Người Vợ Mất Trí Nhớ
C232: Chương 232
Phó Văn Thâm tắm trong phòng tắm, mặc quần áo chỉnh †ê rồi đi làm.
“Đã như vậy rồi còn không chịu khuất phục, ý chí của tên cặn bã này thật đáng khâm phục.” Chung Lê nằm trên gối, hai tay chống cằm thở dài, “Sao không ai cho anh ấy một cái đền thờ trinh tiết?"
"Điều đó chứng tỏ anh ấy yêu bản thân!" Mạnh Nghênh năm lấy cơ hội để nói những lời tốt đẹp cho Phó Văn Thâm, "Một người đàn ông không yêu bản thân là một cây cải nát, những người đàn ông trong sạch như vậy không nhiều đâu, cậu nên trân trọng đi."
Chung Lê ậm ừ: "Trinh tiết của anh ấy là được giữ cho người khác".
Nhắc tới Bạch Nguyệt Quang, Chung Lê lại cảm thấy kỳ quái: "Nhưng gần đây anh ấy tựa hồ không có gặp Tống Thanh Mạn."
“Có một người vợ xinh đẹp dịu dàng đáng yêu như chị ở bên cạnh, nếu anh ta còn đi gặp người khác, thì đầu óc anh ta có vấn đề rồi.” Triệu Tinh Xán hung tợn nói, dường như đang nói bóng nói gió.
Tiếp đó nghe thấy một giọng nam từ bên cạnh cô ấy: "Anh đi gặp khách hàng, không phải đi gặp người phụ nữ khác, bảo bối đừng giận mà, lại đây anh hôn một cái..."
"Mẹ kiếp!" Mạnh Nghênh tức giận hét lên: "Hai người có thể tắt camera trước khi hôn được không!!! Con mắt 5.2 của tôi không phải là để nhìn các người mới sáng sớm hôn nhau đâu!"
Camera của Triệu Tinh Xán bị cắt giữa tiếng cười khúc khích của cô ấy, Mạnh Nghềnh quay lại sau một giây và bình tĩnh nói với Chung Lê: "Bạn yêu à, vấn đề hoàn toàn không phải là Tống Thanh Mạn."
Chung Lê: "Chờ một chút, cậu chuyển chủ đề nhanh quá, tớ không thích ứng kịp, nói lại từ đầu đi."
Mạnh Nghênh: "..."
Mạnh Nghênh cũng chăm chỉ phân tích cho cô một lúc lâu, giải thích từng điểm một rằng Phó Văn Thâm hoàn toàn không để tâm đến Tống Thanh Mạn, không gặp cũng không liên lạc, làm gì có Bạch Nguyệt Quang nào, ngay cả công suất đèn bàn cũng không có.
Chung Lê cảm thấy phân tích của cô ấy khá hợp lý, gật đầu: "Xem ra Bạch Nguyệt Quang người yêu sâu đậm nhiều năm này cũng chỉ có vậy thôi, chỉ sau hai ba tháng, liền bị tớ lung lay vị trí."
Mạnh Nghênh khoe khoang: "Chứ gì nữa, ai có thể so sánh được với bạn yêu của tớ chứ."
Chung Lê: "Đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo rồi."
Mạnh Nghênh giật mình từ trên giường nhảy lên, nhìn chằm chằm đầu ổ gà hỏi: "Bước tiếp theo gì? Cậu lại muốn làm gì vậy?”
"Mời luật sư." Chung Lê tuyên bố rõ ràng.
Khi Tân Nghiên nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Đường hẹn gặp mặt bà vào ngày hôm sau, bà vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên.
Đái Văn Lệ tổ chức một chỗ bán hàng từ thiện với một vài bạn bè phu nhân giàu có, định quyên góp một số tiền cho một trường tiểu học Hi Vọng ở khu vực nghèo khó xung quanh Vân Nghị, tình cờ đến phòng của Tần Nghiên để nói chuyện và nghe được chuyện này.
Sau khi Tân Nghiên cúp điện thoại, bà thâm nghĩ: "Vị Nghiêm Đường này không thích xã giao cho lắm, rất ít khi chủ động hẹn người khác, không biết lần này là vì chuyện gì."
Tần Nghiên đưa cho bà ấy một số quần áo cũ và đồ trang sức mà bà đã đóng gói vào buổi chiều: "Từ giọng điệu của bà ấy, chắc đã biết A Lê đang ở chỗ của Văn Thâm rồi."
Đái Văn Lệ suy nghĩ một lúc, nói đơn giản: "Vậy ngày mai tôi đi với chị."
“Không phải em hẹn bạn bè thương lượng chuyện bán hàng từ thiện sao.” Tân Nghiên nói, “Em cứ bận chuyện của em đi”
"Ngày mai là thảo luận về địa điểm của trường tiểu học Hi Vọng, qua muộn một chút cũng không vấn đề gì." Đái Văn Lệ không cho bà cơ hội từ chối, "Cứ quyết định vậy đi."
Chiều ngày hôm sau, Tân Nghiên và Nghiêm Đường gặp nhau trong một quán trà.
Thiết kế cổ kính của phòng trà rất có thiền ý, Đái Văn Lệ đã tiếp xúc với Nghiêm Đường nhiều hơn trong những năm gần đây, khi gặp mặt rất thân thiện hàn huyên với bà. Nghiêm Đường tức giận đến mấy ngày đều ngủ không ngon, sắc mặt không tốt, ứng phó vài câu qua loa, không vòng vo, đợi nghệ nhân pha trà xong rời đi, bà mới đi thẳng vào vấn đề và giải thích lý do tại sao đến đây.
"Bà Tân, lý do tôi mời bà đến đây hôm nay là để nói về chuyện của Chung Lê của nhà bà và Văn Thâm của nhà tôi."
Thái độ của Nghiêm Đường khá lịch sự: "Tôi đã nghe nói về việc Chung Lê bị thương, vấn đề về trí nhớ của cô ấy cũng là một sự cố ngoài ý muốn, thằng bé Văn Thâm ngoài lạnh trong nóng, với mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta, thằng bé chăm sóc cũng là chuyện nên làm. Chuyện trước đây tạm thời không đề cập đến, nhưng Chung Lê là gái chưa chồng, sống trong nhà của một người đàn ông là không thích hợp, đều bất lợi với thanh danh của cả hai đứa."
Người Vợ Mất Trí Nhớ