Người Vợ Mất Trí Nhớ

C127: Chương 127

47@-

Khi Chung Lê đến đón Tây Tây, con mèo mà cô đã nuôi 15 năm, đã xa nhau trong một thời gian ngắn nhưng nó không xa lạ với cô chút nào.

Là con mèo yêu quý của Chung đại tiểu thư, Tây Tây sống cuộc sống phú quý của một con mèo trên vạn mèo, được nuôi dưỡng mập mạp, lông mượt và mềm mại, đặc biệt là có cái đuôi giống như một chiếc chổi lông vũ, bước đi như một con sư tử nhỏ xinh đẹp và oai phong.

Nhưng nó là một con mèo to kiêu ngạo, ngoại trừ việc rất bám Chung Lê, khi Chung Lê không ở nhà thì sẽ bám lấy Tân Nghiên, đối với những người khác thì hờ hững lạnh lùng.

Tuổi tác của nó cũng lớn rồi nên không thích vận động nhiều, luôn thích uể oải nằm ở một vài chỗ cố định, bình thường khi người nhà họ Chung đi tới đi lui xung quanh nó, nó cũng không thèm liếc nhìn.

Nhìn thấy chủ nhân đã đi xa nhiều ngày như vậy, Tây Tây nể mặt cô mà xuống giường, chủ động dụi vào lòng Chung Lê mấy lần để bày tỏ sự nhớ nhung, rồi lại nằm xuống.



Chung Lê đã đưa nó đến vịnh Thiên Phụ, cả quãng đường đều rất ngoan ngoãn, dù sao nó cũng là một con mèo 15 tuổi rồi, có kinh nghiệm phong phú về cuộc sống của loài mèo, vì vậy không quá sợ hãi khi đến một môi trường mới, tự mình dò xét lãnh địa mới một lượt, sau khi đã tiêu hao hết năng lượng trong một ngày, nó tìm vị trí thoải mái nhất gần Chung Lê, và bình yên năm xuống. đất.

Dì Ngô rất thích động vật nhỏ, bà vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Tây Tây, muốn chạm vào nó một cách thận trọng, nhưng Tây Tây không thích người lạ, nó nhướng mi, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết dùng chân đẩy tay bà ấy ra.


Sau đó khi đến giờ ăn, dì Ngô đút thức ăn ướt cho. nó, chờ nó ăn xong muốn sờ nó, Tây Tây vừa ăn vừa lau miệng liếm miệng, thân thể trượt ra khỏi tay bà, đến một cọng lông cũng không cho bà chạm vào, vong ân phụ nghĩa bỏ đi.

Cứ nằm trên mặt đất cho đến khi Phó Văn Thâm về nhà, hơi thở đàn ông trưởng thành đột ngột xâm nhập. khiến bản năng mèo của Tây Tây có chút sợ hãi, cơ thể mập mạp nặng mười bốn cân của nó nhảy khỏi tay vịn của ghế sô pha, như thể dùng búa đập vào ngực Chung Lê, lấy chủ nhân mỏng manh của mình làm bàn đạp, nó nhảy khỏi mặt đất và chạy vào phòng ngủ chính quen thuộc để trú ẩn.


Chung Lê ôm ngực hồi lâu, không thể hồi phục, nghi ngờ rằng mình đã bị nội thương nghiêm trọng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Phó Văn Thâm đang đến gần, cô quay mặt lại và cau mày chất vấn anh: "Trước đây anh có phải đã ngược đãi nó không?”

Phó Văn Thâm im lặng vài giây, phủ nhận, "Không có.

Chung Lê đặt câu hỏi:Vậy tại sao nó lại sợ anh như vậy?"


Phó Văn Thâm đứng sau ghế sô pha, nhìn chằm chăm vào cô, bóng của đèn nền in sâu vào khuôn mặt nghiêng của anh.

Anh khoác chiếc áo khoác vừa cởi lên tay và đưa ra lý do: "Có thể là học theo cô."

Không có lương tâm.

Anh vừa đi, liền nghe thấy Chung Lê khẽ ngâm nga sau lưng, đáp lại: "Tôi mới không sợ anh."

Sau đó, khi Phó Văn Thâm đang trả lời email trong phòng khách, cánh cửa phòng ngủ chính đột nhiên lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, cơ thể trắng mịn như lông của Tây Tây chui ra từ khe hở, mục tiêu chính xác đi về phía anh.


Giữa phòng sinh hoạt thường ngày và phòng khách có một nửa vách ngăn bằng đá trắng, ô cửa hình tròn ở giữa mô phỏng thiết kế cổng trăng rằm thường thấy trong các khu vườn Trung Hoa, trong suốt và có cảm giác không gian.

Tây Tây ngồi xổm trên tảng đá trẳng ngăn cách.

Nó có một đôi mắt xinh đẹp màu khác nhau, một màu xanh ngọc bích và một màu vàng nhạt trong suốt, ngoan ngoãn yên lặng nhìn anh.

Phó Văn Thâm ngồi sau chiếc bàn dài, ánh mắt anh đảo qua.



Người Vợ Mất Trí Nhớ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Vợ Mất Trí Nhớ Truyện Người Vợ Mất Trí Nhớ Story C127: Chương 127
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...