Người Vợ Mất Trí Nhớ
C135: Chương 135
Phó Văn Thâm dành ít thời gian, cùng gặp mặt với mấy người Hứa Dịch Châu.
Mấy người đàn ông ngồi cùng với nhau, tán gẫu vài câu về quỹ đầu tư và thị trường chứng khoáng, đề tài lại chuyển qua hạng mục ai mới ký chuẩn bị có bước tiến tiếp theo.
Hệ thống sưởi ấm trong sảnh đã được an bài tốt, áo khoác của Phó Văn Thâm lúc vào cửa đã cởi ra, áo Cashmere màu đen không nhu hòa được khí chất lạnh lùng trên người anh chút nào.
Anh ngồi gác chân, không nói nhiều lắm, phàm là lúc mở miệng cũng chỉ nói mấy câu ngắn gọn xúc tích, đánh thẳng vào trọng điểm.
Ánh mắt anh lão luyện, Địch Diệu hỏi anh có cái nhìn thế nào đối với loại cổ phiếu nào đó, đang nói chuyện, Hứa Dịch Châu bất thình lình thò tay qua phía cánh tay của Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm nghiêng đầu.
Hứa Dịch Châu giơ một tay nói: "Không có ý gì khác đâu, đừng có hiểu lầm, cái này dễ thấy quá, tôi thật sự không có cách nào coi như không thấy cả."
Anh ta lấy một sợi lông trắng dài năm sáu cm từ tay áo của Phó Văn Thâm.
Anh ta nắm lấy sợi lông đó hỏi: "Cái gì đây?"
Cuộc thảo luận về cổ phiếu bị dán đoạn, một đám người duỗi cổ nghiên cứu sợi lông trong tay Hứa Dịch Châu.
"Cái gì?" "Hôm nay lão Phó đã đi đâu?"
"Trắng như vậy, chẳng lẽ là của một mỹ nữ tóc bạc. nào?"
"Cút lẹ, cậu đã gặp qua cô gái nào rảnh rỗi đi nhuộm tóc trắng chưa."
"Nhìn giống lông mèo nha." "Nhưng lão Phó có nuôi mèo đâu."
Mọi người bàn tán xôn xao, Phó Văn Thâm bình tĩnh ngồi trong suy đoán của bọn họ.
"Mèo của Chung Lê."
Mèo đến mùa thay lông, Tây Tây lại là một con mèo. lông dài rậm, khối lượng lông kinh người, dù dì Ngô mỗi ngày đều dí theo chải lông cũng không thể giảm được tình trạng lông trắng bay tứa tung.
Mà con mèo già này trà trộn trong xã hội loài người hơn mười năm, thuần thục nắm giữ những thần công dùng móng vuốt cạy tủ, mở cửa, gần đầy đặc biệt thích chui vòng phòng Phó Văn Thâm đi khắp nơi, mới sáng sớm hôm nay còn nhảy ra từ trong tủ quần áo của anh.
"Con sư tử mèo đó?", Hứa Dịch Châu có chút ngoài ý muốn, cũng không cầm lông mèo vứt đi, đặt ở trên phiến đá ở giữa.
"Đã bao năm rồi mà vẫn còn sống.", khóe môi Hứa Dịch Châu giật giật, liếc Phó Văn Thâm nói, 'Vậy cũng coi như cậu như nguyện nhé."
Phó Văn Thâm không nói gì, như chưa có chuyện gì xảy ra uống ngụm nước.
"Con mèo gì cơ?", sự tò mò của mấy người còn lại được khơi dậy, bắt đầu truy vấn.
"Không có gì đâu.", Hứa Dịch Châu lại úp úp mở mở. không chịu nói.
Đề tài lại quay về lần nữa, tán gâu một hồi, vậy mà đã dần dần gần sáu giờ.
Một người đàn ông đã kết hôn nhận được điện thoại của vợ mới cưới, hỏi anh ta buổi tối có về ăn tối hay. không, dính nhau nửa ngày mới cúp máy, xin lỗi nói với họ là vợ ở nhà đang chờ, phải về rồi.
Bị những người khác chèn ép một trận.
Điện thoại Phó Văn Thâm cũng reng lên ngay lúc này.
Điện thoại của anh đặt trên phiến đá, không xa sợi lông mèo, lúc đưa tay cầm lên, Hứa Dịch Châu vô tình đảo qua, thoáng nhìn thấy ba chữ "Sư Tử Mèo' trên điện thoại.
Hứa Dịch Châu nhíu mày.
Phó Văn Thâm nhận điện thoại, cũng không nói gì lâu la, chỉ mới có năm câu, so với nồi cháo điện thoại ngọt ngào vừa nãy có thể nói là phi thường nhạt nhẽo.
'Thần sắc vững vàng, thanh tuyến bình tĩnh, nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
Cúp điện thoại, vậy mà cũng bảo phải về trước.
Có người phản đối: "Này, anh ấy là vợ chờ ở nhà, lão Phó anh gấp cái gì đấy."
"Công ty của cậu có việc gì à?"
Chỉ có Hứa Dịch Châu ở gần, vừa nãy nghe được trong điện thoại nói: "Chồng ơi, mưa rồi, anh mau qua đón em đi."
Phó Văn Thâm ngữ khí lạnh như thường, phảng phất như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường: "Đi đón Chung Lê."
Tất cả mọi người đều giữ kín chuyện của anh và Chung Lê, hiện giờ cũng không biết tình huống của hai người như thế nào, tính cách này của Phó Văn Thâm thì cũng không tiện hỏi, nghe vậy ai cũng trao đổi ánh mắt I với nhau một chút, không ai hiểu rõ nội tình.
Hứa Dịch Châu ngược lại biết, nhưng đây là chuyện riêng tư của Phó Văn Thâm, miệng anh ta luôn luôn rất nghiêm khắc.
Chẳng qua thấy Chung Lê chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể gọi người đi, vẻ mặt có chút ghét bỏ: "Cô ấy không phải có tài xế à, còn muốn cậu đi đón."
Anh ta chỉ ra ngoài cửa sổ kính: "Chỉ với tí mưa thế này á? Gô ấy làm bằng giấy à, mưa vậy cũng chịu không nổi”
Phó Văn Thâm không chút ý tứ gì muốn lắng nghe ý kiến của anh ta, đứng dậy mặc áo khoác.
Không biết sao Hứa Dịch Châu cũng đứng lên theo: "Tôi đi cùng cậu. Tôi tình cờ muốn xem con mèo."
Cả đám thật vất vả mới tụ tập lại được với nhau, cứ như vậy tan rã.
Người Vợ Mất Trí Nhớ