Người Tình Trí Mạng
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
Đây chính là Tả Thời của cô, Tả Thời mà cô sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Lạc đường là điều cấm kỵ hàng đầu khi đi thám hiểm, nhất là ở những nơi như núi Kỳ Thần. Trước mắt là từng khoảng từng khoảng gỗ linh sam dày đặc. Tưởng Ly đánh mắt quan sát, không hề cảm thấy quá lạ lẫm, cô có ấn tượng về nơi này.
Nói một cách khác, con đường này họ đã từng đi qua trước đó.
Tưởng Ly không hề hoảng loạn, cô đi xung quanh quan sát và kiểm tra một lượt. Trên một vài cành cây khô cô từng đánh dấu ký hiệu, chỉ cần tìm được ký hiệu là có thể đi ra khỏi “mê cung” này.
Thông thường, những người đánh dấu ký hiệu hay thích dùng cách “đường nối chồng”, cũng tức là sẽ lợi dụng ba điểm một đường để duy trì tính chính xác của phương hướng, nhưng Tưởng Ly đổi ba đường thành năm đường, như vậy sẽ càng tỉ mỉ và chính xác hơn.
Đối với cách thức đánh dấu ký hiệu của cô, Lục Đông Thâm cũng đã tìm ra được manh mối từ lâu, nếu không thì suốt dọc đường anh đã chẳng thể tự động tiến bước một cách thuận lợi như thế. Nhưng khi đi tới trước một trong số những gốc linh sam đáng nhẽ phải có ký hiệu, Tưởng Ly bỗng phát hiện ký hiệu bên trên đã hoàn toàn biến mất!
“Không đúng.” Tưởng Ly cố gắng trầm mặc để bình tĩnh lại, lúc này càng hoang mang sẽ càng nguy hiểm.
Hai người cố gắng tìm kiếm một lượt theo cách thức đánh dấu trước đó của cô, cố tìm ra bằng được ký hiệu đánh dấu lối ra, đường thứ năm. Nhưng kỳ quái là đường thứ năm đã biến mất.
Trước tiên, Tưởng Ly loại trừ suy nghĩ cô quên không đánh dấu. Khi đi thám hiểm, cô thường rất cẩn trọng, việc đánh dấu ký hiệu là việc quan trọng hàng đầu, có ký hiệu là bảo toàn được mạng sống. Cuối cùng, cô đưa ra kết luận: Ký hiệu của cô đã bị phá hoại.
Bị phá hoại mang theo hai hàm nghĩa: Do con người và không phải do con người.
Ký hiệu của cô được khắc trên cây. Nếu do người nào đó phá hoại thì chỉ có thể là quẹt nó đi hoặc chặt bỏ cả gốc cây. Có thể ư?
Tưởng Ly cho rằng khả năng này rất thấp.
Một là nơi này không một bóng người, nếu có người nào bám đuôi, thì cô và Lục Đông Thâm đều không phải dạng vừa, dĩ nhiên sẽ phát hiện ngay ra điều bất thường; Hai là cho dù chặt cả gốc cây hoặc làm mờ ký hiệu thì kiểu gì cũng để lại dấu vết, vậy chẳng phải nói quá rõ ràng cho cô biết vị trí của đường thứ năm bị phá hoại hay sao?
Vậy thì chỉ còn lại khả năng cuối cùng.
“Không phải do con người.” Cô khẽ lên tiếng.
Lục Đông Thâm trước giờ vẫn rất lý trí, anh tỏ thái độ hoài nghi đối với lý do này của cô: “Không phải do con người? Ý cô là trong khu rừng này thật sự có yêu tinh tác oai tác quái?”.
Tưởng Ly cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ý của tôi là thật ra ký hiệu vốn vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không nhìn thấy nó”.
“Thuật che mắt?”
“Hay khoa học gọi là ảo giác.” Tưởng Ly nói.
Lục Đông Thâm nhíu mày, lát sau lên tiếng: “Kiểu gì cũng ra ngoài được thôi”.
Tưởng Ly biết, một người như anh sẽ không tin vào các câu chuyện mê tín. Thật ra cô cũng không tin, nhưng ký hiệu cứ vô duyên vô cớ biến mất trước mắt, việc này khiến cô không thể không bắt đầu sợ hãi truyền thuyết lạc đường trên núi Kỳ Thần. Nghe những người cao tuổi kể rằng, lạc đường trên Kỳ Thần không khác nào tự sát, thế nên nhất định phải cảnh giác cao độ mới được.
