Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 99
Đương nhiên anh cũng sẽ làm như Vậy.
Sau đó chuyện gì đến cũng đến, động tác của anh có chút gấp gáp, thô lỗ khiến Trần Nam Phương rất khó chịu.
Cô cau mày cầu xin anh chậm lại ị một chút.
Đôi mắt sâu thắm của anh nhìn cô chằm chằm, càng ngày càng u ám. Trần Nam Phương bị anh nhìn chăm chằm “
đến mức hoảng sợ, cô nhanh chóng nhằm mắt lại, nhưng ngay sau đó anh lại thả chậm động tác, sự hòa hợp sâu sắc giữa bọn họ như tăng lên, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút dịu dàng không dễ phát hiện trên người anh.
Quấn quít với nhau không rời mãi đến cả nửa ngày.
Trần Nam Phương mệt mỏi mềm nhữn nằm trên giường, cô ước gì bản thân có thể hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cô vấn luôn rất tỉnh táo, có lẽ chắc do lần này được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng đây.
“Về nhà với tôi không?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, hỏi.
Không đợi cô trả lời, điện thoại di động của anh reo vang lên, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh trầm giọng ngồi dậy: ‘Được, tôi đến ngay.”
Sau đó, anh trở mình xuống giường, mặc quần áo vào rồi rời đi.
Trân Nam Phương không đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thắc mắc tại sao Hà Minh Viễn lại nhìn bức chân dung chưa vẽ ngũ quan mà không hề tra xét cô.
Cô chịu đựng cơn đau trong người, xuống giường cầm bức tranh lên, nhìn hồi lâu, rốt cuộc cô cũng hiểu ra.
“Anh ta cho rằng mình đang vẽ anh †a à?” Cô bị cái nhận thức này làm hoảng sợ, song, như vậy cũng rất may mãn: “Nhờ vậy mà mình mới tránh được sự tra xét của anh ta đúng không?”
Cô ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng gấp bức tranh làm đôi, xé nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Đem những nhung nhớ chôn thật sâu dưới đáy lòng là được rồi.
Hôm sau, Minh Vy đến nói với cô, bà Diêu nghĩ cơ thể cô đã hồi phục khá tốt rồi nên cho phép cô ra ngoài.
“Mợ ba, hẳn là cậu ba đã xin bà chủ cho cô ra ngoài đấy ạ.” Qua một tháng ở chung, Minh Vy đã trở nên thân thiết hơn với Trân Nam Phương: “Có vẻ cậu ba rất nhớ cô.”
Trần Nam Phương liếc nhìn Minh Vy một cái, cô không tức giận, nếu trong khoảng thời gian này không có người này ở cạnh bầu bạn, chắc có lễ cô sẽ chán chết mất. Tuy nhiên, cô không bình luận gì thêm về suy đoán và nhận định của Minh Vy về Hà Minh Viễn.
“Mợ ba, cô nói xem chúng ta sẽ đến tập đoàn Gemdale hay trở về biệt thự ạ?”
“Tôi về nhà trước được không?” Kỳ thật Trần Nam Phương muốn đến Thâm Thành gặp cô bạn Đỗ Thanh Hoa, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt nhất vừa được thả ra thì không nên ra ngoài, chọc giận Hà Minh Viễn thì không tốt lắm.
Minh Vy đảo mắt, gật đầu: “Tôi nghĩ là sẽ được thôi ạ.”
Nói xong, cô ấy lập tức đưa ra điều kiện: ‘“Mựo ba, cô nên nói báo cậu ba biết trước đi ạ, Cậu ấy rất nhớ cô, có lẽ sẽ muốn gặp cô trước đấy ạ.”
“…” Trần Nam Phương len lén chẹp miệng, nhờ tài xế chở vào thành phố, cô gọi điện cho Hà Minh Viễn xin phép anh.
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Sau đó chuyện gì đến cũng đến, động tác của anh có chút gấp gáp, thô lỗ khiến Trần Nam Phương rất khó chịu.
Cô cau mày cầu xin anh chậm lại ị một chút.
Đôi mắt sâu thắm của anh nhìn cô chằm chằm, càng ngày càng u ám. Trần Nam Phương bị anh nhìn chăm chằm “
đến mức hoảng sợ, cô nhanh chóng nhằm mắt lại, nhưng ngay sau đó anh lại thả chậm động tác, sự hòa hợp sâu sắc giữa bọn họ như tăng lên, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút dịu dàng không dễ phát hiện trên người anh.
Quấn quít với nhau không rời mãi đến cả nửa ngày.
Trần Nam Phương mệt mỏi mềm nhữn nằm trên giường, cô ước gì bản thân có thể hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cô vấn luôn rất tỉnh táo, có lẽ chắc do lần này được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng đây.
“Về nhà với tôi không?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, hỏi.
Không đợi cô trả lời, điện thoại di động của anh reo vang lên, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh trầm giọng ngồi dậy: ‘Được, tôi đến ngay.”
Sau đó, anh trở mình xuống giường, mặc quần áo vào rồi rời đi.
Trân Nam Phương không đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thắc mắc tại sao Hà Minh Viễn lại nhìn bức chân dung chưa vẽ ngũ quan mà không hề tra xét cô.
Cô chịu đựng cơn đau trong người, xuống giường cầm bức tranh lên, nhìn hồi lâu, rốt cuộc cô cũng hiểu ra.
“Anh ta cho rằng mình đang vẽ anh †a à?” Cô bị cái nhận thức này làm hoảng sợ, song, như vậy cũng rất may mãn: “Nhờ vậy mà mình mới tránh được sự tra xét của anh ta đúng không?”
Cô ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng gấp bức tranh làm đôi, xé nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Đem những nhung nhớ chôn thật sâu dưới đáy lòng là được rồi.
Hôm sau, Minh Vy đến nói với cô, bà Diêu nghĩ cơ thể cô đã hồi phục khá tốt rồi nên cho phép cô ra ngoài.
“Mợ ba, hẳn là cậu ba đã xin bà chủ cho cô ra ngoài đấy ạ.” Qua một tháng ở chung, Minh Vy đã trở nên thân thiết hơn với Trân Nam Phương: “Có vẻ cậu ba rất nhớ cô.”
Trần Nam Phương liếc nhìn Minh Vy một cái, cô không tức giận, nếu trong khoảng thời gian này không có người này ở cạnh bầu bạn, chắc có lễ cô sẽ chán chết mất. Tuy nhiên, cô không bình luận gì thêm về suy đoán và nhận định của Minh Vy về Hà Minh Viễn.
“Mợ ba, cô nói xem chúng ta sẽ đến tập đoàn Gemdale hay trở về biệt thự ạ?”
“Tôi về nhà trước được không?” Kỳ thật Trần Nam Phương muốn đến Thâm Thành gặp cô bạn Đỗ Thanh Hoa, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt nhất vừa được thả ra thì không nên ra ngoài, chọc giận Hà Minh Viễn thì không tốt lắm.
Minh Vy đảo mắt, gật đầu: “Tôi nghĩ là sẽ được thôi ạ.”
Nói xong, cô ấy lập tức đưa ra điều kiện: ‘“Mựo ba, cô nên nói báo cậu ba biết trước đi ạ, Cậu ấy rất nhớ cô, có lẽ sẽ muốn gặp cô trước đấy ạ.”
“…” Trần Nam Phương len lén chẹp miệng, nhờ tài xế chở vào thành phố, cô gọi điện cho Hà Minh Viễn xin phép anh.
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Đánh giá:
Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Story
Chương 99
10.0/10 từ 23 lượt.