Người Tình Trí Mạng
Chương 662: Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
Thần nữ trở về, đồng thời mang về cả nguyên liệu của bí kíp Vong ưu tán, đủ để khiến người Tần Xuyên từ trên xuống dưới chào đón nhiệt tình.
Khi trước rời đi Tưởng Ly đã đặt lời hứa, một khi có thể tái hiện lại Vong ưu tán, chắc chắn phải quay lại Tần Xuyên có một lời. Thế nên, Cận Nghiêm có thể không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này, hoặc có thể nói, ngoại trừ nhóm bốn người họ ra, không ai hiểu được "Tần Xuyên mở đường" rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì. Đây cũng là điểm rất thông minh của Tưởng Ly, cho dù thật sự có người có lòng nghi ngờ bốn chữ này, thì trong một chốc một lát họ cũng không thể hiểu được rõ ràng.
Cận Nghiêm là một người truyền đạt xuất sắc. Khi Lục Đông Thâm nhận được điện thoại của Cận Nghiêm, nghe được bốn chữ này thì đã hiểu ra hết.
Tưởng Ly đã quay về Tần Xuyên.
Trước khi buổi họp báo diễn ra, Tần Xuyên quả thực là một nơi an toàn và kín đáo nhất. Quan trọng hơn là, Vu chúc của Tần Xuyên có thể trở thành trợ thủ cho cô.
Có thể về được Tần Xuyên, chứng tỏ sức khỏe không đáng ngại. Quan trọng hơn là, có thể về được Tần Xuyên, đằng sau chuyện này còn ẩn giấu bốn chữ khác, đó chính là: Giương Đông kích Tây.
Sau khi hiểu rõ ràng, Lục Đông Thâm quả thực đã thở phào nhẹ nhõm. Anh ra lệnh cho Cận Nghiêm chuyển lời, báo với Tưởng Ly quyết định của anh: Thừa thắng xông lên, lấy gậy ông đập lưng ông.
Nghe tới đây, Dương Viễn cảm khái sâu sắc: "Cũng may là Tưởng Ly, nếu là những cô gái khác chắc là đã nóng đầu lao thẳng về đây rồi, sao có thể bình tĩnh ẩn mình suốt bốn tháng chứ?"
Câu nói này xuất phát từ nội tâm. Bình thường tuy rằng anh ấy hay mắng cô ngoài miệng là nha đầu chết tiệt, nhưng thực tế, anh ấy hiểu quá rõ trong lòng Tưởng Ly chứa đựng một trái tim không thua kém gì Lục Đông Thâm. Thử nghĩ mà xem, lỡ như khi đó Tưởng Ly đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Đông Thâm thì sẽ thế nào?
Đúng là không có nỗi lo về tính mạng, nhưng nhất định sẽ khiến Lục Đông Thâm mất đi quyền chủ động trong cuộc chiến với các cổ đông, muốn túm được cái đuôi cáo của đổng sự Từ không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Nhưng chính vì Tưởng Ly mãi không xuất hiện, cũng vì Tưởng Ly không thông báo cho bất kỳ ai ở bên cạnh Lục Đông Thâm, nên mới khiến đổng sự Từ tin tưởng rằng Lục Đông Thâm thật sự đi tìm Tưởng Ly, hơn nữa gần như điên cuồng.
Còn Lục Đông Thâm thực chất là cao thủ gài bẫy. Đầu tiên anh cố tình phong tỏa thông tin sau đó lại tung tin đồn ra ngoài, tạo hiện tưởng giả giống như tin tức mất kiểm soát bị rò rỉ, càng diễn càng giống. Trên thực tế, đám phóng viên cũng nghĩ như vậy. Vì vậy, ngoài mặt, những thông tin đó giống như đả kích Lục Đông Thâm, hơn nữa còn khiến chiếc ghế của anh lung lay theo bão táp, kỳ thực chúng đã trở thành quân cờ mấu chốt khiến đổng sự Từ rơi vào bẫy.
Cộng thêm việc Lục Đông Thâm sai Cận Nghiêm đi điều tra chuyện tên đàn em của Nhiêu Tôn, đồng thời đưa thẳng kết quả cho cảnh sát. Lục Chấn Danh tiếp tục bị đè chết bởi một tội danh mới, việc này ở trong nội bộ Lục Môn không còn là bí mật.