Lục Đông Thâm bỏ la bàn ra, nhưng phát hiện kim la bàn đã bị hỏng, nó đứng im như bị dính chặt vào mặt la bàn vậy.
Tưởng Ly nhìn thấy cảnh ấy, bất giác có một linh cảm, đó chính là trong trận địa ảo giác này, mọi phương thức khoa học, đo lường mà họ sử dụng đều không có tác dụng.
Lạc đường khi đi thám hiểm, cách thức đơn giản nhất chính là nhìn mặt trời, lợi dụng mặt trời để phân biệt vị trí là cách dễ dàng thành công nhất. Nhưng trong rừng quá nhiều chướng khí, ánh nắng gần như không thể chiếu xuống được. Tưởng Ly vốn dĩ suy đoán khoảng một tiếng sau là trời sẽ bừng sáng, vậy mà, họ giống như bị giam hãm trong một đống băng dính, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút mà trước mắt vẫn hoàn toàn hỗn độn.
Đại loại như vậy.
Mà Lục Đông Thâm cũng đang kiểm tra lần lượt, phàm những thứ gì có tác dụng đều đã được sử dụng hết. Nhưng nơi họ đang đứng giống như một vùng cấm vậy, không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Ngay cả điện thoại vệ tinh để dựa dẫm cũng mất đi tác dụng.
Tưởng Ly càng lúc càng cảm thấy không bình thường, đây vốn không phải là một vấn đề mà những người hay đi thám hiểm thường gặp.
Hai người cố gắng đi thêm một đoạn đường nữa, nhưng khi lại nhìn thấy gốc linh sam kia, cuối cùng họ cũng hiểu mình hoàn toàn không thể thoát ra được.
Tưởng Ly đi tới trước gốc linh sam đó, ngồi xuống, dựa đầu vào thân cây, ngẩng lên nhìn trời. Lục Đông Thâm không nghỉ ngơi, vẫn đang nghĩ đủ cách để có thể thoát ra.
“Tôi nghĩ là…” Tưởng Ly thấy anh vẫn khá bình tĩnh, trong lòng quả thực khâm phục vô cùng. Nhưng có một phát hiện cô buộc phải nói, tuy rằng sẽ rất đả kích tới thái độ tích cực của anh.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô.
Tưởng Ly chỉ tay lên đỉnh đầu: “Cái cây này rất giống cây giả, cành lá không hề rung rinh, ngay cả quả trên cây cũng sắp xếp rất có trật tự. Cả xung quanh đây nữa, một chút âm thanh cũng không có. Trước kia ít nhiều gì cũng có thể nghe thấy tiếng côn trùng bò hay tiếng chim kêu. Còn cả chướng khí trước mặt nữa, đã qua cả tiếng đồng hồ rồi vẫn không tan đi, giống như là…”.
Cô cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp để giải thích.
Lục Đông Thâm thay cô nói nốt những gì cô đang suy nghĩ: “Giống như là chúng ta đang bị vây hãm trong một không gian không thuộc về núi Kỳ Thần”.
Tưởng Ly gật đầu, nét mặt nặng nề.
Nếu cô suy đoán không sai, thì bây giờ họ đang đứng ở đâu? Khi tới, cô nhớ rất rõ rằng đã đi qua rừng linh sam này, nó dài miên man hàng trăm dặm. Nhưng bây giờ, vẫn là linh sam lại không phải là không gian lúc họ tới.
Bất chợt có khí lạnh từ đâu như bò dọc sống lưng.
Cô co chân lại, vùi mặt giữa hai đầu gối.
Nếu không thoát ra ngoài được thì cô nên làm sao? Sẽ chết ở đây sao? Vậy thì sẽ phải rất lâu mới có người phát hiện ra xương cốt của cô. Hay là, ngay cả xác cô cũng sẽ bị chôn vùi. Linh hồn của cô sẽ như bị trừng phạt, mãi mãi, vĩnh viễn phiêu đãng trong không gian này?
Giống như giấc mơ của cô vậy.
Tòa thành dưới nước đó trôi nổi những thi thể chết không nhắm mắt. Họ đang im lặng, đang tuyệt vọng, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không chạm được vào ấm áp.
Tưởng Ly cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy mình như đang nằm giữa hồ lạnh giá, không thấy có đàn cá nào lại qua, chỉ có bóng tối vô tận.
Nhưng tận cùng của bóng tối có một chút ánh sáng nhỏ nhoi, trong quầng sáng ấy dường như ẩn chứa một bóng người. Cái bóng đó được kéo dài ra từng chút một, giống như Lục Đông Thâm, lại không giống.
