Người Vợ Mất Trí Nhớ
C248: Chương 248
'Tấm hình này cất giấu sâu trong ngăn kéo được khoá lại ở trong phòng sách của Phó Văn Thâm, anh không bao giờ để Chung Lê mở ra. Chính bản thân cô len lén đi tìm kiếm, dùng mật mã anh nói cho cô để mở.
Mấy món đồ vật lác đác bên trong đều có liên quan đến cô.
Phó Văn Thâm không biết nên trả lời câu hỏi của cô “Ai đẹp hơn?” như thế nào, anh chưa từng tưởng tượng có một ngày Chung Lê sẽ thấy tấm hình, anh càng không nghĩ tới cô lại không nhận ra chính bản thân mình lúc còn nhỏ.
Nói ánh mắt anh không tốt cũng không công bằng hợp lý, suy cho cùng thật sự rất khó tìm ra một người xinh đẹp hơn cô.
Ngày tháng chụp tấm hình này viết ở phía sau, đó là mấy tháng sau khi anh đem Tây Tây cho Chung Lê.
Sau khi khắp người con sư tử mèo đều là vết thương được trị khỏi ở viện, bởi vì vết thương đóng vảy và lông bị cạo khi làm phẫu thuật đang dần mọc lên, bác sĩ tắm rửa cho nó, khôi phục màu sắc trắng noãn vốn có, xem ra nó xinh đẹp hơn nhiều.
Phó Văn Thâm đi bệnh viện thăm nó, nó rất không khách khí mà bò đến trên bả vai anh, mắt to xinh đẹp như hạt thủy tinh lại vô tội nhìn anh, nhìn cực kỳ giống Chung Lê.
Nó bò quá gần, đôi tai vểnh lên theo phản xạ đụng phải má anh mà uych hai cái, nhưng không né tránh, ngược lại chà chà về phía cổ anh.
Phó Văn Thâm rất muốn giữ lại con sư tử mèo kia, †ừ sau khi hiểu chuyện, anh đã rất lâu chưa mở miệng cầu xin Nghiêm Đường thứ gì. Nhưng anh cố chấp cầu xin cũng không nhận được một chút mềm lòng của Nghiêm Đường.
Sau khi thương thế của con mèo lành lặn đã lộ diện mạo vốn có, nó thật sự rất đẹp, Phó Văn Thâm đem nó. đến trước mặt Chung Lê. Giống như anh dự liệu, quả nhiên cô rất thích.
Cô thường xuyên dẫn Tây Tây ra ngoài, đi tản bộ ở gần nhà.
Chỉ có chập tối thứ sáu mỗi tuần khi tan học, Phó Văn Thâm có thể sai tài xế lái xe đến đường Thanh Hà, dừng lại một lúc trước khi về nhà.
Cuộc sống Tây Tây ở nhà họ Chung trôi qua rất dễ chịu, trong thời gian mấy tháng, nó lớn lên từng chút một, bộ lông càng ngày càng mọc dày hơn, được chải chuốt mềm mại xinh đẹp, cái đuôi xù cao đi theo sau người Chung Lê giống như một con sư tử nhỏ uy phong lãm liệt.
Ngày đó tạnh ráo sau mấy ngày liên tục mưa to, không khí tươi mới, bóng cây xanh râm mát ở bên cạnh con đường Thanh Hà, mặt đường chợt có chỗ trũng tụ nước, Chung Lê mặc một thân váy trắng tinh khiết, dẫn một con mèo nhỏ trắng noãn, cẩn thận tránh khỏi chướng ngại mà đi trên chỗ sạch sẽ.
Tây Tây ở nhà ngột ngạt mấy ngày có tỉnh lực tràn đầy, nó chạy tới chạy lui xung quanh, đến lúc nên trở về nhà cũng không ngoan ngoãn rời đi.
Có một nhóm thanh niên ồn ào đi ngang qua, Chung Lê ôm mèo lên, tiếng hò hét của bọn họ quá lớn khiến Tây Tây bị kinh sợ, run kịch liệt mấy cái ở trong ngực. nàng, Chung Lê không đứng vững, ôm mèo cùng ngã ở vũng bùn.
Họ ngã hết sức chật vật, một thân lông trắng của Tây Tây không may mắn tránh khỏi, nó biến thành một con mèo bùn nhỏ, một nửa chiếc váy trắng của cô bị lây bẩn, giày da cũng bẩn.
Cô cởi giày rồi dùng hai tay xách, chân không đứng ở chỗ sạch sẽ, khi đợi người nhà tới đón, Phó Văn Thâm ngồi trong xe bên đường.
Biết bản thân làm chuyện sai lầm, Tây Tây ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô, dùng móng vuốt mèo nhỏ lay lay làn váy của cô, nó chủ động lấy lòng.
Chung Lê giận dỗi nghiêng đầu, cô không thèm nhìn.
Chung Lê lại nhìn chằm chằm vào bức hình đã nhiều năm, cô nhìn thật lâu, dấu vết năm tháng phai màu tạo nên ý cảnh mờ mịt, khiến hình ảnh ố vàng thêm vài phần đẹp đẽ.
Làm sao cô càng nhìn càng thấy không vui, một cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng trách Phó Văn Thâm nhớ mãi không quên nhiều năm như thế.
Dục vọng tìm kiếm căn nguyên lại dâng lên lần nữa, cô muốn biết rốt cuộc là cô gái nào có ma lực lớn như vậy.
Chung Lê ngồi chồm hỗm ở trên đùi Phó Văn Thâm, hung hăng trừng mắt ép hỏi: “Cô ấy là ai? Anh thành thật khai báo cho tôi.”
Màn hình gần như sắp đập trên mặt Phó Văn Thâm, ánh mắt anh sâu thẳm lướt qua chiếc điện thoại, nhìn vẻ mặt Chung Lê không được như ý thì không từ bỏ.
“Là cô”
Người Vợ Mất Trí Nhớ