Phách lối giải quyết người thân của mình như vậy rõ ràng là biểu hiện của sự giận dữ và phẫn nộ. Như thế, đổng sự Từ càng tin rằng Lục Đông Thâm bị điên, đánh mất lý trí.
"Nhưng việc Quý Phi xen vào là như thế nào?" Dương Viễn nghĩ tới chuyện này vẫn chưa hiểu: "Quý Phi nhìn thế nào, cũng thấy giống một quân cờ phế. Chỉ cần Tưởng Ly không xuất hiện là được rồi, đổng sự Từ vẫn tin rằng công thức không thể hoàn thành mà."
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Chỉ có sự tồn tại của Quý Phi mới càng khiến đổng sự Từ tin tưởng công thức không thể được tung ra. Ông ta là một kẻ cáo già, kín kẽ hành xử bao năm nay. Tưởng Ly không xuất hiện, còn tôi lại không có chuẩn bị gì cho buổi họp báo bốn năm sau, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi có chuẩn bị đằng sau. Ngoài ra..."
Nói tới đây, anh cúi đầu nhìn Tưởng Ly, ánh mắt chứa chan dịu dàng: "Sắp xếp Quý Phi cũng là một tính toán khác của cô ấy, coi như là giương Đông kích Tây."
Tưởng Ly nháy mắt với Dương Viễn: "Mau khen em đi."
Dương Viễn bĩu môi.
Thái độ này không hề khiến Tưởng Ly mất đi niềm vui, ai bảo Dương Viễn hiếm có dịp chịu thiệt. Ai bảo cô là một cô gái rộng lượng thứ tha chứ?
Cô cầm một vốc lạc rang đường bỏ vào miệng, nhai rồm rộp và nói: "Tuy rằng em không tham gia vào chuyện của Hội đồng quản trị nhưng kể từ ngày Đông Thâm lên chức, anh ấy rơi vào tình cảnh nào, em có thể nhìn ra. Buổi họp báo bốn tháng trước, có những kẻ bày tỏ dụng ý quá lộ liễu. Em tung tin ra chẳng qua chỉ để phối hợp với Đông Thâm. Còn việc em sắp xếp quân cờ Quý Phi, thứ nhất đúng là vì muốn làm lẫn lộn kẻ đứng sau; Hai là muốn để Quý Phi chữa trị cho Lục Đông Thâm. Sự thật là cô ta đã thành công."
Dương Viễn nghe xong câu này sững người, sau đó mới bàng hoàng tỉnh ngộ: "Nói một cách khác, cho dù em không gặp nguy hiểm gì, em cũng sẽ giả vờ gặp nguy, trốn tránh mọi người trong suốt bốn tháng?"
"Đúng. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt xuất hiện đêm trước ngày gặp nạn, trước kia em chưa từng bàn bạc với Đông Thâm." Tưởng Ly khẽ nói: "Sau này nhận được điện thoại của Cận Nghiêm, được anh ta truyền đạt ý của Đông Thâm, em mới biết suy nghĩ của em và anh ấy không bàn mà hợp."
Cô quay đầu nhìn Lục Đông Thâm, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
Dương Viễn ngạc nhiên: "Lẽ nào em thật sự không nghĩ đến việc thực sự không ra được khỏi sa mạc sao? Cũng giống như lần này, em thập tử nhất sinh, em dồn hết hy vọng của việc nghiên cứu lên Quý Phi?"
"Không phải." Tưởng Ly bất ngờ nói một câu: "Tôi hiểu rất rõ Quý Phi, cô ta không có năng lực để nghiên cứu và phát triển công thức, cho dù biết rõ công thức và nguyên liệu đi nữa. Nhưng cô ta có khả năng thông qua tỷ lệ nguyên liệu của công thức gốc tìm ra cách phá giải công thức gốc. Dương Viễn, em nói vậy anh không bị choáng chứ?"
Dương Viễn không nắm quá rõ tình hình cụ thể của công thức, nghe cứ mơ mơ màng màng, nhưng không sao cả, anh ấy chỉ cần biết một chuyện là được: Sức khỏe của Lục Đông Thâm đã ổn định.
"Hơn nữa..." Tưởng Ly kéo dài giọng, quay trở về vòng tay Lục Đông Thâm, bộ dạng lười biếng: "Em không bao giờ tin rằng mình không ra được khỏi sa mạc. Đây là sự tự tin của em, cũng là lời hứa của em với Đông Thâm. Dù điều kiện khó khăn ra sao, em nhất định sẽ sống sót trở về."