Anh dường như đang bước về phía cô.
Quầng sáng quá chói chang, anh bước ngược sáng, khiến cô không nhìn được thấy khuôn mặt anh.
Nhưng dường như trong chớp mắt anh đã tới bên cạnh cô, chạm tay lên gương mặt cô, từng ngón tay ấm nóng đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
Tưởng Ly cố gắng mở to hai mắt, bấy giờ mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Mái tóc cắt ngắn giống như nhuộm đầy ánh sáng. Đôi mắt anh ấm áp, chan chứa nụ cười, giống như một nguồn sức mạnh chưa bao giờ có, lại đủ sức khiến cô quen thuộc và yên tâm.
“Tả Thời…” Tưởng Ly không dám tin vào mắt mình, giọng nói cũng run rẩy.
Nhưng khi cô muốn nhìn rõ một lần nữa thì khuôn mặt trước mắt lại trở nên mơ hồ. Cô giơ tay ra muốn chạm vào mặt anh, nhưng bỗng chốc vồ hụt.
Tưởng Ly đứng phắt dậy, muốn đuổi theo bóng anh nhưng cái bóng trước mặt càng lúc càng mỏng manh, mơ hồ.
Không!
Cô liều mạng, dốc hết sức ôm chặt cái bóng trước mặt, cái ôm lần này thì cô đã thực sự chạm được vào.
Tả Thời… Tả Thời, là anh đúng không?
Cô ôm gắt gao người đàn ông trước mặt, lồng ngực vừa vững chãi vừa ấm áp. Đây chính là Tả Thời của cô, Tả Thời mà cô sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Bao năm nay, anh có biết là cô rất nhớ anh không?
“Tưởng Ly.”
Bên tai có người gọi tên cô, giọng nói rót vào tai vô cùng trầm thấp, giống như có ai đó đang kéo một cây đàn violon-cen, dày dặn, êm tai.
Nhưng thanh âm ấy cũng đã đánh thức Tưởng Ly bừng tỉnh. Cô bất ngờ nhìn lại, bấy giờ mới bàng hoàng phát hiện ra mình đang ở trong lòng Lục Đông Thâm. Anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút lo lắng…
~Hết chương 54~
Người Tình Trí Mạng
Lạc đường là điều cấm kỵ hàng đầu khi đi thám hiểm, nhất là ở những nơi như núi Kỳ Thần. Trước mắt là từng khoảng từng khoảng gỗ linh sam dày đặc. Tưởng Ly đánh mắt quan sát, không hề cảm thấy quá lạ lẫm, cô có ấn tượng về nơi này.
Nói một cách khác, con đường này họ đã từng đi qua trước đó.
Tưởng Ly không hề hoảng loạn, cô đi xung quanh quan sát và kiểm tra một lượt. Trên một vài cành cây khô cô từng đánh dấu ký hiệu, chỉ cần tìm được ký hiệu là có thể đi ra khỏi “mê cung” này.
Thông thường, những người đánh dấu ký hiệu hay thích dùng cách “đường nối chồng”, cũng tức là sẽ lợi dụng ba điểm một đường để duy trì tính chính xác của phương hướng, nhưng Tưởng Ly đổi ba đường thành năm đường, như vậy sẽ càng tỉ mỉ và chính xác hơn.
Đối với cách thức đánh dấu ký hiệu của cô, Lục Đông Thâm cũng đã tìm ra được manh mối từ lâu, nếu không thì suốt dọc đường anh đã chẳng thể tự động tiến bước một cách thuận lợi như thế. Nhưng khi đi tới trước một trong số những gốc linh sam đáng nhẽ phải có ký hiệu, Tưởng Ly bỗng phát hiện ký hiệu bên trên đã hoàn toàn biến mất!
“Không đúng.” Tưởng Ly cố gắng trầm mặc để bình tĩnh lại, lúc này càng hoang mang sẽ càng nguy hiểm.
Hai người cố gắng tìm kiếm một lượt theo cách thức đánh dấu trước đó của cô, cố tìm ra bằng được ký hiệu đánh dấu lối ra, đường thứ năm. Nhưng kỳ quái là đường thứ năm đã biến mất.
Trước tiên, Tưởng Ly loại trừ suy nghĩ cô quên không đánh dấu. Khi đi thám hiểm, cô thường rất cẩn trọng, việc đánh dấu ký hiệu là việc quan trọng hàng đầu, có ký hiệu là bảo toàn được mạng sống. Cuối cùng, cô đưa ra kết luận: Ký hiệu của cô đã bị phá hoại.
