Người Tình Trí Mạng

Chương 259: Anh đâu có không tin em (2535 chữ)

Cho dù cô ta muốn truy cứu, anh là người chịu trách nhiệm của khách sạn, anh cũng sẽ gánh vác hết.

Đúng như Hạ Trú từng nói, lấy hương cam làm mùi chính trong không gian phòng, tuy rằng có thể nhanh chóng hóa giải hiện tượng nổi mẩn của Casa, nhưng nhiệt độc trong người cũng sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

Toàn bộ lưng của Casa đã nổi mẩn, đúng như lời quản gia miêu tả, nó còn nghiêm trọng hơn lúc trước. Cô ta đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ “triệu kiến” một mình Hạ Trú, ngay cả Lục Đông Thâm cũng tránh mặt không gặp.

Có lẽ vì nổi mẩn quá nghiêm trọng không muốn bị anh nhìn thấy, cũng có thể vì sự thất thố trước mặt anh tối hôm trước.

Lần này, Casa đã biết yên lặng lắng nghe sự sắp xếp của Hạ Trú.

Hạ Trú đã chuẩn bị sẵn từ trước một loạt các dung dịch chiết xuất từ những mùi hương như đỗ kinh, binh linh xoan, quảng phiếm phong bỏ thêm vào hệ thống thanh lọc không khí, rồi ra lệnh cho quản gia đổi các sản phẩm trên giường từ mùi cam sang mùi cây bách như trước. Để nhanh chóng xua tan hương cam, Hạ Trú lại lấy miếng bông được ngâm sẵn trong tinh chất hoạt huyết đoan bỏ vào lò tinh dầu. Sau khi được làm nóng bằng điện, chiếc lò từ từ tỏa ra mùi hương của hoạt huyết đơn.

Mùi hương được giải phóng của lớp bông sẽ có khả năng phát huy trực tiếp đều đặn hơn, các loại mùi sẽ nhanh chóng hòa lẫn vào nhau trong không khí, tạo thành một mùi thanh có phần nhức mũi.

Casa không chịu nổi phải bịt mũi. Hạ Trú ngước lên đánh mắt nhìn cô ta, thấy vậy Casa lại âm thầm bỏ tay xuống.

“Cô Hạ, có phải cô nên giải thích qua với tôi không?” Casa buột miệng.

Hạ Trú lấy chất dịch từ sáng đã chiết sẵn ra từ hoa môi, nhỏ vào trong lò tinh dầu, không buồn ngẩng đầu lên: “Giải thích cái gì? Những gì cần nói trước đó tôi đã nói hết với cô rồi.”

“Ý của tôi là, về những mùi này.”


Hạ Trú lấy những bông hoa môi đã được chưng cất ra, một phần bỏ vào trong cối giã thuốc: “Dù tôi có giải thích với cô, cô cũng chẳng hiểu.”

Casa đã bao giờ phải chịu đựng sự lạnh lùng này? Nhưng ngại vì tình hình vết mẩn trên người bị cô nói trúng, cô ta đành nhẫn nhịn trước thái độ khó chịu của Hạ Trú. Thấy Hạ Trú đỏ thứ đen xì trong cối ra, rồi đi về phía mình, cô ta giật mình, nhìn Hạ Trú chằm chằm như gặp kẻ địch: “Cô định làm gì?”

Hạ Trú chẳng buồn nói nhiều với cô ta, thẳng thừng bắt cô ta cởi áo. Casa tuy không tình nguyện nhưng cũng đành làm theo. Hạ Trú từ từ bôi hoa môi lên lưng Casa, cảm giác lành lạnh khiến Casa lập tức nổi da gà.

“Tôi có thiện cảm với anh Lục, nhưng tôi có thể nhìn ra anh ấy rất quan tâm tới cô.” Casa khoanh tay, xoay lưng về phía Hạ Trú, khẽ nói: “Anh Lục là một người quân tử. Anh ấy chưa bao giờ có bất kỳ hành vi thái quá nào với tôi, hành xử giao thiệp rất có chừng mực.”

Bàn tay Hạ Trú chợt khựng lại giây lát.

Casa điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn rồi thở dài: “Một người có thân phận như tôi, rất nhiều đàn ông chỉ cần có cơ hội là sẽ không bỏ qua. Thế nên, anh Lục khiến người ta rất tôn trọng.”