Dương Viễn thảng thốt vì câu nói này. Cô nói quá thản nhiên. Nhưng phải có một niềm tin mạnh mẽ cỡ nào mới dám suy nghĩ và hành động như vậy?
Anh ấy giơ ngón tay cái lên với cô: "Em ngầu thật đấy."
"Dĩ nhiên." Tưởng Ly lại bắt đầu mặt dày, dính vào Lục Đông Thâm: "Nhìn như thế này, thật ra em lợi hại hơn Dương Viễn nhiều phải không?"
Lục Đông Thâm mặc kệ sắc mặt tái mét của Dương Viễn, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài: "Cậu ta không sợ nguy hiểm, nhưng em thì không được, anh sẽ lo đấy."
Đây là một ván cờ buộc phải thắng. Cô không phải một cô gái bình thường, thế nên chỉ từ vài câu chữ của anh đã đọc hiểu suy nghĩ của anh, còn chôn quân cờ Quý Phi sớm hơn anh một bước. Anh đã quen mưu lược dựa theo tình hình sẵn có, nhưng không bao giờ nghĩ sẽ kéo cô vào ván cờ của mình. Nhưng cô cứ thế xông vào, cảm giác có mười con bò cũng không thể kéo cô ra nổi, và trở thành người trợ giúp đắc lực cho anh.
Đây lẽ nào không phải ván cược của anh? Phải biết rằng trong thời gian này, dù có bất kỳ sai sót nào mọi chuyện cũng thành công cốc.
Nhưng cô gái của anh đã diễn cùng anh một vở kịch hoàn hảo. Anh vừa đau lòng vừa cảm kích. Phải biết, trong ván cược này anh không có đường lùi, một khi thua cuộc sẽ là thất bại triệt để.
Dương Viễn tay chống bàn, câm nín nhìn hai con người đối diện. Có thôi đi không? Không để anh ấy trong mắt chút nào thật đấy à? Còn nữa, nghe thử xem câu nói của Lục Đông Thâm có còn là lời của con người không? Cái gì mà anh ấy không sợ nguy hiểm? Anh ấy là Hồ lô lửa hay là Hồ lô đại lực sỹ*?
*Các nhân vật hoạt hình có siêu năng lực trong "Anh em hồ lô".
~Hết chương 662~
Người Tình Trí Mạng
Khi trước rời đi Tưởng Ly đã đặt lời hứa, một khi có thể tái hiện lại Vong ưu tán, chắc chắn phải quay lại Tần Xuyên có một lời. Thế nên, Cận Nghiêm có thể không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này, hoặc có thể nói, ngoại trừ nhóm bốn người họ ra, không ai hiểu được "Tần Xuyên mở đường" rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì. Đây cũng là điểm rất thông minh của Tưởng Ly, cho dù thật sự có người có lòng nghi ngờ bốn chữ này, thì trong một chốc một lát họ cũng không thể hiểu được rõ ràng.
Cận Nghiêm là một người truyền đạt xuất sắc. Khi Lục Đông Thâm nhận được điện thoại của Cận Nghiêm, nghe được bốn chữ này thì đã hiểu ra hết.
Tưởng Ly đã quay về Tần Xuyên.
Trước khi buổi họp báo diễn ra, Tần Xuyên quả thực là một nơi an toàn và kín đáo nhất. Quan trọng hơn là, Vu chúc của Tần Xuyên có thể trở thành trợ thủ cho cô.
Có thể về được Tần Xuyên, chứng tỏ sức khỏe không đáng ngại. Quan trọng hơn là, có thể về được Tần Xuyên, đằng sau chuyện này còn ẩn giấu bốn chữ khác, đó chính là: Giương Đông kích Tây.
Sau khi hiểu rõ ràng, Lục Đông Thâm quả thực đã thở phào nhẹ nhõm. Anh ra lệnh cho Cận Nghiêm chuyển lời, báo với Tưởng Ly quyết định của anh: Thừa thắng xông lên, lấy gậy ông đập lưng ông.
Nghe tới đây, Dương Viễn cảm khái sâu sắc: "Cũng may là Tưởng Ly, nếu là những cô gái khác chắc là đã nóng đầu lao thẳng về đây rồi, sao có thể bình tĩnh ẩn mình suốt bốn tháng chứ?"
