngày trò chơi giải trí yêu thích của Tây Tây là nằm trên võng, ngắm nhìn ao cá nhỏ của mình qua cửa kính.
Trời đã khuya, con mèo này làm việc hay nghỉ ngơi so với con người còn có quy luật hơn, nó thoải mái nằm trên võng thở khò khè.
Quyển lịch dày cộp cũ kỹ rơi trên thảm phát ra tiếng động bịch một cái, thính giác nhạy bén của Tây Tây theo. phản xạ mà run lên, nó duỗi eo thay đổi tư thế, rồi tiếp tục ngủ trong căn phòng ấm áp.
May mà nó ở xa, nên những hoạt động không phù hợp với trẻ em dần dần lên men trong phòng khách cũng không thể quấy rầy giấc ngủ thuần khiết của nó.
Chung Lê nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, có tật giật mình mà nhìn xung quanh một cái, xác nhận không thấy. dì Ngô.
Như thể nhìn thấy suy nghĩ của cô, Phó Văn Thâm thì thầm vào tai cô: "Bà ấy đã đi rồi."
Ồ, quên mất.
Chung Lê dựa lưng vào vai anh.
Dây áo trên vai rơi xuống, lớp vải xa tanh mềm mại xếp chồng lên nhau dưới đuôi tóc, tấm lưng trắng nõn mịn màng được mái tóc dài như rong biển che đi, chỉ lộ ra một phần eo thon nhỏ nhắn.
Phó Văn Thâm ôm eo cô, dịu dàng hôn cô, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì em chuyển đến đây?"
Sau tiệc đính hôn — nói đúng ra là kể từ khi anh cầu hôn vào đêm giao thừa, chuyện chuyển đến đây đã bị nhắc rất nhiều lần, nhưng lần nào Chung Lê cũng qua loa lảng tránh.
Một bên là Phó Văn Thâm muốn cô chuyển đến đây, một bên khác là gia đình cô muốn cô ở nhà cho đến trước khi kết hôn.
"Ông nội, bà nội và mẹ đều không nỡ xa em, muốn em ở bên họ nhiều hơn, có thể đợi đến khi kết hôn rồi mới chuyển đến, được không?"
"Anh đã đợi rất lâu rồi."
Chung Lê lấy lòng mà thân mật hôn anh, chớp chớp. đôi mắt ẩm ướt nói: "Em hôn anh một cái, anh có thể đợi thêm một tháng được không?”
Từ trước đến nay Phó Văn Thâm sẽ không bao giờ ép buộc cô làm bất cứ điều gì, anh dùng ngón tay vuốt ve môi cô, nhìn cô một lúc rồi nói: "Vẫn còn sáu tháng."
Chung Lê nghiêng người về phía trước, mỉm cười: "Vậy em sẽ hôn anh năm lần nữa."
Cô ôm lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Văn 'Thâm, nghiêm túc hôn lên môi anh từng cái rồi báo từng số.
Phó Văn Thâm phối hợp để cô hôn.
Cho đến khi đếm đến năm, khi cô chuẩn bị lùi lại, Phó Văn Thâm ôm gáy, kéo cô trở lại, chuyển từ nụ hôn nhẹ sang nụ hôn sâu, và cạy mở hàm răng để xâm nhập.
Đèn trong phòng khách so với trong phòng ngủ còn sáng hơn, Chung Lê ngồi trên người anh, có loại cảm giác xấu hổ không thể che giấu.
Nụ hôn của Phó Văn Thâm lưu luyến dừng lại trên cổ, sau gáy, đầu vai, cô cảm thấy cả người như đổ một †ầng mồ hôi mỏng, từ cổ đến ngón chân đều nổi lên vài phần ửng hồng.
Người Vợ Mất Trí Nhớ