Người Vợ Mất Trí Nhớ
C237: Chương 237
6 giờ 20 phút, lúc Phó Văn Thâm bước ra khỏi phòng họp, thì nhận được cuộc gọi của Chung Lê.
Theo sau là vài cấp dưới, vẫn đang không ngừng tranh luận về chuyện cuộc họp thường niên sau khi tan họp.
Trong tiếng ồn ào tranh cãi, điện thoại bên tai lại truyền tới giọng nói dịu dàng của Chung Lê: “Chồng ơi, em tới đón anh tan làm nè.”
Cô nói vị trí: “Em ở đây đợi anh, mau tới tìm em.”
Phó Văn Thâm vẫn là vẻ mặt gió thổi không lay mưa đánh không ngã như ngày thường, còn hai vị giám đốc phía sau thì tranh cãi qua lại tới mức có chút mất lý trí, giám đốc bộ phận nhân sự thử kéo anh vào phân xử: “Phó tổng, anh xem những gì tôi nói có lý không, nào có chuyện bộ phận hành chính họ làm việc thế này.”
Giám đốc bộ phận hành chính đã chịu đựng đủ chèn ép nổi giận đùng đùng chống nạnh nói:
Tôi nhịn anh
không phải một ngày hai ngày! Có chuyện gì thì nói, bớt kéo Phó tổng vào, không thấy Phó tổng đang gấp đi saol"
“Phó tổng gấp đi khi nào, bây giờ mới hơn sáu giờ, Phó tổng, tôi....”
Không nghe anh ta nói xong, Phó Văn Thâm liền nói với giọng điệu không mấy tình cảm: “Tôi còn có việc. Không mấy hai người về nhà từ từ cãi."
Ai về nhà cãi qua vợ. Giám đốc nhân sự thử kết thúc cuộc chiến này trong công ty, tốt nhất là do chủ tịch đích thân bày tỏ thái độ, như thế thì anh ta có thể bớt được ít nhất một vạn câu.
“Phó tổng, chỉ làm lỡ hai phút của anh.....
Chủ tịch trăm công nghìn việc ngay cả hai phút dư thừa cũng không muốn dành ra cho anh ta, Phó Văn Thâm cất điện thoại: “Có người tới đón tôi. Đi trước.”
Giám đốc nhân sự: Hả? Có người tới đón anh? Anh còn cần người đón?
Không đợi anh ta hiểu chính xác hàm ý của câu nói này, thì Phó Văn Thâm đã cất bước rời đi không chút lưu luyến, không bỏ lỡ dù chỉ là một giây, đi về phía thang máy chuyên dụng của mình.
Chung Lê bảo chú Trương dừng xe dưới tòa nhà Quân Độ, vốn muốn xuống xe đợi, để thể hiện chút đức hạnh và tình cảm sâu đậm với chồng, nhưng khi mở cửa xe, gió lạnh phả vào mặt khiến cô rùng mình, cô liền quay trở lại thùng xe ấm áp.
Bỏ đi, cô cũng không có đức hạnh như thế. Phó Văn Thâm bước ra khỏi công ty, thì thấy một chiếc Bentley màu đen siêu nổi bật đang dừng trước. mặt.
Khu vực phía trước tòa nhà vốn không được phép đỗ xe, nhưng bảo vệ thấy là biển số xe của anh nên không dám ngăn cản.
Đang là giờ cao điểm tan làm, rất nhiều nhân viên của các bộ phận khi nhìn thấy chủ tịch bằng da bằng thịt liền không tự chủ được mà quay đầu lén nhìn, chỉ thấy thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, đang sải bước đi về phía chiếc Bentley đang dừng có chút bá đạo kia.
Tới trước xe, cửa xe tự động mở ra, bên trong liền thò ra một bàn tay trắng nốn thon dài, còn chưa kịp để người khác nhìn thêm chút nữa, thì đã bị anh nắm lấy, bỏ trở lại xe.
Anh lên xe, chiếc Bentley màu đen liền rời đi, một vài người bước tới xúm nhau nhỏ giọng thảo luận.
“Mấy người có nghe nói chưa, hình như chúng ta sắp có bà chủ rồi....
Hôm nay Chung Lê đã đặc biệt mặc một chiếc váy trắng không bao giờ lỗi thời, thiết kế của váy vừa tao nhã vừa ngọt ngào, lớp vải voan mỏng như tầng bánh kem trước ngực được phủ bởi lớp lông vũ trắng mềm mại, mép dưới đính một vòng tua ngọc trai, lông vũ khẽ tung bay theo gió, tràn đầy tiên khí.
Tóc thì tết thành kiểu công chúa đơn giản xinh đẹp, rất hợp với chiếc váy đây tiên khí này.
Cách trang điểm ăn mặc xinh đẹp lại hợp lòng người này, rất thích hợp để đi gặp người lớn.
Trước khi Nghiêm Đường rời khỏi Vịnh Thiên Phụ vào ngày hôm đó, đã kết bạn wechat dưới yêu cầu chủ động của Chung Lê, mấy ngày nay Chung Lê còn thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho bà ta, lịch sử trò chuyện gom lại đã sắp hai trang, chẳng hạn như:
Li: [Mẹ, an toàn về tới nhà rồi thì nói cho con biết nha, nếu không con sẽ lo lắng.]
Nghiêm Đường: [Tới rồi.]
Li: [Mẹ, tuyết rơi rồi, mau xem~] Nghiêm Đường: [Ừm.]
Li: [Mẹ mẹ, nhớ mẹ rồi [hôn hôn]]
Hơn một tiếng sau Nghiêm Đường mới trả lời: [Cảm ơn]
Người Vợ Mất Trí Nhớ