Câu nói này xuất phát từ nội tâm. Bình thường tuy rằng anh ấy hay mắng cô ngoài miệng là nha đầu chết tiệt, nhưng thực tế, anh ấy hiểu quá rõ trong lòng Tưởng Ly chứa đựng một trái tim không thua kém gì Lục Đông Thâm. Thử nghĩ mà xem, lỡ như khi đó Tưởng Ly đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Đông Thâm thì sẽ thế nào?
Đúng là không có nỗi lo về tính mạng, nhưng nhất định sẽ khiến Lục Đông Thâm mất đi quyền chủ động trong cuộc chiến với các cổ đông, muốn túm được cái đuôi cáo của đổng sự Từ không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Nhưng chính vì Tưởng Ly mãi không xuất hiện, cũng vì Tưởng Ly không thông báo cho bất kỳ ai ở bên cạnh Lục Đông Thâm, nên mới khiến đổng sự Từ tin tưởng rằng Lục Đông Thâm thật sự đi tìm Tưởng Ly, hơn nữa gần như điên cuồng.
Còn Lục Đông Thâm thực chất là cao thủ gài bẫy. Đầu tiên anh cố tình phong tỏa thông tin sau đó lại tung tin đồn ra ngoài, tạo hiện tưởng giả giống như tin tức mất kiểm soát bị rò rỉ, càng diễn càng giống. Trên thực tế, đám phóng viên cũng nghĩ như vậy. Vì vậy, ngoài mặt, những thông tin đó giống như đả kích Lục Đông Thâm, hơn nữa còn khiến chiếc ghế của anh lung lay theo bão táp, kỳ thực chúng đã trở thành quân cờ mấu chốt khiến đổng sự Từ rơi vào bẫy.
Cộng thêm việc Lục Đông Thâm sai Cận Nghiêm đi điều tra chuyện tên đàn em của Nhiêu Tôn, đồng thời đưa thẳng kết quả cho cảnh sát. Lục Chấn Danh tiếp tục bị đè chết bởi một tội danh mới, việc này ở trong nội bộ Lục Môn không còn là bí mật.
Phách lối giải quyết người thân của mình như vậy rõ ràng là biểu hiện của sự giận dữ và phẫn nộ. Như thế, đổng sự Từ càng tin rằng Lục Đông Thâm bị điên, đánh mất lý trí.
"Nhưng việc Quý Phi xen vào là như thế nào?" Dương Viễn nghĩ tới chuyện này vẫn chưa hiểu: "Quý Phi nhìn thế nào, cũng thấy giống một quân cờ phế. Chỉ cần Tưởng Ly không xuất hiện là được rồi, đổng sự Từ vẫn tin rằng công thức không thể hoàn thành mà."
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Chỉ có sự tồn tại của Quý Phi mới càng khiến đổng sự Từ tin tưởng công thức không thể được tung ra. Ông ta là một kẻ cáo già, kín kẽ hành xử bao năm nay. Tưởng Ly không xuất hiện, còn tôi lại không có chuẩn bị gì cho buổi họp báo bốn năm sau, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi có chuẩn bị đằng sau. Ngoài ra..."
Nói tới đây, anh cúi đầu nhìn Tưởng Ly, ánh mắt chứa chan dịu dàng: "Sắp xếp Quý Phi cũng là một tính toán khác của cô ấy, coi như là giương Đông kích Tây."
Tưởng Ly nháy mắt với Dương Viễn: "Mau khen em đi."
Dương Viễn bĩu môi.
Thái độ này không hề khiến Tưởng Ly mất đi niềm vui, ai bảo Dương Viễn hiếm có dịp chịu thiệt. Ai bảo cô là một cô gái rộng lượng thứ tha chứ?
Cô cầm một vốc lạc rang đường bỏ vào miệng, nhai rồm rộp và nói: "Tuy rằng em không tham gia vào chuyện của Hội đồng quản trị nhưng kể từ ngày Đông Thâm lên chức, anh ấy rơi vào tình cảnh nào, em có thể nhìn ra. Buổi họp báo bốn tháng trước, có những kẻ bày tỏ dụng ý quá lộ liễu. Em tung tin ra chẳng qua chỉ để phối hợp với Đông Thâm. Còn việc em sắp xếp quân cờ Quý Phi, thứ nhất đúng là vì muốn làm lẫn lộn kẻ đứng sau; Hai là muốn để Quý Phi chữa trị cho Lục Đông Thâm. Sự thật là cô ta đã thành công."