Bị phá hoại mang theo hai hàm nghĩa: Do con người và không phải do con người.
Ký hiệu của cô được khắc trên cây. Nếu do người nào đó phá hoại thì chỉ có thể là quẹt nó đi hoặc chặt bỏ cả gốc cây. Có thể ư?
Tưởng Ly cho rằng khả năng này rất thấp.
Một là nơi này không một bóng người, nếu có người nào bám đuôi, thì cô và Lục Đông Thâm đều không phải dạng vừa, dĩ nhiên sẽ phát hiện ngay ra điều bất thường; Hai là cho dù chặt cả gốc cây hoặc làm mờ ký hiệu thì kiểu gì cũng để lại dấu vết, vậy chẳng phải nói quá rõ ràng cho cô biết vị trí của đường thứ năm bị phá hoại hay sao?
Vậy thì chỉ còn lại khả năng cuối cùng.
“Không phải do con người.” Cô khẽ lên tiếng.
Lục Đông Thâm trước giờ vẫn rất lý trí, anh tỏ thái độ hoài nghi đối với lý do này của cô: “Không phải do con người? Ý cô là trong khu rừng này thật sự có yêu tinh tác oai tác quái?”.
Tưởng Ly cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ý của tôi là thật ra ký hiệu vốn vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không nhìn thấy nó”.
“Thuật che mắt?”
“Hay khoa học gọi là ảo giác.” Tưởng Ly nói.
Lục Đông Thâm nhíu mày, lát sau lên tiếng: “Kiểu gì cũng ra ngoài được thôi”.
Tưởng Ly biết, một người như anh sẽ không tin vào các câu chuyện mê tín. Thật ra cô cũng không tin, nhưng ký hiệu cứ vô duyên vô cớ biến mất trước mắt, việc này khiến cô không thể không bắt đầu sợ hãi truyền thuyết lạc đường trên núi Kỳ Thần. Nghe những người cao tuổi kể rằng, lạc đường trên Kỳ Thần không khác nào tự sát, thế nên nhất định phải cảnh giác cao độ mới được.
Lục Đông Thâm bỏ la bàn ra, nhưng phát hiện kim la bàn đã bị hỏng, nó đứng im như bị dính chặt vào mặt la bàn vậy.
Tưởng Ly nhìn thấy cảnh ấy, bất giác có một linh cảm, đó chính là trong trận địa ảo giác này, mọi phương thức khoa học, đo lường mà họ sử dụng đều không có tác dụng.
Lạc đường khi đi thám hiểm, cách thức đơn giản nhất chính là nhìn mặt trời, lợi dụng mặt trời để phân biệt vị trí là cách dễ dàng thành công nhất. Nhưng trong rừng quá nhiều chướng khí, ánh nắng gần như không thể chiếu xuống được. Tưởng Ly vốn dĩ suy đoán khoảng một tiếng sau là trời sẽ bừng sáng, vậy mà, họ giống như bị giam hãm trong một đống băng dính, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút mà trước mắt vẫn hoàn toàn hỗn độn.
Đại loại như vậy.
Mà Lục Đông Thâm cũng đang kiểm tra lần lượt, phàm những thứ gì có tác dụng đều đã được sử dụng hết. Nhưng nơi họ đang đứng giống như một vùng cấm vậy, không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Ngay cả điện thoại vệ tinh để dựa dẫm cũng mất đi tác dụng.
Tưởng Ly càng lúc càng cảm thấy không bình thường, đây vốn không phải là một vấn đề mà những người hay đi thám hiểm thường gặp.
Hai người cố gắng đi thêm một đoạn đường nữa, nhưng khi lại nhìn thấy gốc linh sam kia, cuối cùng họ cũng hiểu mình hoàn toàn không thể thoát ra được.
Tưởng Ly đi tới trước gốc linh sam đó, ngồi xuống, dựa đầu vào thân cây, ngẩng lên nhìn trời. Lục Đông Thâm không nghỉ ngơi, vẫn đang nghĩ đủ cách để có thể thoát ra.
“Tôi nghĩ là…” Tưởng Ly thấy anh vẫn khá bình tĩnh, trong lòng quả thực khâm phục vô cùng. Nhưng có một phát hiện cô buộc phải nói, tuy rằng sẽ rất đả kích tới thái độ tích cực của anh.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô.