Hạ Trú không nói gì, tiếp tục ngồi bôi lưng cho cô ta.

Casa thấy cô không nói gì, nhất thời cũng hơi ngượng ngập, bèn im lặng theo. Sau khi bôi xong, Hạ Trú quay lại quầy bar cầm một chiếc ly. Casa ngồi trên giường gọi với: “Lưng tôi hơi đau.”

Chẳng bao lâu sau, Hạ Trú đã quay lại, hờ hững nói: “Chuyện rất bình thường.” Rồi cô đưa chiếc ly trong tay cho Casa: “Uống đi.”

Casa thoạt nhìn, bên trong chiếc ly có thứ gì đó không rõ, mùi cũng hơi kỳ quặc, cô ta có phần do dự. Hạ Trú nhét nó vào trong tay Casa: “Bây giờ, mùi hương trong phòng này có tác dụng tỉnh táo và tiêu viêm, tan đục, cũng có tác dụng đối với nhiệt độc và mẩn đỏ, còn tốt hơn cả hương bách lúc trước. Có điều nó không thơm bằng hương bách, nhưng giờ trị bệnh thì hết cách thôi. Hoạt huyết đan trong lò tinh dầu có thể gia tăng không gian lan tỏa của mùi hương. Hoa môi là hương hoa cỏ, có thể nhanh chóng làm tan đục, lá có thể làm thuốc chữa nhiệt độ, có tác dụng trị mẩn đỏ. Thế nên một phần bôi lên người cô, còn một phần để cô uống.”



Cô ta gần như nín thở uống cho xong cốc nước. Hạ Trú nói: “Còn phải uống ba lần nữa thì vết mẩn trên người cô mới tạm tan đi, tôi sẽ nhắc nhở quản gia.”=

Casa quay đầu hỏi cô: “Sau này tôi còn gặp phải tình trạng này không?”

“Còn.” Hạ Trú rất quả quyết.

“Vậy phải làm sao?” Casa sốt sắng.

Hạ Trú cầm lấy chiếc ly: “Sau này cô đừng dùng viên đan được đó là được.”

Casa có phần gượng gạo.

“Tiểu thư Casa, tôi thân thiện nhắc cô một câu. Đã là thuốc thì kiểu gì cũng có phần độc, không cần biết nguyên liệu của nó quý giá đến mức nào. Loại đan được đó đích thực có thể khiến cơ thể cô căng chặt, mềm mại, nhưng lâu dần sẽ dẫn đến tác dụng phụ. Nổi mẩn mới chỉ là biểu hiện của nhiệt độc thời kỳ đầu. Cơ thể cô vốn tính nhiệt, không thích hợp để dùng nó.” Hạ Trú nghiêm túc cảnh cáo.

Casa sợ hết hồn, gật đầu lia lịa: “Tôi không dùng nữa, sau này nhất định không dùng nữa.”

Hạ Trú đã quen nói đến đó rồi thôi, nói nhiều cũng vô ích.

Cô gọi quản gia ra cửa, lần lượt nhắc nhở từng việc phải chú ý.



Hạ Trú cố nhịn để không cười phá lên, hắng giọng, lạnh mặt nói: “Phải.”

***

Giờ này quán café trong khách sạn rất yên tĩnh, thi thoảng có khách cũng đều đến bàn công việc.

Ánh nắng bị lớp kính màu trà xoa dịu, hắt xuống một góc, mất hẳn cái oi ả của ngày hè. Lục Đông Thâm ngồi ở vị trí ngắm cảnh, trước mặt đặt một cốc café, nhưng mãi không thấy uống ngụm nào, từ đầu tới cuối vẫn đang xử lý tài liệu.

Hạ Trú vừa đi vào quán đã nhìn thấy anh nhàn nhã ngồi một phía. Cô rảo bước tiến tới, kéo một chiếc ghế, gần như là nằm thẳng cẳng trước mặt anh.

Lục Đông Thâm ngước mắt nhìn cô, cười hỏi: “Em muốn uống gì?”

Hạ Trú nghĩ mãi vẫn không biết nên uống gì, Lục Đông Thâm bèn gọi nhân viên mang cho cô một cốc nước chanh. Cô ôm cốc nước, nghiêng đầu nhìn anh cười gian tà.