Dương Viễn nghe xong câu này sững người, sau đó mới bàng hoàng tỉnh ngộ: "Nói một cách khác, cho dù em không gặp nguy hiểm gì, em cũng sẽ giả vờ gặp nguy, trốn tránh mọi người trong suốt bốn tháng?"
"Đúng. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt xuất hiện đêm trước ngày gặp nạn, trước kia em chưa từng bàn bạc với Đông Thâm." Tưởng Ly khẽ nói: "Sau này nhận được điện thoại của Cận Nghiêm, được anh ta truyền đạt ý của Đông Thâm, em mới biết suy nghĩ của em và anh ấy không bàn mà hợp."
Cô quay đầu nhìn Lục Đông Thâm, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
Dương Viễn ngạc nhiên: "Lẽ nào em thật sự không nghĩ đến việc thực sự không ra được khỏi sa mạc sao? Cũng giống như lần này, em thập tử nhất sinh, em dồn hết hy vọng của việc nghiên cứu lên Quý Phi?"
"Không phải." Tưởng Ly bất ngờ nói một câu: "Tôi hiểu rất rõ Quý Phi, cô ta không có năng lực để nghiên cứu và phát triển công thức, cho dù biết rõ công thức và nguyên liệu đi nữa. Nhưng cô ta có khả năng thông qua tỷ lệ nguyên liệu của công thức gốc tìm ra cách phá giải công thức gốc. Dương Viễn, em nói vậy anh không bị choáng chứ?"
Dương Viễn không nắm quá rõ tình hình cụ thể của công thức, nghe cứ mơ mơ màng màng, nhưng không sao cả, anh ấy chỉ cần biết một chuyện là được: Sức khỏe của Lục Đông Thâm đã ổn định.
"Hơn nữa..." Tưởng Ly kéo dài giọng, quay trở về vòng tay Lục Đông Thâm, bộ dạng lười biếng: "Em không bao giờ tin rằng mình không ra được khỏi sa mạc. Đây là sự tự tin của em, cũng là lời hứa của em với Đông Thâm. Dù điều kiện khó khăn ra sao, em nhất định sẽ sống sót trở về."
Dương Viễn thảng thốt vì câu nói này. Cô nói quá thản nhiên. Nhưng phải có một niềm tin mạnh mẽ cỡ nào mới dám suy nghĩ và hành động như vậy?
Anh ấy giơ ngón tay cái lên với cô: "Em ngầu thật đấy."
"Dĩ nhiên." Tưởng Ly lại bắt đầu mặt dày, dính vào Lục Đông Thâm: "Nhìn như thế này, thật ra em lợi hại hơn Dương Viễn nhiều phải không?"
Lục Đông Thâm mặc kệ sắc mặt tái mét của Dương Viễn, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài: "Cậu ta không sợ nguy hiểm, nhưng em thì không được, anh sẽ lo đấy."
Đây là một ván cờ buộc phải thắng. Cô không phải một cô gái bình thường, thế nên chỉ từ vài câu chữ của anh đã đọc hiểu suy nghĩ của anh, còn chôn quân cờ Quý Phi sớm hơn anh một bước. Anh đã quen mưu lược dựa theo tình hình sẵn có, nhưng không bao giờ nghĩ sẽ kéo cô vào ván cờ của mình. Nhưng cô cứ thế xông vào, cảm giác có mười con bò cũng không thể kéo cô ra nổi, và trở thành người trợ giúp đắc lực cho anh.
Đây lẽ nào không phải ván cược của anh? Phải biết rằng trong thời gian này, dù có bất kỳ sai sót nào mọi chuyện cũng thành công cốc.
Nhưng cô gái của anh đã diễn cùng anh một vở kịch hoàn hảo. Anh vừa đau lòng vừa cảm kích. Phải biết, trong ván cược này anh không có đường lùi, một khi thua cuộc sẽ là thất bại triệt để.
Dương Viễn tay chống bàn, câm nín nhìn hai con người đối diện. Có thôi đi không? Không để anh ấy trong mắt chút nào thật đấy à? Còn nữa, nghe thử xem câu nói của Lục Đông Thâm có còn là lời của con người không? Cái gì mà anh ấy không sợ nguy hiểm? Anh ấy là Hồ lô lửa hay là Hồ lô đại lực sỹ*?
*Các nhân vật hoạt hình có siêu năng lực trong "Anh em hồ lô".
~Hết chương 662~
Người Tình Trí Mạng
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng
Story
Chương 662: Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
8.2/10 từ 34 lượt.