Tưởng Ly chỉ tay lên đỉnh đầu: “Cái cây này rất giống cây giả, cành lá không hề rung rinh, ngay cả quả trên cây cũng sắp xếp rất có trật tự. Cả xung quanh đây nữa, một chút âm thanh cũng không có. Trước kia ít nhiều gì cũng có thể nghe thấy tiếng côn trùng bò hay tiếng chim kêu. Còn cả chướng khí trước mặt nữa, đã qua cả tiếng đồng hồ rồi vẫn không tan đi, giống như là…”.
Cô cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp để giải thích.
Lục Đông Thâm thay cô nói nốt những gì cô đang suy nghĩ: “Giống như là chúng ta đang bị vây hãm trong một không gian không thuộc về núi Kỳ Thần”.
Tưởng Ly gật đầu, nét mặt nặng nề.
Nếu cô suy đoán không sai, thì bây giờ họ đang đứng ở đâu? Khi tới, cô nhớ rất rõ rằng đã đi qua rừng linh sam này, nó dài miên man hàng trăm dặm. Nhưng bây giờ, vẫn là linh sam lại không phải là không gian lúc họ tới.
Bất chợt có khí lạnh từ đâu như bò dọc sống lưng.
Cô co chân lại, vùi mặt giữa hai đầu gối.
Nếu không thoát ra ngoài được thì cô nên làm sao? Sẽ chết ở đây sao? Vậy thì sẽ phải rất lâu mới có người phát hiện ra xương cốt của cô. Hay là, ngay cả xác cô cũng sẽ bị chôn vùi. Linh hồn của cô sẽ như bị trừng phạt, mãi mãi, vĩnh viễn phiêu đãng trong không gian này?
Giống như giấc mơ của cô vậy.
Tòa thành dưới nước đó trôi nổi những thi thể chết không nhắm mắt. Họ đang im lặng, đang tuyệt vọng, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không chạm được vào ấm áp.
Tưởng Ly cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy mình như đang nằm giữa hồ lạnh giá, không thấy có đàn cá nào lại qua, chỉ có bóng tối vô tận.
Nhưng tận cùng của bóng tối có một chút ánh sáng nhỏ nhoi, trong quầng sáng ấy dường như ẩn chứa một bóng người. Cái bóng đó được kéo dài ra từng chút một, giống như Lục Đông Thâm, lại không giống.
Anh dường như đang bước về phía cô.
Quầng sáng quá chói chang, anh bước ngược sáng, khiến cô không nhìn được thấy khuôn mặt anh.
Nhưng dường như trong chớp mắt anh đã tới bên cạnh cô, chạm tay lên gương mặt cô, từng ngón tay ấm nóng đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
Tưởng Ly cố gắng mở to hai mắt, bấy giờ mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Mái tóc cắt ngắn giống như nhuộm đầy ánh sáng. Đôi mắt anh ấm áp, chan chứa nụ cười, giống như một nguồn sức mạnh chưa bao giờ có, lại đủ sức khiến cô quen thuộc và yên tâm.
“Tả Thời…” Tưởng Ly không dám tin vào mắt mình, giọng nói cũng run rẩy.
Nhưng khi cô muốn nhìn rõ một lần nữa thì khuôn mặt trước mắt lại trở nên mơ hồ. Cô giơ tay ra muốn chạm vào mặt anh, nhưng bỗng chốc vồ hụt.
Tưởng Ly đứng phắt dậy, muốn đuổi theo bóng anh nhưng cái bóng trước mặt càng lúc càng mỏng manh, mơ hồ.
Không!
Cô liều mạng, dốc hết sức ôm chặt cái bóng trước mặt, cái ôm lần này thì cô đã thực sự chạm được vào.
Tả Thời… Tả Thời, là anh đúng không?
Cô ôm gắt gao người đàn ông trước mặt, lồng ngực vừa vững chãi vừa ấm áp. Đây chính là Tả Thời của cô, Tả Thời mà cô sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Bao năm nay, anh có biết là cô rất nhớ anh không?
“Tưởng Ly.”
Bên tai có người gọi tên cô, giọng nói rót vào tai vô cùng trầm thấp, giống như có ai đó đang kéo một cây đàn violon-cen, dày dặn, êm tai.
Nhưng thanh âm ấy cũng đã đánh thức Tưởng Ly bừng tỉnh. Cô bất ngờ nhìn lại, bấy giờ mới bàng hoàng phát hiện ra mình đang ở trong lòng Lục Đông Thâm. Anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút lo lắng…
~Hết chương 54~
Người Tình Trí Mạng
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng
Story
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
8.2/10 từ 34 lượt.