Lục Đông Thâm vốn đang đứng đây đợi cô, cũng nhân tiện giải quyết công việc. Bây giờ cô tới, dáng vẻ lại như có lời muốn nói, anh bèn thẳng thừng gập tài liệu lại. Hạ Trú hắng giọng: “Sao anh không hỏi em đã giải quyết thế nào hay Casa còn vấn đề gì không?”

“Có em giải quyết, anh yên tâm rồi, có gì phải hỏi?”

“Bây giờ yên tâm rồi à?” Hạ Trú phì cười: “Lúc trước anh có thèm tin lời em nói đâu.”



Hạ Trú cười lạnh: “Tin em? Ông chủ Lục, hôm đó ở trước mặt Casa, thái độ của anh đâu có như vậy.” Lúc đó anh vốn không nói đỡ lời cho cô. Cô đã tỏ rõ thái độ không thể dùng hương cam. Nhưng anh thì sao? Kiên quyết bắt cô nghe Casa.

Lục Đông Thâm nhấp một ngụm café, sau khi đặt chiếc cốc xuống, anh nói: “Anh chỉ dựa theo tình hình để khiến nhiều người tin tưởng em hơn mà thôi.”

Hạ Trú sững người.

“Casa là khách quý. Em có sự kiên trì của mình dĩ nhiên là tốt, nhưng rõ ràng lúc đó cô ta không tin em, thế nên chúng ta chỉ có thể lùi bước. Ngoài ra, nếu lúc đó em kiên trì không đổi mùi hương, lỡ như Casa ăn phải thứ gì khiến cho vết mẩn trở nên nghiêm trọng hơn, thì em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Vì dẫu sao chuyện mùi hương cũng không phải là phạm vi anh và em có thể kiểm soát.” Lục Đông Thâm bình tĩnh phân tích cho cô: “Thế nên, so với việc để em hứng chịu nguy hiểm, chi bằng để cô ta tự ý thức được vấn đề của mình, không có cơ hội để người ngoài chỉ trỏ nói ra nói vào về em.”

Hạ Trú không ngờ Lục Đông Thâm lại suy nghĩ sâu xa đến thế. Đây đích thực là cách tốt nhất để né tránh mọi nguy hiểm. Có lúc, đối mặt với một vài người kênh kiệu đã thành quen, đúng là không thể quá cứng rắn. “Nhưng làm như thế này chúng ta không còn bị nghi là cố tình sao?”

“Có chứ, hơn nữa Casa là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ mục đích của anh.” Lục Đông Thâm từ tốn nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Cho dù cô ta muốn truy cứu, anh là người chịu trách nhiệm của khách sạn, anh cũng sẽ gánh vác hết. Huống hồ với tình hình hiện tại, cô ta chắc chắn sẽ không truy cứu nữa.”

Nghe xong câu này, Hạ Trú cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng. Cô chủ động kéo tay anh qua, đan ngón tay mình vào ngón tay anh, cố tình cất giọng nũng nịu: “Anh Thâm à, anh đang gánh vác nguy hiểm cho em đấy à?”

Lục Đông Thâm đã sớm miễn dịch với cái miệng chỉ ngọt ngào khi vui của cô, cười nói: “Có phải bỗng nhiên cảm thấy có người gánh bom cho mình cũng không tệ không?”

“Thì đó, chọn anh làm bạn trai quả nhiên đúng đắn.” Hạ Trú kéo tay cô qua, khẽ cắn lên ngón tay anh: “Phải làm sao đây? Vốn dĩ em định ‘đạo cao một thước’ trước mặt anh, không ngờ cuối cùng anh lại ‘ma cao một trượng’. Hình như em lại nợ anh một phần ân tình nữa rồi.”

Lục Đông Thâm nhân lúc cô buông ra bèn rút tay về, tránh cho đầu ngón tay bị cô cắn nát. Anh sắp xếp lại tài liệu rồi chậm rãi nói: “Ân tình dễ trả lắm, thưởng thịt là được rồi.”

~Hết chương 259~

Người Tình Trí Mạng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng Truyện Người Tình Trí Mạng Story Chương 259: Anh đâu có không tin em (2535 chữ)
8.2/10 từ 34 lượt.
loading...